Thiếu niên quần áo xộc xệch chạy qua, quản gia không nhận ra mỹ nhân khóe mắt ửng hồng diễm lệ như hoa hải đường kia chính là thiếu nhiên gương mặt trắng xám nghiêm nghị cả ngày không nói một câu – Bạch Diệc Sơ.
Cổ cậu đầy dấu hôn xanh tím, bước chân trần muốn trốn chạy, mà theo sát là Ngụy Chính đang dùng vũ lực ôm lấy hông cậu ôm trở lại.
Bạch Diệc giãy không ra, đôi mắt ngập tràn van lơn nhìn quản gia, nhưng ngay sau là Ngụy Chinh âm trầm nên ông chỉ dám cúi mặt xuống không dám nhìn nhiều.
Ngụy Chinh âu yếm ôm Diệc Sơ vào lồng ngực, nhẹ giọng nói : « A Bạch của cha muốn chơi ở chỗ này đúng không ? »
Cơ thể Bạch Diệc Sơ cứng đờ, cuối cùng bị mang trở về phòng.
Quản gia lắc đầu một cái, một thoáng thương hại, thật không nên mà, chơi đàn ông cũng nên buông tha cho con trai nuôi của mình chứ.
Buổi tối hôm ấy đối với Bạch Diệc Sơ có lẽ là ác mộng.
Ngụy Chinh trói hai tay hắn lại, đem thứ đàn ông của cậu cắm sâu vào thân thể chính hắn, sau đó cứ thể nhấp nhô.
Làm mãi làm mãi, ý thức Bạch Diệc Sơ trở nên ảm đạm, nhưng dáng vẻ bên ngoài của cậu cứ trông dịu ngoan và vô hại, cứ làm người ta yêu mãi không thôi.
Lòng Ngụy Chinh mềm nhũn lại, lần đầu Bạch Diệc Sơ há hốc mồm, dùng âm thanh mềm mại nức nở xin hắn thương xót, nhưng sau này cũng chỉ biết cắn môi cam chịu.
Hắn trìu mến hôn lên lồng ngực ướt đẫm mồ hơi, dịu dàng cởi dây trói, dụ dỗ : « Sau này ngoan ngoãn nghe lời, cha sẽ yêu thương con. »
Bạch Diệc Sơ phô bày ra dáng vẻ ỷ lại, tựa vào lồng ngực hắn, buồn ngủ muốn nhắm mắt lại thì cảm nhận thấy Ngụy Chinh đang hôn mình, cả người lập tức run rẩy lên vì ghê tởm
Nhưng đối phương lại hiểu lầm, cảm thêm thương tiếc ôm cậu chặt thêm nữa.
Ngụy Viễn đối với sự thân mật của bọn họ cảm thấy khó hiểu, có thể nói toàn bộ từ trên xuống dưới nhà họ Ngụy chỉ có Ngụy Viễn mới không phát hiện ra Bạch Diệc Sơ nói là con trai nuôi nhưng thực ra chính là tình nhân của Ngụy Chinh.
Quả thực quý trọng sủng ái đến muốn gì được nấy.
Có thể loại cha nào, lúc nào cũng chực chờ mở áo ngậm lấy đầu v* con trai nuôi của mình.
Bỗng nhiên có một ngày, Ngụy Chinh phải xử lý chuyện gì lớn, để lại Bạch Diệc Sơ một mình ở nhà, lúc này cậu đã mười lăm tuổi, u buồn đẹp đẽ như một đóa hoa nhài, trắng xám mà diễm lệ.
