Người dân Đại Hoang Trạch choáng váng.
Những truy binh Đại Yến sửng sốt.
Mọi người cùng nhau ngẩng đầu nhìn trăng... bầu trời buông xuống như một tấm màn, tinh quang nhật nguyệt thong dong lấp lóe, đêm tĩnh như nước. Tiếng thét rơi xuống vừa nãy, có khi nào là mơ không?
Nhưng lại là một giấc mơ kỳ lạ, cũng không tạo ra một cái hố như vậy, cùng một hình dáng đôi chân này.
Chân rất đẹp.
Hết sức thẳng tắp, căng mịn tròn trịa, vớ đen kỳ lạ lóe châu quang, sáng tỏ trong bóng đêm tối tăm, cực kỳ thu hút.
Nữ nhân?
Còn trồng cây chuối nữa chứ, chết rồi à?
Không, đầu ngón chân kia còn hơi run run.
Truy binh Đại Yến có tâm tiến lên kiểm tra, chủ nhân hình như làm sao bị trọng thương, trước tiên đành phải nhanh chóng rút khỏi đi tìm đại phu. Giữa sân chỉ còn dư lại người Đại Hoang Trạch.
Mắt các hán tử so với Ngọc Lục Bảo dưới đất còn sáng hơn.
”Này, các huynh cảm thấy... tình huống vừa nãy kia...”
”Có thể không phải là sét đánh giữa trời quang, hố to lở đất, bảo thạch khắp nơi, phi bàn treo lơ lững giữa trời, có một nữ nhân, tự sinh ra giữa trời long đất lở chứ?”
”Ai nha, vậy còn chờ gì nữa? Mau mau đào thôi.”
”Đào thôi!”
Các hán tử tìm xẻng tìm cuốc, chuẩn bị khởi công.
”Ba!” Bỗng nhiên một cánh tay giãy dụa lên trong đống đất, nặng nề vỗ lên trên mặt đất.
Người dân Đại Hoang Trạch hết hồn.
”Xác chết vùng dậy?”
”Ba!” Một cánh tay nữa duỗi tới, vỗ lên trên mặt đất bên kia. Bùn đất nới lỏng lập tức lã chã chuyển động, một đầu tóc dài, yếu ớt nổi lên trên mặt đất...
Yên tĩnh, gió lạnh, xác chết, ánh sáng xanh lục, hố trời, đầu tóc dài màu đen...
”Quỷ à... “ Người Đại Hoang Trạch chạy tứ phía.
”Quỷ kìa!” Người nhô ra từ trong đất, giọng nói the thé, một bên rít gào một bên nhổ đất trong miệng ra, “Phi phi, quỷ á... phi phi... đừng kéo ta... phi phi... làm sao có cái hình dáng này... phi phi... giày cao gót của tôi đâu?”
Người dân Đại Hoang Trạch chạy ra ngoài ba trượng nhanh chóng dừng bước, hai mặt nhìn nhau, quay đầu.
Bên trong hố đất, một bóng người yểu điệu chầm chậm bò lên, lòng bàn chân đá văng tìm kiếm món đồ gì đó, vội vội vàng vàng giật quần áo, vỗ ngực,“Cũng còn tốt, cũng còn tốt, không bị ép, không bị ép...”
Cô xoay mặt một cái, dưới ánh trăng, cả người đầy bùn, nhưng rõ ràng là một khuôn mặt người sống tràn đầy tức giận.
Người dân Đại Hoang Trạch ngộ ra, nhanh chóng tụ họp đi tới, ló đầu nhìn một cái.
”Ai! Cô ta rơi vào chỗ thánh đàn.”
”Dưới đáy cái ghế hỏng có bức họa, lúc cô ta rớt xuống đang ngồi ở trên ghế!”
”Thiếu niên vừa nãy ở dưới người cô ta làm đệm, bị cô ta đè chế.”
”A! Nữ vương quang lâm!”
Cảnh Hoành Ba vẫn ở một ban nhìn súng đạn trong vớ mình... vười nãy dưới người có thi thể, vớ dính rất nhiều máu, cô cau mày, thi thể bị giấu kia, kiều hoa lan, thắt lưng từng điểm từng điểm bùn đất dính máu, nghe thấy câu này, ngón tay ngạc nhiên run lên, xì xuống đất một tiếng.
