Quân Kha, Thái Sử Lan, Cảnh Hoành Ba, Văn Trăn, Yêu Kê, bốn người một chó, tạo thành một vòng, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm căn phòng bí mật trong sở nghiên cứu, một nút bấm màu đỏ.
”Ấn nút đi, mở ra cửa bí mật, bên ngoài chính là khát vọng tự do mười mấy năm của chúng ta.”
”Chúng ta, rốt cục có thể kết thúc tháng ngày bị giam giữ ở sở nghiên cứu bị xem như chuột bạch vì có dị năng rồi.”
”Bấm nút mở ra cửa bí mật sáng chói, một tiếng gào thét: Ấn đi, cho cô tự do.”
”Ầm!”
Sau đó một tiếng vang thật lớn vang lên...
”Cứu mạng.”
”Yêu Kê, không được bay.”
”Đản Cao Muội.”
”Mẹ nó! Bay thôi!”
Một tiếng cuối cùng, không giống với âm thanh căng thẳng hoặc kinh hoàng của ba người lúc đầu, nghe cực kỳ cao vút, sắc nhọn, hả hê, cảm xúc mãnh liệt... Bởi vì sự kiện hết sức tràn đầy vui sướng cùng liều lĩnh kéo tới không thể đoán trước.
”Mẹ nó! Bay bay bay bay phi phi bay.” Cảnh Hoàng Ba điên đảo bay qua bay lại hỗn loạn trong trời đất tối đen, liên tục tuôn ra một tràn từ láy như súng liên thanh.
”Yêu Kê, theo tớ.” Động tác đầu tiên, cô duỗi ra móng tay dính dầu màu vàng, mạnh mẽ chụp lấy con chó trắng nhỏ.
Xuyên qua! Bộ dáng uy hiếp! Thời khắc chờ đợi từ lâu đã đến. Bắt lấy con chó có thể bảo vệ mình, lúc quan trọng còn có thể giết để ăn thịt.
”Xèo.” Không thấy chú chó nhỏ ở trong động đen, dường như bên người còn xuất hiện một bóng người nho nhỏ.
”Giết.”
Cảnh Hoành Ba mắng một tiếng, đưa tay mò lần nữa.
”Đản Cao Muội. Chị tới cứu em.”
Đản Cao Muội am hiểu nấu nướng, ở nhà Lữ Hành lừa anh chàng đẹp trai này chuẩn bị pháp bảo.
”Hưu.”
Đản Cao Muội hóa thành một chấm nhỏ, không còn thấy ở phần cuối hố đen.
Hai lần liên tiếp thất thủ, Cảnh Hoành Ba do dự lẻ một giây.
Có cần phải bắt lấy Thái Sử Lan không?
Một lá chắn thật dài, đem theo có làm vướng tay vướng chân không?
”Hưu.”
Không đợi Cảnh Hoành Ba mò tay mò chân lao tới, một luồng sức hút to lớn kéo tới, thân thể cô run lên, chỉ thấy cả người lăn lộn đụng vào nhau, trời đất tối thui mắt hoa xuyên qua giữa hỗn độn hoàn toàn u ám, chợt có cơn gió mát mãnh liệt áp sát, vừa lại ngẩng đầu... Này!
Chị đang ở trên không!
Đúng là lúc này có thể đang ở trên không. Không phải đột nhiên hồi nãy bị cuốn vào hố đen, trước mặt xẹt qua tầng mây mỏng manh, trong nháy mắt gió thổi tóc vù vù.
Cảnh Hoành Ba căng thẳng nhắm chặt hai mắt, ôm chặt lấy mình, bỗng nhiên nghĩ một vấn đề quan trọng... không khí tầng khí quyển thay đổi, sẽ khiến ngực chị xảy ra biến hóa thần bí gì thì sao?
Ví dụ như, trở nên nhỏ đi?
Còn có, bầu không khí này, đặc biệt trong lành ẩm ướt, có phải sẽ có lợi cho da không nhỉ?
Đây là lớp màng bầu trời!
Lấy mây trôi xoa lên mặt, từ xưa đến nay có mấy người?
Trong nháy mắt Cảnh Hoành Ba phấn khởi.
Mở ra hai tay, chuẩn bị làm một động tác khoách ngực.
”A!”
Dưới trường lực trôi nổi bởi vì động tác tự tiện khiến cho trạng thái mất cân bằng do đó khiến cả người rơi tự do.
Nói tiếng người.
BIU.
Cô rơi xuống.
——(. Y.)——
Cô rơi xuống nước.
Quốc thổ Đại Yến, ở một cái thôn nhỏ nào đó.
Một đám người chính trực bận rộn lén lén lút lút. Có người dọn dẹp ở trên mặt đất, có người ở dưới đất dùng cục đá bày ra trận đồ, có người lắp ráp một cái ghế hào hoa phú quý, trải đệm gấm lên, đặt ở giữa trận đồ.
”Một đường dựa theo chỉ dẫn của la bàn tới đây, nơi quốc sư đại nhân nói, chắc là chỗ này nhỉ?”
”Đại Yến. Phương hướng Bắc Hành Thất Tinh nơi chước đấu, đi về trăm dặm phía Nam nữa. Không sai được.”
”Đã bố trí xong thánh đàn, cũng đã thu xếp xong xuôi bảo tọa, hiện chỉ còn thiếu nữ vương thôi.”
”Tôi cảm thấy chuyện cuối cùng có chút hơi khó khăn.”
”Tại sao huynh dám nghi ngờ sức mạnh của quốc sư đại nhân? Ngài ấy nói sẽ có nữ vương, thì nhất định sẽ có một nữ vương rơi xuống.”
