Buổi sáng sáu giờ năm mươi phút, Lục Triều Thanh xách theo túi cơm hộp mang từ nhà ăn đại học Z tới gõ vang cửa lớn Mạnh gia, gõ vài tiếng không có ai đáp, anh lấy di động ra gọi cho Mạnh Vãn.
Mạnh Vãn bị tiếng chuông đánh thức, nhắm mắt lại mò được điện thoại để trên tủ đầu giường, nghe máy: "A lô?"
Lục Triều Thanh nhíu mày: "Cô còn đang ngủ à?"
Mạnh Vãn nghe ra là giọng của anh, nhìn thời gian ghi trên màn hình di động, tâm tình cũng rất không vui: "Không phải là bảy giờ rưỡi mới xuất phát sao?" Ngày nào cô cũng vất vả làm việc ở tiệm mì sợi biết không hả, đồng ý đi leo núi cùng anh ta lúc bảy giờ rưỡi đã là cho Lục Triều Thanh mặt mũi lắm rồi.
Lục Triều Thanh: "Bây giờ ăn sáng trước, ăn xong nghỉ ngơi vài phút xuất phát là vừa." Anh đã sớm lên kế hoạch xong rồi.
Mạnh Vãn có thể tiếp tục phản bác, có điều cô đặt báo thức lúc bảy giờ, cũng không kém bao nhiêu.
Cô ngắt điện thoại, mặc áo choàng ngủ dài đi ra mở cửa.
Ngoài cửa, Lục Triều Thanh mặc một bộ thể thao màu trắng, đầu tóc sạch sẽ gọn gàng, rõ ràng là một giáo sư thế mà mặc đồ vào lại có dáng vẻ sinh viên.
Thật là đẹp mắt.
Nể mặt cái giá trị nhan sắc của giáo sư vật lý và bữa ăn sáng, Mạnh Vãn tha thứ cho cuộc điện thoại quấy rầy của anh ta.
"Bảy giờ rưỡi gặp nhau." Mạnh Vãn nhận cơm hộp, đóng cửa, bao giờ Lục Triều Thanh hiểu được chuyện mời cô qua bên kia làm khách, lúc đó cô sẽ lễ thượng vãng lai.
*: Có qua có lại
Lục Triều Thanh cũng không hề nghĩ tới chuyện qua chỗ cô, anh ta về nhà mình ăn sáng, cơm nước xong xuôi nghỉ ngơi một chút, đúng bảy giờ rưỡi anh khóa cửa, vác túi đồ leo núi đứng bên ngoài chờ Mạnh Vãn. Anh còn nhớ rõ lúc Mạnh Vãn rời giường sẽ cáu giận, cho nên Lục Triều Thanh không đi sang gõ cửa ngay, mãi đến khi Mạnh Vãn ra muộn năm phút đồng hồ, Lục Triều Thanh mới qua đi gõ cửa.
Anh không thích người khác không đúng giờ.
Mạnh Vãn đang ở trang điểm, sáng nay cô đã hết sức nhanh nhẹn, mười lăm phút tắm rửa đánh răng, mười phút ăn cơm, chỉ là cô coi lần leo núi là một buổi hẹn hò, con gái khi ra cửa hẹn hò đương nhiên phải trang điểm xinh đẹp. Lúc Lục Triều Thanh gõ cửa, Mạnh Vãn mới vừa tô xong son môi, cuối cùng nhìn gương làm trò một cái rồi Mạnh Vãn mới xách lên túi nhỏ, bước chân nhẹ nhàng mà đi ra ngoài.
Lục Triều Thanh đã móc di động ra chuẩn bị gọi điện thoại cho cô thì cửa phòng đột nhiên mở ra, Lục Triều Thanh không quá vui vẻ ngẩng đầu.
Mạnh Vãn hơi hơi mỉm cười với anh: "Ngại quá, tôi đến muộn."
Lục Triều Thanh không nói gì.
Năm mươi phút trước Mạnh Vãn người mặc áo ngủ tóc tai tán loạn, hiện tại Mạnh Vãn mặc một cái váy liền màu lam nhạt, dưới chân là một đôi giày trắng nhỏ, trên đầu mang mũ che nắng màu lam nhạt, viền mũ còn có một cái nơ lụa thắt bướm. Dưới mũ, gương mặt cô ngẩng lên còn mềm mịn hơn hoa ngọc lan mới nở, đôi mắt cười khanh khách sáng lên như ánh sao trời, còn môi......
Lục Triều Thanh chưa nhìn đủ, Mạnh Vãn lại bị anh nhìn đến nỗi có chút căng thẳng, tuy rằng cô trang điểm lâu như vậy cũng mong đợi hiệu quả này.
