Lăng Thiên khẽ mở cửa phòng cô, vì tưởng cô đang ngủ nên anh nhẹ nhàng bước vào. Nhưng khi bước vào thì thấy cô đang đứng ở ban công quay lưng về phía cửa. Lăng Thiên lặng lặng đứng ngắm nhìn cô, thấy cô có vẻ lạnh anh liền đi tới gần.
"Em đang bệnh..... Không nên đứng ở đây? "
Nghe được giọng nói quen thuộc cô quay lại rồi im lặng đi vào trong.
"Tử Di....khoan đã!" Anh vội nắm tay cô lại
"Chuyện gì?"
"Hôm đó là em đem cơm đến công ty cho tôi sao?"
"Tôi không có! " Hạ Tử Di vội vàng phủ nhận. Cô không muốn anh ta biết chuyện mình đem cơm.
"Em không cần giấu! Thím Trần đã nói cho tôi biết rồi!"
"......đúng vậy thì sao?"
"Sao không đem vào phòng cho tôi? "
Hạ Tử Di từ từ xoay người lại đối diện anh.
"Vì tôi không muốn phá hoại chuyện riêng tư của anh! Tôi không muốn bị người khác coi là tiểu tam!"
"Chuyện riêng của tôi? Em nói vậy là có ý gì?"
"Tôi nói gì anh là người rõ nhất..... anh đừng giả vờ như không biết gì?" ngừng một lát cô tiếp tục nói " Anh không cần quan tâm đến tôi làm gì? Mọi chuyện cứ như trước đây là được rồi......" Tử Di xoay người bước đi. Một giọt nước mắt rơi xuống, cô cảm thấy vô cùng khó chịu khi nhắc đến chuyện này. Rốt cuộc là vì sao cô lại quan tâm đến chuyện anh đi với ai, đi làm gì?
Lăng Thiên vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra... cô nói chuyện riêng nghĩa là sao? Không lẽ là chuyện Hà Tư Diệp ở trong phòng làm việc của anh? Cô ấy đã thấy Hà Tư Diệp?
"Tử Di... Là chuyện Hà Tư Diệp ở trong phòng làm việc của tôi sao? Mọi chuyện không phải như em nghĩ đâu! Tôi..." Anh vội vàng nắm tay cô lại giải thích mọi chuyện.
"Tôi không muốn quan tâm đến chuyện của hai người! Nên đừng nói gì với tôi cả!!" Hạ Tử Di hất tay Lăng Thiên ra rồi bỏ ra ngoài.
~~~~~~~*~~~~~~
Bệnh viện thành phố X
"Cốc cốc! "
"Vào đi!"
"Ờ....cô là bác sĩ Hạ?" một chàng trai trẻ bước vào phòng làm việc của Hạ Tử Di.
"Đúng vậy!...... Anh là... " Hạ Tử Di ngước nhìn người trước mặt.
"À... Tôi là bác sĩ mới! Viện trưởng nói tôi sẽ làm việc ở đây! "
"Nhưng không phải.....khoa chúng tôi đủ người rồi sao?" Hạ Tử Di ngạc nhiên. Khoa của cô không phải đã đủ người rồi sao? Sao lại...
"Nghe nói đã có người bị sa thải... Hình là bác sĩ Lâm! "
"Vậy....còn ca phẫu thuật... "
"Tôi sẽ thay thế chỗ bác sĩ Lâm.... Là người phụ trách ca phẫu thuật tới! "
"Vậy à! Nếu anh không có gì thắc mắc nữa thì tôi có việc phải đi trước! " Hạ Tử Di đứng dậy đi lướt qua Lý Tín.
Trông cô có vẻ hơi mệt mỏi.
"Ơ.....bác sĩ Hạ....cô không sao chứ? "
Hạ Tử Di vừa đi được vài bước thì cô ngã khụy xuống vì chóng mặt. Có lẽ là do cô ăn quá ít cộng với áp lực công việc nên mới ngất đi.
~~~~~*~~~~~
Hạ Tử Yên ngồi trong bóng tối, tay cầm ly thủy tinh chứa chất cồn nồng đậm. Đôi mắt cô vô hồn nhìn xa xăm.
Trong ánh đèn mờ ảo cùng với tiếng nhạc đinh tai nhức óc. Lắc nhẹ ly thủy tinh trên tay, cô ngửa cổ uống sạch.
Đắng, rát... Chất lỏng đó như muốn xé nát cổ họng cô. Vì đây là lần đầu tiên cô uống rượu..... uống rượu vì một thằng đàn ông không ra gì. Hạ Tử Yên muốn quên đi tất cả mọi thứ trên đời! Quên đi tất cả những ký ức thuộc về anh, Dương Hiểu Phàm!