”Nữ vương?” Bỗng nhiên cô quay đầu.
”Nữ vương bệ hạ!” Các hán tử quỳ rầm rầm một chỗ, nước mắt vui mừng, “Chúng tôi tuân theo chỉ thị thần thánh của quốc sư đại nhân, bôn ba ngàn dặm, không ngại gian khổ, rốt cuộc tìm được kiếp sau của người! Bầu trời Đại Hoang Trạch bảo hộ ta! Quốc sư bảo hộ chúng ta!”
”Kiếp sau?” Mắt Cảnh Hoành Ba chuyển động.
Trong nháy mắt ký ức lưu trữ của cô chuyển động, đem toàn bộ mười mấy năm học tập trong đầu về các loại tiểu thuyết xuyên qua kinh điển ra, có thể cảm thấy khả năng đại khái hoặc là... Cô đụng phải số chó ngáp phải ruồi.
Quá rõ, một đám người đần độn tìm kiếm nữ vương chuyển thế, mà mình lại kỳ lạ tới đây, đại khái phù hợp các loại điều kiện gọi là chuyển thế?
Ông trời có mắt!
Chị nói mà, xuyên qua một hồi kinh thiên động địa, làm sao có thể khiến người ta tới làm bia đỡ đạn chứ? Logic này không phù hợp.
Nữ vương... Ừ, qua loa. Chính là không biết thành thân với bao nhiêu Vương phu mỹ mạo? Tam cung lục viện bảy mươi hai phi tần, hơn bảy mươi hai, ngược lại ba mươi sáu cũng tàm tạm.
Cảnh Hoành Ba cúi đầu xuống, nhìn thấy dưới đất lộ ra nửa cái ghế tựa bị hỏng trước mặt, dường như còn có đệm gấm, đây không phải là bảo tọa bọn họ vừa nhắc hồi nãy chứ?
”Nữ vương bệ hạ, người...” Người Đại Hoang Trạch suy nghĩ, làm sao cùng nữ nhân trước mắt bắt đầu bàn giao sự tình chưa rõ ràng, không biết vị nữ vương thần kỳ trên trời này, có thể hiểu hay không mà tiếp nhận câu chuyện “chuyển thế” của họ? Có xuất hiện tâm tình mâu thuẫn gì hay không? Có cần dùng cường trước hay không? Có cần lập tức cần nói với cô ấy nhiều quy củ cùng hạn chế có liên quan tới nữ vương không, chờ chút còn có nên dùng thái độ gì cư xử với cô ấy? Tuy rằng Quốc sư đại nhân đồng ý việc đi tìm nữ vương chuyển thế, nhưng trong lòng cũng có thể không muốn tìm cô ấy, bây giờ tìm tới thật rồi, quốc sư đại nhân sẽ muốn thế nào? Đến cùng nữ nhân kia nên làm gì đây...
Nghĩ trái nghĩ phải, tình huống khó xử, trong đầu do dự một lát.
Ồ?
Dưới ánh trăng, trong hố đất, trên cái ghế tựa gọi là “bảo tọa” bị hỏng chỉ còn một nửa, nữ hắc ti kia đã quay người lại thành thật ngồi xuống, hai chân nhếch lên, chống cằm, vẽ nên một đóa hoa lan, vừa phong tao vừa hả hê, cười tủm tỉm, tựa như quen biết, không hề kháng cự... Ngoắc ngoắc ngón tay.
”Ái khanh bình thân, mau chóng đem cho trẫm tám quả đu đủ cùng nghêu hầm tuyết.”
*Ta chả biết món gì, ta edit đại. ~.~ /
...
Cùng lúc đó.
Ở Đại Hoang Trạch xa xăm.
Cung điện vàng ngọc, màn trướng sâu thẳm. Sâu trong màn trướng, có ánh sáng Dạ Minh Châu lộng lẫy thăm thẳm, soi sáng một đôi tay vững vàng.
Tay chạm như ngọc, đầu ngón tay trắng nõn, móng tay trơn bóng sáng rực như bối, nhưng không có chút máu.
Ngón tay khéo léo xoay chuyển một đôi mai rùa cổ xưa, vỏ màu xanh đen thận trọng lót hai bàn tay tinh tế như tuyết.