"Cho anh cầm này." Mạnh Vãn đưa túi rác đồ ăn sáng cho anh, xoay người khóa cửa.
Lục Triều Thanh ngơ ngác nhận lấy túi rác, lúc này Mạnh Vãn đưa lưng về phía anh, hơi hơi cúi đầu, lộ ra một mảnh cổ trắng nõn.
Lục Triều Thanh ngửi thấy được một chút hương thơm, có lẽ là nước hoa cô ấy dùng.
Lúc này, Lục Triều Thanh đã quên luôn chuyện cái gì mà đúng giờ với không đúng giờ.
Khoảng cách từ nhà tới địa điểm leo núi chừng bốn mươi phút lái xe, hai người đi thang máy vào bãi đỗ xe ngầm.
"Anh lái xe hay là tôi lái?" Mạnh Vãn hỏi.
Lục Triều Thanh: "Để tôi lái đi."
Hai người liền đi về phía chiếc BMW Lục Triều Thanh tự mua mới tinh mua về chưa đi quá vài lần.
Lục Triều Thanh bỏ túi đồ leo núi vào cốp sau, đợi anh ngồi vào xe thì Mạnh Vãn đã cột kỹ đai an toàn.
"Anh thi bằng lái lúc nào vậy?" Mạnh Vãn đột nhiên hơi lo lắng kỹ thuật lái xe của Lục Triều Thanh.
Lục Triều Thanh: "Sau khi tốt nghiệp cấp ba."
Mạnh Vãn: "Lúc đi du học cũng thường xuyên lái chứ?"
Lục Triều Thanh gật gật đầu.
Mạnh Vãn tạm thời yên tâm.
Sau đó xe rời khỏi tiểu khu, Lục Triều Thanh bắt đầu con đường chậm rãi của anh ta, thường xuyên bị người khác vượt qua.
Mạnh Vãn cảm thấy, nếu có đổi thành bà nội Lục lái xe đi nữa thì hẳn tốc độ cũng nhanh hơn Lục Triều Thanh.
Cô oán giận vài lần, Lục Triều Thanh cũng bình bình tĩnh tĩnh nghe, nên lái thế nào vẫn lái như vậy, hai người bảy giờ bốn mươi xuất phát, qua một tiếng đồng hồ mới đến đến ngoại ô, tìm chỗ đỗ xe lại mất hai mươi phút, rốt cuộc xuống được xe thì cũng đã chín giờ sáng. Vì đã dùng hết kiên nhẫn lúc ngồi trên xe nên tâm tình Mạnh Vãn khó chịu, không muốn để ý tới Lục Triều Thanh tự mình bước nhanh đi trước.
Lục Triều Thanh người cao chân dài, khóa kỹ xe rồi cũng nhanh chóng đuổi theo cô.
Mạnh Vãn banh mặt.
Lục Triều Thanh thấp giọng hỏi: "Cô giận à?"
Mạnh Vãn không muốn nói chuyện với anh ta.
Lục Triều Thanh biết cô ghét bỏ anh lái xe chậm, nhưng an toàn quan trọng nhất, Lục Triều Thanh không cho rằng bản thân sai, cho nên anh cũng không biết làm thế nào để Mạnh Vãn nguôi giận.
Hai người liền yên lặng mà leo lên núi.
Lục Triều Thanh là thật sự muốn leo núi, gậy leo núi các thứ đều đã chuẩn bị đầy đủ rồi, Mạnh Vãn lại chỉ muốn đến du ngoạn, thấy có phong cảnh đẹp cô liền dừng lại chụp ảnh, chụp cảnh sắc xong cũng sẽ tự chụp chính mình. Bởi vậy, rất nhiều lần Lục Triều Thanh đi được một quãng xa phía trước quay đầu nhìn lại, Mạnh Vãn đã không thấy đâu, anh lại quay trở lại đi tìm mới phát hiện Mạnh Vãn đang bận chụp ảnh.
"Cô tới đây leo núi hay là tới chụp ảnh vậy?" Lần thứ n tìm được Mạnh Vãn, Lục Triều Thanh nhịn không được hỏi.
Trên mặt anh tràn ngập vẻ không kiên nhẫn, Mạnh Vãn cười, cố ý chọc giận anh: "Tôi tới chụp ảnh đó."
Lục Triều Thanh nhấp môi.
Mạnh Vãn liếc anh một cái, vừa tìm kiếm mục tiêu chụp ảnh mới, vừa tỏ ra không sao cả mà nói: "Tự anh đi lên núi đi, lát tôi gọi xe quay về." Cô vốn không nên chờ mong sự lãng mạn gì từ buổi leo núi này.
