Mỗi cúc áo được cởi ra, quần áo đơn bạc bị gỡ bỏ lộ ra thân thể trắng nõn còn chưa phai dấu hôn.
Hắn nghe thấy Bạch Diệc Sơ nhẹ nhàng nói : « Cha ơi. »
Sau đó, hắn thấy cha mình như được toại nguyện, đem đứa con trai nuôi ép dưới người.
Bọn họ ở bàn học, nơi mà mấy phút trước Bạch Diệc Sơ còn ngồi đọc sách, hiền tại thì bị ép ngồi trên bàn, thân thể, lưng dựa sát tường, bàn tay nắm chặt lấy một góc bàn học.
Ngụy Viễn nhìn không rõ động tác Ngụy Chinh, tựa hồ đang liếm mút thứ gì trên lồng ngực trắng nõn ấy, say mê không chịu buông tha, nhưng hắn có thể thấy rõ Bạch Diệc Sơ đang ngửa cổ ra, biểu lộ vẻ cam chịu, tuyệt vọng. Thân thể vì Ngụy Chinh mà trở nên tuyệt vọng, bàn tay bấu chặt bàn học trắng bệch ra, hoàn toàn không có vẻ gì là thư thái.
Không biết Ngụy Chinh đang làm cái gì, Bạch Diệc Sơ bỗng nhiên cầu xin.
« Cha, không muốn… »
« Không phải chỗ này, không… »
Sách trên bàn bị ném hết xuống sàn nhà, nương theo tiếng rên rỉ của Bạch Diệc Sơ, Ngụy Viễn run rẩy cả thân thể, chỉ thấy Bạch Diệc Sơ nằm ở trên bàn sách, một bên đầu v* bị ngậm ướt át, mặt trên còn có thể thấy rõ dấu răng, bị liếm láp ướt át óng ánh. Quần áo cậu nửa kín nửa hộ, dáng vẻ say đắm lòng người, viền mắt ửng hồng.
Nghiêng đầu sang một bên, Ngụy Chính chôn đầu vào cổ cậu. Ngụy Viễn có thể nhìn thấy gò má Bạch Diệc Sơ ở trong bóng tối, cùng với hàng mi đang run lên từng hồi,
Thời điểm Ngụy Chinh cởi quần của cậu, Ngụy Viễn đã nhắm mắt lại, không dám nhìn xuống.
Nếu như hắn nhìn, sẽ nhìn thấy người cha đáng kính của mình đang chen giữa hai chân của chính đứa con trai nuôi mà bú liếm, sau đó từ từ ngậm lấy dục vọng của con nuôi mà không ngừng nhả ra, nuốt vào.
Nhưng hắn có thể nghe thấy tiếng lay động của chiếc bàn, ngày một rõ ràng, theo đó là tiếng thở hổn hển của thiếu niên.
Bức ảnh rơi xuống mặt đất, Ngụy Chinh liếc nhìn nó một cái, rồi lại cúi đầu nhìn Bạch Diệc Sơ, gương mặt cậu ửng hồng, hắn từ từ di chuyển hông, nuốt trọn lấy bộ phận sinh dịch của cậu. Bạch Diệc Sơ thở dài một tiếng rồi xuất ra. Hắn cúi xuống thầm thì bên tai cậu câu gì đó. Nhìn ánh mặt không thể tin được của cậu, Ngụy Chinh cười ôn nhu mà hung tàn.
Ngày thật dài, hoàng hôn đến, thời điểm u buồn mà yên tĩnh nhất, Ngụy Chinh mặc lại quần áo nhặt lấy bức ảnh, ném vào thùng rác.
Thời điểm của tủ mở ra, Ngụy Viễn đã cứng nhắc của người lại, Bạch Diệc Sơ đứng trước mặt hắn, trên người cậu lúc này khoác một chiếc áo khoác mỏng, có thể thấy rõ dấu hôn từ cổ uốn lượn xuống phía dưới, cậu bình thản nói : « Giờ thì biết tại sao rồi đấy. »
Trong nháy mắt, Ngụy Viễn chỉ muốn bật khóc.
