Edit: Thanh Vy
Tối qua Mạnh Vãn uống hai chai bia, không nhiều cũng không ít, sáng hôm sau ngủ rất sâu, mãi mới lười nhác rời giường.
Lục Triêu Thanh ở đối diện đã nghỉ hè, nhưng anh còn có đề tài phải làm, mỗi sáng vẫn phải đến trường. Anh có đồng hồ sinh học khá chuẩn, đúng 6 giờ sáng thì tỉnh lại, thường ngày anh sẽ lập tức rời giường, nhưng sáng nay Lục Triêu Thanh ngây ngốc trên giường trọn vẹn 10 phút, sau đó mới rời giường rửa mặt.
Tiểu Ly vẫn không chịu cho anh sờ vào, Lục Triêu Thanh cũng vẫn phải tận chức tận trách xúc phân mèo, sắp đồ ăn, lại đơn giản quét dọn phòng khách một lần, Lục Triêu Thanh mới xách túi rác ra ngoài.
Đối diện chính là cửa lớn Mạnh gia, đóng rất chặt chẽ.
Lục Triêu Thanh nhìn thoáng qua bên đó rồi đi về phía thang máy.
Đã được nghỉ hè nên sân trường đại học Z quạnh quẽ hẳn, trên bãi tập chỉ có lác đác vài sinh viên chạy bộ, trong nhà ăn càng yên tĩnh hơn. Lục Triêu Thanh một mình ăn sáng xong thì đi về phía khoa vật lý, trên đường chợt thấy một bóng lưng quen thuộc. Là giáo sư Cao, Lục Triêu Thanh vừa muốn chào hỏi, đã thấy giáo sư Cao giơ tay lên vẫy về phía bên kia đường.
Lục Triêu Thanh cũng nhìn sang, liền thấy Lưu Niệm mặc một cái váy hoa đứng dưới gốc cây long não, cười tươi mười phần.
Lục Triêu Thanh nhíu mày, anh cảm thấy hơi phản cảm với cách làm này của giáo sư Cao, hoặc là chuyên tâm đi chơi cùng bạn gái, hoặc là chuyên tâm làm nghiên cứu, chứ đưa bạn gái tới chơi nơi làm việc thì không được thích hợp.
“Tiểu Lục!” Giáo sư Cao phát hiện ra anh.
Lục Triêu Thanh khẽ gật đầu, mặt không đổi sắc đi qua đôi tình nhân.
Trước khi nhanh chóng đi vào tòa nhà khoa vật lý, Lục Triêu Thanh liếc mắt về phía sau liền thấy giáo sư Cao đang ôm eo Lưu Niệm, cúi đầu hôn cô ấy.
Lục Triêu Thanh lập tức tăng tốc bước nhanh.
Đến văn phòng, Lục Triêu Thanh bật máy tính lên, trong đầu lại hiện lên một màn giáo sư Cao hôn Lưu Niệm kia, tối qua ở KTV hai người cũng hôn nhau. Lục Triêu Thanh không khỏi nhớ lại giấc mơ đêm qua.
Trong mơ cũng là phòng bao KTV đó, nhưng giáo sư Cao với Lưu Niệm đều không tồn tại, Mạnh Vãn hát xong thì đi về phía anh bên này, lại lần nữa ngồi lên trên đùi anh. Sau đó cảnh trong mơ với hiện thực lại khác nhau, Lục Triêu Thanh muốn đẩy Mạnh Vãn ra, Mạnh Vãn lại giống như Lưu Niệm hôn giáo sư Cao ấn anh về chỗ tựa lưng của ghế sô pha, giơ cổ lên muốn hôn anh. Lục Triêu Thanh muốn từ chối, tay lại chạm phải chân của cô.
Lục Triêu Thanh đã không còn nhớ rõ lần mộng xuân lần trước là khi nào nữa, đa phần nhân vật nữ chính trong vài giấc mộng đó đều là nhân vật hư cấu lạ lẫm, ngoại hình không rõ, Mạnh Vãn là người thật đầu tiên anh mơ thấy.
Nhất định là bởi vì trước khi ngủ anh nhìn thấy cảnh tượng không thích hợp với thiếu nhi rồi.
Lục Triêu Thanh lại ghi sổ lên trên đầu giáo sư Cao.
Buổi trưa ăn cơm, giáo sư Cao và Lưu Niệm cùng đi gọi anh, Lục Triêu Thanh không muốn nhìn hai người thân mật, lấy lí do công việc bận rộn để từ chối. Nhưng anh đói bụng thật, sau khi giáo sư Cao rời đi không lâu, Lục Triêu Thanh cũng đi ra khỏi văn phòng, xa xa nhìn thấy giáo sư Cao và Lưu Niệm đi về phía nhà ăn, anh tự động đi về phía cổng trường.
Bên ngoài trường có rất nhiều quán cơm, nhưng Lục Triêu Thanh chỉ quen thuộc quán mì của Mạnh Vãn.
Anh trực tiếp đi tới quán mì.
“Giáo sư Lục tới rồi.” Sau quầy thu ngân, khuôn mặt Tiểu Diệp tươi cười đón khách, cái ghế bên cạnh cô trống không.