”Làm sao huynh biết sẽ rơi xuống? Tôi lại cảm thấy phải bò ra ấy chứ? Huynh xem chỉ thị của quốc sư đại nhân... lúc đó bầu trời sét đánh, hố to lở đất, bảo thạch khắp nơi, phi bàn treo lơ lửng giữa trời, có một nữ nhân, tự sinh ra ở nơi trời long đất lở... Mà đây chính là bò ra ngoài.”
”Rơi xuống! Huynh xem, sét đánh giữa trời quang.”
”Bò ra ngoài! Huynh xem, tự sinh ra giữa trời long đất lở!”
”Rơi xuống.”
”Bò ra!”
”Rơi!”
”Bò!”
“... Hai người các huynh câm miệng! Nữ vương quang lâm rơi xuống, làm sao lại có thể nói là bò ra? Đây gọi là khinh nhờn nữ vương!”
”Vậy kia là gì?”
”Quang lâm rơi xuống!”
”Vậy chính là rơi xuống mà! Tôi thắng!”
”Hay là sinh ra!”
”Vậy vẫn là bò ra còn gì! Tôi thắng!”
”Rơi xuống!”
”Bò ra!”
”Rơi!”
”Bò!”
“... Hai người các huynh câm miệng! Tự mình đánh cược một bên đi!”
”Cá thì cá, một giỏ Hồng Bảo Thạch huynh vác, tôi cá là rơi xuống!”
”Đúng là hẹp hòi, có chút tiền đồ được không? Một giỏ Ngọc Thạch huynh vác, tôi cá là bò ra đấy.”
”Thành giao.”
”Suỵt, đừng ầm ĩ, hình như có tiếng động...”
Có tiếng la hét xa xa truyền tới, hình như còn có tiếng vang đao kiếm công kích.
Một đám người đang bận bịu ngừng tay, nhìn nhau.
”Người Đại Yến chính là thích nhau, một đường tới đây, tôi đã nhìn thấy trận đánh thứ ba mươi bảy.”
”Hôm nay tiếp tục thấy.”
Một đám người thổ miêu nghiêm chỉnh huấn luyện khom lưng trốn trong bụi cỏ hoặc là sau bụi cây, chen chen mông lẫn nhau, chiếm cứ địa hình có lợi.
Tiếng la hét càng ngày càng gần, mơ hồ ánh sáng cây đuốc lấp lóe, một đám người chạy như điên tới phá tan màn đêm, lảo đảo đi lại, phần lớn trên người đeo thắt lưng, một bên chạy một bên quay đầu lại.
Trong bụi cỏ người dân Đại Hoang Trạch trợn to hai mắt.
”Thật giống như Ngọc Lục Bảo.”
”Vẫn là loại đỉnh cấp kia.”
”Loại bảo thạch này, bảo thạch khắp nơi gần chỗ chúng ta, cũng coi như là thứ tốt.”
”Ai nha, đây gọi là cướp đoạt sao?”
”Không giống. Các huynh xem, truy binh đuổi tới, vốn không có kiếm bảo thạch gì cả.”
Cây đuốc màu đỏ cùng ánh sáng xanh lục của bảo thạch rung động xen lẫn, đem thắp sáng sâu trong bóng tối, mơ hồ hiện ra đường nét truy binh hắc y, đầu tiên là một con ngựa thuần đen bóng loáng, một đôi mắt rạng rỡ giống như bảo thạch, móng giương lên to bằng miệng chén, trong nháy mắt cao ba trượng.
Trên lưng ngựa, có âm thanh rơi xuống, âm u mà kiên định truyền đến.
”Kẻ chạy trốn phía trước, mau chóng dừng lại. Đầu hàng sẽ không giết.”
Đám người chạy trốn phía trước, mắt điếc tai ngơ, vẫn cứ chạy trốn điên cuồng.
”Kẻ ngu nào phía sau gọi đầu hàng thế?” Trong bụi cỏ kẻ nhìn trộm khịt mũi coi thường, “Ngươi gọi nhà người ta ngừng thì ngừng lại sao? Ngươi đâu phải mẫu thân hắn. Nhà người ta mang nhiều bảo thạch như vậy cũng không muốn. Còn quan tâm bảo thạch gì... vân vân?”
”Bảo thạch?”
”Ai nha!” Có người kinh ngạc thốt lên, “Quốc sư đại nhân nói đúng 'Bảo thạch khắp nơi', đúng thật.”
”A! Quốc sư đại nhân của tôi, thần toán của tôi.”
Trong bụi cỏ rì rào vang động, một đám người bị sự tính toán thần kỳ của quốc sư đại nhân làm cảm động đến rơi nước mắt, bắt đầu vểnh mông lên ngay tại chỗ, hướng về Đại Hoang Trạch lễ bái.
Cũng may bên ngoài truy đã truy, chạy đã chạy, ai cũng không kịp quản chấn động trong bụi cỏ.
Truy binh la hét ngăn cản không có tác dụng, người trốn nhưng cũng đã hết đường... truy binh phía sau chạy tới, ngay ở ngoài thôn này, đem vây nhốt đám người kia.
Lại một hồi chém giết nữa.
Người trong bụi cỏ lau chùi máu bắn tung tóe trên mặt, kiên nhẫn chờ đợi thần toán.
Nhưng trận chiến kia đã tới hồi kết rồi, từng người ngã xuống bị vây lại, giữa sân chỉ còn mấy người khổ sở chống đỡ.
Sắc mặt người vây xem cũng nghiêm túc... đây rõ ràng là hiện trường giết người diệt khẩu.
Nếu không phải vì tiền, như vậy, người chạy trốn có thể giữ tin tức gì đó quan trọng, mà người đuổi, không muốn để bọn họ đem tin tức truyền ra ngoài, vì thế không tiếc giết người.