Lục Triều Thanh có chút giận, nhưng anh không rõ bản thân đang giận Mạnh Vãn không chuyên tâm leo núi, hay là giận Mạnh Vãn nhẹ nhàng bâng quơ mà muốn đường ai nấy đi với anh.
"Em khát~." Cách đó không xa đột nhiên truyền đến một giọng nữ nũng nịu, Lục Triều Thanh nghiêng đầu nhìn sang, thấy một cô gái cũng mặc váy lôi kéo tay một cậu trai, cậu ta cười nhéo nhéo mũi cô gái, sau đó lấy từ trong túi lấy một lọ nước khoáng đưa cho nữ sinh. Cô gái ngửa đầu uống mấy ngụm, lúc đưa phần nước khoáng còn lại cho cậu thanh niên, cô nhón chân, cười hôn lên mặt cậu ta.
Đôi tình nhân uống xong nước thì tiếp tục đi về phía trước, tay nắm lấy tay, đi chậm rì rì, giống như du sơn ngoạn thủy.
Lục Triều Thanh tiếp tục quan sát người xung quanh, anh nhanh chóng phát hiện ra, các đôi tình nhân đi trên đường đều đi rất chậm, còn những kẻ một lòng một dạ leo núi, đa phần đều là người đi lẻ, hoặc là một đoàn người leo núi theo nhóm.
Lục Triều Thanh phá lệ quan sát mấy đôi tình nhân bỗng nhiên ý thức được bản thân đã phạm vào cái sai gì.
Anh mời Mạnh Vãn đi leo núi, leo núi không phải là mục đích, chân chính là anh muốn ở cạnh Mạnh Vãn.
Đã hiểu rõ rồi, Lục Triều Thanh quay đầu lại, lại phát hiện Mạnh Vãn vừa mới còn đứng ở đàng kia chụp ảnh đã không thấy đâu, Lục Triều Thanh nhìn quanh một vòng, tìm đi tìm lại, rốt cuộc thấy bóng dáng Mạnh Vãn. Cô đang được hai người đàn ông tuổi trẻ người nước ngoài vây quanh, người ngoại quốc bên trái giơ di động lên đang tự chụp, ba người đều đang cười, một hình ảnh Trung ngoại hữu hảo.
*Trung Quốc và nước ngoài
Lục Triều Thanh nhấp môi, đi về phía ba người.
Hai anh chàng ngoại quốc rất vừa ý với bức ảnh vừa chụp, trước khi rời đi một người còn nhiệt tình mời Mạnh Vãn đồng hành cùng bọn họ, bọn họ cho rằng Mạnh Vãn tới một mình.
Mạnh Vãn vừa định cự tuyệt thì Lục Triều Thanh tới nơi, tay cầm một chai nước hỏi cô: "Có khát không?"
Mạnh Vãn nhìn anh rồi nhận chai nước.
Chàng ngoại quốc A cười hỏi cô: "Your boyfriend?"
Mạnh Vãn lắc đầu.
Lục Triều Thanh đứng cạnh cô, nhìn hai người đó nói: "I will be."
Hai chàng ngoại quốc đã hiểu, cười cười rời đi.
Mạnh Vãn cười nhạo, quay đầu châm chọc anh: "Không nhìn ra đó, giáo sư Lục còn rất cuồng vọng tự tin."
Lục Triều Thanh đương nhiên là có luận cứ: "Cô đã nói cô thích đàn ông có cơ bụng."
Mạnh Vãn uống nước xong hừ hừ: "Người có cơ bụng nhiều như vậy chẳng lẽ tôi phải thích tất cả bọn họ?"
Lục Triều Thanh nghiêm túc hỏi: "Ngoài cơ bụng ra cô có yêu cầu gì đối với bạn trai không?"
"Không biết." Mạnh Vãn đưa chai nước khoáng cho anh, tiếp tục đi về phía trước, chỉ là trong đầu đều là bộ dạng cao lãnh của Lục Triều Thanh ban nãy khi tuyên bố trước mặt người ngoài rằng anh sớm muộn gì cũng sẽ là bạn trai cô, có chút bá đạo. Nhưng Mạnh Vãn cũng không hề cảm thấy không vui, từ lúc bắt đầu leo núi, cô rốt cuộc mới có thể nhìn Lục Triều Thanh thuận mắt hơn một chút.
Lục Triều Thanh đi sát theo cô, không hề muốn leo núi.
Mạnh Vãn nhìn trúng một cái địa điểm chụp ảnh.
Năng lực học tập của Lục Triều Thanh rất mạnh, vươn tay ra: "Tôi giúp cô chụp." Các cặp đôi khác đều là nam giới giúp nữ giới chụp ảnh.