Ngụy Viễn như bắt được cơ hội, thiếu niên mười tám tràn ngập oán hận bị cướp mất cha cuối cùng cũng được tỏ rõ oan ức : « Mày chỉ là thứ con hoang, tại sao cha luôn che chở cho mày ? »
Ngày thường, Bạch Diệc Sơ bị Ngụy Chinh bao bọc rất kỹ, Ngụy Viễn không có cách nào tiếp cận được, ngay cả lần trước thừa dịp Ngụy Chinh không chú ý mà đẩy ngã Bạch Diệc Sơ một cái, lập tức bị cha phát hiện, ông liền giáng cho hắn một bạt tai, ngữ điệu lạnh lùng : « Cút »
« Muốn biết tại sao không ? » Bạch Diệc Sơ cười nhẹ, buồn bã như lá khô, nghiêng đầu hồn nhiên nhìn Ngụy Viễn : « Tôi sẽ cho anh biết tại sao ? »
Ngụy Viễn nhìn nụ cười ấy, tuyệt vọng đến mức đáng sợ.
Hắn bị Bạch Diệc Sơ nắm lấy cổ tay cùng hắn vào phòng Ngụy Chinh, tất cả ý nghĩa trong đầu hắn lúc này chỉ là ngón tay đối phương thật dài, trắng nõn.
Bạch Diệc Sơ mở tủ ra để hắn đi vào, nhìn Ngụy Viễn nheo mắt lại mà cười lạnh : « Chẳng phải anh nói muốn biết tại sao ư ? »
Hắn liền cắn răng chui vào, Bạch Diệc Sơ để lại một cái khe.
Một lúc sau, Ngụy Chinh trở về.
Sắc mặt u ám, nhưng ngữ điệu vẫn dịu dàng : « A Bạch »
Ngón tay Bạch Diệc Sơ run lên một cái, người đàn ông nhìn thấy bỗng nhiên nở nụ cười, lại rồi giống như thở dài nói : « Con thật hư, yêu thích người khác sao lại không tâm sự cho cha nghe ? »
Trong nháy mắt, sắc mặt Bạch Diệc Sơ tái nhợt như tờ giấy.
Cậu không ngờ rằng Ngụy Chinh ra ngoài vì chuyện của cậu, đối phương quả thật giám sát mọi nhất cử nhất động của cậu.
Bức ảnh bị vứt ra trước mắt mình, thiếu nữ xinh đẹp cùng thiếu niên đang mỉm cưới rạng rỡ.
« Con chưa bao giờ ở trước mặt cha cười vui vẻ như vậy » Giọng điệu đố kị, độ kị đến bóp méo cả nhân cách. Ngụy Chinh căm hận nhìn bức ảnh, nhưng khi chạm vào người Bạch Diệc Sơ lại trở nên dịu dàng hiền hậu, ngữ điệu nhẹ nhàng làm người ta kinh ngạc.
« A Bạch mong manh của cha, làm sao cha tổn hại con được. Con nói xem cho phải làm gì với con bé này ?Dám dụ dỗ A Bạch của cha, cha phải đày ải nó thế nào đây ? »
« Không muốn. » Bạch Diệc Sơ run rẩy nói : « Không muốn, con cùng với cô ấy không có gì. »
Ngụy Chinh nheo mắt lại, cái lạnh thấu xương hiện rõ nơi đáy mắt, bàn tay vươn ra vuốt ve gương mặt cậu con trai nuôi, ghé vào tai hắn thân mật nói : « Cha không tin »
« Cha… »
Ánh mắt khẩn cầu, Ngụy Chinh nhìn dáng vẻ của cậu mà đáy lòng chỉ thêm cuộn trào sát khí, nhưng bề ngoài lại tỏ ra vẫn còn hy vọng nói : « A Bạch nếu như cũng có thể cho cha một nụ cười đẹp đẽ như vậy thì thật là tốt quá rồi. »
Bạch Diệc Sơ cố ép ra một nụ cười méo mó, gương mặt Ngụy Chinh càng trở nên âm trầm, trong nháy mắt còn trở nên trắng bệch.
Gương mặt Ngụy Chinh u tối, âm thanh khàn khàn : « A Bạch, chứng minh cho cha xem con với nó thật sự không có gì. »
Đây là ám chỉ.
Bạch Diệc Sơ hiểu ám chỉ.