Có điều, chiếu theo tư thế ngã bên này, hình như không có khả năng đánh ra cái gì mà “trời long đất lở” được chăng?
Giữa sân chỉ còn hai người, một già một trẻ.
Tên cầm đầu truy binh, cưỡi tuấn mã màu đen tiến lên hai bước, người hắn nấp ở sau ngựa, chỉ lộ ra cẩm bào trùng giác ẩn mây.
”Đầu hàng đi...” Giết nhiều người như vậy, dường như giọng nói của hắn cũng có chút mệt mỏi.
Sắc mặt thiếu niên giữa sân bi phẫn, ông lão lại hình như đang trầm tư.
”Một nhà chúng ta không thể tuyệt hậu...” Nửa ngày ông lão đau khổ ngã xuống đất, “Được... Chúng tôi đầu hàng...”
Nam tử lập tức khẽ ừ một tiếng.
”Hoàng thái tôn điện hạ.” Ông lão nói, “Ngài...”
Giọng nói ông bỗng nhiên hạ thấp dần, lập tức vị nam tử bị gọi là thái tôn điện hạ kia, không thể không giục ngựa đến gần một chút.
”Tiểu Tứ...” Ông lão bị vây nhốt bỗng nhiên mạnh mẽ đem thiếu niên đẩy ra ngoài một cái, “Đi mau! Đi mau! Nhất định phải đem tin tức truyền tới Ký Bắc...”
Đồng thời thiếu niên bị đẩy ra phi thân nhảy lên, ống tay áo rung lên, tiếng vang lớn ong ong, một tia điện lạnh lẽo hình tròn, lạnh lẽo tựa như sinh ra sâu trong bóng tối, đánh thẳng lên đầu Hoàng thái tôn Đại Yến.
Hoàng thái tôn đột nhiên không kịp chuẩn bị, bỗng nhiên một tay áo bay lên, mâm tròn kia liền đánh úp về ngực bụng hắn, hắn lạnh lẽo rên một tiếng, vắt ngang qua cổ cánh tay giữa không trung chìm xuống, trường kiếm trong tay bảo vệ ngực bụng.
”Đương!” Một tiếng vang thật lớn, chấn động tới mức làm tê dại ong ong lỗ tai người. Mâm tròn bị đánh bay, xoay tròn bay tới giữa không trung, xoay tròn không ngã, như một vòng tròn, đứng ở giữa trời.
”Phi bàn!” Trong bụi cỏ người vây xem kinh ngạc thốt lên.
Hoàng thái tôn lập tức nghe thấy âm thanh kỳ lạ, chuyển mắt muốn nhìn, bỗng nhiên máu tươi trong miệng phun ra, liền ngã về phía sau.
”Điện hạ!” Tùy tùng của hắn vội vàng đỡ lấy hắn, trước khi Hoàng thái tôn ngất đi, chỉ tay về hai người già trẻ kia.
”Giết!”
Mũi tên nhọn bay tới, ông lão nhào ra phía trước che chở, người nhận lấy mấy chục tên, thiếu niên cũng đã lén chạy ra ngoài sân.
Mắt thấy thiếu niên sắp sửa chạy ra.
Chợt có tiếng hét, sinh ra ở trên đỉnh đầu.
Âm thanh vừa bắt đầu còn chưa vang dội, sau đó lập tức càng lúc càng lớn, như có tảng đá đập xuống trên đỉnh đầu. Tất cả mọi người quên mất động tác, ngây ngốc ngẩng đầu, liền nhìn thấy một bóng đen trên đỉnh đầu, nhanh chóng phóng to, thẳng tắp rơi xuống...
”Tránh ra!”
Một tiếng quát chói tai, tất cả mọi người té ngã bò bò chạy khỏi.
”Ầm!”
Bụi mù tràn ngập, mảnh vụn bay tán loạn. Người chạy trốn bốn phía chậm lại, bị sương mù lan sang đến suýt nữa nghẹn thở.
Một lát sau, khói tụ lại trong sương mù.
Trên mặt đất có thêm cái hố đường kính tới một trượng.
Vị trí cái hố chính là trận đồ cùng chỗ bảo tọa do người Đại Hoang Trạch bày ra trước đó, người dân Đại Hoang Trạch kêu lên sợ hãi, bổ nhào té ngã.
” A a a bảo tọa thần toán bị hủy hết rồi... A? A?”
Tiếng kêu gào từ từ ngừng lại, mắt rơi xuống đất.
Cái hố trước mắt, một đống đất trong hố, một đôi chân dài màu đen trồng cây chuối trong đống đất.
Run rẩy, lại run rẩy.
------ Lời nói ở ngoài ------
Thân môn, tôi lại mập lên rồi, xin lỗi đã để các bạn đợi lâu.
Giải thích nhau. Thiên Kim Cười trong lúc Quân Kha ở trong hố lớn thôn Tam Thủy Đại Yến, phát hiện tất chân Cảnh Hoành Ba nhuốm máu, tưởng cô đã chết.
Lúc đó Hoàng thái tôn Nạp Lan Quân Đại Yến để thiết kế đối phó Nghiêu quốc, để tránh người Nghiêu quốc đưa tin cho công chủ Nghiêu quốc, cũng chính là nam chủ Nạp Lan Thuật Thiên Kim Cười cầu cứu mẫu thân, tự mình xuất quân truy sát người đưa tin. Trong quá trình truy đuổi bị mâm tròn làm bị thương, sau đó mới có tình tiết Quân Kha vì hắn mổ bụng trị thương. Bởi vậy mở ra câu chuyện Thiên Kim Cười. Nơi đây chính là nơi Nạp Lan Quân truy sát người đưa tin Nghiêu quốc, chính là nơi người dân Đại Hoang Trạch bày tế đàn chờ nữ vương, hiện tại mọi người nên hiểu rõ, cái hố to thôn Tam Thủy kia, chính là sóng lớn mà nữ vương đập ra, người đưa tin cuối cùng chính là bị sóng lớn đập chết.
