BÁCH YÊU PHỔ
Chương : Hiệp Quái
Trời đã sáng rồi, còn xuất hiện ánh nắng, những mà gió đông vẫn lạnh lẽo muốn chết.
Đào Yêu nằm ở đó ngẩn ngơ chớp chớp mắt, tầm mắt vẫn chưa nhìn được rõ lắm, chỉ nhìn thấy được mấy bóng người đang sốt ruột vây xung quanh nàng, âm thanh ồn ào huyên náo không ngừng vang lên.
"Ra rồi ra rồi! Cuối cùng cũng ra rồi!"
"Đào Yêu Đào Yêu! Ngươi nhanh nói gì đi!"
"Lan Lan! Lan Lan, đệ không sao chứ?"
"Chi chi chi chi chi!"
Hình như còn có thứ gì đó đầy lông đang nhảy tới nhảy lui trên mặt nàng.
Nàng hít mạnh một hơi, cuối cùng thì thần hồn cũng quay lại rồi.
Khuôn mặt của Liễu công tử, khuôn mặt của Ma Nha, khuôn mặt của Ti Tĩnh Uyên, cả cái đuôi của Cổn Cổn nữa, tất cả đều tới lui rất rõ ràng trước mặt nàng.
Tuy rằng là đang nằm, nhưng mà nàng nằm cũng rất thoải mái, dưới thân cảm giác vừa mềm mại lại ấm nóng.
Một bàn tay ghét bỏ chọt chọt đầu nàng: "Ngươi còn muốn nằm bao lâu nữa?"
Nàng nghiêng đầu, nhìn thấy Ti Cuồng Lan, kẻ đang bị nàng đè dưới người làm tấm đệm lưng, sắc mặt của giờ phút này còn lạnh hơn cả tiết trời mùa đông.
"Nằm bao lâu thì tùy ta chứ." Nàng chớp chớp mắt.
"Mơ đi!" Ti Cuồng Lan không lên tiếng, là Ti Tĩnh Uyên thì nhìn không nhìn nổi nữa, kéo nàng từ dưới đất lên, lại bắt nàng xoay mấy vòng, vừa nhìn xem có bị thương hay không vừa lo lắng hỏi: "Đều đã tốt rồi chứ? Tay chân có còn không? Không bị hủy dung chứ?"
Nàng bất nhẫn hất tay hắn ra: "Ngươi bình tĩnh đi! Chúng ta không sao!"
Ti Cuồng Lan đứng dậy, phủi bụi trên người, quan sát xung quanh một vòng, nhịn không được mà cau mày.
Họ vẫn đang ở bên ngoài Minh Nguyệt đài, thấy cảnh vật xung quanh vẫn giống hệt như tối hôm qua, thế giới khác mà Hiệp Quái đưa đến vẫn trùng điệp với thế giới hiện thực, ba tên ngốc đó vẫn giữ nguyên tư thế nằm bẹp dưới đất, những con người trong suốt khác nhau đi qua đi lại càng lúc càng nhiều.
Yêu quái khổng lồ đã không thấy nữa, chỉ có một Ngụy Vĩnh An sắc mặt trắng bệch, đang ôm lấy đầu gối của chính mình, một lời không nói ngồi cách họ không xa.
"Yêu quái này... đem đến bao nhiêu phiền phức lớn cho chúng ta rồi." Liễu công tử nghiến răng, đang muốn đi về phía hắn, lại bị Đào Yêu kéo lại.
Nàng lắc đầu: "Ngươi đừng giận, Cũng không thể hoàn toàn trách nó được. Những chuyện còn lại cứ giao cho ta là được."
Liễu công tử hít sâu một hơi, mới có thể đè nén được ngọn lửa đang bùng lên trong lòng: "Suýt nữa thì quên, không thể gϊếŧ cũng không thể đánh."
Đào Yêu gật đầu, đi thẳng về phía Ngụy Vĩnh An.