Lục Triêu Thanh không hỏi gì, gọi một bát mì.
Thời điểm chờ đợi, anh mở wechat ra, lướt một vòng bạn bè, trên trạng thái của Mạnh Vãn vẫn dừng lại ở nồi lẩu tối hôm qua.
Có phải là lúc xuống xe bị đụng đầu quá nghiêm trọng nên bệnh rồi không?
Ngay lúc Lục Triêu Thanh do dự có nên quan tâm người hàng xóm một chút không, vòng kết nối hiện lên tin mới, anh tiện tay lướt một cái, là Mạnh Vãn, chụp ba món ăn một món canh, trong đó có một bát cua hấp đặc biệt mê người. Viết caption: Trên đời chỉ có mẹ là tốt nhất, cảm ơn bữa trưa cuối tuần của mẹ!
Lục Triêu Thanh nhìn con cua trong bát, cổ họng giật giật.
Ở Mạnh gia, Mạnh Vãn chụp ảnh xong đang muốn bắt đầu ăn, Tiểu Diệp nhắn một tin wechat tới: Giáo sư Lục tới ăn mì!
Mạnh Vãn không hiểu gì, Lục Triêu Thanh một tuần kiểu gì cũng tới ăn mì hai lần, thế thì có gì hiếm lạ?
Cô trả lời: Chuyên tâm làm đi, lát nữa chị sẽ kiểm tra sổ sách!
Tiểu Diệp cất điện thoại, lại nhìn bóng lưng giáo sư Lục cô đơn bên kia, không khỏi buồn bực bà chủ và giáo sư Lục đến cùng có khả năng kia hay không đây.
.
Ngày hôm đó Lục Triêu Thanh liền đặt mua tám con cua, sáng thứ tư cua đến, từng con đều tươi ngon, uy phong lẫm liệt.
Lục Triêu Thanh muốn ăn cua, nhưng anh không biết làm, dĩ nhiên anh có thể lên mạng tìm kiếm cách nấu nhưng giáo sư Lục không dính khói lửa trần gian có một bí mật nhỏ, đó là anh dám ăn cua chín nhưng không dám động vào cua sống.
Ngồi ở phòng khách, Lục Triêu Thanh thỉnh thoảng lại nhìn thời gian, đúng 11 giờ 30, anh nhắn wechat cho Mạnh Vãn: Tôi muốn gọi một phần mì thịt bò.
Mạnh Vãn đang ở quán mì, sau khi nhìn thấy tin nhắn thì im lặng: Quán nhỏ không có dịch vụ giao hàng tận cửa, giáo sư Lục có thể gọi món ăn ở các nhà hàng khác.
Lục Triêu Thanh mím môi: Tôi mua cua, ăn cùng không?
Mạnh Vãn giật mình, đây là ý gì, tại sao người máy đột nhiên lại muốn mời cô cùng ăn cua chứ?
Mạnh Vãn thích ăn cua, nhưng lời mời khách của người máy quá quỷ dị, cô nhịn không được tìm tòi nghiên cứu: Không có công không thể hưởng lộc, vì sao lại mời tôi?
Lục Triêu Thanh rất thẳng thắn, dù sao sau khi cô tới cũng sẽ phát hiện ra sự thật này: Tôi không biết nấu.
Mạnh Vãn:…
Người máy quả nhiên là người máy!
Tài nấu nướng của Mạnh Vãn cũng bình thường, nhưng hấp cua thì cô vẫn biết, trực tiếp gửi một đoạn giọng nói qua, chỉ đạo Lục Triêu Thanh hấp cua như thế nào.
Lục Triêu Thanh kiên nhẫn nghe xong cô hướng dẫn, dừng một lúc, nhắn tin qua: Tôi đã thử, hấp không ngon.
Biến thành người khác nói như vậy Mạnh Vãn chắc chắn không tin, nhưng giáo sư vật lý không biết hấp cua, hình như lại khá bình thường. Thật là, tại sao cô lại giống như bảo mẫu của Lục Triêu Thanh vậy chứ? Dù sao cũng phải tìm lợi mới được?
Mạnh Vãn rất nhanh đã nghĩ ra điều kiện: Đêm nay để Tiểu Ly qua đêm ở nhà tôi thì tôi sẽ giúp anh hấp.
Lục Triêu Thanh quét mắt nhìn con mèo đang canh giữ ở phòng bếp bên cạnh hộp cua, không hề do dự mà đồng ý.
Mạnh Vãn cười: Còn muốn ăn mì không?
Lục Triêu Thanh trực tiếp gửi một hồng bao tương đương giá bán bát mì qua cho cô.
Mạnh Vãn nhận lấy, lại nhắc nhở anh: Phí giao hàng 40 đồng.
Nếu không thu ít tiền, người máy sẽ coi cô như người đưa hàng luôn.
Lục Triêu Thanh lại nhắn tới một hồng bao nữa.
Trên đường về nhà, Mạnh Vãn dùng hồng bao 40 đồng mua hai cây kem vị dâu.