Đông Phương có sông, tên Đại Hoang.
Ở trên đại lục này trong truyền thuyết, Đại Hoang Trạch, là một nơi kỳ dị, phong bế, lạc hậu, thần bí, đầm lầy khắp nơi, dã thú hoành hành, thân thể nam nữ trần truồng, bách tính ăn tươi nuốt sống... một nơi dã man.
Đầm lầy bốn phía, địa thế chim bay khó lọt, để quốc thổ rộng lớn này, cách ly khỏi tầm mắt của hắn. Các quốc gia Đại Yến, Đông Đường, Nam Tề xung quanh đối với khối đất đai thần bí này, tràn ngập hiếu kỳ cùng dã tâm, nhưng không có cửa để mà vào.
Cũng không phải là không có quốc gia đánh chủ ý đến Đại Hoang Trạch, dù sao Đại Hoang Trạch chiếm diện tích vượt xa bất kỳ một quốc gia nào hiện nay.
Đương nhiên, các quốc gia quang minh đường hoàng, sẽ không dễ dàng để người ta mơ ước đến quốc thổ. Bọn họ càng có lý do đường đường chính chính hơn.
"Người nhân nước láng giềng bị vây ở trong đầm lầy, các ngươi nhất định ăn không no mặc không đủ ấm, cực kỳ khát vọng cuộc sống tự do giàu có của người ngoài. Bây giờ, chúng ta sẽ đến cứu các ngươi."
Đại Yến của thành Vân Lôi đã đến.
Nam Tề của Tây Phiên đến rồi.
Bọn họ thâm tình gọi người đầu hàng ở bờ bên kia đầm lầy, biểu đạt ý nghĩ tự mình đem Đại Hoang Trạch dâng hiến, từ trong cuộc nước sôi lửa bỏng cứu lấy tâm nguyện đẹp đẽ, sau khi chào hỏi cùng mấy con ếch xanh và rắn, bọn họ cuồn cuộn mở cửa Đại Hoang Trạch.
Sau một ngày, nhiều người tiến vào trong đầm lầy mênh mông vô bờ đều hốt hoảng trở ra, lưu lại vô số di tích thi thể điêu khắc tự nhiên.
Các binh sĩ vừa mới tiến vào Đại Hoang Trạch ba dặm, trước tiên bị độc hỏa đầm lầy thiêu cháy một nửa, lại kỳ lạ bị băng đầm lầy đóng băng một nửa. Những tinh thể băng đầm lầy màu đen bình thường, mỹ lệ, hư ảo kia, ánh sáng bảy màu xán lạn lập lòe dưới ánh mặt trời, nhưng mà ủng các binh sĩ vừa mới bước lên mặt băng kia, liền nghe thấy tiếng vỡ vụn nhỏ, sức hút to lớn tóm chặt lấy lòng bàn chân của họ, một luồng khí âm hàn trong nháy mắt từ lòng bàn chân trái leo lên trái tim, răng rắc một tiếng, đoạn tuyệt sự sống.
Cuối cùng, mấy ngàn người đứng trên mặt đất đen kia, lấy các loại tư thế chuyển động vĩnh cửu, vĩnh viễn cảnh cáo tất cả các kẻ xâm lấn rục rà rục rịch.
Từ đây, bốn phía Đại Hoang Trạch, đều trở nên yên tĩnh.
Các quân chủ các nước, đều phẫn nộ phất tay áo lên, xuống lầu tự tìm nguyên nhân.
"Không cần để ý đến quốc gia kia, đều là một đám mọi rợ."
"Huyết nhục sinh đẻ. Huynh đệ cộng thê."
"Huynh đệ cộng thê. Phụ tử cũng cộng thê."
"Không chỉ cộng thê còn cộng phu. Tỷ muội cộng phu. Mẫu nữ cộng phu. Di nương cháu gái đều cộng phu."
Cộng thê, cộng phu: ta không hiểu lắm, chắc là nói chế độ đa phu đa thê...
"Quốc lực lạc hậu. Chính quyền vô năng. Bách tính ăn không no, mặc không đủ ấm, y phục mặc toàn là nhìn xuyên thấu. Đáng thương."
"A a, làm sao để xuất môn trên phố bây giờ?"
"Ở trần."
"A a a nhất định có rất nhiều nữ nhân trần truồng, ta muốn tới xem..."
...
Tin tức náo động, lan qua đầm lầy hôi đen, xa dần.
Quân chủ các quốc gia không tiến vào Đại Hoang Trạch, quay đầu suy ngẫm lại, địa hình này kỳ dị, người Đại Hoang Trạch cũng không ra được, dường như không uy hiếp gì. Nói cho cùng, vậy là toàn bộ chỗ đất đầm lầy đều nghèo, coi như địa bàn lớn, đoạt được hình như cũng không có chỗ gì hay?
Băng đầm lầy Đại Hoang Trạch trên thân thể điêu khắc, bởi vậy đất đứng kinh niên lâu ngày, không ai đi nhặt xác, đám người Đại Hoang Trạch, dường như cũng không ngại cửa nhà có cơ thể sống điêu khắc. Tình cờ gặp được chuyện lớn, cả nước thì chúc mừng, còn có thể tràn ra, cho đám tượng băng này khoác lụa hồng.
Năm nào đó, tháng nào đó, ngày nào đó.