Ngụy Viên như không tin vào mắt mình, nhìn Bạch Diệc Sơ đưa tay, từ từ, run rẩy mở ra cúc áo của chính mình.
Cổ cậu đầy dấu hôn xanh tím, bước chân trần muốn trốn chạy, mà theo sát là Ngụy Chính đang dùng vũ lực ôm lấy hông cậu ôm trở lại.
Bạch Diệc giãy không ra, đôi mắt ngập tràn van lơn nhìn quản gia, nhưng ngay sau là Ngụy Chinh âm trầm nên ông chỉ dám cúi mặt xuống không dám nhìn nhiều.
Ngụy Chinh âu yếm ôm Diệc Sơ vào lồng ngực, nhẹ giọng nói : « A Bạch của cha muốn chơi ở chỗ này đúng không ? »
Cơ thể Bạch Diệc Sơ cứng đờ, cuối cùng bị mang trở về phòng.
Quản gia lắc đầu một cái, một thoáng thương hại, thật không nên mà, chơi đàn ông cũng nên buông tha cho con trai nuôi của mình chứ.
Buổi tối hôm ấy đối với Bạch Diệc Sơ có lẽ là ác mộng.
Ngụy Chinh trói hai tay hắn lại, đem thứ đàn ông của cậu cắm sâu vào thân thể chính hắn, sau đó cứ thể nhấp nhô.
Làm mãi làm mãi, ý thức Bạch Diệc Sơ trở nên ảm đạm, nhưng dáng vẻ bên ngoài của cậu cứ trông dịu ngoan và vô hại, cứ làm người ta yêu mãi không thôi.
Lòng Ngụy Chinh mềm nhũn lại, lần đầu Bạch Diệc Sơ há hốc mồm, dùng âm thanh mềm mại nức nở xin hắn thương xót, nhưng sau này cũng chỉ biết cắn môi cam chịu.
Hắn trìu mến hôn lên lồng ngực ướt đẫm mồ hơi, dịu dàng cởi dây trói, dụ dỗ : « Sau này ngoan ngoãn nghe lời, cha sẽ yêu thương con. »
Bạch Diệc Sơ phô bày ra dáng vẻ ỷ lại, tựa vào lồng ngực hắn, buồn ngủ muốn nhắm mắt lại thì cảm nhận thấy Ngụy Chinh đang hôn mình, cả người lập tức run rẩy lên vì ghê tởm
Nhưng đối phương lại hiểu lầm, cảm thêm thương tiếc ôm cậu chặt thêm nữa.
Ngụy Viễn đối với sự thân mật của bọn họ cảm thấy khó hiểu, có thể nói toàn bộ từ trên xuống dưới nhà họ Ngụy chỉ có Ngụy Viễn mới không phát hiện ra Bạch Diệc Sơ nói là con trai nuôi nhưng thực ra chính là tình nhân của Ngụy Chinh.
Quả thực quý trọng sủng ái đến muốn gì được nấy.
Có thể loại cha nào, lúc nào cũng chực chờ mở áo ngậm lấy đầu v* con trai nuôi của mình.
Bỗng nhiên có một ngày, Ngụy Chinh phải xử lý chuyện gì lớn, để lại Bạch Diệc Sơ một mình ở nhà, lúc này cậu đã mười lăm tuổi, u buồn đẹp đẽ như một đóa hoa nhài, trắng xám mà diễm lệ.
Ngụy Viễn như bắt được cơ hội, thiếu niên mười tám tràn ngập oán hận bị cướp mất cha cuối cùng cũng được tỏ rõ oan ức : « Mày chỉ là thứ con hoang, tại sao cha luôn che chở cho mày ? »
Ngày thường, Bạch Diệc Sơ bị Ngụy Chinh bao bọc rất kỹ, Ngụy Viễn không có cách nào tiếp cận được, ngay cả lần trước thừa dịp Ngụy Chinh không chú ý mà đẩy ngã Bạch Diệc Sơ một cái, lập tức bị cha phát hiện, ông liền giáng cho hắn một bạt tai, ngữ điệu lạnh lùng : « Cút »
« Muốn biết tại sao không ? » Bạch Diệc Sơ cười nhẹ, buồn bã như lá khô, nghiêng đầu hồn nhiên nhìn Ngụy Viễn : « Tôi sẽ cho anh biết tại sao ? »
Ngụy Viễn nhìn nụ cười ấy, tuyệt vọng đến mức đáng sợ.
