Kinh thành tại thế giới này rất rộng lớn, nếu luận về diện tích, thì ngay cả thủ đô mà hắn sống ở kiếp trước cũng chỉ tương đương với nội thành kinh đô này! Nếu tính thêm cả vùng ngoại thành chỉ e là phải so sánh với một hòn đảo cỡ trung. Chạy dọc biên giới kinh thành là những dãy tường thành lớn cao chừng năm mươi mét, trên vách tường thành in đậm những dấu tích chiến tranh qua các triều đại để lại,làm cho người ta có thể cảm nhận được những tang thương, bi sót của lịch sử.
Phần lớn binh lực thủ thành tập trung ở cửa thành, binh sĩ trên tường thành nếu không phải đang đánh rắm, ngáp ruồi, nói chuyện phiếm thì cũng nhìn đông nhìn tây cho hết thời giờ, không hề tập trung tuần tra canh gác. Cũng không thể trách những binh lính này, bởi vì tường thành cao như thế làm gì có địch nhân nào có thể vượt qua! Dù có bắc thang chèo lên thì cũng mất cả mớ thời gian, mà nếu là một cao thủ khinh công trác tuyệt nhảy lên thì có một thân một mình cũng chẳng ăn thua, dù sao đối với chiến tranh mà nói thì quân số là điều rất trọng yếu. Vì thế mà dần dà, tường thành trở thành nơi tham quan ngắm cảnh, những du khách địa phương khác chỉ cần đến kinh thành thì nhất định sẽ tới chỗ này.
Đứngtrên tường thành trông về phía xa, phong cảnh một nửa thành đô đều thu hết vào tầm mắt. Nhìn dòng người qua đường như nước chảy, trong nội tâm chợtdâng lên hào khí. Tuy răng không đến mức như sói vương hú to vài tiếng ngạo thị thiên hạ, nhưng là đủ để khiến bọn văn nhân thi sĩ bùng nổ cảm hứng.
Xưa nay có câu rằng tài tử giai nhân, đã có tài tử tự nhiên sẽ có giai nhân. Con gái đại gia, thiên kim tiểu thư quan phủ thậm chí còn có giang hồ nữ hiệp đều ghé qua đây thưởng thơ ngắm cảnh .Không biết tự bao giờ, tường thành đã nghiễm nhiên trở thành điểm tụ hội của anh hùng mỹ sắc chốn kinh đô, rất nhiều câu thơ kinh điển truyền thế đã sinh ra tại nơi này, nghe nói ngay cả Hoàng Thượng cũng đã lưu lại ở đây những nét bút rồng bay phượng múa. Đương nhiên cũng không ngoại lệ sẽ có vàng thau lẫn lộn, thí dụ như Lăng Tiếu ngày nào cũng đến đây là một điển hình.
Đã có người thanh tao tự nhiên cũng sẽ có kẻ đê hèn, các ngươi ngâm thi từ thì chúng ta rình mỹ nữ! Đa số những binh sĩ thủ thành kia chính là loại này, nhưng cũng chỉ là len lén liếc coi vài lần hoặc là huýt sáo dâm dê một cái. Kỳ thực thì những râm trùng này cũng muốn động chạm giao lưu một tý nhưng chưa bao giờ dám cả, ở cái địa phương này, ngươi tùy tiện ném một cục đá thì cũng có thể nện vào Huyện lệnh, một đại thẩm bình thường nhưng có thể là mẹ của trạng nguyên đấy . Ngay cả Bảo Long nhất tộc cũng có thể làm phụ khoa thánh thủ, thì còn cái gì không có khả năng đây!
Hoàng hôn đến, bình thường tầm giờ này trên tường thành đã sớm đông đúc những đôi trai gái đến ngắm mặt trời lặn, nhưng hôm nay bỗng dưng không khí lại yên lặng không huyên náo như thường lệ. Lúc này mọi người không kìm lòng được trước một nữ tử đang ngồi ở một nơi trống trải. Vô luận là binh sĩ, tài tử hay hay giai nhân, đều đưa ánh mắt ngắm nhìn đóa hoa kinh diễm kia, chỉ là trong kinh diễm lại ẩn chứa một nỗi chua xót!