”Ba.” Mai rùa chuyển động, hiện ra hiện tượng quái lạ.
Tay dừng lại, đầu ngón tay nhẹ nhàng đặt ở trên vỏ mai, mu bàn tay hơi uốn cong lên, tựa như một con hạc sắp sửa bay lượn.
“... Tìm ra rồi à?”
Giọng điệu vi hàm kinh ngạc.
Giọng nói vô cùng nhẹ nhàng cùng trong trẻo, cực bình tĩnh cũng lạnh lùng. Tựa như hàn băng đầm lầy sâu xa ngưng tụ băng tinh, bị gió đất Lâm Lang thổi lên.
Êm tai, lại khiến cho từ đáy lòng người tỏa ra hàn ý. Khiến người người ta muốn sa vào thanh âm tinh khiết đẹp đẽ như vậy, rồi lại rõ ràng xuất phát từ nội tâm... lạnh lùng mà đẹp đẽ như vậy, là tuyết trên núi cao, hàn quang bắn ra bốn phía, chạm vào có thể hại người.
Hắn nhẹ nhàng đứng lên bước tới, bào giác khẽ động như mây, tựa như một đám tuyết lớn tràn đến thềm dưới.
Vô số minh châu từ từ sáng lên, đem sự yên tĩnh nhóm lên. Người ở ngoài màn trướng quỳ sát ở cửa, người càng cúi sâu xuống đất mà đi.
Màn trướng màu vàng buông xuống, bị ánh sáng đèn lồng trên trần nhà soi sáng lộng lẫy mê hoặc huyền ảo, cũng che đi mặt hắn, mọi người chỉ có thể thấy trường bào màu trắng, che khuất hết thảy da thịt, cổ áo cao đến vòm miệng, dùng một viên trân châu màu vàng nhạt chụp vào.
Tầm mắt dừng ở đây, không ai dám đem mắt hướng lên trên.
Hắn đứng lẳng lặng. Tinh tế thẳng tắp, xiêm y rộng lớn rồi lại thắt chặt gáy cùng phần eo, đường nét chặt chẽ lại giương ra, bởi vậy khắp người bên trong sạch sẽ tiêu sái cao quý, lại liền lộ ra mấy phần khí tức nhẫn nhục đoan chính cẩn thận... khí chất phong hoa mâu thuẫn như vậy, nhưng càng khiến cho người ta không thể thở nổi.
Hắn nói “Đã tìm thấy nữ vương chuyển thế.”
Người kia vẫn không nhanh không chậm, giọng điệu không chút cảm tình, nhưng tất cả mọi người đều run rẩy, càng thu vai chặt hơn.
Cung điện im lặng, hình như có chút sát khí tỏa ra.
”Bản tọa quyết định, tự mình đi nghênh tiếp.”
...
Quả đu đủ, nghêu hầm tuyết, nhân sâm, đương nhiên không có để ăn.
Người dân Đại Hoang Trạch há to mồm hít gió.
Nữ vương chuyển thế, là tình huống nữ hoàng Đại Hoang Trạch không có để lại người kế thừa, tiến hành truyền thống tìm nữ vương khác. Bình thường do tinh thông thuật bói toán, đại quyền nắm giữ quốc gia do quốc sư chủ trì, trải qua nhiều điều kiện đối chiếu hà khắc, mới có thể tìm được một nữ vương.
Những nữ vương chuyển thế trước kia, rất nhiều đều là trẻ nhỏ hoặc là hài đồng, mang các nàng đi thường cần nói rõ ràng từng cái với bộ tộc dòng họ cùng người nhà phụ mẫu, hao tổn một phen miệng lưỡi.
Vị hiện tại ngược lại rất tốt, khá kỳ lạ, xem ra vô cùng hòa nhã, tiếp thu thân phận “nữ vương”, nhưng lại nhanh nhất cùng tự nhiên nhất. Nhìn khuôn mặt nhỏ kia, hình như rất vui sướng?
Người dân Đại Hoang Trạch trao đổi ánh mắt, nếu nữ vương bệ hạ quyết định vui vẻ tiếp thu, tất cũng sẽ không nói quá rõ ràng với cô ấy.