Nơi xa xăm Đại Hoang Trạch, pháo mừng nổ vang, một đám người tràn ra, rất vui mừng cho đám điêu khắc kia treo hoa lụa gấm vóc, đoạn tơ tằm mỹ lệ, hoa văn phức tạp, để ở một quốc gia nào đều đáng giá ngàn vàng, nhưng lại tùy tiện khoác trên một đám "thi thể điêu khác" ở đây.
"Ha ha ha, Hữu quốc sư đại nhân vào chỗ, chúng ta cần phải có tân vương, ăn mừng ăn mừng."
Mọi người vây quanh tượng điêu khắc màu sắc rực rỡ khiêu vũ hát rượu mừng, lén lút chơi đoán số đánh bài, xong thì lập tức giải tán, băng trên đầm lầy, chỉ còn lại những bức tượng kia, đứng thẳng lạnh lùng.
Hoa từ từ rơi rụng, rơi xuống, cuốn lá cây khô vàng rơi xuống một chỗ.
Một đoạn tơ tằm bị mưa gió làm mòn, rách tơi tả như mạng nhện, tung bay bần bật trong gió.
Một thời gian trôi qua.
Một ngày nào đó, pháo mừng nổ vang nơi Đại Hoang Trạch xa xôi, tiếng hoan hô như sấm, một đám người vui mừng hoan hỉ mà tràn ra, đem hoa tàn lụa là trên tượng điêu khắc kéo xuống, đổi thành tợ lụa càng mỹ lệ hơn.
"Ha ha ha Hữu quốc sư đại nhân nâng đỡ tân vương. Quốc sư mỹ mạo nhìn xa trông rộng. Nữ vương xuất thân hào môn. Ăn mừng. Ăn mừng."
Một ít đoạn tơ tằm bị gió cuốn ra ngoài, bị thợ săn bên ngoài kinh hỉ nhặt lên, cầm bán lấy tiền. Người Đại Hoang Trạch hiểu rõ, chà chà hai tiếng, ném tới càng nhiều tấm lụa hơn, treo ở trên đũng quần tượng điêu khắc trước cửa.
"Những kẻ ngốc bên ngoài kia, ăn không no mặc không đủ ấm, cảm thấy đáng thương, phù bần! Phù bần!"
Phù bần: giúp đỡ kẻ nghèo
Lại một thời gian trôi qua.
Một hôm nào đó, pháo mừng lần nữa nổ vang nơi Đại Hoang Trạch xa xôi tất cả đầm lầy đều đang chấn động, càng nhiều người trào ra, đối với tượng điêu khắc nổ đầy khói hoa trước cửa, băng trên đầm lầy chấn động đến nỗi rơi mất vài viên, lăn leng keng leng keng.
"Ha ha ha quốc sư đại nhân coi trọng nữ vương. Cưới nàng cưới nàng. Ăn mừng ăn mừng."
Lại một ít thời gian trôi qua.
Một đám người trào ra...
"Ha ha ha nữ vương mang thai. Sắp sinh sắp sinh. Ăn mừng ăn mừng."
"Chúc ngươi cái trứng, nữ vương còn chưa gả cho quốc sư đấy. Xong rồi..."
Lại một ít thời gian trôi qua.
Một đám người nghiêm túc cúi đầu đi ra, tay nâng tơ lụa tóc trắng, trên mấy tượng điêu khắc ở cửa khoác giáp trụ.
Màu trắng thật dài bung ra ở trong gió, ánh mắt Hữu quốc sư dường như lành lạnh, bao phủ toàn bộ Đại Hoang Trạch.
"Nữ vương băng hà!"
"Dựa theo luật lệ quốc gia, chúng ta nên đi tìm nữ vương chuyển thế."
"Tả quốc sư đại nhân đã xem dạ quan tinh tượng, bói toán ra được, tính ra được nữ vương chuyển thế mà trời định."
"Hữu quốc sư đại nhân bảo Tả quốc sư đại nhân nói láo. Nữ vương đời này chịu tội nghiệt trên người, thông dâm bị trời phạt, sẽ không chuyển thế."
"Tả quốc sư đại nhân nói có tội khi chết sẽ xoá bỏ, mệnh trời đã định không thể trái ý."
"Hữu quốc sư đại nhân cũng bói toán vấn thiên, tìm ra được nơi nữ vương chuyển thế... Oa, Đại Yến. Nơi Thất Tinh Bắc Đẩu chước đấu, hướng về trăm dặm phía Nam. Lúc đó bầu trời sét đánh, hố to đất lở, bảo thạch khắp nơi, phi bàn huyền không, có một nữ nhân, bản thân ăn ở trần truồng đen đủi trời long đất lở... Này, đây vẫn là người thông minh sao? Ngài nói có thể sao?"
"Không thể. Vì thế Hữu quốc sư đại nhân đồng ý cho chúng ta đi tìm kiếm."
"Ồ... Chúng ta tìm thử xem."
"Đúng, tìm thử xem."
"Vậy... Đi tìm thôi."
"Ừm, tìm thôi."
"Tìm bao lâu?"
"Lượn một vòng rồi quay lại, đúng lúc tiểu thiếp phòng thứ bảy muốn tôi tới Đại Yến mua Điểm Hồng Tham."
"Chỗ nghèo nàn kia có đồ gì tốt không?"
"Một ba lô bảo thạch có thể mua được thứ tốt một chút chứ? Tôi ngược lại không thiếu tiền."
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Một ngày nọ vào năm đó.
Sở nghiên cứu Thiên Định Phong Hoa.
Đêm khuya.
Quân Kha, Thái Sử Lan, Cảnh Hoành Ba, Văn Trăn, Yêu Kê, bốn người một chó, tạo thành một vòng, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm căn phòng bí mật trong sở nghiên cứu, một nút bấm màu đỏ.
