"Tiểu Yên! Anh... vào được không? " Hàn Quân Dật đắn đo một lúc lâu mới dám mở cửa bước vào.
"Là anh?"
"Tiểu Yên! Thật sự xin lỗi em! Nếu em không muốn nhìn thấy anh.... Anh sẽ đi!" Thấy biểu hiện của cô không được tốt, anh liền định ra ngoài. Đã hơn 1 tuần rồi anh mới dám đến thăm cô.
"Không!.... Em không giận anh! "
"Thật không?? " Hàn Quân Dật vui mừng cầm lấy ta Hạ Tử Yên.
"Thật!.... Mọi chuyện đã qua... Anh không cần áy náy nữa! " Cô từ từ rút tay mình ra khỏi tay Hàn Quân Dật. Tốt nhất là không cần thân thiết như vậy.
"Anh xin lỗi.... Hôm đó, là anh không kiềm chế được mà làm tổn thương em.... Xin lỗi, Tiểu Yên! "
".... Em biết! Và em đã quên nó từ lâu rồi! Anh không cần phải xin lỗi em!"
"Tiểu Yên, anh hỏi em một chuyện được không?.... Dương Hiểu Phàm đã làm gì em?"
"Không có gì cả!...... Anh đừng nhắc đến anh ta được không? " Hạ Tử Yên không được thoải mái khi nhắc đến người kia.
"Được! Không nhắc đến anh ta!"
"Phải rồi....Vân Ly,cậu ấy khỏe không?" cô hỏi sang chuyện khác.
"Vân Ly sao?..... Nó vẫn khỏe, em yên tâm! Khi nào nào em xuất viện? "
"Chiều nay! Có chuyện sao?"
"À... Không! Vân Ly nói với anh... Nếu em xuất viện thì nó sẽ đến!"
"Cậu ấy về rồi sao? Nếu vậy anh nói với cậu ấy chiều nay em sẽ xuất viện.... Đã lâu rồi em chưa gặp cậu ấy!"
"Được! "
~~~~~*~~~~~
Sau khi ăn sáng xong, Lăng Thiên đưa Hạ Tử Di đến bệnh viện.
"Chị, bác sĩ nói em có thể xuất viện rồi! " Tử Yên thấy chị mình liền vui vẻ nói.
"Ừ"
"Chị, chị sao vậy? Không khỏe sao?" Thấy Hạ Tử Di khác với mọi ngày, Hạ Tử Yên hỏi.
"Chị không sao! Khi nào em về nhà.... Chị sẽ nói tài xế đưa em về! "
"Không cần đâu chị! Em sẽ đi với Vân Ly! Cũng lâu rồi em chưa gặp cậu ấy! "
"Được rồi! "
~~~~~*~~~~~
" Nhịp tim, phát triển đều rất bình thường!" Bác sĩ Tiêu xé mấy tờ giấy lau đưa cho Tử Di, để cô lau chất keo trên bụng.
Bác sĩ Tiêu là bạn thân của mẹ Lăng Thiên nên anh rất tin tưởng bà, để bà khám cho Hạ Tử Di.
"Cám ơn Bác sĩ Tiêu!" Tử Di từ từ đứng dậy, sáu tháng có bầu, tuy bụng hơi to nhưng cử động của cô vẫn không mấy khó khăn.
"Không khách khí. Nhưng mà phải giữ vững tâm trạng vui vẻ, đứa nhỏ mới có thể phát triển tốt hơn." Bác sĩ Tiêu cởi cái bao tay duy nhất, tắt nguồn máy móc.
Hạ Tử Di kéo váy xuống, nhẹ cười một tiếng. Tâm trạng vui vẻ? Có lẽ phải như vậy! Nhưng mà không biết vì sao, kể từ sau khi mang thai, tâm trạng của cô đặc biệt dễ dàng mất khống chế, hơn nữa luôn muốn khóc. Nếu như người người đàn ông kia còn luôn bức bách lời của cô sẽ làm uất ức trong lòng cô phóng đại đến ngàn vạn lần.