Ví dụ như nữ vương ở Đại Hoang Trạch thực ra là một biểu tượng con rối thuần khiết và trung thành.
Ví dụ như làm nữ vương cả đời không thể chào tạm biệt người thân nào.
Ví dụ như cả đời nữ vương duy trì trinh tiết, trừ phi quốc sư coi trọng nàng.
Ví dụ như nếu như nữ vương mất trinh tiết hoặc không tuân theo quy củ sẽ phải gánh chịu vận rủi bi thảm.
Ví dụ như đông đảo bộ tộc Đại Hoang Trạch, nước nhỏ san sát, mà người dân dũng mãnh, trong lúc đó tộc cùng tộc chiến loạn, lúc cần thiết nữ vương sẽ phải làm “thần toán tế” hiến cho Chí Cao Thần, để cầu cho mầm họa cùng hỗn loạn lắng xuống, mà lúc cần thiết này, có thể là bởi vì một lần phản loạn, cũng thể vì một giấc mơ chẳng lành của quốc sư.
Ví dụ như nữ vương sẽ bị cung quy cực kỳ nghiêm khắc ràng buộc, mỗi tiếng nói cử động nhất định phải vô cùng tuần hoàn nghiêm cẩn quy tắc, những giáo điều kia như dây thừng đem buộc thẳng cả đời nàng, sinh hoạt ngột ngạt nặng nề như vậy, khiến rất nhiều nữ vương không chỉ không thể nắm giữ thanh xuân, thậm chí vì vậy mà sớm buồn bã mà chết.
Ví dụ như bởi vì nguyên nhân trước đó cùng với nhiều nguyên không thể nói ra, nữ vương Đại Hoang Trạch xưa nay không thiếu người đẹp, mấy trăm năm lập quốc, thay đổi tới hơn cả trăm nữ vương, mỗi vị nữ vương bình quân tại vị không vượt qua sáu năm, sớm đa số bao nhiêu năm. Vì thế nữ nhi nhà ai nếu như được định là chuyển thế, người nhà thường rất bi thương.
Cũng bởi vậy, bắt đầu từ trăm năm trước, liên quan tới chế độ nữ vương chuyển thế, liền bắt đầu có người đưa ra dị nghị. Hai vị quốc sư hiện nay, Tả quốc sư tuân theo truyền thống, nhưng Hữu quốc sư cho rằng có thể hủy bỏ chế độ của nữ vương.
Gặp phải tình huống như thế này, Hữu quốc sư liệt ra điều kiện hà khắc tìm kiếm nữ vương chuyển thế, lần đầu thậm chí tìm ở bên ngoài nước Đại Hoang Trạch, tất cả mọi người cho rằng, đây chính là sắp xếp thần diệu của Hữu quốc sư, lần này thật sự sẽ không lại có thêm nữ vương, mà vẫn quyền hành tay to, nắm giữ quân đội, mà Hữu quốc sư đại nhân giao hảo cùng mấy bộ tộc tiểu quốc hung hãn thuận lợi đăng cơ, trở thành nam đế vương đầu tiên trong lịch sử Đại Hoang Trạch.
Mọi người cũng rất chờ mong chuyện này.
Ai biết, trên trời thật sự rơi xuống một nữ vương.
”Này.” Cảnh Hoành Ba nhìn trái nhìn phải, luôn cảm thấy sắc mặt đám người kia khá là quái dị. “Các ông gạt tôi chuyện gì sao?”
Một ngày nọ vào năm đó.
Sở nghiên cứu Thiên Định Phong Hoa.
Đêm khuya.
Quân Kha, Thái Sử Lan, Cảnh Hoành Ba, Văn Trăn, Yêu Kê, bốn người một chó, tạo thành một vòng, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm căn phòng bí mật trong sở nghiên cứu, một nút bấm màu đỏ.
”Ấn nút đi, mở ra cửa bí mật, bên ngoài chính là khát vọng tự do mười mấy năm của chúng ta.”
”Chúng ta, rốt cục có thể kết thúc tháng ngày bị giam giữ ở sở nghiên cứu bị xem như chuột bạch vì có dị năng rồi.”
”Bấm nút mở ra cửa bí mật sáng chói, một tiếng gào thét: Ấn đi, cho cô tự do.”