"Đào Yêu, ngươi cẩn thận chút." Ma Nha vẫn rất căng thẳng, từ khi Ti Tĩnh Uyên truyền lời đến khi Liễu công tử đi tìm chân tướng mà Đào Yêu cần, lại đến lúc cậu lấy giấy trong người ta, viết tất cả mọi thứ đốt cho Đào Yêu, trái tim cậu vẫn giống như bị treo trên cao. Liễu công tử quay lại nói, cả thành Lạc Dương bao gồm những nơi xung quanh, đều đang xảy ra hiện tượng hai thế giới, còn họ chỉ sợ chính chỉ là một lỗ hổng của nó, không những làm hại đến tính mạng của mấy người Đào Yêu, mà còn liên lụy đến ngày toàn bộ Lạc Dương hồi phục như cũ. Cho đến lúc nãy nhìn thấy Đào Yêu và Ti Cuồng Lan rơi xuống từ thân con quái vật kia, cậu mới hơi hơi yên tâm, mà yêu quái này cũng tựa như được bị giải phóng, đột nhiên co lại thành hình dáng của Ngụy Vĩnh An, mọi thứ đều đến một cách vô cùng đột nhiên, cậu thực sự lo lắng xảy ra biến số gì.
Đào Yêu lắc lắc tay với cậu, tỏ ý đừng lo.
"Đi thôi?" Nàng đứng trước mặt Ngụy Vĩnh An, hoàn toàn chính là ngữ khí thương lượng.
Ngụy Vĩnh An ngẩng đầu nhìn nàng, không nói gì, thành thành thực thực đứng dậy, lặng lẽ đi lên trước.
Suốt chặng đường không một bóng người, Đào Yêu đi bên cạnh hắn, những người còn lại đều căng thẳng nhìn theo nhất cử nhất động của họ.
Mọi thứ đều như Đào Yêu nói, thành Lạc Dương bây giờ và của mấy trăm năm trước đang trùng điệp lại với nhau, trên sông có nhà cửa, trên đường mọc cây lớn, trên một con đường lại chồng lên một con đường khác, quả thực là một hình ảnh quái lạ, các nam tử nữ nhân mặc y phục thời nhà Đường thỉnh thoảng lại đi xuyên qua người họ. May sao lúc chuyện này xảy ra, đại đa số mọi người đều đã chìm vào giấc ngủ, thà rằng bị cố định trên giường còn hơn là bị cng cứng tên phố.
Suốt dọc đường nhìn lại, cảnh sắc này hoảng hốt như một giấc mộng, những người nam người nữ thân hình nửa trong suốt của tiền triều nhìn lâu rồi cũng không thấy kỳ lạ nữa, bất quá chỉ là cảnh tượng vô cùng bình thường của mấy trăm năm trước mà thôi.
Đào Yêu nhìn Ngụy Vĩnh An đang lặng lẽ bước đi, trong lòng chợt cảm thấy một sự tiếc nuối khó tả.
"Ác cảnh" mà Hiệp Quái đưa đến chẳng qua chỉ là thế giới mà hắn đã từng vô cùng yêu mến, cũng là nơi mà hắn ký gửi vô vàn ước vọng, lại là tương lai mà hắn mãi mãi không cách nào thực hiện được.
Nếu như không có cái đêm tràn đầy ác ý đó... không, nếu như hắn chưa từng gặp Ngũ tiên sinh, thì thành phố náo nhiệt này, vốn sẽ có hình bóng của A Mẫn và hắn, có thể còn bế trên tay một đôi nhi nữ mà hắn luôn ao ước, vui vẻ hứng khởi bước đi dưới ánh nắng xinh đẹp này. Thời gian đầu mùa hạ, cả gia đình họ sẽ về lại chốn sơn thôn non nước tú lệ, sau đó đem hết những điều tốt đẹp kể lại cho phụ mẫu nghe.
Nhưng mà hôm nay, đến đối tượng để hắn tính sổ cũng không còn nữa rồi.