Hắn nghe thấy Bạch Diệc Sơ nhẹ nhàng nói : « Cha ơi. »
Sau đó, hắn thấy cha mình như được toại nguyện, đem đứa con trai nuôi ép dưới người.
Bọn họ ở bàn học, nơi mà mấy phút trước Bạch Diệc Sơ còn ngồi đọc sách, hiền tại thì bị ép ngồi trên bàn, thân thể, lưng dựa sát tường, bàn tay nắm chặt lấy một góc bàn học.
Ngụy Viễn nhìn không rõ động tác Ngụy Chinh, tựa hồ đang liếm mút thứ gì trên lồng ngực trắng nõn ấy, say mê không chịu buông tha, nhưng hắn có thể thấy rõ Bạch Diệc Sơ đang ngửa cổ ra, biểu lộ vẻ cam chịu, tuyệt vọng. Thân thể vì Ngụy Chinh mà trở nên tuyệt vọng, bàn tay bấu chặt bàn học trắng bệch ra, hoàn toàn không có vẻ gì là thư thái.
Không biết Ngụy Chinh đang làm cái gì, Bạch Diệc Sơ bỗng nhiên cầu xin.
« Cha, không muốn… »
« Không phải chỗ này, không… »
Sách trên bàn bị ném hết xuống sàn nhà, nương theo tiếng rên rỉ của Bạch Diệc Sơ, Ngụy Viễn run rẩy cả thân thể, chỉ thấy Bạch Diệc Sơ nằm ở trên bàn sách, một bên đầu v* bị ngậm ướt át, mặt trên còn có thể thấy rõ dấu răng, bị liếm láp ướt át óng ánh. Quần áo cậu nửa kín nửa hộ, dáng vẻ say đắm lòng người, viền mắt ửng hồng.
Nghiêng đầu sang một bên, Ngụy Chính chôn đầu vào cổ cậu. Ngụy Viễn có thể nhìn thấy gò má Bạch Diệc Sơ ở trong bóng tối, cùng với hàng mi đang run lên từng hồi,
Thời điểm Ngụy Chinh cởi quần của cậu, Ngụy Viễn đã nhắm mắt lại, không dám nhìn xuống.
Nếu như hắn nhìn, sẽ nhìn thấy người cha đáng kính của mình đang chen giữa hai chân của chính đứa con trai nuôi mà bú liếm, sau đó từ từ ngậm lấy dục vọng của con nuôi mà không ngừng nhả ra, nuốt vào.
Nhưng hắn có thể nghe thấy tiếng lay động của chiếc bàn, ngày một rõ ràng, theo đó là tiếng thở hổn hển của thiếu niên.
Bức ảnh rơi xuống mặt đất, Ngụy Chinh liếc nhìn nó một cái, rồi lại cúi đầu nhìn Bạch Diệc Sơ, gương mặt cậu ửng hồng, hắn từ từ di chuyển hông, nuốt trọn lấy bộ phận sinh dịch của cậu. Bạch Diệc Sơ thở dài một tiếng rồi xuất ra. Hắn cúi xuống thầm thì bên tai cậu câu gì đó. Nhìn ánh mặt không thể tin được của cậu, Ngụy Chinh cười ôn nhu mà hung tàn.
Ngày thật dài, hoàng hôn đến, thời điểm u buồn mà yên tĩnh nhất, Ngụy Chinh mặc lại quần áo nhặt lấy bức ảnh, ném vào thùng rác.
Thời điểm của tủ mở ra, Ngụy Viễn đã cứng nhắc của người lại, Bạch Diệc Sơ đứng trước mặt hắn, trên người cậu lúc này khoác một chiếc áo khoác mỏng, có thể thấy rõ dấu hôn từ cổ uốn lượn xuống phía dưới, cậu bình thản nói : « Giờ thì biết tại sao rồi đấy. »
Trong nháy mắt, Ngụy Viễn chỉ muốn bật khóc.