”Ầm!”
Sau đó một tiếng vang thật lớn vang lên...
”Cứu mạng.”
”Yêu Kê, không được bay.”
”Đản Cao Muội.”
”Mẹ nó! Bay thôi!”
Một tiếng cuối cùng, không giống với âm thanh căng thẳng hoặc kinh hoàng của ba người lúc đầu, nghe cực kỳ cao vút, sắc nhọn, hả hê, cảm xúc mãnh liệt... Bởi vì sự kiện hết sức tràn đầy vui sướng cùng liều lĩnh kéo tới không thể đoán trước.
”Mẹ nó! Bay bay bay bay phi phi bay.” Cảnh Hoàng Ba điên đảo bay qua bay lại hỗn loạn trong trời đất tối đen, liên tục tuôn ra một tràn từ láy như súng liên thanh.
”Yêu Kê, theo tớ.” Động tác đầu tiên, cô duỗi ra móng tay dính dầu màu vàng, mạnh mẽ chụp lấy con chó trắng nhỏ.
Xuyên qua! Bộ dáng uy hiếp! Thời khắc chờ đợi từ lâu đã đến. Bắt lấy con chó có thể bảo vệ mình, lúc quan trọng còn có thể giết để ăn thịt.
”Xèo.” Không thấy chú chó nhỏ ở trong động đen, dường như bên người còn xuất hiện một bóng người nho nhỏ.
”Giết.”
Cảnh Hoành Ba mắng một tiếng, đưa tay mò lần nữa.
”Đản Cao Muội. Chị tới cứu em.”
Đản Cao Muội am hiểu nấu nướng, ở nhà Lữ Hành lừa anh chàng đẹp trai này chuẩn bị pháp bảo.
”Hưu.”
Đản Cao Muội hóa thành một chấm nhỏ, không còn thấy ở phần cuối hố đen.
Hai lần liên tiếp thất thủ, Cảnh Hoành Ba do dự lẻ một giây.
Có cần phải bắt lấy Thái Sử Lan không?
Một lá chắn thật dài, đem theo có làm vướng tay vướng chân không?
”Hưu.”
Không đợi Cảnh Hoành Ba mò tay mò chân lao tới, một luồng sức hút to lớn kéo tới, thân thể cô run lên, chỉ thấy cả người lăn lộn đụng vào nhau, trời đất tối thui mắt hoa xuyên qua giữa hỗn độn hoàn toàn u ám, chợt có cơn gió mát mãnh liệt áp sát, vừa lại ngẩng đầu... Này!
Chị đang ở trên không!
Đúng là lúc này có thể đang ở trên không. Không phải đột nhiên hồi nãy bị cuốn vào hố đen, trước mặt xẹt qua tầng mây mỏng manh, trong nháy mắt gió thổi tóc vù vù.
Cảnh Hoành Ba căng thẳng nhắm chặt hai mắt, ôm chặt lấy mình, bỗng nhiên nghĩ một vấn đề quan trọng... không khí tầng khí quyển thay đổi, sẽ khiến ngực chị xảy ra biến hóa thần bí gì thì sao?
Ví dụ như, trở nên nhỏ đi?
Còn có, bầu không khí này, đặc biệt trong lành ẩm ướt, có phải sẽ có lợi cho da không nhỉ?
Đây là lớp màng bầu trời!
Lấy mây trôi xoa lên mặt, từ xưa đến nay có mấy người?
Trong nháy mắt Cảnh Hoành Ba phấn khởi.
Mở ra hai tay, chuẩn bị làm một động tác khoách ngực.
”A!”
Dưới trường lực trôi nổi bởi vì động tác tự tiện khiến cho trạng thái mất cân bằng do đó khiến cả người rơi tự do.
Nói tiếng người.
BIU.
Cô rơi xuống.
——(. Y.)——
Cô rơi xuống nước.
Quốc thổ Đại Yến, ở một cái thôn nhỏ nào đó.
Một đám người chính trực bận rộn lén lén lút lút. Có người dọn dẹp ở trên mặt đất, có người ở dưới đất dùng cục đá bày ra trận đồ, có người lắp ráp một cái ghế hào hoa phú quý, trải đệm gấm lên, đặt ở giữa trận đồ.
