Xuống xe về nhà, hai anh em nhìn nhau không nói lời nào. Hoắc Hữu Thanh có nhà riêng nhưng đêm nay anh họ nhất quyết kéo tay y, giống như y ở trong xe thêm một giây, Đới Diệc Tân sẽ bị ăn tươi nuốt sống vậy.
Cũng khó nói lắm, chẳng lẽ nói người bị đè bị hôn trước đó là mình à?
Là đàn ông, không bao giờ.
Thế nên chẳng có lời giải thích nào hết.
Mà việc không giải thích ở một mức độ nhất định thì chính là ngầm thừa nhận sự thật của chuyện tội lỗi này.
Anh đã biết em họ nhà mình là gay từ lâu, thích thì thích thôi, em họ như cây vạn tuế ấy, mãi chẳng chịu nở hoa, có nở cũng có ai dám đến thưởng thức đâu, có đến cũng bị đuổi đi một cách tuyệt tình.
Vậy giờ là sao đây?
Tranh thủ thời gian ở trong thang máy, anh họ hình dung ra một mốc thời gian hoàn hảo trong đầu. Lúc Hoắc Hữu Thanh đến nước M, dù anh không ở đó, nhưng có nghe mẹ nói Hoắc Hữu Thanh và Đới Diệc Tân đã có một khoảng thời gian vui vẻ với nhau, cũng thường ở riêng với nhau.
Có khi nào "gương vỡ lại lành" không?
Nếu không, một ông chủ của một tập đoàn lớn như Đới Diệc Tân sao lại sốt sắng như vậy đúng không?
Càng nghĩ anh càng đào ra được nhiều manh mối hơn, từ tấm vé vào cửa cho đến buổi đón khách tối nay. Anh họ xuýt xoa, liếc nhìn Hoắc Hữu Thanh bên cạnh, thấy lỗ tai y vẫn còn hơi đỏ, anh cảm thấy chắc mình đã đoán được gần mười mươi rồi.
Lại xuýt xoa thêm tiếng nữa.
Vậy phải làm sao cho phải đây?
Về lý, có một số chuyện khi đang là người yêu thì có thể làm, nhưng đã là người yêu cũ thì không nên.
Về tình, ba mẹ đi vắng, mình là anh họ của Hoắc Hữu Thanh, cũng coi như là có phụ huynh của Hoắc Hữu Thanh mà hôm nay còn dám hôn ở trên xe như vậy, chẳng phải ngày mai sẽ "xe chấn" luôn không?
Anh họ tự nhận mình không phải là người cổ hủ phong kiến, nhưng cũng không thể để hai người muốn làm gì thì làm. Vì vậy, mặt mày anh họ hằm hằm, bày ra tư thế muốn "cầm gậy đánh uyên ương", đợi Hoắc Hữu Thanh làm nũng nhận lỗi, sau đó anh mới xuống nước, đồng ý cho hai người ở bên nhau, nhưng tốc độ không được nhanh như vậy, không nên làm ẩu ở bên ngoài.
Bây giờ khắp nẻo đều có camera giám sát, người người đều có điện thoại di động, nếu lỡ bị chụp ảnh, chẳng phải là lớn chuyện sao?
Ai mà ngờ, Hoắc Hữu Thanh lại làm ngơ trước việc này, cúi mặt đi thẳng vào phòng tắm. Anh họ câm nín, chờ người ta tắm xong thì anh vẫn đứng như trời trồng trong phòng khách, nhìn Hoắc Hữu Thanh tắm xong vừa rót nước vừa lau tóc.
Chắc là do ánh mắt nhìn chòng chọc đầy ai oán nên cuối cùng em họ cũng nhìn lại anh.
Nhưng y chỉ nói: "Anh họ này, đi ngủ sớm nhé."
Anh họ ho khan.
Động tác lau tóc của Hoắc Hữu Thanh dừng lại, giống như không biết làm sao hoặc là còn có vẻ ngại ngùng, vì đứng trong phòng ăn, đèn không bật nên không nhìn rõ vẻ mặt của y: "Chuyện xảy tối nay là lỗi của em, sau này em sẽ không để anh phải bắt gặp những chuyện như vậy nữa đâu."
"Sau này?" Anh họ bắt được chỗ mấu chốt.
Hoắc Hữu Thanh không đáp, chỉ chúc ngủ ngon rồi lập tức rời khỏi phòng.
Nội tâm của y còn lâu mới bình tĩnh như vẻ ngoài, thật ra tâm trạng của y đang cực kỳ phức tạp. Lần trước là do say, còn lần này thì sao? Do không chịu thua?
Nhưng chuyện như vậy ai mà chịu thua được, nếu mà người lạ dám đụng tay đụng chân thì y đã sớm cho hắn một đấm.
Người lạ......
Hoắc Hữu Thanh ngồi xuống mép giường, vô thức di ngón tay vuốt ve đôi môi. Hiển nhiên, Đới Diệc Tân không phải người xa lạ với y, thậm chí rất quen thuộc là đằng khác, quen đến mức y sẽ run rẩy trước cái chạm của đối phương.