Mạnh Vãn tiếp nhận sự lấy lòng của người máy.
Cô đi đến giữa những phiến cây bạch quả, chọn lấy một cây, sau đó lưng dựa vào thân cây, tạo tư thế ngửa đầu phơi nắng, thích ý nhắm mắt lại: "Được, chụp như này đi!"
Ánh mặt trời từ giữa những chiếc lá rơi xuống, nhảy nhót trên gương mặt xinh đẹp của cô, Lục Triều Thanh cảm thấy, cô ấy như vậy thật là đẹp.
Anh ấn chụp liên tục mấy tấm.
Mạnh Vãn chạy tới xem, cô ôm chờ mong mở ảnh chụp ra xem, lại phát hiện hình ảnh cô dưới ống kính của Lục Triều Thanh, tấm nào cũng béo hơn đến mười ký! Lục Triều Thanh đứng sau lưng cô, cũng thấy được ảnh chụp, anh nhíu nhíu mi, không hiểu đã sai ở chỗ nào.
Dưới cơn tức giận Mạnh Vãn đem xoá sạch ảnh anh ta chụp!
Lục Triều Thanh có ý muốn vãn hồi nhưng Mạnh Vãn đã bị anh làm mất sạch tâm tình chụp ảnh, rốt cuộc bắt đầu chuyên tâm leo núi, hơn nữa, đường leo núi càng lên cao càng hẹp, chung quanh cũng không có chỗ nào thích hợp để chụp ảnh.
Mạnh Vãn dần dần bò không nổi nữa rồi.
"Nghỉ ngơi một lát đi." Cô thở gấp gáp, Lục Triều Thanh đề nghị một cách chăm sóc.
Mạnh Vãn cố tình muốn trái ý anh, tiếp tục bò lên.
Phía trước đều là người leo núi lục tục, Lục Triều Thanh ngẩng đầu vừa nhìn, phát hiện một cặp đôi tay nắm tay, chàng trai kéo cô gái đi.
Lục Triều Thanh nhìn Mạnh Vãn bên cạnh, cô mệt đến nỗi gương mặt đỏ bừng, trên trán trên chóp mũi đều là mồ hôi.
Anh do dự một lát, sau đó đột nhiên túm lấy tay Mạnh Vãn.
Mạnh Vãn lắp bắp kinh hãi.
Lục Triều Thanh vội giải thích: "Như vậy cô có thể tiết kiệm được một ít sức lực."
Mạnh Vãn theo bản năng phủi tay: "Không cần."
Lục Triều Thanh đành phải buông cô ra.
Anh cũng chẳng kiên trì chút nào, Mạnh Vãn lại càng không vui vẻ, cô thật vất vả leo thêm một đoạn nữa, cắn cắn môi, lại chủ động túm lấy tay Lục Triều Thanh từ phía sau. Lục Triều Thanh hơi ngoài ý muốn nhìn qua, Mạnh Vãn trừng mắt: "Mượn lực, không được sao?"
Lục Triều Thanh nhìn đôi mắt to sáng lấp lánh của cô, nào dám nói không được?
Hai người cứ như vậy leo thêm một trận, sau lại, Mạnh Vãn mệt đến mức ngay cả sức túm tay anh cũng không có nữa.
Lục Triều Thanh thử thăm dò, lại cầm tay cô lần nữa.
Lần này Mạnh Vãn không lại cự tuyệt.
Cô đã mệt đến mức toàn thân đổ mồ hôi, tay cũng nóng bừng, bàn tay to của Lục Triều Thanh lại mát lạnh ngoài ý liệu.
Cứ như vậy, Lục Triều Thanh giống như đang dắt con lừa không muốn làm việc, suốt một đường kéo Mạnh Vãn đến đỉnh núi.
Trên đỉnh núi là ánh mặt trời chói mắt, nhưng cũng có gió lạnh phơ phất, đưa mắt nhìn về nơi xa, dưới chân núi có ánh nắng chiếu mặt hồ lấp đầy tầm mắt.
Mạnh Vãn lại muốn chụp ảnh, nhưng vừa định cầm di động thì bỗng nhiên ý thức được, tay cô còn ở trong tay Lục Triều Thanh.
Có nên cắt ngang như vậy hay không đây?
Mạnh Vãn có hơi chút luyến tiếc.
Nhưng vào lúc này, người đàn ông bên cạnh đột nhiên buông lỏng tay cô.
Chút ngọt ngào bé nhỏ dưới đáy lòng Mạnh Vãn nhất thời biến thành thất vọng, cô xoay người, liền thấy Lục Triều Thanh cũng lôi điện thoại di động ra, bắt đầu quay chụp cảnh dưới chân núi.