”Một đường dựa theo chỉ dẫn của la bàn tới đây, nơi quốc sư đại nhân nói, chắc là chỗ này nhỉ?”
”Đại Yến. Phương hướng Bắc Hành Thất Tinh nơi chước đấu, đi về trăm dặm phía Nam nữa. Không sai được.”
”Đã bố trí xong thánh đàn, cũng đã thu xếp xong xuôi bảo tọa, hiện chỉ còn thiếu nữ vương thôi.”
”Tôi cảm thấy chuyện cuối cùng có chút hơi khó khăn.”
”Tại sao huynh dám nghi ngờ sức mạnh của quốc sư đại nhân? Ngài ấy nói sẽ có nữ vương, thì nhất định sẽ có một nữ vương rơi xuống.”
”Làm sao huynh biết sẽ rơi xuống? Tôi lại cảm thấy phải bò ra ấy chứ? Huynh xem chỉ thị của quốc sư đại nhân... lúc đó bầu trời sét đánh, hố to lở đất, bảo thạch khắp nơi, phi bàn treo lơ lửng giữa trời, có một nữ nhân, tự sinh ra ở nơi trời long đất lở... Mà đây chính là bò ra ngoài.”
”Rơi xuống! Huynh xem, sét đánh giữa trời quang.”
”Bò ra ngoài! Huynh xem, tự sinh ra giữa trời long đất lở!”
”Rơi xuống.”
”Bò ra!”
”Rơi!”
”Bò!”
“... Hai người các huynh câm miệng! Nữ vương quang lâm rơi xuống, làm sao lại có thể nói là bò ra? Đây gọi là khinh nhờn nữ vương!”
”Vậy kia là gì?”
”Quang lâm rơi xuống!”
”Vậy chính là rơi xuống mà! Tôi thắng!”
”Hay là sinh ra!”
”Vậy vẫn là bò ra còn gì! Tôi thắng!”
”Rơi xuống!”
”Bò ra!”
”Rơi!”
”Bò!”
“... Hai người các huynh câm miệng! Tự mình đánh cược một bên đi!”
”Cá thì cá, một giỏ Hồng Bảo Thạch huynh vác, tôi cá là rơi xuống!”
”Đúng là hẹp hòi, có chút tiền đồ được không? Một giỏ Ngọc Thạch huynh vác, tôi cá là bò ra đấy.”
”Thành giao.”
”Suỵt, đừng ầm ĩ, hình như có tiếng động...”
Có tiếng la hét xa xa truyền tới, hình như còn có tiếng vang đao kiếm công kích.
Một đám người đang bận bịu ngừng tay, nhìn nhau.
”Người Đại Yến chính là thích nhau, một đường tới đây, tôi đã nhìn thấy trận đánh thứ ba mươi bảy.”
”Hôm nay tiếp tục thấy.”
Một đám người thổ miêu nghiêm chỉnh huấn luyện khom lưng trốn trong bụi cỏ hoặc là sau bụi cây, chen chen mông lẫn nhau, chiếm cứ địa hình có lợi.
Tiếng la hét càng ngày càng gần, mơ hồ ánh sáng cây đuốc lấp lóe, một đám người chạy như điên tới phá tan màn đêm, lảo đảo đi lại, phần lớn trên người đeo thắt lưng, một bên chạy một bên quay đầu lại.
Trong bụi cỏ người dân Đại Hoang Trạch trợn to hai mắt.
”Thật giống như Ngọc Lục Bảo.”
”Vẫn là loại đỉnh cấp kia.”
”Loại bảo thạch này, bảo thạch khắp nơi gần chỗ chúng ta, cũng coi như là thứ tốt.”
”Ai nha, đây gọi là cướp đoạt sao?”
”Không giống. Các huynh xem, truy binh đuổi tới, vốn không có kiếm bảo thạch gì cả.”
Cây đuốc màu đỏ cùng ánh sáng xanh lục của bảo thạch rung động xen lẫn, đem thắp sáng sâu trong bóng tối, mơ hồ hiện ra đường nét truy binh hắc y, đầu tiên là một con ngựa thuần đen bóng loáng, một đôi mắt rạng rỡ giống như bảo thạch, móng giương lên to bằng miệng chén, trong nháy mắt cao ba trượng.