”Ấn nút đi, mở ra cửa bí mật, bên ngoài chính là khát vọng tự do mười mấy năm của chúng ta.”
”Chúng ta, rốt cục có thể kết thúc tháng ngày bị giam giữ ở sở nghiên cứu bị xem như chuột bạch vì có dị năng rồi.”
”Bấm nút mở ra cửa bí mật sáng chói, một tiếng gào thét: Ấn đi, cho cô tự do.”
”Ầm!”
Sau đó một tiếng vang thật lớn vang lên...
”Cứu mạng.”
”Yêu Kê, không được bay.”
”Đản Cao Muội.”
”Mẹ nó! Bay thôi!”
Một tiếng cuối cùng, không giống với âm thanh căng thẳng hoặc kinh hoàng của ba người lúc đầu, nghe cực kỳ cao vút, sắc nhọn, hả hê, cảm xúc mãnh liệt... Bởi vì sự kiện hết sức tràn đầy vui sướng cùng liều lĩnh kéo tới không thể đoán trước.
”Mẹ nó! Bay bay bay bay phi phi bay.” Cảnh Hoàng Ba điên đảo bay qua bay lại hỗn loạn trong trời đất tối đen, liên tục tuôn ra một tràn từ láy như súng liên thanh.
”Yêu Kê, theo tớ.” Động tác đầu tiên, cô duỗi ra móng tay dính dầu màu vàng, mạnh mẽ chụp lấy con chó trắng nhỏ.
Xuyên qua! Bộ dáng uy hiếp! Thời khắc chờ đợi từ lâu đã đến. Bắt lấy con chó có thể bảo vệ mình, lúc quan trọng còn có thể giết để ăn thịt.
”Xèo.” Không thấy chú chó nhỏ ở trong động đen, dường như bên người còn xuất hiện một bóng người nho nhỏ.
”Giết.”
Cảnh Hoành Ba mắng một tiếng, đưa tay mò lần nữa.
”Đản Cao Muội. Chị tới cứu em.”
Đản Cao Muội am hiểu nấu nướng, ở nhà Lữ Hành lừa anh chàng đẹp trai này chuẩn bị pháp bảo.
”Hưu.”
Đản Cao Muội hóa thành một chấm nhỏ, không còn thấy ở phần cuối hố đen.
Hai lần liên tiếp thất thủ, Cảnh Hoành Ba do dự lẻ một giây.
Có cần phải bắt lấy Thái Sử Lan không?
Một lá chắn thật dài, đem theo có làm vướng tay vướng chân không?
”Hưu.”
Không đợi Cảnh Hoành Ba mò tay mò chân lao tới, một luồng sức hút to lớn kéo tới, thân thể cô run lên, chỉ thấy cả người lăn lộn đụng vào nhau, trời đất tối thui mắt hoa xuyên qua giữa hỗn độn hoàn toàn u ám, chợt có cơn gió mát mãnh liệt áp sát, vừa lại ngẩng đầu... Này!
Chị đang ở trên không!
Đúng là lúc này có thể đang ở trên không. Không phải đột nhiên hồi nãy bị cuốn vào hố đen, trước mặt xẹt qua tầng mây mỏng manh, trong nháy mắt gió thổi tóc vù vù.
Cảnh Hoành Ba căng thẳng nhắm chặt hai mắt, ôm chặt lấy mình, bỗng nhiên nghĩ một vấn đề quan trọng... không khí tầng khí quyển thay đổi, sẽ khiến ngực chị xảy ra biến hóa thần bí gì thì sao?
Ví dụ như, trở nên nhỏ đi?
Còn có, bầu không khí này, đặc biệt trong lành ẩm ướt, có phải sẽ có lợi cho da không nhỉ?
Đây là lớp màng bầu trời!
Lấy mây trôi xoa lên mặt, từ xưa đến nay có mấy người?
Trong nháy mắt Cảnh Hoành Ba phấn khởi.
Mở ra hai tay, chuẩn bị làm một động tác khoách ngực.
”A!”
Dưới trường lực trôi nổi bởi vì động tác tự tiện khiến cho trạng thái mất cân bằng do đó khiến cả người rơi tự do.
Nói tiếng người.
BIU.
Cô rơi xuống.
——(. Y.)——
Cô rơi xuống nước.
Quốc thổ Đại Yến, ở một cái thôn nhỏ nào đó.
Một đám người chính trực bận rộn lén lén lút lút. Có người dọn dẹp ở trên mặt đất, có người ở dưới đất dùng cục đá bày ra trận đồ, có người lắp ráp một cái ghế hào hoa phú quý, trải đệm gấm lên, đặt ở giữa trận đồ.
”Một đường dựa theo chỉ dẫn của la bàn tới đây, nơi quốc sư đại nhân nói, chắc là chỗ này nhỉ?”
”Đại Yến. Phương hướng Bắc Hành Thất Tinh nơi chước đấu, đi về trăm dặm phía Nam nữa. Không sai được.”
”Đã bố trí xong thánh đàn, cũng đã thu xếp xong xuôi bảo tọa, hiện chỉ còn thiếu nữ vương thôi.”
”Tôi cảm thấy chuyện cuối cùng có chút hơi khó khăn.”
”Tại sao huynh dám nghi ngờ sức mạnh của quốc sư đại nhân? Ngài ấy nói sẽ có nữ vương, thì nhất định sẽ có một nữ vương rơi xuống.”
”Làm sao huynh biết sẽ rơi xuống? Tôi lại cảm thấy phải bò ra ấy chứ? Huynh xem chỉ thị của quốc sư đại nhân... lúc đó bầu trời sét đánh, hố to lở đất, bảo thạch khắp nơi, phi bàn treo lơ lửng giữa trời, có một nữ nhân, tự sinh ra ở nơi trời long đất lở... Mà đây chính là bò ra ngoài.”