Tướng mạo nàng vô cùng xinh đẹp, mái tóc như gấm hoa thướt tha buông xõa,chiếc áo choàng đen tuyền ôm ấp che khuất đi tấm thân mềm mại. Nàng lẳng lặng nhìn mặt trời lặn, trên mặt không hề có chút biểu tình gì. Nắng vàng óng ánh chiếu lên người càng làm cho vẻ đẹp của nàng thêm huy hoàng rực rỡ, gió thổi nhẹ sợi tóc mai, phiêu phiêu tà áo ngẫu nhiên hiển lộ ra làn da ngọc ngà băng cơ. Tất cả đều rất đẹp! Đẹp khiến lòng người cảm xúc thăng hoa! Nhưng tiếc thay, hết thảy đều bị phá hỏng, bị chính cái xe lăn mà nàng đang tọa giá, nàng là người tàn tật mất rồi!
Vô số người âm thầm thở dài, thế gian này quả nhiên không có gì hoàn mỹ, trời cao ban cho nàng dung nhan tuyệt thế nhưng lại không cho nàng một thân thể khỏe mạnh.
Nữ tử dường như đã sớm quen với ánh nhìn này của mọi người xung quanh, chỉ ngẩng đầu lên tận hưởng gió chiều, lòng bình thản như mặt hồ lặng sóng, không buồn không vui.
Một tiếng kêu thánh thót đột nhiên vang vọng nơi tường thành, mọi người trừng mắt há to mồm kinh ngạc chằm chằm vào nữ tử.
Nàng nở nụ cười!Cười sao mà tinh khiết đến thế ! Cười sao mà ôn nhu đến thế! Phảng phất đã phủi hết bụi trần trong tâm linh mỗi người, khiến lòng ta phải xúc động bồi hồi!
Nhẹ giơ cánh tay lên, một chú chim bồ câu đưa tin xinh xắn chậm rãi đậu vào lòng bàn tay của nàng. Lúc này mọi người mới phát hiện trên tay cô gái có đeo một bộ gang tay màu đen , mặc dù bàn tay ngọc ngà bị vải che nhưng từng đường cong mềm mại bó sát nổi lên lại càng làm cho tâm trí người ta thêm miên man bất định.
Nàng mở dây buộc, rút thư ra, nét mặt có chút kinh ngạc, câu thơ ý vị thâm trường làm nàng nở nụ cười. Lạc nhật tuy đẹp nhưng cuối cùng cũng tới lúc tàn, khi những tia nắng dần dần ảm đạm nữ tử chậm rãi quay người lẳng lặng rời đi, có điều khiến cho mọi người kinh ngạc chính là nữ tử không có làm bất kỳ động tác gì nhưng chiếc xe vẫn tự động lăn bánh.
...
Trên đời có một từ ngữ gọi là "ngoài ý liệu", rất nhiều sự tình đều diễn ra như thế, bất kể kế hoạch của ngươi có hoàn mỹ bao nhiêu chăng nữa vẫn luôn có một vấn đề có thể sẽ khiến cho kế hoạch của ngươi trở thành kiếm củi ba năm đốt một giờ. Đại đa số mọi người đều không thích việc ngoài ý muốn, bởi vì cái cảm giác không thể nào nắm giữ khiến người ta phi thường chán ghét!
Hiện tại cảm giác của Lăng Tiếu vô cùng khó chịu! Giống như Tử Hà Tiên Tử đoán được bắt đầu nhưng lại đoán sai kết cục, mà hắn thì đoán được bắt đầu và kết quả nhưng lại không đoán được quá trình.Từ lúc Thiên Ngoại Phi Tiên xuất hiện đến nay đã được bảy ngày, nhưng kịch tình giống như là bị kẹt tại đường cống ngầm, dù thế nào đều không thông, hơn nữa còn bốc mùi từng đợt khiến cho người cảm thấy buồn nôn.
Chứng kiến Linh Linh Phát lén lút đi luyện võ mỗi ngày, trong lòng Lăng Tiếu càng ngày càng nôn nóng,cũng không phải là hắn lo chuyện luyện võ của sư phụ, bởi vì hắn biết rõ bằng vào tư chất của Linh Linh Phát, dù là đưa Quỳ Hoa bảo điển cho lão luyện thì cũng chỉ uổng một lần cắt mà thôi.
Cơ duyên của mình chính là ở chỗ đạo thiểm điện kia! Hắn tự nhủ.
Quá khứ năm năm trước chợt hiện về ngay trước mắt, tuy sau mỗi lần tập đều có tiến bộ, thân thể mạnh lên đôi chút, nhưng vẫn không thể nào thi triển đệ nhất bức đồ được một cách trọn vẹn. Còn phương diện tu luyện nội công thì cũng phi thường chậm chạp, thời gian lâu như vậy mà hắn chỉ đả thông huyệt đạo được có... một cái!