Trên lưng ngựa, có âm thanh rơi xuống, âm u mà kiên định truyền đến.
”Kẻ chạy trốn phía trước, mau chóng dừng lại. Đầu hàng sẽ không giết.”
Đám người chạy trốn phía trước, mắt điếc tai ngơ, vẫn cứ chạy trốn điên cuồng.
”Kẻ ngu nào phía sau gọi đầu hàng thế?” Trong bụi cỏ kẻ nhìn trộm khịt mũi coi thường, “Ngươi gọi nhà người ta ngừng thì ngừng lại sao? Ngươi đâu phải mẫu thân hắn. Nhà người ta mang nhiều bảo thạch như vậy cũng không muốn. Còn quan tâm bảo thạch gì... vân vân?”
”Bảo thạch?”
”Ai nha!” Có người kinh ngạc thốt lên, “Quốc sư đại nhân nói đúng 'Bảo thạch khắp nơi', đúng thật.”
”A! Quốc sư đại nhân của tôi, thần toán của tôi.”
Trong bụi cỏ rì rào vang động, một đám người bị sự tính toán thần kỳ của quốc sư đại nhân làm cảm động đến rơi nước mắt, bắt đầu vểnh mông lên ngay tại chỗ, hướng về Đại Hoang Trạch lễ bái.
Cũng may bên ngoài truy đã truy, chạy đã chạy, ai cũng không kịp quản chấn động trong bụi cỏ.
Truy binh la hét ngăn cản không có tác dụng, người trốn nhưng cũng đã hết đường... truy binh phía sau chạy tới, ngay ở ngoài thôn này, đem vây nhốt đám người kia.
Lại một hồi chém giết nữa.
Người trong bụi cỏ lau chùi máu bắn tung tóe trên mặt, kiên nhẫn chờ đợi thần toán.
Nhưng trận chiến kia đã tới hồi kết rồi, từng người ngã xuống bị vây lại, giữa sân chỉ còn mấy người khổ sở chống đỡ.
Sắc mặt người vây xem cũng nghiêm túc... đây rõ ràng là hiện trường giết người diệt khẩu.
Nếu không phải vì tiền, như vậy, người chạy trốn có thể giữ tin tức gì đó quan trọng, mà người đuổi, không muốn để bọn họ đem tin tức truyền ra ngoài, vì thế không tiếc giết người.
Có điều, chiếu theo tư thế ngã bên này, hình như không có khả năng đánh ra cái gì mà “trời long đất lở” được chăng?
Giữa sân chỉ còn hai người, một già một trẻ.
Tên cầm đầu truy binh, cưỡi tuấn mã màu đen tiến lên hai bước, người hắn nấp ở sau ngựa, chỉ lộ ra cẩm bào trùng giác ẩn mây.
”Đầu hàng đi...” Giết nhiều người như vậy, dường như giọng nói của hắn cũng có chút mệt mỏi.
Sắc mặt thiếu niên giữa sân bi phẫn, ông lão lại hình như đang trầm tư.
”Một nhà chúng ta không thể tuyệt hậu...” Nửa ngày ông lão đau khổ ngã xuống đất, “Được... Chúng tôi đầu hàng...”
Nam tử lập tức khẽ ừ một tiếng.
”Hoàng thái tôn điện hạ.” Ông lão nói, “Ngài...”
Giọng nói ông bỗng nhiên hạ thấp dần, lập tức vị nam tử bị gọi là thái tôn điện hạ kia, không thể không giục ngựa đến gần một chút.
”Tiểu Tứ...” Ông lão bị vây nhốt bỗng nhiên mạnh mẽ đem thiếu niên đẩy ra ngoài một cái, “Đi mau! Đi mau! Nhất định phải đem tin tức truyền tới Ký Bắc...”
Đồng thời thiếu niên bị đẩy ra phi thân nhảy lên, ống tay áo rung lên, tiếng vang lớn ong ong, một tia điện lạnh lẽo hình tròn, lạnh lẽo tựa như sinh ra sâu trong bóng tối, đánh thẳng lên đầu Hoàng thái tôn Đại Yến.