Đào Yêu thầm thở dài một hơi.
Tất cả những biểu cảm của nàng, đều bị Ti Cuồng Lan đặt trong đáy mắt, hắn vẫn giữ nguyên dáng vẻ lãnh đạm lạnh lùng, yên lặng bước đi giữa hai thế giới.
Cuối cùng, thuận lợi đi đến Hiệp Khẩu ở Long Thành Viện, nhưng cả Đào Yêu và Ti Cuồng Lan đều vô cùng ngạc nhiên.
Vị trí của Hiệp Khẩu này, cư nhiên lại chính là vị trí của con hẻm năm xưa trùng điệp lại, hai người nhìn nhau, trong lòng tự biết đó chính là nơi mà Hoàng Phủ Cần đã mất mạng.
Nghĩ lại, sức mạnh của Hiệp Quái này lớn như thế, lại vô cùng đặc biệt, không tránh khỏi cũng liên quan đến sự "trùng hợp" này.
Duyên phần như này, vẫn là không cần thì hơn.
Ngụy Vĩnh An đứng trước Hiệp Khẩu đã bị lấp đầy, đột nhiên quay lại nói với Đào Yêu: "Có thể nào cho ta mượn bút dùng một chặp không?"
Chúng nhân nhìn nhau khó hiểu, bước cuối cùng rồi, vạn lần không thể để xảy ra sai xót, Liễu công tử càng hoài nghi hắn có phải sẽ dùng chiêu trò gì.
"Đi qua đó đi. Ở đó là thư phòng, bên trong gì cũng có." Đào Yêu lại không thấy có gì lo lắng, đưa hắn đến thư phòng của Đoàn Thanh Trúc.
"Đây...muốn vào xem không?" Ti Tĩnh Uyên có chút không yên tâm.
Ti Cuồng Lan lắc đầu: "Tùy họ đi, không nên làm phiền."
Thời gian mấy chén trà sau, bọn họ cuối cùng cũng gỡ xuống được sự sốt ruột bất an trong lòng nhìn Đào Yêu và Ngụy Vĩnh An bước ra khỏi thư phòng, chỉ là trong tay Đào Yêu có nhiều thêm môt bức họa.
Ngụy Vĩnh An đi đến trước Hiệp Khẩu, nhìn xuống dưới chân, lại quay đầu nhìn chúng nhân, lộ ra một nụ cười hiếm có: "Ta không hề thích vẽ tranh ác quỷ địa ngục, chỉ là những năm này cứ nhịn không được mà nghĩ đến. Những ác quỷ đó, mọi người cứ xóa bỏ đi." Nói rồi, hắn quay đầu lại, bình tĩnh nhìn về nơi định quay về, cười cười: "Ta không có làm sai gì cả."
Một đạo ánh sáng màu lam từ trong thân thể của Ngụy Vĩnh An bay ra, xoay vòng trong không trung rồi chui xuống đất, khiến cho mặt đất đang yên đang lành biến thành một vòng xoáy cực lớn. Cùng thời gian đó, vô số những ánh sáng màu lam khác từ bốn phương tám hướng cũng tụ đến, giống như những vì sao rơi vào trong vòng xoáy đó, khí lưu mạnh mẽ không ngừng chuyển động trong vườn, mấy người Đào Yêu tốn rất nhiều sức mới miễn cưỡng đứng vững, kiên trì được một lúc, thì thấy ánh sáng lam xung quanh không còn bay đến nữa, vòng xoáy đó cũng dần nhỏ lại, cuối cùng hồi phục lại thành mặt đất bình thường, Ngụy Vĩnh An nằm bên cạnh cũng hôn mê bất tỉnh.
Chúng nhân thở phào nhẹ nhõm, chỉ nghe Ma Nha chỉ về phía trước hét lớn: "Không thấy nữa rồi, thế giới khác không thấy nữa rồi."