Chuông cửa vang lên, Lục Triêu Thanh tới mở cửa, liền thấy Mạnh Vãn một tay xách túi thức ăn, một tay đang cầm kem ăn, màu kem dâu hồng hồng, môi cô càng đỏ hơn, đỏ đến mê hoặc.
Cảnh trong mơ lại hiện lên, Lục Triêu Thanh nhanh chóng rời tầm mắt.
“Cái này cho anh.” Mạnh Vãn đưa túi mì và cây kem khác cho anh.
Lục Triêu Thanh im lặng nhận lấy.
Đã giữa trưa, Mạnh Vãn nhanh chóng chuẩn bị hấp cua, vừa đi về phía phòng bếp vừa nhắc nhở Lục Triêu Thanh: “Anh ăn mì trước đi, tôi đi hấp cua, mất khoảng hai mươi phút.”
Lục Triêu Thanh nhìn bóng lưng nhỏ bé của cô, ừ một tiếng.
Mạnh Vãn đi vào phòng bếp, trước tiên phải sờ lông mèo mấy phút, giữa mèo với người cũng khá có duyên, mèo nhỏ không thích chủ nhân của mình, lại rất hưởng thụ được Mạnh Vãn xoa nắn. Lục Triêu Thanh ngồi trên ghế sô pha, vừa bóc kem ra đã nghe thấy tiếng mèo kêu nho nhỏ, anh tùy ý nhìn về phòng bếp, vừa lúc trông thấy một màn Mạnh Vãn cúi xuống hôn lên đầu Tiểu Ly.
Lục Triêu Thanh lại chú tâm ăn kem, kem vị dâu rất ngọt.
Mạnh Vãn xử lý cua xong thì thả vào nồi hấp khoảng mười lăm phút là được, cô rửa tay rồi ôm Tiểu Ly đi ra phòng khách. Lục Triêu Thanh đã ăn kem xong, mì ăn được một nửa, còn lại ném vào thùng rác, bàn trà lại trở nên sạch sẽ. Mạnh Vãn biết anh không biết nói chuyện phiếm, cô cũng không biết nói gì, đành ngồi xuống một bên sô pha, mở TV lên, chọn một bộ phim truyền hình nổi tiếng gần đây để xem.
Lục Triêu Thanh không thích xem phim tình yêu như này: “Có thể đổi cái khác không?”
Mạnh Vãn nhíu mày: “Anh muốn xem cái gì?”
Lục Triêu Thanh cầm điều khiển lên, ấn nút chuyển kênh, đổi rồi lại đổi, cuối cùng chọn được một chuyên mục phổ cập khoa học.
Cái này dù sao cũng là nhà anh ta, Mạnh Vãn hít một hơi thật sâu, nhẫn nhịn.
Lục Triêu Thanh hết sức chuyên chú xem tiết mục phổ cập khoa học, Mạnh Vãn thì chụp ảnh Tiểu Ly, qua mười lăm phút, đồng hồ báo thức kêu vang, Mạnh Vãn vui vẻ đi vào phòng bếp. Tất cả có tám con cua, Mạnh Vãn xếp ba con cua vào đĩa, sau đó bưng ra ngoài: “Tôi về nhà ăn, buổi tối tôi tới đón Tiểu Ly sẽ trả lại đĩa cho anh.”
Cô muốn vừa ăn cua vừa xem phim mình thích, ăn cùng Lục Triêu Thanh, cảm giác hưởng thụ sẽ giảm mất 80%.
Lục Triêu Thanh nhìn cô đi tới cửa, hơi cảm thấy chỗ nào đó không đúng nhưng lại không nghĩ ra là gì.
Cũng may đã được ăn cua, anh ăn một hơi hết năm con.
Ăn cua xong, Lục Triêu Thanh gói kỹ túi rác, đặt tới trước cửa, bởi vì chiều nay anh không ra ngoài nữa, liền nhắn wechat cho Mạnh Vãn: Lúc xuống lầu giúp tôi mang rác xuống.
Mạnh Vãn: Phí dịch vụ 30 đồng.
Lục Triêu Thanh đành phải nhắn một hồng bao cho cô.
Giải quyết xong nữ hàng xóm tham tài, Lục Triêu Thanh đi ngủ trưa, ngủ được một nửa thì nhận được điện thoại của bà nội Lục.
Lục Triêu Thanh còn chưa tỉnh hẳn, trước tiên bị bà nội 75 tuổi mắng một trận, bà mắng cháu trai về nước cũng không thèm về nhà thăm bà cụ. Cuối cùng Lục Triêu Thanh cũng tỉnh hẳn, đành giải thích đơn giản: “Cháu bận việc quá nên quên.”
Bà nội Lục: “Cháu bận bịu nhưng bà thong thả, bà đã mua vé tàu cao tốc thứ bảy này, bà qua đó tìm cháu!”
Lục Triêu Thanh có chút lo lắng: “Bà đi tàu cao tốc ạ?”
Bà nội Lục hừ hừ: “Chu Dương đã nhận được thông báo trúng tuyển của đại học Z, nó muốn tới đó chơi nên cùng đi.”
Chu Dương là em họ của Lục Triêu Thanh, quan hệ không phải quá thân thiết, nhưng hai nhà ở gần nhau, bà nội Lục cực kỳ thân thiết với Chu gia.