Trong khoảng thời gian này, Bảo bối đạp rõ ràng nhiều lên, mỗi ngày buổi tối trước khi ngủ, thời gian cố định như vậy cũng sẽ chào hỏi với mẹ, thậm chí có thời điểm buổi sáng sau khi cô rời giường nó cũng sẽ đạp. Cái loại cảm giác chân thật mà kỳ diệu đó khiến Tử Di lúc bắt đầu từ bài xích đến tiếp nhận đứa nhỏ, rồi đến bây giờ gần như là lòng tràn đầy mong đợi. Một cái trứng nho nhỏ thụ tinh ở trong bụng của cô rồi từ từ lớn lên hình người khiến cho lòng cô mềm nhũn ra. Đó cũng là con của cô! Cô không thể bởi vì thù hận của người lớn mà để cho nó không hạnh phúc, đây không phải là cái mà nó đáng phải nhận.
"Bảo bối, bé yêu của mẹ!" Tử Di vuốt bụng nhỏ của mình đi theo phía sau bác sĩ Tiêu.
"Bác sĩ Tiêu, như thế nào rồi?" Vẫn canh giữ ở phía ngoài, Lăng Thiên nhìn thấy bọn họ ra ngoài, lo lắng hỏi.
"Tất cả đều bình thường. Có thời gian nên đi lại nhiều một chút, phải giữ tâm trạng vui vẻ. Cái người làm ba như cậu cần phải để tâm nhiều hơn. Tôi đi kê đơn thuốc bắc an thai dưỡng thần, cậu đi theo tôi." Bác sĩ Tiêu là số ít bác sĩ kết hợp tinh thông Đông y và Tây Y, bà kêu Lăng Thiên vào phòng bà.
"Mệt mỏi thì ngồi chỗ này chờ anh..... Anh sẽ rất nhanh quay lại!" Lăng Thiên đưa tay vén những sợi tóc trước mặt cô ra phía sau.
"Vâng." Giọng điệu anh như vậy khiến cô muốn ngang ngược cũng không được.
Hà Tư Diệp vừa làm giả giấy tờ mang thai từ một bác sĩ khoa sản xong. Cô ta cầm xấp giấy trên tay đi về phía Tử Di.
"Là Lăng thiếu phu nhân đúng không? Thật trùng hợp khi gặp cô ở đây?" Hà Tư Diệp vờ tỏ ra vẻ ngạc nhiên.
"Xin chào, Hà tiểu thư!." Ngồi trên ghế dài, Tử Di ngẩng đầu nhìn thấy Hà Tư Diệp, mày khẽ nhăn lại. Sao tại bệnh viện cũng có thể đụng phải cô ta?
"Cô cần gì khách khí như vậy, cứ gọi tôi là Tiểu Diệp! Dù sao tôi và anh Thiên cũng thân thiết như vậy rồi! "Hà Tư Diệp chủ động ngồi vào bên người Hạ Tử Di. Buổi sáng cô đến phòng làm việc của Lăng Thiên muốn tìm anh, kết quả thư kí bảo hôm nay anh sẽ không đến công ty, có chuyện gì thì gọi điện thoại.
"Tôi không quen gọi như vậy! " Tử Di cũng không muốn nói nhiều với cô ta. Cô và cô ta không có quen thuộc đến mức kia, không phải sao? Hơn nữa đối với một người phụ nữ rõ ràng có bài xích với mình, cô thật sự là không thân thiện nổi, huống chi cô ta vẫn không phải là người như vậy. Về phần tại sao cô ta đến phòng khám bệnh khoa sản thì không liên quan đến cô.