Cái gì là tình yêu? Cái gì là hứa hẹn? Tất cả chỉ là giả dối! Ngu ngốc!! Cô đúng thật ngu ngốc khi tin những lời anh nói!
Ha....nở một nụ cười, cô lại tiếp tục uống cạn ly rượu.
"Cho tôi một chai nữa! " Hạ Tử Yên đưa tay về phía phục vụ.
"Không cần đâu! Cô ấy say rồi.... Tôi sẽ đưa cô ấy về! " Một người đàn ông đi thẳng đến chỗ Hạ Tử Yên rồi nói với phục vụ.
Người đó không ai khác là Hàn Quân Dật. Anh nhận được tin nhắn của Hàn Nhụy Ái nói cô đang ở quán bar nên vội vàng chạy tới.
"Anh.....là....." Hạ Tử Yên nheo mắt nhìn người đàn ông trước mặt. Hình như cô đã uống quá nhiều rượu nên không biết anh ta là ai.
"Anh là Hàn Quân Dật..... Tử Yên! Em lại vì anh ta mà uống rượu sao?"
"Hàn....Quân Dật! Anh uống rượu không? Uống với....tôi...."
"Em say rồi.... Anh đưa em về! " Hàn Quân Dật bước đến nắm lấy vai cô.
"Anh không muốn.... thì thôi.... tránh ra.....tôi....muốn....uống nữa!" Cô lảo đảo đứng dậy đẩy Hàn Quân Dật ra tiếp tục cầm ly rượu.
"Được! Nếu em muốn.....tôi uống cùng em!" Hàn Quân Dật nhìn người con gái trước mặt mà trong lòng đau vô cùng.. Vì Dương Hiểu Phàm mà cô thành ra như vậy!
Dương Hiểu Phàm.....Kể từ bây giờ, Tử Yên sẽ thuộc về tôi! Rồi nở một nụ cười bí hiểm.
"Nào..... Cho một chai nữa...."
"Để anh rót! " Hàn Quân Dật nhân lúc cô không để ý bỏ thứ gì đó vào ly rượu của cô. (Quỳnh: Sắp có biến!)
"Cạn ly!!"
Một ly, hai ly..... Cho đến khi rượu chỉ còn nửa chai.
"Đau... đầu quá!" Hạ Tử Yên lấy tay xoa xoa thái dương. Trước mắt cô mọi thứ bỗng nhiên quay cuồng. Ánh đèn mờ ảo khiến cô mất phương hướng mà ngả vào lòng Hàn Quân Dật.
"Anh đưa em về! " Hàn Quân Dật đưa cô ra xe đi thẳng về khách sạn.
~~~~~~*~~~~~~
"Hiểu Phàm! Cậu còn tâm trạng ngồi đây uống rượu sao?"
"Nếu không uống rượu....thì cậu nghĩ tôi phải làm gì? " Dương Hiểu Phàm mệt mỏi cầm chai rượu lên tiếp tục uống.
"Cậu..! Lúc nãy tôi thấy Tử Yên cùng Hàn Quân Dật vào khách sạn! Vậy mà cậu còn ngồi đây uống rượu, đúng là...." Chu Đức Thành giật lấy chai rượu trên tay Dương Hiểu Phàm.
"Cậu nói cái gì?? Tử Yên vào khách sạn với Hàn Quân Dật?? "
"Cậu nghi ngờ lời tôi nói sao? Nếu như cậu nghi ngờ thì cứ tiếp tục uống rượu đi....tôi không quan tâm đến chuyện của cậu nữa!" Nói xong Chu Đức Thành bỏ đi
Mọi người đoán xem Phàm ca sẽ hành động như thế nào nha!
~~~~~~~~*~~~~~~~
Hạ Tử Di từ từ mở mắt, sao cô lại nằm trên giường thế này? Đã xảy ra chuyện gì vậy?
"Bác sĩ Hạ....Cô tỉnh rồi! "
"Đây là.....sao tôi...lại ở đây? "
"Cô không nhớ gì sao? Cô chưa ra khỏi phòng thì đã ngất.... Nên tôi đưa cô tới đây! " Lý Tín giải thích.
"Vậy sao? Cảm ơn anh!"
"Cô có chuyện gì buồn sao? Theo tôi thấy cô bị suy nhược cơ thể thì phải! "
"Không! Không có gì! Tôi không sao! " Hạ Tử Di vội phủ nhận.