Lục Triêu Thanh hỏi ông nội có tới không.
Bà nội: “Ông ấy không thèm nhớ cháu!”
Lục Triêu Thanh:…
Thứ bảy, Lục Triêu Thanh đúng giờ tới nhà ga tàu cao tốc đón bà và người em họ không quá thân thiết.
Bà nội Lục thích khiêu vũ ở quảng trường, nên có thân thể khỏe mạnh, nhìn còn trẻ hơn tuổi thật. Chu Dương 19 tuổi, cao gầy, tươi trẻ như ánh nắng, thi đỗ khoa phần mềm của đại học Z. Dựa theo sắp xếp của bà nội Lục, bà và Chu Dương muốn ở lại chỗ của Lục Triêu Thanh chí ít phải một tuần, sau này Chu Dương vào đại học Z học, Lục Triêu Thanh cũng phải quan tâm tới cậu em họ này nhiều hơn.
Bà cụ huyên thuyên mãi, Lục Triêu Thanh tạm thời ngầm đồng ý.
Ba người ngồi xe về tiểu khu Hương Chương, vừa xuống xe, đúng lúc gặp Mạnh Vãn và mẹ Mạnh đi mua đồ ăn về.
Mẹ Mạnh có chút ấn tượng với bà nội Lục, kinh hỉ nói: “Là dì sao? Cháu là Tiểu Vương ở đối diện nhà dì đây.” Mẹ Mạnh họ Vương.
Bà nội Lục đương nhiên nhớ rõ mẹ Mạnh, trước kia bà từng tới thành phố Giang làm khách, không thể trò chuyện với con dâu làm giáo sư hóa học của mình, may mắn có hàng xóm là mẹ Mạnh thích nói thích cười, bà nội Lục thích nhất là tán gẫu với mẹ Mạnh, đôi khi lại thấy tiếc nuối tại sao con trai bà không cưới người như mẹ Mạnh.
Vứt xuống cháu trai, bà nội Lục cấp tốc bắt chuyện với mẹ Mạnh.
Mẹ Mạnh giới thiệu con gái với bà cụ: “Đây là Vãn Vãn ạ.”
Bà nội Lục đã sớm nhìn thấy Mạnh Vãn, nhưng bà không nghĩ tới đứa bé nhỏ nhắn năm đó đã lớn tới như vậy, còn rất xinh đẹp!
“Cháu chào bà.” Mạnh Vãn ngọt ngào chào.
Bà nội Lục vui vẻ khen Mạnh Vãn một trận, sau đó giống như tất cả các bà cụ khác đều tò mò nghe ngóng tình hình của Mạnh Vãn, thí dụ như tốt nghiệp đại học chưa, bây giờ làm việc gì, có bạn trai chưa.
Mẹ Mạnh giải đáp từng cái một: “Đã sớm tốt nghiệp rồi ạ, chỉ là thành tích của Vãn Vãn nhà cháu không tốt, không có tiền đồ như Triêu Thanh, sau khi tốt nghiệp chỉ có thể mở một quán mì ở bên ngoài đại học Z, làm ăn qua loa thôi, có thể nuôi sống chính mình là được rồi… Con bé này không có bản lĩnh, ngược lại ánh mắt lại khá cao, đi xem mặt mấy lần rồi vẫn không nguyện ý, lần trước có một vị luật sư cháu nhìn rất tốt…”
Tóm lại, từ cửa tiểu khu đi tới trước thang máy, mẹ Mạnh và bà nội Lục giống y như mẹ chồng nàng dâu, dễ dàng nói chuyện thân mật.
Làm đối tượng bị mẹ ruột ghét bỏ, tâm tình Mạnh Vãn khá tệ, cố ý đi ở sau mẹ.
“Chị Vãn Vãn, năm nay em đã thi đậu đại học Z.” Chu Dương chẳng biết từ lúc nào đã đi tới bên người Mạnh Vãn, sờ mũi nói.
Lại là một người trình độ cao a!
Mạnh Vãn chân tình bội phục, ánh mắt nhìn Chu Dương cũng khác hẳn.
Được một đại mỹ nữ thưởng thức, trong lòng Chu Dương mừng thầm, lấy điện thoại ra muốn kết bạn wechat với Mạnh Vãn, giống như cực quen thuộc: “Chờ em khai giảng, mỗi ngày em sẽ tới quán mì của chị, chị Vãn Vãn đừng làm như không biết em.”
Miệng tiểu soái ca đủ ngọt, Mạnh Vãn cười kết bạn với cậu ta.
Lục Triêu Thanh đứng ngay sau hai người, tận mắt nhìn thấy cậu em họ xa cách của mình nhiệt tình với Mạnh Vãn, anh mấp máy môi.
Đã tới trước cửa hai nhà, mẹ Mạnh và Mạnh Vãn cười nói tạm biệt.
Kỳ thật Mạnh Vãn lớn lên rất giống mẹ, tính cách cũng thích nói cười, đều là kiểu dễ được trưởng bối yêu thích.
Bà nội Lục cười híp mắt nhìn Mạnh Vãn mấy lần.