”Rơi xuống! Huynh xem, sét đánh giữa trời quang.”
”Bò ra ngoài! Huynh xem, tự sinh ra giữa trời long đất lở!”
”Rơi xuống.”
”Bò ra!”
”Rơi!”
”Bò!”
“... Hai người các huynh câm miệng! Nữ vương quang lâm rơi xuống, làm sao lại có thể nói là bò ra? Đây gọi là khinh nhờn nữ vương!”
”Vậy kia là gì?”
”Quang lâm rơi xuống!”
”Vậy chính là rơi xuống mà! Tôi thắng!”
”Hay là sinh ra!”
”Vậy vẫn là bò ra còn gì! Tôi thắng!”
”Rơi xuống!”
”Bò ra!”
”Rơi!”
”Bò!”
“... Hai người các huynh câm miệng! Tự mình đánh cược một bên đi!”
”Cá thì cá, một giỏ Hồng Bảo Thạch huynh vác, tôi cá là rơi xuống!”
”Đúng là hẹp hòi, có chút tiền đồ được không? Một giỏ Ngọc Thạch huynh vác, tôi cá là bò ra đấy.”
”Thành giao.”
”Suỵt, đừng ầm ĩ, hình như có tiếng động...”
Có tiếng la hét xa xa truyền tới, hình như còn có tiếng vang đao kiếm công kích.
Một đám người đang bận bịu ngừng tay, nhìn nhau.
”Người Đại Yến chính là thích nhau, một đường tới đây, tôi đã nhìn thấy trận đánh thứ ba mươi bảy.”
”Hôm nay tiếp tục thấy.”
Một đám người thổ miêu nghiêm chỉnh huấn luyện khom lưng trốn trong bụi cỏ hoặc là sau bụi cây, chen chen mông lẫn nhau, chiếm cứ địa hình có lợi.
Tiếng la hét càng ngày càng gần, mơ hồ ánh sáng cây đuốc lấp lóe, một đám người chạy như điên tới phá tan màn đêm, lảo đảo đi lại, phần lớn trên người đeo thắt lưng, một bên chạy một bên quay đầu lại.
Trong bụi cỏ người dân Đại Hoang Trạch trợn to hai mắt.
”Thật giống như Ngọc Lục Bảo.”
”Vẫn là loại đỉnh cấp kia.”
”Loại bảo thạch này, bảo thạch khắp nơi gần chỗ chúng ta, cũng coi như là thứ tốt.”
”Ai nha, đây gọi là cướp đoạt sao?”
”Không giống. Các huynh xem, truy binh đuổi tới, vốn không có kiếm bảo thạch gì cả.”
Cây đuốc màu đỏ cùng ánh sáng xanh lục của bảo thạch rung động xen lẫn, đem thắp sáng sâu trong bóng tối, mơ hồ hiện ra đường nét truy binh hắc y, đầu tiên là một con ngựa thuần đen bóng loáng, một đôi mắt rạng rỡ giống như bảo thạch, móng giương lên to bằng miệng chén, trong nháy mắt cao ba trượng.
Trên lưng ngựa, có âm thanh rơi xuống, âm u mà kiên định truyền đến.
”Kẻ chạy trốn phía trước, mau chóng dừng lại. Đầu hàng sẽ không giết.”
Đám người chạy trốn phía trước, mắt điếc tai ngơ, vẫn cứ chạy trốn điên cuồng.
”Kẻ ngu nào phía sau gọi đầu hàng thế?” Trong bụi cỏ kẻ nhìn trộm khịt mũi coi thường, “Ngươi gọi nhà người ta ngừng thì ngừng lại sao? Ngươi đâu phải mẫu thân hắn. Nhà người ta mang nhiều bảo thạch như vậy cũng không muốn. Còn quan tâm bảo thạch gì... vân vân?”
”Bảo thạch?”
”Ai nha!” Có người kinh ngạc thốt lên, “Quốc sư đại nhân nói đúng 'Bảo thạch khắp nơi', đúng thật.”
”A! Quốc sư đại nhân của tôi, thần toán của tôi.”
Trong bụi cỏ rì rào vang động, một đám người bị sự tính toán thần kỳ của quốc sư đại nhân làm cảm động đến rơi nước mắt, bắt đầu vểnh mông lên ngay tại chỗ, hướng về Đại Hoang Trạch lễ bái.
Cũng may bên ngoài truy đã truy, chạy đã chạy, ai cũng không kịp quản chấn động trong bụi cỏ.
Truy binh la hét ngăn cản không có tác dụng, người trốn nhưng cũng đã hết đường... truy binh phía sau chạy tới, ngay ở ngoài thôn này, đem vây nhốt đám người kia.
Lại một hồi chém giết nữa.
Người trong bụi cỏ lau chùi máu bắn tung tóe trên mặt, kiên nhẫn chờ đợi thần toán.
Nhưng trận chiến kia đã tới hồi kết rồi, từng người ngã xuống bị vây lại, giữa sân chỉ còn mấy người khổ sở chống đỡ.
Sắc mặt người vây xem cũng nghiêm túc... đây rõ ràng là hiện trường giết người diệt khẩu.
Nếu không phải vì tiền, như vậy, người chạy trốn có thể giữ tin tức gì đó quan trọng, mà người đuổi, không muốn để bọn họ đem tin tức truyền ra ngoài, vì thế không tiếc giết người.
Có điều, chiếu theo tư thế ngã bên này, hình như không có khả năng đánh ra cái gì mà “trời long đất lở” được chăng?
Giữa sân chỉ còn hai người, một già một trẻ.