Mạnh Vãn:......
Anh ta nhất định không phải đàn ông mà!
Mạnh Vãn bị tiếng chuông đánh thức, nhắm mắt lại mò được điện thoại để trên tủ đầu giường, nghe máy: "A lô?"
Lục Triều Thanh nhíu mày: "Cô còn đang ngủ à?"
Mạnh Vãn nghe ra là giọng của anh, nhìn thời gian ghi trên màn hình di động, tâm tình cũng rất không vui: "Không phải là bảy giờ rưỡi mới xuất phát sao?" Ngày nào cô cũng vất vả làm việc ở tiệm mì sợi biết không hả, đồng ý đi leo núi cùng anh ta lúc bảy giờ rưỡi đã là cho Lục Triều Thanh mặt mũi lắm rồi.
Lục Triều Thanh: "Bây giờ ăn sáng trước, ăn xong nghỉ ngơi vài phút xuất phát là vừa." Anh đã sớm lên kế hoạch xong rồi.
Mạnh Vãn có thể tiếp tục phản bác, có điều cô đặt báo thức lúc bảy giờ, cũng không kém bao nhiêu.
Cô ngắt điện thoại, mặc áo choàng ngủ dài đi ra mở cửa.
Ngoài cửa, Lục Triều Thanh mặc một bộ thể thao màu trắng, đầu tóc sạch sẽ gọn gàng, rõ ràng là một giáo sư thế mà mặc đồ vào lại có dáng vẻ sinh viên.
Thật là đẹp mắt.
Nể mặt cái giá trị nhan sắc của giáo sư vật lý và bữa ăn sáng, Mạnh Vãn tha thứ cho cuộc điện thoại quấy rầy của anh ta.
"Bảy giờ rưỡi gặp nhau." Mạnh Vãn nhận cơm hộp, đóng cửa, bao giờ Lục Triều Thanh hiểu được chuyện mời cô qua bên kia làm khách, lúc đó cô sẽ lễ thượng vãng lai.
*: Có qua có lại
Lục Triều Thanh cũng không hề nghĩ tới chuyện qua chỗ cô, anh ta về nhà mình ăn sáng, cơm nước xong xuôi nghỉ ngơi một chút, đúng bảy giờ rưỡi anh khóa cửa, vác túi đồ leo núi đứng bên ngoài chờ Mạnh Vãn. Anh còn nhớ rõ lúc Mạnh Vãn rời giường sẽ cáu giận, cho nên Lục Triều Thanh không đi sang gõ cửa ngay, mãi đến khi Mạnh Vãn ra muộn năm phút đồng hồ, Lục Triều Thanh mới qua đi gõ cửa.
Anh không thích người khác không đúng giờ.
Mạnh Vãn đang ở trang điểm, sáng nay cô đã hết sức nhanh nhẹn, mười lăm phút tắm rửa đánh răng, mười phút ăn cơm, chỉ là cô coi lần leo núi là một buổi hẹn hò, con gái khi ra cửa hẹn hò đương nhiên phải trang điểm xinh đẹp. Lúc Lục Triều Thanh gõ cửa, Mạnh Vãn mới vừa tô xong son môi, cuối cùng nhìn gương làm trò một cái rồi Mạnh Vãn mới xách lên túi nhỏ, bước chân nhẹ nhàng mà đi ra ngoài.
Lục Triều Thanh đã móc di động ra chuẩn bị gọi điện thoại cho cô thì cửa phòng đột nhiên mở ra, Lục Triều Thanh không quá vui vẻ ngẩng đầu.
Mạnh Vãn hơi hơi mỉm cười với anh: "Ngại quá, tôi đến muộn."
Lục Triều Thanh không nói gì.
Năm mươi phút trước Mạnh Vãn người mặc áo ngủ tóc tai tán loạn, hiện tại Mạnh Vãn mặc một cái váy liền màu lam nhạt, dưới chân là một đôi giày trắng nhỏ, trên đầu mang mũ che nắng màu lam nhạt, viền mũ còn có một cái nơ lụa thắt bướm. Dưới mũ, gương mặt cô ngẩng lên còn mềm mịn hơn hoa ngọc lan mới nở, đôi mắt cười khanh khách sáng lên như ánh sao trời, còn môi......
Lục Triều Thanh chưa nhìn đủ, Mạnh Vãn lại bị anh nhìn đến nỗi có chút căng thẳng, tuy rằng cô trang điểm lâu như vậy cũng mong đợi hiệu quả này.
"Cho anh cầm này." Mạnh Vãn đưa túi rác đồ ăn sáng cho anh, xoay người khóa cửa.