Tối qua Mạnh Vãn uống hai chai bia, không nhiều cũng không ít, sáng hôm sau ngủ rất sâu, mãi mới lười nhác rời giường.
Lục Triêu Thanh ở đối diện đã nghỉ hè, nhưng anh còn có đề tài phải làm, mỗi sáng vẫn phải đến trường. Anh có đồng hồ sinh học khá chuẩn, đúng 6 giờ sáng thì tỉnh lại, thường ngày anh sẽ lập tức rời giường, nhưng sáng nay Lục Triêu Thanh ngây ngốc trên giường trọn vẹn 10 phút, sau đó mới rời giường rửa mặt.
Tiểu Ly vẫn không chịu cho anh sờ vào, Lục Triêu Thanh cũng vẫn phải tận chức tận trách xúc phân mèo, sắp đồ ăn, lại đơn giản quét dọn phòng khách một lần, Lục Triêu Thanh mới xách túi rác ra ngoài.
Đối diện chính là cửa lớn Mạnh gia, đóng rất chặt chẽ.
Lục Triêu Thanh nhìn thoáng qua bên đó rồi đi về phía thang máy.
Đã được nghỉ hè nên sân trường đại học Z quạnh quẽ hẳn, trên bãi tập chỉ có lác đác vài sinh viên chạy bộ, trong nhà ăn càng yên tĩnh hơn. Lục Triêu Thanh một mình ăn sáng xong thì đi về phía khoa vật lý, trên đường chợt thấy một bóng lưng quen thuộc. Là giáo sư Cao, Lục Triêu Thanh vừa muốn chào hỏi, đã thấy giáo sư Cao giơ tay lên vẫy về phía bên kia đường.
Lục Triêu Thanh cũng nhìn sang, liền thấy Lưu Niệm mặc một cái váy hoa đứng dưới gốc cây long não, cười tươi mười phần.
Lục Triêu Thanh nhíu mày, anh cảm thấy hơi phản cảm với cách làm này của giáo sư Cao, hoặc là chuyên tâm đi chơi cùng bạn gái, hoặc là chuyên tâm làm nghiên cứu, chứ đưa bạn gái tới chơi nơi làm việc thì không được thích hợp.
“Tiểu Lục!” Giáo sư Cao phát hiện ra anh.
Lục Triêu Thanh khẽ gật đầu, mặt không đổi sắc đi qua đôi tình nhân.
Trước khi nhanh chóng đi vào tòa nhà khoa vật lý, Lục Triêu Thanh liếc mắt về phía sau liền thấy giáo sư Cao đang ôm eo Lưu Niệm, cúi đầu hôn cô ấy.
Lục Triêu Thanh lập tức tăng tốc bước nhanh.
Đến văn phòng, Lục Triêu Thanh bật máy tính lên, trong đầu lại hiện lên một màn giáo sư Cao hôn Lưu Niệm kia, tối qua ở KTV hai người cũng hôn nhau. Lục Triêu Thanh không khỏi nhớ lại giấc mơ đêm qua.
Trong mơ cũng là phòng bao KTV đó, nhưng giáo sư Cao với Lưu Niệm đều không tồn tại, Mạnh Vãn hát xong thì đi về phía anh bên này, lại lần nữa ngồi lên trên đùi anh. Sau đó cảnh trong mơ với hiện thực lại khác nhau, Lục Triêu Thanh muốn đẩy Mạnh Vãn ra, Mạnh Vãn lại giống như Lưu Niệm hôn giáo sư Cao ấn anh về chỗ tựa lưng của ghế sô pha, giơ cổ lên muốn hôn anh. Lục Triêu Thanh muốn từ chối, tay lại chạm phải chân của cô.
Lục Triêu Thanh đã không còn nhớ rõ lần mộng xuân lần trước là khi nào nữa, đa phần nhân vật nữ chính trong vài giấc mộng đó đều là nhân vật hư cấu lạ lẫm, ngoại hình không rõ, Mạnh Vãn là người thật đầu tiên anh mơ thấy.
Nhất định là bởi vì trước khi ngủ anh nhìn thấy cảnh tượng không thích hợp với thiếu nhi rồi.
Lục Triêu Thanh lại ghi sổ lên trên đầu giáo sư Cao.
Buổi trưa ăn cơm, giáo sư Cao và Lưu Niệm cùng đi gọi anh, Lục Triêu Thanh không muốn nhìn hai người thân mật, lấy lí do công việc bận rộn để từ chối. Nhưng anh đói bụng thật, sau khi giáo sư Cao rời đi không lâu, Lục Triêu Thanh cũng đi ra khỏi văn phòng, xa xa nhìn thấy giáo sư Cao và Lưu Niệm đi về phía nhà ăn, anh tự động đi về phía cổng trường.
Bên ngoài trường có rất nhiều quán cơm, nhưng Lục Triêu Thanh chỉ quen thuộc quán mì của Mạnh Vãn.
Anh trực tiếp đi tới quán mì.
“Giáo sư Lục tới rồi.” Sau quầy thu ngân, khuôn mặt Tiểu Diệp tươi cười đón khách, cái ghế bên cạnh cô trống không.