Liễu công tử cùng Ti Tĩnh Uyên vội chạy ra khỏi Long Thành Viện, không lâu sau liền chạy về lại, hưng phấn nói: "Thực sự không nhìn thấy nữa! Bên ngoài lại là thế giới của chúng ta rồi."
Đào Yêu nhắm mắt, giống như trút được gánh nặng.
Trên đỉnh đầu, là ánh bình minh thực sự.
Vĩ thanh
Đường phố náo nhiệt trở lại.
Người trong thành Lạc Dương căn bản không hề biết được mình vừa bị "cố định" nguyên một đêm, lúc thức dậy họ vẫn ăn cơm làm việc dạo chơi, việc gì nên làm đều làm, mọi thứ vẫn diễn ra như thường ngày.
Một Lạc Dương khác bị mang đến đây, quả thực đã biến mất theo vòng xoáy kia rồi.
Ngụy Vĩnh An được Liễu công tử đưa về nhà, nói dối với mẫu thân hắn rằng tối hắn qua uống rượu ở Hồng Hạc đình, say suốt đêm chưa tỉnh. Lúc rời khỏi nhà họ Ngụy, Liễu công tử quay đầu lại nhìn những bức hoạ được vẽ đầy tường, thầm tiếc nuối, thành Lạc Dương hôm nay, e là không còn một Ngụy Vĩnh An hoạ bút như thần nữa rồi. Bất quá sau này ít nhất thì hắn cũng không còn sợ hãi ánh mặt trời chính ngọ nữa, quay lại làm một thiếu niên bình phàm, cũng không tính là quá tệ.
Chúng nhân lại đi lòng vòng quanh thành Lạc Dương, bất tri bất giác thế nào lại đi đến con phố cách chợ thần tiên không xa.
Đào Yêu ngước nhìn nhưng bức tường mà họ từng cảm thấy sợ hãi khi nhìn thấy trước đó, những ác quỷ địa ngục vẫn giương nanh múa vuốt trên tường, nhưng bây giờ nhìn lại lần nữa, lại cảm thấy không có gì không thích hợp.
Chỉ là không muốn xóa bỏ nó đi, vì đó là món quà cuối cùng do một con người từng rất yêu thế giới này nhưng lại không thể nào xuất hiện trên đời này lưu lại.
Nàng mở bức tranh trên tay ra, đó là Ngụy Vĩnh An, không, nên nói là vật lưu niệm mà trước khi đi "Hoàng Phủ Cần" để lại cho nàng, một bức tranh phố chợ sinh động, tinh tế đến mức mỗi một quán hàng ven đường bán gì cũng đều được vẽ lại rõ ràng, người trong tranh rất nhiều, trong đó có một đôi phu thê bế nhi nữ của họ bước đi giữa phố, trượng phu bạch y phiêu dật, thê tử dung mạo xinh đẹp, trên cổ tay của nữ tử kia còn đeo một chiếc vòng tinh tế, từng nét bút đều là những hình ảnh đẹp đẽ, vui vẻ ngập tràn.
Ma Nha và Ti Tĩnh Uyên hai miệng một lời: "Vẽ đẹp quá! Thật là tài năng thiên phú, nhanh như thế đã vẽ xong rồi."
Liễu công tử liếc mấy cái, bĩu môi: "Ta luyện thêm vài năm nữa cũng có thể vẽ được như thế."
"Nằm mơ." Ti Cuồng Lan không chút khách khí nói: "Nhân vật như Hoàng Phủ Cần, trời sinh đã là bậc kỳ tài, hậu thế khó có người theo kịp được."
"Không đúng nhỉ." Đào Yêu đột nhiên quay đầu lại: "Ngươi bị hắn nhận lầm là Ngũ tiên sinh, chẳng phải vì tài năng của ngươi sao! Hắn nhận lầm người thành cái tên họ Ngũ thần tượng của hắn, thì tranh của ngươi cư nhiên có thể coi là ngang tầm với thần tượng của hắn rồi, điều này không phải càng khiến người ta kinh ngạc hơn sao?"