Lục Triều Thanh ngơ ngác nhận lấy túi rác, lúc này Mạnh Vãn đưa lưng về phía anh, hơi hơi cúi đầu, lộ ra một mảnh cổ trắng nõn.
Lục Triều Thanh ngửi thấy được một chút hương thơm, có lẽ là nước hoa cô ấy dùng.
Lúc này, Lục Triều Thanh đã quên luôn chuyện cái gì mà đúng giờ với không đúng giờ.
Khoảng cách từ nhà tới địa điểm leo núi chừng bốn mươi phút lái xe, hai người đi thang máy vào bãi đỗ xe ngầm.
"Anh lái xe hay là tôi lái?" Mạnh Vãn hỏi.
Lục Triều Thanh: "Để tôi lái đi."
Hai người liền đi về phía chiếc BMW Lục Triều Thanh tự mua mới tinh mua về chưa đi quá vài lần.
Lục Triều Thanh bỏ túi đồ leo núi vào cốp sau, đợi anh ngồi vào xe thì Mạnh Vãn đã cột kỹ đai an toàn.
"Anh thi bằng lái lúc nào vậy?" Mạnh Vãn đột nhiên hơi lo lắng kỹ thuật lái xe của Lục Triều Thanh.
Lục Triều Thanh: "Sau khi tốt nghiệp cấp ba."
Mạnh Vãn: "Lúc đi du học cũng thường xuyên lái chứ?"
Lục Triều Thanh gật gật đầu.
Mạnh Vãn tạm thời yên tâm.
Sau đó xe rời khỏi tiểu khu, Lục Triều Thanh bắt đầu con đường chậm rãi của anh ta, thường xuyên bị người khác vượt qua.
Mạnh Vãn cảm thấy, nếu có đổi thành bà nội Lục lái xe đi nữa thì hẳn tốc độ cũng nhanh hơn Lục Triều Thanh.
Cô oán giận vài lần, Lục Triều Thanh cũng bình bình tĩnh tĩnh nghe, nên lái thế nào vẫn lái như vậy, hai người bảy giờ bốn mươi xuất phát, qua một tiếng đồng hồ mới đến đến ngoại ô, tìm chỗ đỗ xe lại mất hai mươi phút, rốt cuộc xuống được xe thì cũng đã chín giờ sáng. Vì đã dùng hết kiên nhẫn lúc ngồi trên xe nên tâm tình Mạnh Vãn khó chịu, không muốn để ý tới Lục Triều Thanh tự mình bước nhanh đi trước.
Lục Triều Thanh người cao chân dài, khóa kỹ xe rồi cũng nhanh chóng đuổi theo cô.
Mạnh Vãn banh mặt.
Lục Triều Thanh thấp giọng hỏi: "Cô giận à?"
Mạnh Vãn không muốn nói chuyện với anh ta.
Lục Triều Thanh biết cô ghét bỏ anh lái xe chậm, nhưng an toàn quan trọng nhất, Lục Triều Thanh không cho rằng bản thân sai, cho nên anh cũng không biết làm thế nào để Mạnh Vãn nguôi giận.
Hai người liền yên lặng mà leo lên núi.
Lục Triều Thanh là thật sự muốn leo núi, gậy leo núi các thứ đều đã chuẩn bị đầy đủ rồi, Mạnh Vãn lại chỉ muốn đến du ngoạn, thấy có phong cảnh đẹp cô liền dừng lại chụp ảnh, chụp cảnh sắc xong cũng sẽ tự chụp chính mình. Bởi vậy, rất nhiều lần Lục Triều Thanh đi được một quãng xa phía trước quay đầu nhìn lại, Mạnh Vãn đã không thấy đâu, anh lại quay trở lại đi tìm mới phát hiện Mạnh Vãn đang bận chụp ảnh.
"Cô tới đây leo núi hay là tới chụp ảnh vậy?" Lần thứ n tìm được Mạnh Vãn, Lục Triều Thanh nhịn không được hỏi.
Trên mặt anh tràn ngập vẻ không kiên nhẫn, Mạnh Vãn cười, cố ý chọc giận anh: "Tôi tới chụp ảnh đó."
Lục Triều Thanh nhấp môi.
Mạnh Vãn liếc anh một cái, vừa tìm kiếm mục tiêu chụp ảnh mới, vừa tỏ ra không sao cả mà nói: "Tự anh đi lên núi đi, lát tôi gọi xe quay về." Cô vốn không nên chờ mong sự lãng mạn gì từ buổi leo núi này.
Lục Triều Thanh có chút giận, nhưng anh không rõ bản thân đang giận Mạnh Vãn không chuyên tâm leo núi, hay là giận Mạnh Vãn nhẹ nhàng bâng quơ mà muốn đường ai nấy đi với anh.