Lục Triêu Thanh không hỏi gì, gọi một bát mì.
Thời điểm chờ đợi, anh mở wechat ra, lướt một vòng bạn bè, trên trạng thái của Mạnh Vãn vẫn dừng lại ở nồi lẩu tối hôm qua.
Có phải là lúc xuống xe bị đụng đầu quá nghiêm trọng nên bệnh rồi không?
Ngay lúc Lục Triêu Thanh do dự có nên quan tâm người hàng xóm một chút không, vòng kết nối hiện lên tin mới, anh tiện tay lướt một cái, là Mạnh Vãn, chụp ba món ăn một món canh, trong đó có một bát cua hấp đặc biệt mê người. Viết caption: Trên đời chỉ có mẹ là tốt nhất, cảm ơn bữa trưa cuối tuần của mẹ!
Lục Triêu Thanh nhìn con cua trong bát, cổ họng giật giật.
Ở Mạnh gia, Mạnh Vãn chụp ảnh xong đang muốn bắt đầu ăn, Tiểu Diệp nhắn một tin wechat tới: Giáo sư Lục tới ăn mì!
Mạnh Vãn không hiểu gì, Lục Triêu Thanh một tuần kiểu gì cũng tới ăn mì hai lần, thế thì có gì hiếm lạ?
Cô trả lời: Chuyên tâm làm đi, lát nữa chị sẽ kiểm tra sổ sách!
Tiểu Diệp cất điện thoại, lại nhìn bóng lưng giáo sư Lục cô đơn bên kia, không khỏi buồn bực bà chủ và giáo sư Lục đến cùng có khả năng kia hay không đây.
.
Ngày hôm đó Lục Triêu Thanh liền đặt mua tám con cua, sáng thứ tư cua đến, từng con đều tươi ngon, uy phong lẫm liệt.
Lục Triêu Thanh muốn ăn cua, nhưng anh không biết làm, dĩ nhiên anh có thể lên mạng tìm kiếm cách nấu nhưng giáo sư Lục không dính khói lửa trần gian có một bí mật nhỏ, đó là anh dám ăn cua chín nhưng không dám động vào cua sống.
Ngồi ở phòng khách, Lục Triêu Thanh thỉnh thoảng lại nhìn thời gian, đúng 11 giờ 30, anh nhắn wechat cho Mạnh Vãn: Tôi muốn gọi một phần mì thịt bò.
Mạnh Vãn đang ở quán mì, sau khi nhìn thấy tin nhắn thì im lặng: Quán nhỏ không có dịch vụ giao hàng tận cửa, giáo sư Lục có thể gọi món ăn ở các nhà hàng khác.
Lục Triêu Thanh mím môi: Tôi mua cua, ăn cùng không?
Mạnh Vãn giật mình, đây là ý gì, tại sao người máy đột nhiên lại muốn mời cô cùng ăn cua chứ?
Mạnh Vãn thích ăn cua, nhưng lời mời khách của người máy quá quỷ dị, cô nhịn không được tìm tòi nghiên cứu: Không có công không thể hưởng lộc, vì sao lại mời tôi?
Lục Triêu Thanh rất thẳng thắn, dù sao sau khi cô tới cũng sẽ phát hiện ra sự thật này: Tôi không biết nấu.
Mạnh Vãn:…
Người máy quả nhiên là người máy!
Tài nấu nướng của Mạnh Vãn cũng bình thường, nhưng hấp cua thì cô vẫn biết, trực tiếp gửi một đoạn giọng nói qua, chỉ đạo Lục Triêu Thanh hấp cua như thế nào.
Lục Triêu Thanh kiên nhẫn nghe xong cô hướng dẫn, dừng một lúc, nhắn tin qua: Tôi đã thử, hấp không ngon.
Biến thành người khác nói như vậy Mạnh Vãn chắc chắn không tin, nhưng giáo sư vật lý không biết hấp cua, hình như lại khá bình thường. Thật là, tại sao cô lại giống như bảo mẫu của Lục Triêu Thanh vậy chứ? Dù sao cũng phải tìm lợi mới được?
Mạnh Vãn rất nhanh đã nghĩ ra điều kiện: Đêm nay để Tiểu Ly qua đêm ở nhà tôi thì tôi sẽ giúp anh hấp.
Lục Triêu Thanh quét mắt nhìn con mèo đang canh giữ ở phòng bếp bên cạnh hộp cua, không hề do dự mà đồng ý.
Mạnh Vãn cười: Còn muốn ăn mì không?
Lục Triêu Thanh trực tiếp gửi một hồng bao tương đương giá bán bát mì qua cho cô.
Mạnh Vãn nhận lấy, lại nhắc nhở anh: Phí giao hàng 40 đồng.
Nếu không thu ít tiền, người máy sẽ coi cô như người đưa hàng luôn.
Lục Triêu Thanh lại nhắn tới một hồng bao nữa.
Trên đường về nhà, Mạnh Vãn dùng hồng bao 40 đồng mua hai cây kem vị dâu.