"Bảo bối hiện tại lớn bao nhiêu rồi? Không phải là anh Thiên cùng cô tới sao? Sao lại không thấy ảnh?" Hà Tư Diệp đưa cặp mắt nhanh nhẹn nhìn bốn phía, không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc. Nhưng mà nơi này người đến người đi bệnh viện, hơn nữa nhất định là có camera, cho nên cô trừ việc dùng ánh mắt phẫn hận nhìn chằm chằm bụng nhỏ của cô ta, cái gì cũng không thể làm. Có điều không sao, hôm nay cô tới là có mục đích khác.
"Sáu tháng rồi. Anh ấy đi lấy thuốc." Điển hình hỏi một câu, trả lời một câu. Cô đồng ý trả lời cô ta đã coi như là không phụ lòng cô ta rồi.
"Vậy sao? Mới đó thôi mà nhanh vậy à?" Cô ta làm ra vẻ ngạc nhiên.
Hạ Tử Di chỉ cười trước câu hỏi của cô ta.
".... Cô có thể cho phép tôi gọi cô là Tử Di không?"
"Cô cứ tự nhiên! "
"Thật ra.... Có chuyện này tôi cần nói với cô!" Hà Tư Diệp mở lời trước
"Chuyện gì? "
"Cô và anh ấy quen nhau khi nào? Trước đây ngoài tôi ra...chưa từng nghe qua anh ấy có bạn gái.... Sao đùng một cái lại kết hôn vậy? "
"Chúng tôi......" Tử Di cứng đơ người. Cô ta nói vậy là có mục đích gì? Đang cố ý nói đến chuyện cô ta là bạn gái anh sao? Cô căn bản sẽ không cùng người khác nói chuyện giữa cô cùng Lăng Thiên, nó không liên quan đến người khác. Không cần dùng danh nghĩa quan tâm tới thăm dò lý lịch người khác, vậy sẽ làm cho người ta ghét. Cho nên, Tử Di không có ý định trả lời vấn đề của cô ta.
"Thế nào, có cái gì không nói được sao?" Hà Tư Diệp nhíu mày nói. Xem ra bọn họ kết hôn cũng không đơn giản như vậy? Nói không chừng là vì cô bỏ đi nên anh mới làm vậy!
"Là anh?"
"Tiểu Yên! Thật sự xin lỗi em! Nếu em không muốn nhìn thấy anh.... Anh sẽ đi!" Thấy biểu hiện của cô không được tốt, anh liền định ra ngoài. Đã hơn 1 tuần rồi anh mới dám đến thăm cô.
"Không!.... Em không giận anh! "
"Thật không?? " Hàn Quân Dật vui mừng cầm lấy ta Hạ Tử Yên.
"Thật!.... Mọi chuyện đã qua... Anh không cần áy náy nữa! " Cô từ từ rút tay mình ra khỏi tay Hàn Quân Dật. Tốt nhất là không cần thân thiết như vậy.
"Anh xin lỗi.... Hôm đó, là anh không kiềm chế được mà làm tổn thương em.... Xin lỗi, Tiểu Yên! "
".... Em biết! Và em đã quên nó từ lâu rồi! Anh không cần phải xin lỗi em!"
"Tiểu Yên, anh hỏi em một chuyện được không?.... Dương Hiểu Phàm đã làm gì em?"
"Không có gì cả!...... Anh đừng nhắc đến anh ta được không? " Hạ Tử Yên không được thoải mái khi nhắc đến người kia.
"Được! Không nhắc đến anh ta!"
"Phải rồi....Vân Ly,cậu ấy khỏe không?" cô hỏi sang chuyện khác.
"Vân Ly sao?..... Nó vẫn khỏe, em yên tâm! Khi nào nào em xuất viện? "
"Chiều nay! Có chuyện sao?"
"À... Không! Vân Ly nói với anh... Nếu em xuất viện thì nó sẽ đến!"
"Cậu ấy về rồi sao? Nếu vậy anh nói với cậu ấy chiều nay em sẽ xuất viện.... Đã lâu rồi em chưa gặp cậu ấy!"