"Cô nên ăn uống nhiều vào một chút!... Tôi có việc phải đi trước! Cô nghỉ ngơi cho khỏe đi!" Lý Tín nhìn cô rồi mỉm cười quay đi.
------------------------------------------------
"Em đang bệnh..... Không nên đứng ở đây? "
Nghe được giọng nói quen thuộc cô quay lại rồi im lặng đi vào trong.
"Tử Di....khoan đã!" Anh vội nắm tay cô lại
"Chuyện gì?"
"Hôm đó là em đem cơm đến công ty cho tôi sao?"
"Tôi không có! " Hạ Tử Di vội vàng phủ nhận. Cô không muốn anh ta biết chuyện mình đem cơm.
"Em không cần giấu! Thím Trần đã nói cho tôi biết rồi!"
"......đúng vậy thì sao?"
"Sao không đem vào phòng cho tôi? "
Hạ Tử Di từ từ xoay người lại đối diện anh.
"Vì tôi không muốn phá hoại chuyện riêng tư của anh! Tôi không muốn bị người khác coi là tiểu tam!"
"Chuyện riêng của tôi? Em nói vậy là có ý gì?"
"Tôi nói gì anh là người rõ nhất..... anh đừng giả vờ như không biết gì?" ngừng một lát cô tiếp tục nói " Anh không cần quan tâm đến tôi làm gì? Mọi chuyện cứ như trước đây là được rồi......" Tử Di xoay người bước đi. Một giọt nước mắt rơi xuống, cô cảm thấy vô cùng khó chịu khi nhắc đến chuyện này. Rốt cuộc là vì sao cô lại quan tâm đến chuyện anh đi với ai, đi làm gì?
Lăng Thiên vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra... cô nói chuyện riêng nghĩa là sao? Không lẽ là chuyện Hà Tư Diệp ở trong phòng làm việc của anh? Cô ấy đã thấy Hà Tư Diệp?
"Tử Di... Là chuyện Hà Tư Diệp ở trong phòng làm việc của tôi sao? Mọi chuyện không phải như em nghĩ đâu! Tôi..." Anh vội vàng nắm tay cô lại giải thích mọi chuyện.
"Tôi không muốn quan tâm đến chuyện của hai người! Nên đừng nói gì với tôi cả!!" Hạ Tử Di hất tay Lăng Thiên ra rồi bỏ ra ngoài.
~~~~~~~*~~~~~~
Bệnh viện thành phố X
"Cốc cốc! "
"Vào đi!"
"Ờ....cô là bác sĩ Hạ?" một chàng trai trẻ bước vào phòng làm việc của Hạ Tử Di.
"Đúng vậy!...... Anh là... " Hạ Tử Di ngước nhìn người trước mặt.
"À... Tôi là bác sĩ mới! Viện trưởng nói tôi sẽ làm việc ở đây! "
"Nhưng không phải.....khoa chúng tôi đủ người rồi sao?" Hạ Tử Di ngạc nhiên. Khoa của cô không phải đã đủ người rồi sao? Sao lại...
"Nghe nói đã có người bị sa thải... Hình là bác sĩ Lâm! "
"Vậy....còn ca phẫu thuật... "
"Tôi sẽ thay thế chỗ bác sĩ Lâm.... Là người phụ trách ca phẫu thuật tới! "
"Vậy à! Nếu anh không có gì thắc mắc nữa thì tôi có việc phải đi trước! " Hạ Tử Di đứng dậy đi lướt qua Lý Tín.
Trông cô có vẻ hơi mệt mỏi.
"Ơ.....bác sĩ Hạ....cô không sao chứ? "
Hạ Tử Di vừa đi được vài bước thì cô ngã khụy xuống vì chóng mặt. Có lẽ là do cô ăn quá ít cộng với áp lực công việc nên mới ngất đi.
~~~~~*~~~~~
Hạ Tử Yên ngồi trong bóng tối, tay cầm ly thủy tinh chứa chất cồn nồng đậm. Đôi mắt cô vô hồn nhìn xa xăm.
Trong ánh đèn mờ ảo cùng với tiếng nhạc đinh tai nhức óc. Lắc nhẹ ly thủy tinh trên tay, cô ngửa cổ uống sạch.
Đắng, rát... Chất lỏng đó như muốn xé nát cổ họng cô. Vì đây là lần đầu tiên cô uống rượu..... uống rượu vì một thằng đàn ông không ra gì. Hạ Tử Yên muốn quên đi tất cả mọi thứ trên đời! Quên đi tất cả những ký ức thuộc về anh, Dương Hiểu Phàm!