Chuông cửa vang lên, Lục Triêu Thanh tới mở cửa, liền thấy Mạnh Vãn một tay xách túi thức ăn, một tay đang cầm kem ăn, màu kem dâu hồng hồng, môi cô càng đỏ hơn, đỏ đến mê hoặc.
Cảnh trong mơ lại hiện lên, Lục Triêu Thanh nhanh chóng rời tầm mắt.
“Cái này cho anh.” Mạnh Vãn đưa túi mì và cây kem khác cho anh.
Lục Triêu Thanh im lặng nhận lấy.
Đã giữa trưa, Mạnh Vãn nhanh chóng chuẩn bị hấp cua, vừa đi về phía phòng bếp vừa nhắc nhở Lục Triêu Thanh: “Anh ăn mì trước đi, tôi đi hấp cua, mất khoảng hai mươi phút.”
Lục Triêu Thanh nhìn bóng lưng nhỏ bé của cô, ừ một tiếng.
Mạnh Vãn đi vào phòng bếp, trước tiên phải sờ lông mèo mấy phút, giữa mèo với người cũng khá có duyên, mèo nhỏ không thích chủ nhân của mình, lại rất hưởng thụ được Mạnh Vãn xoa nắn. Lục Triêu Thanh ngồi trên ghế sô pha, vừa bóc kem ra đã nghe thấy tiếng mèo kêu nho nhỏ, anh tùy ý nhìn về phòng bếp, vừa lúc trông thấy một màn Mạnh Vãn cúi xuống hôn lên đầu Tiểu Ly.
Lục Triêu Thanh lại chú tâm ăn kem, kem vị dâu rất ngọt.
Mạnh Vãn xử lý cua xong thì thả vào nồi hấp khoảng mười lăm phút là được, cô rửa tay rồi ôm Tiểu Ly đi ra phòng khách. Lục Triêu Thanh đã ăn kem xong, mì ăn được một nửa, còn lại ném vào thùng rác, bàn trà lại trở nên sạch sẽ. Mạnh Vãn biết anh không biết nói chuyện phiếm, cô cũng không biết nói gì, đành ngồi xuống một bên sô pha, mở TV lên, chọn một bộ phim truyền hình nổi tiếng gần đây để xem.
Lục Triêu Thanh không thích xem phim tình yêu như này: “Có thể đổi cái khác không?”
Mạnh Vãn nhíu mày: “Anh muốn xem cái gì?”
Lục Triêu Thanh cầm điều khiển lên, ấn nút chuyển kênh, đổi rồi lại đổi, cuối cùng chọn được một chuyên mục phổ cập khoa học.
Cái này dù sao cũng là nhà anh ta, Mạnh Vãn hít một hơi thật sâu, nhẫn nhịn.
Lục Triêu Thanh hết sức chuyên chú xem tiết mục phổ cập khoa học, Mạnh Vãn thì chụp ảnh Tiểu Ly, qua mười lăm phút, đồng hồ báo thức kêu vang, Mạnh Vãn vui vẻ đi vào phòng bếp. Tất cả có tám con cua, Mạnh Vãn xếp ba con cua vào đĩa, sau đó bưng ra ngoài: “Tôi về nhà ăn, buổi tối tôi tới đón Tiểu Ly sẽ trả lại đĩa cho anh.”
Cô muốn vừa ăn cua vừa xem phim mình thích, ăn cùng Lục Triêu Thanh, cảm giác hưởng thụ sẽ giảm mất 80%.
Lục Triêu Thanh nhìn cô đi tới cửa, hơi cảm thấy chỗ nào đó không đúng nhưng lại không nghĩ ra là gì.
Cũng may đã được ăn cua, anh ăn một hơi hết năm con.
Ăn cua xong, Lục Triêu Thanh gói kỹ túi rác, đặt tới trước cửa, bởi vì chiều nay anh không ra ngoài nữa, liền nhắn wechat cho Mạnh Vãn: Lúc xuống lầu giúp tôi mang rác xuống.
Mạnh Vãn: Phí dịch vụ 30 đồng.
Lục Triêu Thanh đành phải nhắn một hồng bao cho cô.
Giải quyết xong nữ hàng xóm tham tài, Lục Triêu Thanh đi ngủ trưa, ngủ được một nửa thì nhận được điện thoại của bà nội Lục.
Lục Triêu Thanh còn chưa tỉnh hẳn, trước tiên bị bà nội 75 tuổi mắng một trận, bà mắng cháu trai về nước cũng không thèm về nhà thăm bà cụ. Cuối cùng Lục Triêu Thanh cũng tỉnh hẳn, đành giải thích đơn giản: “Cháu bận việc quá nên quên.”
Bà nội Lục: “Cháu bận bịu nhưng bà thong thả, bà đã mua vé tàu cao tốc thứ bảy này, bà qua đó tìm cháu!”
Lục Triêu Thanh có chút lo lắng: “Bà đi tàu cao tốc ạ?”
Bà nội Lục hừ hừ: “Chu Dương đã nhận được thông báo trúng tuyển của đại học Z, nó muốn tới đó chơi nên cùng đi.”
Chu Dương là em họ của Lục Triêu Thanh, quan hệ không phải quá thân thiết, nhưng hai nhà ở gần nhau, bà nội Lục cực kỳ thân thiết với Chu gia.