Ti Cuồng Lan nhàn nhạt nói: "Tùy tiện vẽ thôi, lúc đó yêu quái kia vốn đã không tỉnh táo, có thể là nhìn nhầm thôi." Nói rồi, hắn lại nhìn Đào Yêu, khóe miệng cong lên: "Nhưng nếu như ngươi là đang khen ngợi ta, thì cũng được."
"Ta nhổ vào!" Đào Yêu âm thầm làm mặt quỷ, quay đầu lại nhìn hắn cười: "Nếu như khen nhị thiếu gia mà nhận được tiền thì ta có thể khen đến tận cuối sang năm luôn ấy!"
"Ha ha, ngươi nếu có thể thuận lợi ở lại Ti phủ đến sang năm đã rồi nói." Ti Cuồng Lan quay người rời đi.
Đào Yêu vừa nghe đã cảm thấy có gì đó không đúng, vội đuổi theo sau: "Ngươi có ý gì hả? Ta chọc gì ngươi rồi? Ta dù sao cũng coi như là đã cứu mạng ngươi! Ngươi không cần ta nữa sao?"
(Sao ta nghe thế nào cũng cảm thấy chị nhà như đang làm nũng nhể? Chàng không cần em nữa sao... sao chàng không cần em nữa, hị hị)
Ti Cuồng Lan dừng lại, như cười như không nhìn nàng hồi lâu, cho đến khi trong lòng nàng trở nên căng thẳng mặt bắt đầu nóng lên, hắn mới nói: "Ngươi có quá nhiều chuyện chưa nói rõ với ta, Ti phủ không giữ lại người có lai lịch bất minh."
Nàng sững người, giậm chân nói: "Ta còn có gì chưa nói rõ với ngươi nữa? Ta đến cả quê hương của mình cũng đã nói với ngươi rồi! Còn chưa đủ rõ ràng sao?"
"Ngươi hãy tự suy xét lại mình đi." Ti Cuồng Lan không thèm để ý nàng, đi thẳng về phía trước.
Lúc này, Liễu công tử đuổi theo đến, kéo nàng lại nói: "Suýt nữa thì quên, lúc ta đi điều tra nguyên nhân cái chết của Hoàng Phủ Cần, có gặp được cái người mà ngươi gào khóc muốn gả kia đó!"
Giọng của hắn rất lớn, bị Ti Cuồng Lan ở phía trước nghe rõ một mồn, nhất là lúc nghe đến câu "người mà ngươi gào khóc muốn gả", hắn khẽ nhíu mày, những vẫn không quay đầu lại, cũng không dừng bước, chỉ có hơi hơi đi chậm lại.
"Hả?" Đào Yêu kinh ngạc, vội che miệng hắn lại: "Ngươi cẩn thận chút! Hắn nói gì với ngươi."
"Hắn chỉ nói ngươi càng lúc càng trở nên càn rỡ, muốn ta về cảnh cáo ngươi sau này nếu còn không an phận thì đừng có trách hắn không cho Đào Đô mặt mũi."
"Ách, vậy hắn có nói là đích thân đến giáo huấn ta không?"
"Cái đó thì không có nói."
"Hắc hắc, thế thì ta phải càn rỡ hơn nữa mới được."
"Đầu ngươi rốt cuộc đang nghĩ gì thế hả? Mạng của ngươi không đáng tiền thì mạng của ta đáng! Ngươi có biết lần này vì muốn giúp ngươi, ta lại nợ bao nhiêu nhân tình không! Ngươi không cảm kích ta thì thôi đi. Còn ngày ngày nghĩ đến việc liên lụy ta!"
"Những kẻ đó đều là bằng hữu của ngươi thì có."
"Cái rắm á! Đã nói là không phải rồi! Ấy, đúng rồi, người làm sao biết được trên người Ma Nha có giấu giấy vậy?"