Hắn bị Bạch Diệc Sơ nắm lấy cổ tay cùng hắn vào phòng Ngụy Chinh, tất cả ý nghĩa trong đầu hắn lúc này chỉ là ngón tay đối phương thật dài, trắng nõn.
Bạch Diệc Sơ mở tủ ra để hắn đi vào, nhìn Ngụy Viễn nheo mắt lại mà cười lạnh : « Chẳng phải anh nói muốn biết tại sao ư ? »
Hắn liền cắn răng chui vào, Bạch Diệc Sơ để lại một cái khe.
Một lúc sau, Ngụy Chinh trở về.
Sắc mặt u ám, nhưng ngữ điệu vẫn dịu dàng : « A Bạch »
Ngón tay Bạch Diệc Sơ run lên một cái, người đàn ông nhìn thấy bỗng nhiên nở nụ cười, lại rồi giống như thở dài nói : « Con thật hư, yêu thích người khác sao lại không tâm sự cho cha nghe ? »
Trong nháy mắt, sắc mặt Bạch Diệc Sơ tái nhợt như tờ giấy.
Cậu không ngờ rằng Ngụy Chinh ra ngoài vì chuyện của cậu, đối phương quả thật giám sát mọi nhất cử nhất động của cậu.
Bức ảnh bị vứt ra trước mắt mình, thiếu nữ xinh đẹp cùng thiếu niên đang mỉm cưới rạng rỡ.
« Con chưa bao giờ ở trước mặt cha cười vui vẻ như vậy » Giọng điệu đố kị, độ kị đến bóp méo cả nhân cách. Ngụy Chinh căm hận nhìn bức ảnh, nhưng khi chạm vào người Bạch Diệc Sơ lại trở nên dịu dàng hiền hậu, ngữ điệu nhẹ nhàng làm người ta kinh ngạc.
« A Bạch mong manh của cha, làm sao cha tổn hại con được. Con nói xem cho phải làm gì với con bé này ?Dám dụ dỗ A Bạch của cha, cha phải đày ải nó thế nào đây ? »
« Không muốn. » Bạch Diệc Sơ run rẩy nói : « Không muốn, con cùng với cô ấy không có gì. »
Ngụy Chinh nheo mắt lại, cái lạnh thấu xương hiện rõ nơi đáy mắt, bàn tay vươn ra vuốt ve gương mặt cậu con trai nuôi, ghé vào tai hắn thân mật nói : « Cha không tin »
« Cha… »
Ánh mắt khẩn cầu, Ngụy Chinh nhìn dáng vẻ của cậu mà đáy lòng chỉ thêm cuộn trào sát khí, nhưng bề ngoài lại tỏ ra vẫn còn hy vọng nói : « A Bạch nếu như cũng có thể cho cha một nụ cười đẹp đẽ như vậy thì thật là tốt quá rồi. »
Bạch Diệc Sơ cố ép ra một nụ cười méo mó, gương mặt Ngụy Chinh càng trở nên âm trầm, trong nháy mắt còn trở nên trắng bệch.
Gương mặt Ngụy Chinh u tối, âm thanh khàn khàn : « A Bạch, chứng minh cho cha xem con với nó thật sự không có gì. »
Đây là ám chỉ.
Bạch Diệc Sơ hiểu ám chỉ.
Ngụy Viên như không tin vào mắt mình, nhìn Bạch Diệc Sơ đưa tay, từ từ, run rẩy mở ra cúc áo của chính mình.