Lục Triêu Thanh hỏi ông nội có tới không.
Bà nội: “Ông ấy không thèm nhớ cháu!”
Lục Triêu Thanh:…
Thứ bảy, Lục Triêu Thanh đúng giờ tới nhà ga tàu cao tốc đón bà và người em họ không quá thân thiết.
Bà nội Lục thích khiêu vũ ở quảng trường, nên có thân thể khỏe mạnh, nhìn còn trẻ hơn tuổi thật. Chu Dương 19 tuổi, cao gầy, tươi trẻ như ánh nắng, thi đỗ khoa phần mềm của đại học Z. Dựa theo sắp xếp của bà nội Lục, bà và Chu Dương muốn ở lại chỗ của Lục Triêu Thanh chí ít phải một tuần, sau này Chu Dương vào đại học Z học, Lục Triêu Thanh cũng phải quan tâm tới cậu em họ này nhiều hơn.
Bà cụ huyên thuyên mãi, Lục Triêu Thanh tạm thời ngầm đồng ý.
Ba người ngồi xe về tiểu khu Hương Chương, vừa xuống xe, đúng lúc gặp Mạnh Vãn và mẹ Mạnh đi mua đồ ăn về.
Mẹ Mạnh có chút ấn tượng với bà nội Lục, kinh hỉ nói: “Là dì sao? Cháu là Tiểu Vương ở đối diện nhà dì đây.” Mẹ Mạnh họ Vương.
Bà nội Lục đương nhiên nhớ rõ mẹ Mạnh, trước kia bà từng tới thành phố Giang làm khách, không thể trò chuyện với con dâu làm giáo sư hóa học của mình, may mắn có hàng xóm là mẹ Mạnh thích nói thích cười, bà nội Lục thích nhất là tán gẫu với mẹ Mạnh, đôi khi lại thấy tiếc nuối tại sao con trai bà không cưới người như mẹ Mạnh.
Vứt xuống cháu trai, bà nội Lục cấp tốc bắt chuyện với mẹ Mạnh.
Mẹ Mạnh giới thiệu con gái với bà cụ: “Đây là Vãn Vãn ạ.”
Bà nội Lục đã sớm nhìn thấy Mạnh Vãn, nhưng bà không nghĩ tới đứa bé nhỏ nhắn năm đó đã lớn tới như vậy, còn rất xinh đẹp!
“Cháu chào bà.” Mạnh Vãn ngọt ngào chào.
Bà nội Lục vui vẻ khen Mạnh Vãn một trận, sau đó giống như tất cả các bà cụ khác đều tò mò nghe ngóng tình hình của Mạnh Vãn, thí dụ như tốt nghiệp đại học chưa, bây giờ làm việc gì, có bạn trai chưa.
Mẹ Mạnh giải đáp từng cái một: “Đã sớm tốt nghiệp rồi ạ, chỉ là thành tích của Vãn Vãn nhà cháu không tốt, không có tiền đồ như Triêu Thanh, sau khi tốt nghiệp chỉ có thể mở một quán mì ở bên ngoài đại học Z, làm ăn qua loa thôi, có thể nuôi sống chính mình là được rồi… Con bé này không có bản lĩnh, ngược lại ánh mắt lại khá cao, đi xem mặt mấy lần rồi vẫn không nguyện ý, lần trước có một vị luật sư cháu nhìn rất tốt…”
Tóm lại, từ cửa tiểu khu đi tới trước thang máy, mẹ Mạnh và bà nội Lục giống y như mẹ chồng nàng dâu, dễ dàng nói chuyện thân mật.
Làm đối tượng bị mẹ ruột ghét bỏ, tâm tình Mạnh Vãn khá tệ, cố ý đi ở sau mẹ.
“Chị Vãn Vãn, năm nay em đã thi đậu đại học Z.” Chu Dương chẳng biết từ lúc nào đã đi tới bên người Mạnh Vãn, sờ mũi nói.
Lại là một người trình độ cao a!
Mạnh Vãn chân tình bội phục, ánh mắt nhìn Chu Dương cũng khác hẳn.
Được một đại mỹ nữ thưởng thức, trong lòng Chu Dương mừng thầm, lấy điện thoại ra muốn kết bạn wechat với Mạnh Vãn, giống như cực quen thuộc: “Chờ em khai giảng, mỗi ngày em sẽ tới quán mì của chị, chị Vãn Vãn đừng làm như không biết em.”
Miệng tiểu soái ca đủ ngọt, Mạnh Vãn cười kết bạn với cậu ta.
Lục Triêu Thanh đứng ngay sau hai người, tận mắt nhìn thấy cậu em họ xa cách của mình nhiệt tình với Mạnh Vãn, anh mấp máy môi.
Đã tới trước cửa hai nhà, mẹ Mạnh và Mạnh Vãn cười nói tạm biệt.
Kỳ thật Mạnh Vãn lớn lên rất giống mẹ, tính cách cũng thích nói cười, đều là kiểu dễ được trưởng bối yêu thích.
Bà nội Lục cười híp mắt nhìn Mạnh Vãn mấy lần.