"Ta còn không hiểu cái đức hạnh thối của nó sao? Mềm lòng như bông í, không cất giấy trong người thì giữa đường gặp được yêu quái nào mắc bệnh, đáng thương nhưng không có tiền mua giấy, thì lấy cái gì ra để thể hiện tấm lòng từ bi của nó nào?"
"A Di Đà Phật, Đào Yêu ngươi là đang trách ta sao?"
"Cũng không hẳn là đang trách ngươi, ta là sợ ngươi bị mấy con yêu quái giả bộ đáng thương lường gạt thôi!"
"Nhưng có yêu quái thực sự rất nghèo a, cũng rất đáng thương. Lại nói giấy của ngươi thực sự rất mắc!"
"..."
Ti Cuồng Lan đang nghe vô cùng chăm chú, thì Ti Tĩnh Uyên bên kia lại đột nhiên chạy lại ríu rít: "Thật ghê gớm nha, Đào a đầu người thực sự không phải là vật tầm thường, đi Lạc Dương một chuyến thôi cũng có thể rước lấy một mớ chuyện, ta còn chưa nghe hết toàn bộ đã thấy thật rất ly kỳ, sau này nhất định phải tìm thời gian nào đó để ngươi kể lại hết đầu đuôi ngọn ngành của chuyến đi này cho ta mới được! Thực sự là còn đặc sắc hơn cả những câu chuyện trong bình thư mà!"
Ti Cuồng Lan nghe thế, chỉ cười cười với hắn: "Nếu như sau này huynh còn dám biến mình thành con muỗi thì ta đảm bảo nửa đời sau của huynh sẽ còn đặc sắc hơn gấp bội lần!"
"Ân?" Ti Tĩnh Uyên chớp chớp mắt, nói với theo bóng lưng hắn: "không phải... ta không biến thành con muỗi thì hai người lần này đến con muỗi cùng không làm được rồi! Đệ đi chậm chút.... nghe ta giải thích được không?"
Một đoàn người đi trên phố, lúc này mặt trời đã lên quá ngọn sào, người trên phố đông như cửi.
Đào Yêu đang nghĩ nên tìm quán ăn nào để lấp đầy cái bụng trống rỗng thì bị một trận huyên nào thu hút sự chú ý.
Lại có người đánh nhau.
Đào Yêu miệng thì nói vô vị nhưng vẫn quay đầu lại nhìn.
Hai người đang đánh nhau trên phố rất quen mắt, không phải chính là hai huynh đệ mà nàng gặp được khi cùng La Tiên đi đến Long Thành Viện sao?
Người đệ đệ lại mặt một thân nữ trang, vị ca ca tức muốn chết, từng quyền đánh vào người đệ đệ, thực sự là hận không thể đập chết hắn luôn cho xong.
"Kêu ngươi không được mặc cái thứ này rồi, ngươi cứ muốn mặc! Ta đánh chết cái thứ đáng xấu hổ nhà ngươi!"
"Ta cũng không làm sai điều gì, nữ nhi có thể mặc nam trang, vì sao nam nhi không thể mặc nữ trang."
"Làm gì có nhiều cái vì sao như thế! Ông đây chính là không thích nam nhi mặc nữ trang đó."
Đào Yêu cũng không biết lấy sức mạnh từ đâu, cơm còn chưa ăn, cư nhiên lại chế trụ cánh tay của nam tử kia ở trên không trung.
Không đợi hắn kịp phản ứng, nàng đã tát một cái vào mặt hắn.
Tất cả mọi người đều bị sự chen ngang của nàng làm cho kinh ngạc, bao gồm cả đương sự.
"Ngươi...ngươi là dã a đầu từ đâu đến! Dám đánh ta?" ca ca che mặt, đang muốn động thủ với nàng, lại cảm thấy trên mặt mình có gì đó không đúng, vừa ngứa vừa đau, từ lông đến khớp nhanh chóng lan ra toàn thân, khó chịu đến mức hắn phải vội vàng cởi sạch y phục trên phố, thân thể để tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ không ngừng đưa tay ra gãi.