"Em khát~." Cách đó không xa đột nhiên truyền đến một giọng nữ nũng nịu, Lục Triều Thanh nghiêng đầu nhìn sang, thấy một cô gái cũng mặc váy lôi kéo tay một cậu trai, cậu ta cười nhéo nhéo mũi cô gái, sau đó lấy từ trong túi lấy một lọ nước khoáng đưa cho nữ sinh. Cô gái ngửa đầu uống mấy ngụm, lúc đưa phần nước khoáng còn lại cho cậu thanh niên, cô nhón chân, cười hôn lên mặt cậu ta.
Đôi tình nhân uống xong nước thì tiếp tục đi về phía trước, tay nắm lấy tay, đi chậm rì rì, giống như du sơn ngoạn thủy.
Lục Triều Thanh tiếp tục quan sát người xung quanh, anh nhanh chóng phát hiện ra, các đôi tình nhân đi trên đường đều đi rất chậm, còn những kẻ một lòng một dạ leo núi, đa phần đều là người đi lẻ, hoặc là một đoàn người leo núi theo nhóm.
Lục Triều Thanh phá lệ quan sát mấy đôi tình nhân bỗng nhiên ý thức được bản thân đã phạm vào cái sai gì.
Anh mời Mạnh Vãn đi leo núi, leo núi không phải là mục đích, chân chính là anh muốn ở cạnh Mạnh Vãn.
Đã hiểu rõ rồi, Lục Triều Thanh quay đầu lại, lại phát hiện Mạnh Vãn vừa mới còn đứng ở đàng kia chụp ảnh đã không thấy đâu, Lục Triều Thanh nhìn quanh một vòng, tìm đi tìm lại, rốt cuộc thấy bóng dáng Mạnh Vãn. Cô đang được hai người đàn ông tuổi trẻ người nước ngoài vây quanh, người ngoại quốc bên trái giơ di động lên đang tự chụp, ba người đều đang cười, một hình ảnh Trung ngoại hữu hảo.
*Trung Quốc và nước ngoài
Lục Triều Thanh nhấp môi, đi về phía ba người.
Hai anh chàng ngoại quốc rất vừa ý với bức ảnh vừa chụp, trước khi rời đi một người còn nhiệt tình mời Mạnh Vãn đồng hành cùng bọn họ, bọn họ cho rằng Mạnh Vãn tới một mình.
Mạnh Vãn vừa định cự tuyệt thì Lục Triều Thanh tới nơi, tay cầm một chai nước hỏi cô: "Có khát không?"
Mạnh Vãn nhìn anh rồi nhận chai nước.
Chàng ngoại quốc A cười hỏi cô: "Your boyfriend?"
Mạnh Vãn lắc đầu.
Lục Triều Thanh đứng cạnh cô, nhìn hai người đó nói: "I will be."
Hai chàng ngoại quốc đã hiểu, cười cười rời đi.
Mạnh Vãn cười nhạo, quay đầu châm chọc anh: "Không nhìn ra đó, giáo sư Lục còn rất cuồng vọng tự tin."
Lục Triều Thanh đương nhiên là có luận cứ: "Cô đã nói cô thích đàn ông có cơ bụng."
Mạnh Vãn uống nước xong hừ hừ: "Người có cơ bụng nhiều như vậy chẳng lẽ tôi phải thích tất cả bọn họ?"
Lục Triều Thanh nghiêm túc hỏi: "Ngoài cơ bụng ra cô có yêu cầu gì đối với bạn trai không?"
"Không biết." Mạnh Vãn đưa chai nước khoáng cho anh, tiếp tục đi về phía trước, chỉ là trong đầu đều là bộ dạng cao lãnh của Lục Triều Thanh ban nãy khi tuyên bố trước mặt người ngoài rằng anh sớm muộn gì cũng sẽ là bạn trai cô, có chút bá đạo. Nhưng Mạnh Vãn cũng không hề cảm thấy không vui, từ lúc bắt đầu leo núi, cô rốt cuộc mới có thể nhìn Lục Triều Thanh thuận mắt hơn một chút.
Lục Triều Thanh đi sát theo cô, không hề muốn leo núi.
Mạnh Vãn nhìn trúng một cái địa điểm chụp ảnh.
Năng lực học tập của Lục Triều Thanh rất mạnh, vươn tay ra: "Tôi giúp cô chụp." Các cặp đôi khác đều là nam giới giúp nữ giới chụp ảnh.
Mạnh Vãn tiếp nhận sự lấy lòng của người máy.