Hoàng thái tôn đột nhiên không kịp chuẩn bị, bỗng nhiên một tay áo bay lên, mâm tròn kia liền đánh úp về ngực bụng hắn, hắn lạnh lẽo rên một tiếng, vắt ngang qua cổ cánh tay giữa không trung chìm xuống, trường kiếm trong tay bảo vệ ngực bụng.
”Đương!” Một tiếng vang thật lớn, chấn động tới mức làm tê dại ong ong lỗ tai người. Mâm tròn bị đánh bay, xoay tròn bay tới giữa không trung, xoay tròn không ngã, như một vòng tròn, đứng ở giữa trời.
”Phi bàn!” Trong bụi cỏ người vây xem kinh ngạc thốt lên.
Hoàng thái tôn lập tức nghe thấy âm thanh kỳ lạ, chuyển mắt muốn nhìn, bỗng nhiên máu tươi trong miệng phun ra, liền ngã về phía sau.
”Điện hạ!” Tùy tùng của hắn vội vàng đỡ lấy hắn, trước khi Hoàng thái tôn ngất đi, chỉ tay về hai người già trẻ kia.
”Giết!”
Mũi tên nhọn bay tới, ông lão nhào ra phía trước che chở, người nhận lấy mấy chục tên, thiếu niên cũng đã lén chạy ra ngoài sân.
Mắt thấy thiếu niên sắp sửa chạy ra.
Chợt có tiếng hét, sinh ra ở trên đỉnh đầu.
Âm thanh vừa bắt đầu còn chưa vang dội, sau đó lập tức càng lúc càng lớn, như có tảng đá đập xuống trên đỉnh đầu. Tất cả mọi người quên mất động tác, ngây ngốc ngẩng đầu, liền nhìn thấy một bóng đen trên đỉnh đầu, nhanh chóng phóng to, thẳng tắp rơi xuống...
”Tránh ra!”
Một tiếng quát chói tai, tất cả mọi người té ngã bò bò chạy khỏi.
”Ầm!”
Bụi mù tràn ngập, mảnh vụn bay tán loạn. Người chạy trốn bốn phía chậm lại, bị sương mù lan sang đến suýt nữa nghẹn thở.
Một lát sau, khói tụ lại trong sương mù.
Trên mặt đất có thêm cái hố đường kính tới một trượng.
Vị trí cái hố chính là trận đồ cùng chỗ bảo tọa do người Đại Hoang Trạch bày ra trước đó, người dân Đại Hoang Trạch kêu lên sợ hãi, bổ nhào té ngã.
” A a a bảo tọa thần toán bị hủy hết rồi... A? A?”
Tiếng kêu gào từ từ ngừng lại, mắt rơi xuống đất.
Cái hố trước mắt, một đống đất trong hố, một đôi chân dài màu đen trồng cây chuối trong đống đất.
Run rẩy, lại run rẩy.
------ Lời nói ở ngoài ------
Thân môn, tôi lại mập lên rồi, xin lỗi đã để các bạn đợi lâu.
Giải thích nhau. Thiên Kim Cười trong lúc Quân Kha ở trong hố lớn thôn Tam Thủy Đại Yến, phát hiện tất chân Cảnh Hoành Ba nhuốm máu, tưởng cô đã chết.
Lúc đó Hoàng thái tôn Nạp Lan Quân Đại Yến để thiết kế đối phó Nghiêu quốc, để tránh người Nghiêu quốc đưa tin cho công chủ Nghiêu quốc, cũng chính là nam chủ Nạp Lan Thuật Thiên Kim Cười cầu cứu mẫu thân, tự mình xuất quân truy sát người đưa tin. Trong quá trình truy đuổi bị mâm tròn làm bị thương, sau đó mới có tình tiết Quân Kha vì hắn mổ bụng trị thương. Bởi vậy mở ra câu chuyện Thiên Kim Cười. Nơi đây chính là nơi Nạp Lan Quân truy sát người đưa tin Nghiêu quốc, chính là nơi người dân Đại Hoang Trạch bày tế đàn chờ nữ vương, hiện tại mọi người nên hiểu rõ, cái hố to thôn Tam Thủy kia, chính là sóng lớn mà nữ vương đập ra, người đưa tin cuối cùng chính là bị sóng lớn đập chết.