Những người vây quanh xem đều kinh hãi, các cô nương thì vội che mắt lại.
Đào Yêu phủi phủi tay, một ít bột phấn tản ra giữa không khí.
"Ngươi nghe đây, từ nay về sau, chỉ cần ngươi tức giận thì trên người ngươi sẽ y hệt như bây giờ, cực kỳ ngứa ngáy." nàng cười lạnh, nhìn dáng vẻ chật vật của nam tử kia: "không thích thì đuổi cùng gϊếŧ tận? Thật vô lý hết sức."
"Ngươi..." Nam tử thống khổ vô cùng, lăn lộn dưới đất, không ngừng gãi khắp thân thể.
"Nhớ lấy lời ta nói, đừng có tức giận." Đào Yêu đang muốn rời đi, lại đi lùi lại nhè lười với hắn: "Lại nói, dáng vẻ ngươi lúc không mặc y phục, không dễ nhìn hơn mặc nữ trang là bao đâu?"
Chúng nhân nhất thời vang lên một trận người to, nam tử đó mặt đỏ như gấc, vật vã kéo y phục đắp lên người, nhìn bóng lưng Đào Yêu hệt như nhìn thấy yêu ma quỷ quái.
Thấy thế, Liễu công tử Ma Nha nhìn nhau cười, sau đó đồng thời thở dài, Đào Yêu vẫn là Đào Yêu trước kia a.
Ti Tĩnh Uyên khϊếp sợ, vỗ ngực nói: "A đầu này, tính khí thật nóng nảy, ra tay cũng thật tàn độc."
Chỉ có Ti Cuồng Lan trấn tĩnh nhất, cũng hiểu được nguyên nhân khiến Đào Yêu phẫn nộ, mà trong mắt hắn, cũng lộ ra sự tán thưởng mà người ngoài không dễ phát hiện ra được, tuy rằng chỉ trong một khắc ngắn ngủi mà thôi, thực sự là vô cùng keo kiệt.
Hắn nhìn theo a đầu đang nhảy nhót trước mặt, mỗi lần đi qua một gian hàng nào bán thức ăn đều lưu luyến không nỡ rời đi, một thân hồng y kia có lẽ là sự tồn tại hoạt bát và nổi bật nhất trên con phố này, nhưng mà đằng sau mỗi một nụ cười vô tâm vô phế cùng với thái độ bất cần đời của nàng, rốt cuộc ẩn chứa bao nhiêu tâm tư và bí mật mà nàng không muốn để cho người ngoài biết?
Ngón tay Ti Tĩnh Uyên huơ tới huơ lui trước mặt hắn, kỳ quái nói: "Đệ cư nhiên lại thất thần ư?"
"Không có." Ti Cuồng Lan lập tức phủ nhận.
"Không có sao?" Ti Tĩnh Uyên bĩu môi: "Đợi chút, nơi đó? Ôi chao hỏng rồi..." Hắn tựa như nghĩ đến việc gì đó quan trong trọng: "Giày vò cả nửa ngày, chúng ta còn chưa về Minh Nguyệt đài để xem thử nữa!"
"Nếu như toàn bộ thành Lạc Dương đều đã không sao thì Niên Sanh hẳn cũng sẽ không sao thôi." Ti Cuồng Lan không hề lo lắng: "Bất quá cũng nên về rồi."
"Về đâu?"
"Minh Nguyệt đài, sinh thần của Niên Sanh còn chưa đón nữa."
"Ồ... á!! Ngươi ngồi xổm ở đây lúc nào thế! Dọa chết ta rồi!"