"Được! "
~~~~~*~~~~~
Sau khi ăn sáng xong, Lăng Thiên đưa Hạ Tử Di đến bệnh viện.
"Chị, bác sĩ nói em có thể xuất viện rồi! " Tử Yên thấy chị mình liền vui vẻ nói.
"Ừ"
"Chị, chị sao vậy? Không khỏe sao?" Thấy Hạ Tử Di khác với mọi ngày, Hạ Tử Yên hỏi.
"Chị không sao! Khi nào em về nhà.... Chị sẽ nói tài xế đưa em về! "
"Không cần đâu chị! Em sẽ đi với Vân Ly! Cũng lâu rồi em chưa gặp cậu ấy! "
"Được rồi! "
~~~~~*~~~~~
" Nhịp tim, phát triển đều rất bình thường!" Bác sĩ Tiêu xé mấy tờ giấy lau đưa cho Tử Di, để cô lau chất keo trên bụng.
Bác sĩ Tiêu là bạn thân của mẹ Lăng Thiên nên anh rất tin tưởng bà, để bà khám cho Hạ Tử Di.
"Cám ơn Bác sĩ Tiêu!" Tử Di từ từ đứng dậy, sáu tháng có bầu, tuy bụng hơi to nhưng cử động của cô vẫn không mấy khó khăn.
"Không khách khí. Nhưng mà phải giữ vững tâm trạng vui vẻ, đứa nhỏ mới có thể phát triển tốt hơn." Bác sĩ Tiêu cởi cái bao tay duy nhất, tắt nguồn máy móc.
Hạ Tử Di kéo váy xuống, nhẹ cười một tiếng. Tâm trạng vui vẻ? Có lẽ phải như vậy! Nhưng mà không biết vì sao, kể từ sau khi mang thai, tâm trạng của cô đặc biệt dễ dàng mất khống chế, hơn nữa luôn muốn khóc. Nếu như người người đàn ông kia còn luôn bức bách lời của cô sẽ làm uất ức trong lòng cô phóng đại đến ngàn vạn lần.
Trong khoảng thời gian này, Bảo bối đạp rõ ràng nhiều lên, mỗi ngày buổi tối trước khi ngủ, thời gian cố định như vậy cũng sẽ chào hỏi với mẹ, thậm chí có thời điểm buổi sáng sau khi cô rời giường nó cũng sẽ đạp. Cái loại cảm giác chân thật mà kỳ diệu đó khiến Tử Di lúc bắt đầu từ bài xích đến tiếp nhận đứa nhỏ, rồi đến bây giờ gần như là lòng tràn đầy mong đợi. Một cái trứng nho nhỏ thụ tinh ở trong bụng của cô rồi từ từ lớn lên hình người khiến cho lòng cô mềm nhũn ra. Đó cũng là con của cô! Cô không thể bởi vì thù hận của người lớn mà để cho nó không hạnh phúc, đây không phải là cái mà nó đáng phải nhận.
"Bảo bối, bé yêu của mẹ!" Tử Di vuốt bụng nhỏ của mình đi theo phía sau bác sĩ Tiêu.
"Bác sĩ Tiêu, như thế nào rồi?" Vẫn canh giữ ở phía ngoài, Lăng Thiên nhìn thấy bọn họ ra ngoài, lo lắng hỏi.
"Tất cả đều bình thường. Có thời gian nên đi lại nhiều một chút, phải giữ tâm trạng vui vẻ. Cái người làm ba như cậu cần phải để tâm nhiều hơn. Tôi đi kê đơn thuốc bắc an thai dưỡng thần, cậu đi theo tôi." Bác sĩ Tiêu là số ít bác sĩ kết hợp tinh thông Đông y và Tây Y, bà kêu Lăng Thiên vào phòng bà.
"Mệt mỏi thì ngồi chỗ này chờ anh..... Anh sẽ rất nhanh quay lại!" Lăng Thiên đưa tay vén những sợi tóc trước mặt cô ra phía sau.