Cái gì là tình yêu? Cái gì là hứa hẹn? Tất cả chỉ là giả dối! Ngu ngốc!! Cô đúng thật ngu ngốc khi tin những lời anh nói!
Ha....nở một nụ cười, cô lại tiếp tục uống cạn ly rượu.
"Cho tôi một chai nữa! " Hạ Tử Yên đưa tay về phía phục vụ.
"Không cần đâu! Cô ấy say rồi.... Tôi sẽ đưa cô ấy về! " Một người đàn ông đi thẳng đến chỗ Hạ Tử Yên rồi nói với phục vụ.
Người đó không ai khác là Hàn Quân Dật. Anh nhận được tin nhắn của Hàn Nhụy Ái nói cô đang ở quán bar nên vội vàng chạy tới.
"Anh.....là....." Hạ Tử Yên nheo mắt nhìn người đàn ông trước mặt. Hình như cô đã uống quá nhiều rượu nên không biết anh ta là ai.
"Anh là Hàn Quân Dật..... Tử Yên! Em lại vì anh ta mà uống rượu sao?"
"Hàn....Quân Dật! Anh uống rượu không? Uống với....tôi...."
"Em say rồi.... Anh đưa em về! " Hàn Quân Dật bước đến nắm lấy vai cô.
"Anh không muốn.... thì thôi.... tránh ra.....tôi....muốn....uống nữa!" Cô lảo đảo đứng dậy đẩy Hàn Quân Dật ra tiếp tục cầm ly rượu.
"Được! Nếu em muốn.....tôi uống cùng em!" Hàn Quân Dật nhìn người con gái trước mặt mà trong lòng đau vô cùng.. Vì Dương Hiểu Phàm mà cô thành ra như vậy!
Dương Hiểu Phàm.....Kể từ bây giờ, Tử Yên sẽ thuộc về tôi! Rồi nở một nụ cười bí hiểm.
"Nào..... Cho một chai nữa...."
"Để anh rót! " Hàn Quân Dật nhân lúc cô không để ý bỏ thứ gì đó vào ly rượu của cô. (Quỳnh: Sắp có biến!)
"Cạn ly!!"
Một ly, hai ly..... Cho đến khi rượu chỉ còn nửa chai.
"Đau... đầu quá!" Hạ Tử Yên lấy tay xoa xoa thái dương. Trước mắt cô mọi thứ bỗng nhiên quay cuồng. Ánh đèn mờ ảo khiến cô mất phương hướng mà ngả vào lòng Hàn Quân Dật.
"Anh đưa em về! " Hàn Quân Dật đưa cô ra xe đi thẳng về khách sạn.
~~~~~~*~~~~~~
"Hiểu Phàm! Cậu còn tâm trạng ngồi đây uống rượu sao?"
"Nếu không uống rượu....thì cậu nghĩ tôi phải làm gì? " Dương Hiểu Phàm mệt mỏi cầm chai rượu lên tiếp tục uống.
"Cậu..! Lúc nãy tôi thấy Tử Yên cùng Hàn Quân Dật vào khách sạn! Vậy mà cậu còn ngồi đây uống rượu, đúng là...." Chu Đức Thành giật lấy chai rượu trên tay Dương Hiểu Phàm.
"Cậu nói cái gì?? Tử Yên vào khách sạn với Hàn Quân Dật?? "
"Cậu nghi ngờ lời tôi nói sao? Nếu như cậu nghi ngờ thì cứ tiếp tục uống rượu đi....tôi không quan tâm đến chuyện của cậu nữa!" Nói xong Chu Đức Thành bỏ đi
Mọi người đoán xem Phàm ca sẽ hành động như thế nào nha!
~~~~~~~~*~~~~~~~
Hạ Tử Di từ từ mở mắt, sao cô lại nằm trên giường thế này? Đã xảy ra chuyện gì vậy?
"Bác sĩ Hạ....Cô tỉnh rồi! "
"Đây là.....sao tôi...lại ở đây? "
"Cô không nhớ gì sao? Cô chưa ra khỏi phòng thì đã ngất.... Nên tôi đưa cô tới đây! " Lý Tín giải thích.
"Vậy sao? Cảm ơn anh!"
"Cô có chuyện gì buồn sao? Theo tôi thấy cô bị suy nhược cơ thể thì phải! "
"Không! Không có gì! Tôi không sao! " Hạ Tử Di vội phủ nhận.
"Cô nên ăn uống nhiều vào một chút!... Tôi có việc phải đi trước! Cô nghỉ ngơi cho khỏe đi!" Lý Tín nhìn cô rồi mỉm cười quay đi.
------------------------------------------------