Ti Tĩnh Uyên hét lên một tiếng " có quỷ" rồi nhảy cẫng lên, Đào Yêu rõ ràng vẫn đang ở phía trước không biết từ lúc nào đã quay trở lại, vô thanh vô tức ngồi xổm bên cạnh bọn họ, trên miệng còn ngậm một cái màn thầu.
"Các ngươi còn chưa về Ti phủ sao?" Nàng đứng dậy, dáng vẻ dường như rất không hài lòng.
"Các ngươi về trước đi." Ti Cuồng Lan nói: "Ra ngoài lâu như thế, cũng nên nghĩ cho Miêu quản gia một chút rồi."
Đào Yêu hừ một tiếng, lầm bầm: "Quay về thì quay về, các ngươi cứ đi đón sinh thần đi! Dứt khoát là đón từ lúc nàng ta hai mươi tuổi cho đến một trăm tuổi luôn! Ở lại nhà nàng ta khỏi về luôn càng tốt!"
"Ngươi lại lẩm bẩm gì đó?" Ti Cuồng Lan cười khẽ: "Là đang mắng cái người mà ngươi gào khóc đòi gả đi kia sao?"
"Ngươi..." Đào Yêu ngẩn ra, nhíu mày lại: "Ngươi cư nhiên nghe lén chúng ta nói chuyện!"
"Không phải ngươi cũng đang nghe lén sao?" Hắn lại cười khẽ.
"Ta..." Đào Yêu hết đường phản bác, hung hăng cắn một miếng màn thầu: "Bỏ đi bỏ đi, ngươi đi Minh Nguyệt đài của ngươi, ta về Thanh Hà Mộng của ta."
"Ồ, được." Ti Cuồng Lan xua tay với nàng: "Sau này gặp lại."
Đào Yêu còn không thèm nhìn hắn, đi đến trước mặt Liễu công tử và Ma Nha nói lớn: "Đi thôi! Lạc Dương chẳng có gì vui cả. Quay lại đón tết cùng Miêu quản gia nào!" Nói rồi cố ý sải bước thật lớn đi về phía cổng thành, đến một cái quay đầu cũng không thèm cho Ti Cuồng Lan.
Liễu công tử khịt mũi: "Hình như có mùi giấm ở đâu đây."
"Thế sao?" Ma Nha cùng khịt mũi: "Không có mà, đâu có mùi gì đâu!"
"Chỉ sợ bình giấm cũng vỡ luôn rồi..." Liễu công tử như cười như không: "Ngày tháng sau này ắt là càng thú vị hơn rồi."
"Hả? Ngươi có ý gì?"
"Đi thôi đi thôi, quay về ăn tết." Liễu công tử quay người chớp mắt với hai huynh đệ Ti gia: "Đại thiếu gia nhị thiếu gia, chúng ta về trước, không làm phiền hai vị đón sinh thần cùng mỹ nhân nữa, cáo từ!"
"Đại thiếu gia nhị thiếu gia quay về sớm
nhé, đợi hai người ăn bữa tất niên." Ma Nha cầm móng vuốt của Cổn Cổn lên huơ tay chào tạm biệt họ.
Ti Cuồng Lan nhìn đám người ồn ào đó rời đi, khẽ hít sâu một hơi.
Một bên Thanh Hà Mộng Đế Đô, một là Minh Nguyệt Đài Lạc Dương, Đào Yêu và Ti Cuồng Lan bước về hai phương hướng trái ngược nhau càng lúc càng xa. Nhưng mà, Đào Đô cách Đế Đô không phải càng xa hơn sao? Người muốn gặp được, cuối cùng vẫn sẽ gặp được thôi.
Ti Tĩnh Uyên trộm liếc nhìn đôi quẻ đào hoa mà hắn lén cất lại, khóe môi hiện ra nụ cười của bậc từ mẫu.
"Huynh còn chần chừ ở đó làm gì thế?"
"Đến đây đến đây!"
Thành Lạc Dương sau giờ ngọ, cuối cùng cũng ôn hòa trở lại.
..
Toàn văn hoàn