Đêm nay Hoắc Hữu Thanh ngủ rất muộn, cảm thấy mình bị mắc kẹt trong đầm lầy lựa chọn, tạm thời không thể đưa ra lựa chọn quyết đoán được.
Cuối cùng, y vùi mình trong chăn giống như một con rùa đen rút đầu.
Song, không ngờ sáng sớm hôm sau y liền nhìn thấy Đới Diệc Tân ở trước cửa. Người nọ đến đưa đồ ăn sáng. Hoắc Hữu Thanh chưa kịp mở lời thì anh họ đã từ phòng tắm đi ra trước.
"Diệc Tân đến rồi à. Vào đi, vào đi."
Anh họ có mục đích, thấy Hoắc Hữu Thanh không nhúc nhích nên chỉ có thể thúc đẩy từ phía Đới Diệc Tân. Mời người vào phòng ăn, trong lúc dùng bữa sáng, Hoắc Hữu Thanh nghe gì cũng không lọt lỗ tai.
"Anh họ, cũng muộn rồi, anh tới công ty trước đi."
Anh họ nhìn đồng hồ: "Còn sớm mà, bây giờ..." Anh chạm mắt với Hoắc Hữu Thanh, nuốt xuống những lời còn lại: "Vậy anh đến công ty trước."
Anh xoay người, nhìn Hoắc Hữu Thanh, sau đó nhìn Đới Diệc Tân, hơi do dự có nên dẫn một người đi cùng không, nhưng sau khi bắt gặp ánh mắt cầu xin của Đới Diệc Tân, nhất thời mềm lòng.
Hầy, không dễ gì mới làm lành được, tạm thời đừng nên làm kỳ đà cản mũi thì hơn.
Anh họ đi rồi trong nhà chỉ còn lại Hoắc Hữu Thanh và Đới Diệc Tân. Hoắc Hữu Thanh ăn rất chậm, người ngồi đối diện vẫn kiên nhẫn chờ đợi, thấy y lau miệng xong hắn mới khẽ gọi tên y.
Hoắc Hữu Thanh ngẩng đầu, đây không phải lần đầu tiên y nghiêm túc nhìn đối phương. Sáu năm, Đới Diệc Tân xuất hiện trở lại, lúc này đây, y không thể không nghĩ đến một thời không khác, một thời không không thể đến được nữa... Lần cuối cùng y nhìn thấy Đới Diệc Tân ở thời không đó, đối phương đang ngồi trên xe lăn và dửng dưng trước mọi việc. Đới Diệc Tân không biết bất kỳ ai, không biết bất kỳ cái gì, nhịp tim và hơi thở còn đó, nhưng người thì như đã chết.
Cái xác không có linh hồn thì chỉ là một khối thịt, một khối thịt thối rữa.
Bây giờ một Đới Diệc Tân hoàn toàn mới, đã được chữa khỏi bệnh xuất hiện trước mặt y. Đới Diệc Tân không biết mình đã làm gì ở thời không đó, và y cũng không biết "bản thân" mình ở nơi đó rốt cuộc đã có lựa chọn gì.
Hoắc Hữu Thanh mím chặt môi dưới, có chút do dự, lời nói đến đầu lưỡi mới miễn cưỡng nói: "Thử đi."
"Hả?" Người thanh niên đối diện bối rối không hiểu.
"Chúng ta thử hẹn hò xem sao, nhưng anh nghe cho rõ đây, chỉ cần một trong hai bên đề nghị chia tay, mối quan hệ sẽ bị chấm dứt. Tôi sẽ lập một bản hợp đồng, anh phải ký tên và đóng dấu vào đó, nếu vi phạm bất kỳ điều gì, mối quan hệ này sẽ chấm dứt ngay lập tức."
Gần như ngay khi y dứt lời, Đới Diệc Tân đã đồng ý mà không cần hỏi về hợp đồng.
"Được thôi."
Bản chất Đới Diệc Tân là một người rất ít thể hiện, nhưng Hoắc Hữu Thanh có thể thấy rõ niềm vui của người nọ vào lúc này. Y nhếch môi, quyết định vẫy tay với đối phương.
Chờ người đó đến gần, y vuốt ve cái đầu đang cố tình cúi xuống như một con chó lớn của người nọ: "Chào anh, bạn trai của tôi."
Cứ thử đi, cuộc sống yên bình bây giờ tuy có vẻ tốt đẹp nhưng cũng giống như ao tù, đời người như lệnh copy paste, rõ ràng là có hơn cuộc đời khác nhau nhưng cứ như là đã lặp đi lặp lại hơn lần.
Sáu năm nay không phải y chưa từng thử tiếp xúc với người khác, nhưng mỗi khi thân mật một chút, chẳng hạn như khi đối phương chạm vào tay mình thì y lại cảm thấy khó chịu.
Cách đây thật lâu, mình bị Đới Diệc Tân thuần phục.
Có lẽ... đã thành thói quen với Đới Diệc Tân từ lâu.
Thử đi, dù kết quả có tệ đến đâu cũng không thể tệ hơn kết quả ở thời không ấy.
Muốn cho Đới Diệc Tân một cơ hội, trái tim lên tiếng.