"Vâng." Giọng điệu anh như vậy khiến cô muốn ngang ngược cũng không được.
Hà Tư Diệp vừa làm giả giấy tờ mang thai từ một bác sĩ khoa sản xong. Cô ta cầm xấp giấy trên tay đi về phía Tử Di.
"Là Lăng thiếu phu nhân đúng không? Thật trùng hợp khi gặp cô ở đây?" Hà Tư Diệp vờ tỏ ra vẻ ngạc nhiên.
"Xin chào, Hà tiểu thư!." Ngồi trên ghế dài, Tử Di ngẩng đầu nhìn thấy Hà Tư Diệp, mày khẽ nhăn lại. Sao tại bệnh viện cũng có thể đụng phải cô ta?
"Cô cần gì khách khí như vậy, cứ gọi tôi là Tiểu Diệp! Dù sao tôi và anh Thiên cũng thân thiết như vậy rồi! "Hà Tư Diệp chủ động ngồi vào bên người Hạ Tử Di. Buổi sáng cô đến phòng làm việc của Lăng Thiên muốn tìm anh, kết quả thư kí bảo hôm nay anh sẽ không đến công ty, có chuyện gì thì gọi điện thoại.
"Tôi không quen gọi như vậy! " Tử Di cũng không muốn nói nhiều với cô ta. Cô và cô ta không có quen thuộc đến mức kia, không phải sao? Hơn nữa đối với một người phụ nữ rõ ràng có bài xích với mình, cô thật sự là không thân thiện nổi, huống chi cô ta vẫn không phải là người như vậy. Về phần tại sao cô ta đến phòng khám bệnh khoa sản thì không liên quan đến cô.
"Bảo bối hiện tại lớn bao nhiêu rồi? Không phải là anh Thiên cùng cô tới sao? Sao lại không thấy ảnh?" Hà Tư Diệp đưa cặp mắt nhanh nhẹn nhìn bốn phía, không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc. Nhưng mà nơi này người đến người đi bệnh viện, hơn nữa nhất định là có camera, cho nên cô trừ việc dùng ánh mắt phẫn hận nhìn chằm chằm bụng nhỏ của cô ta, cái gì cũng không thể làm. Có điều không sao, hôm nay cô tới là có mục đích khác.
"Sáu tháng rồi. Anh ấy đi lấy thuốc." Điển hình hỏi một câu, trả lời một câu. Cô đồng ý trả lời cô ta đã coi như là không phụ lòng cô ta rồi.
"Vậy sao? Mới đó thôi mà nhanh vậy à?" Cô ta làm ra vẻ ngạc nhiên.
Hạ Tử Di chỉ cười trước câu hỏi của cô ta.
".... Cô có thể cho phép tôi gọi cô là Tử Di không?"
"Cô cứ tự nhiên! "
"Thật ra.... Có chuyện này tôi cần nói với cô!" Hà Tư Diệp mở lời trước
"Chuyện gì? "
"Cô và anh ấy quen nhau khi nào? Trước đây ngoài tôi ra...chưa từng nghe qua anh ấy có bạn gái.... Sao đùng một cái lại kết hôn vậy? "
"Chúng tôi......" Tử Di cứng đơ người. Cô ta nói vậy là có mục đích gì? Đang cố ý nói đến chuyện cô ta là bạn gái anh sao? Cô căn bản sẽ không cùng người khác nói chuyện giữa cô cùng Lăng Thiên, nó không liên quan đến người khác. Không cần dùng danh nghĩa quan tâm tới thăm dò lý lịch người khác, vậy sẽ làm cho người ta ghét. Cho nên, Tử Di không có ý định trả lời vấn đề của cô ta.
"Thế nào, có cái gì không nói được sao?" Hà Tư Diệp nhíu mày nói. Xem ra bọn họ kết hôn cũng không đơn giản như vậy? Nói không chừng là vì cô bỏ đi nên anh mới làm vậy!