Cô đi đến giữa những phiến cây bạch quả, chọn lấy một cây, sau đó lưng dựa vào thân cây, tạo tư thế ngửa đầu phơi nắng, thích ý nhắm mắt lại: "Được, chụp như này đi!"
Ánh mặt trời từ giữa những chiếc lá rơi xuống, nhảy nhót trên gương mặt xinh đẹp của cô, Lục Triều Thanh cảm thấy, cô ấy như vậy thật là đẹp.
Anh ấn chụp liên tục mấy tấm.
Mạnh Vãn chạy tới xem, cô ôm chờ mong mở ảnh chụp ra xem, lại phát hiện hình ảnh cô dưới ống kính của Lục Triều Thanh, tấm nào cũng béo hơn đến mười ký! Lục Triều Thanh đứng sau lưng cô, cũng thấy được ảnh chụp, anh nhíu nhíu mi, không hiểu đã sai ở chỗ nào.
Dưới cơn tức giận Mạnh Vãn đem xoá sạch ảnh anh ta chụp!
Lục Triều Thanh có ý muốn vãn hồi nhưng Mạnh Vãn đã bị anh làm mất sạch tâm tình chụp ảnh, rốt cuộc bắt đầu chuyên tâm leo núi, hơn nữa, đường leo núi càng lên cao càng hẹp, chung quanh cũng không có chỗ nào thích hợp để chụp ảnh.
Mạnh Vãn dần dần bò không nổi nữa rồi.
"Nghỉ ngơi một lát đi." Cô thở gấp gáp, Lục Triều Thanh đề nghị một cách chăm sóc.
Mạnh Vãn cố tình muốn trái ý anh, tiếp tục bò lên.
Phía trước đều là người leo núi lục tục, Lục Triều Thanh ngẩng đầu vừa nhìn, phát hiện một cặp đôi tay nắm tay, chàng trai kéo cô gái đi.
Lục Triều Thanh nhìn Mạnh Vãn bên cạnh, cô mệt đến nỗi gương mặt đỏ bừng, trên trán trên chóp mũi đều là mồ hôi.
Anh do dự một lát, sau đó đột nhiên túm lấy tay Mạnh Vãn.
Mạnh Vãn lắp bắp kinh hãi.
Lục Triều Thanh vội giải thích: "Như vậy cô có thể tiết kiệm được một ít sức lực."
Mạnh Vãn theo bản năng phủi tay: "Không cần."
Lục Triều Thanh đành phải buông cô ra.
Anh cũng chẳng kiên trì chút nào, Mạnh Vãn lại càng không vui vẻ, cô thật vất vả leo thêm một đoạn nữa, cắn cắn môi, lại chủ động túm lấy tay Lục Triều Thanh từ phía sau. Lục Triều Thanh hơi ngoài ý muốn nhìn qua, Mạnh Vãn trừng mắt: "Mượn lực, không được sao?"
Lục Triều Thanh nhìn đôi mắt to sáng lấp lánh của cô, nào dám nói không được?
Hai người cứ như vậy leo thêm một trận, sau lại, Mạnh Vãn mệt đến mức ngay cả sức túm tay anh cũng không có nữa.
Lục Triều Thanh thử thăm dò, lại cầm tay cô lần nữa.
Lần này Mạnh Vãn không lại cự tuyệt.
Cô đã mệt đến mức toàn thân đổ mồ hôi, tay cũng nóng bừng, bàn tay to của Lục Triều Thanh lại mát lạnh ngoài ý liệu.
Cứ như vậy, Lục Triều Thanh giống như đang dắt con lừa không muốn làm việc, suốt một đường kéo Mạnh Vãn đến đỉnh núi.
Trên đỉnh núi là ánh mặt trời chói mắt, nhưng cũng có gió lạnh phơ phất, đưa mắt nhìn về nơi xa, dưới chân núi có ánh nắng chiếu mặt hồ lấp đầy tầm mắt.
Mạnh Vãn lại muốn chụp ảnh, nhưng vừa định cầm di động thì bỗng nhiên ý thức được, tay cô còn ở trong tay Lục Triều Thanh.
Có nên cắt ngang như vậy hay không đây?
Mạnh Vãn có hơi chút luyến tiếc.
Nhưng vào lúc này, người đàn ông bên cạnh đột nhiên buông lỏng tay cô.
Chút ngọt ngào bé nhỏ dưới đáy lòng Mạnh Vãn nhất thời biến thành thất vọng, cô xoay người, liền thấy Lục Triều Thanh cũng lôi điện thoại di động ra, bắt đầu quay chụp cảnh dưới chân núi.
Mạnh Vãn:......
Anh ta nhất định không phải đàn ông mà!