Tên cầm đầu truy binh, cưỡi tuấn mã màu đen tiến lên hai bước, người hắn nấp ở sau ngựa, chỉ lộ ra cẩm bào trùng giác ẩn mây.
”Đầu hàng đi...” Giết nhiều người như vậy, dường như giọng nói của hắn cũng có chút mệt mỏi.
Sắc mặt thiếu niên giữa sân bi phẫn, ông lão lại hình như đang trầm tư.
”Một nhà chúng ta không thể tuyệt hậu...” Nửa ngày ông lão đau khổ ngã xuống đất, “Được... Chúng tôi đầu hàng...”
Nam tử lập tức khẽ ừ một tiếng.
”Hoàng thái tôn điện hạ.” Ông lão nói, “Ngài...”
Giọng nói ông bỗng nhiên hạ thấp dần, lập tức vị nam tử bị gọi là thái tôn điện hạ kia, không thể không giục ngựa đến gần một chút.
”Tiểu Tứ...” Ông lão bị vây nhốt bỗng nhiên mạnh mẽ đem thiếu niên đẩy ra ngoài một cái, “Đi mau! Đi mau! Nhất định phải đem tin tức truyền tới Ký Bắc...”
Đồng thời thiếu niên bị đẩy ra phi thân nhảy lên, ống tay áo rung lên, tiếng vang lớn ong ong, một tia điện lạnh lẽo hình tròn, lạnh lẽo tựa như sinh ra sâu trong bóng tối, đánh thẳng lên đầu Hoàng thái tôn Đại Yến.
Hoàng thái tôn đột nhiên không kịp chuẩn bị, bỗng nhiên một tay áo bay lên, mâm tròn kia liền đánh úp về ngực bụng hắn, hắn lạnh lẽo rên một tiếng, vắt ngang qua cổ cánh tay giữa không trung chìm xuống, trường kiếm trong tay bảo vệ ngực bụng.
”Đương!” Một tiếng vang thật lớn, chấn động tới mức làm tê dại ong ong lỗ tai người. Mâm tròn bị đánh bay, xoay tròn bay tới giữa không trung, xoay tròn không ngã, như một vòng tròn, đứng ở giữa trời.
”Phi bàn!” Trong bụi cỏ người vây xem kinh ngạc thốt lên.
Hoàng thái tôn lập tức nghe thấy âm thanh kỳ lạ, chuyển mắt muốn nhìn, bỗng nhiên máu tươi trong miệng phun ra, liền ngã về phía sau.
”Điện hạ!” Tùy tùng của hắn vội vàng đỡ lấy hắn, trước khi Hoàng thái tôn ngất đi, chỉ tay về hai người già trẻ kia.
”Giết!”
Mũi tên nhọn bay tới, ông lão nhào ra phía trước che chở, người nhận lấy mấy chục tên, thiếu niên cũng đã lén chạy ra ngoài sân.
Mắt thấy thiếu niên sắp sửa chạy ra.
Chợt có tiếng hét, sinh ra ở trên đỉnh đầu.
Âm thanh vừa bắt đầu còn chưa vang dội, sau đó lập tức càng lúc càng lớn, như có tảng đá đập xuống trên đỉnh đầu. Tất cả mọi người quên mất động tác, ngây ngốc ngẩng đầu, liền nhìn thấy một bóng đen trên đỉnh đầu, nhanh chóng phóng to, thẳng tắp rơi xuống...
”Tránh ra!”
Một tiếng quát chói tai, tất cả mọi người té ngã bò bò chạy khỏi.
”Ầm!”
Bụi mù tràn ngập, mảnh vụn bay tán loạn. Người chạy trốn bốn phía chậm lại, bị sương mù lan sang đến suýt nữa nghẹn thở.
Một lát sau, khói tụ lại trong sương mù.
Trên mặt đất có thêm cái hố đường kính tới một trượng.
Vị trí cái hố chính là trận đồ cùng chỗ bảo tọa do người Đại Hoang Trạch bày ra trước đó, người dân Đại Hoang Trạch kêu lên sợ hãi, bổ nhào té ngã.
” A a a bảo tọa thần toán bị hủy hết rồi... A? A?”
Tiếng kêu gào từ từ ngừng lại, mắt rơi xuống đất.
Cái hố trước mắt, một đống đất trong hố, một đôi chân dài màu đen trồng cây chuối trong đống đất.
Run rẩy, lại run rẩy.
------ Lời nói ở ngoài ------
Thân môn, tôi lại mập lên rồi, xin lỗi đã để các bạn đợi lâu.
Giải thích nhau. Thiên Kim Cười trong lúc Quân Kha ở trong hố lớn thôn Tam Thủy Đại Yến, phát hiện tất chân Cảnh Hoành Ba nhuốm máu, tưởng cô đã chết.
Lúc đó Hoàng thái tôn Nạp Lan Quân Đại Yến để thiết kế đối phó Nghiêu quốc, để tránh người Nghiêu quốc đưa tin cho công chủ Nghiêu quốc, cũng chính là nam chủ Nạp Lan Thuật Thiên Kim Cười cầu cứu mẫu thân, tự mình xuất quân truy sát người đưa tin. Trong quá trình truy đuổi bị mâm tròn làm bị thương, sau đó mới có tình tiết Quân Kha vì hắn mổ bụng trị thương. Bởi vậy mở ra câu chuyện Thiên Kim Cười. Nơi đây chính là nơi Nạp Lan Quân truy sát người đưa tin Nghiêu quốc, chính là nơi người dân Đại Hoang Trạch bày tế đàn chờ nữ vương, hiện tại mọi người nên hiểu rõ, cái hố to thôn Tam Thủy kia, chính là sóng lớn mà nữ vương đập ra, người đưa tin cuối cùng chính là bị sóng lớn đập chết.