Lăng Tiếu có chút uể oải, cũng không hiểu vì sao mình có thể kiên trì trong năm năm qua, nghị lực như thế ngay cả chính hắn cũng bội phục bản thân mình. Nhiều khi hắn cũng định khi kịch tình (tình huống trong phim kịch) bắt đầu sẽ dùng lôi đăng nhưng thấy như vậy thật quá liều lĩnh bởi vì hắn đâu phải là nhân vật chính như Linh Linh Phát ( Linh Linh Phát trong phim Đại Nội Thần Thám )
Lắc đầu thở dài, không ngờ một câu của Phật Ấn lại khiến hắn nhớ nhiều chuyện cũ như vậy. Loại khí chất u buồn này dường như không thích hợp với hắn. Cố gắng ổn định tâm trí sau đó liền ngồi xuống ,hắn không có tiếp tục luyện công mà đem tinh thần chìm vào ấn đường huyệt ngay giữa mi tâm. Ở trong đó đang có một đạo quang mang lóe sáng!
Tuy nó trú ngụ trong thân thể Lăng Tiếu nhưng lại hoàn toàn không coi hắn vào đâu cả, cũng may là còn chưa tới mức khách lấn át chủ, nếu giờ chẳng may nó loạn động làm tổn thương thân thể hắn thì đúng là bi kịch . Đạo quang này xuất hiện từ sau khi hắn xuyên không , tuy hắn chưa biết vật này là gì nhưng cũng đoán chắc chính cái đồ chơi này đưa mình tới đây.
Luyện võ không có thiên phú, trợn mắt là tên ăn mày, ra đường thì bị khinh bỉ, nhân sinh quả là thê thảm a. Cúi đầu nhìn xuống xem giờ nhưng càng thêm ức chế bởi làm gì đồng hồ mà xem. Ngày hôm nay cứ vậy lặng lẽ trôi qua, thu hoạch duy nhất của hắn sau hồi khoanh chân là cái đùi đã tê cứng. Hắnmang theo nhàm chán và thân thể tê nhức chậm rãi lết về nhà, vừa tiến vào đại môn đột nhiên một đạo nhân ảnh hiện lên trước mắt.Chớp mắt mấy cái, sờ sờ cái cằm, hắn tiến lại đá đít Linh Linh Phát một cái, hét lớn: "Aha! Yêu nghiệt phương nào! Dám ở đây lén lén lút lút, còn không đầu hàng!""Hư ~!" Linh Linh Phát trừng đôi mắt nhìn hắn: " Nói nhỏ thôi! Sư mẫu của ngươi ra phố bị thương, đừng làm bả kinh động."
Lăng Tiếu liếc mắt: "Trong nhà rõ ràng không có người còn giả bộ cằn nhằn! Thế nào? Có phải sư phụ lén lút giấu giếm gì đúng không!"
"Ặc, ta giấu giếm gì chứ! À, xem vi sư kiếm được cái gì này, hê hê!" Nói xong lão móc từ trong ngực ra một quyển sách mộc mạc, bìa sách đã ố vàng, có ghi bốn chữ to —— Thiên Ngoại Phi Tiên!
Lăng Tiếu hít một hơi lạnh mãnh liết, mắt chuẩn bị nổ tung, "con mịa nó!"Rốt cuộc kịch tình đã bắt đầu, trong nội tâm không ngừng kích động! Linh Linh Phát trông biểu hiện của hắn bỗng thấy run run nói:"Làm sao vậy? Ngươi bị động kinh à?"
"Thực xin lỗi, có chút kích động, không cần để ý. À mà làm sao sư phụ lấy được bản tuyệt học này thế?" Lăng Tiếu lau lau mồ hôi trên đầu làm bộ không hiểu hỏi.
"Ồ? Làm sao ngươi biết đây là tuyệt học? Ta còn chưa biết đây này!" Linh Linh Phát không hổ là người cơ trí, nhanh như vậy đã phát hiện ra trong lời nói của hắn có lỗ hổng.
"Ách... Thiên Ngoại Phi Tiên mà! Chiêu bài kiếm pháp của Bạch Vân thành chủ đương nhiên là con có nghe nói qua, trước kia con cũng là cẩm y vệ đấy" Lăng Tiếu khoa mô múa mép kêu lên.
"À, ra vậy." Linh Linh Phát không hổ là người thành thật, ngươi nói như thế nào thì hắn tin như thế.
"Người còn chưa nói làm sao có được tuyệt học này!"
Linh Linh Phát lập tức hào hứng kể lại: "Lại nói ngày hôm qua đi họp, vi sư đang dạo bước thì đột nhiên trên đỉnh đầu có bốn đạo nhân ảnh lóe lên. Lúc ấy vi sư tức giận a! Thân là Bảo Long nhất tộc có trách nhiệm bảo hộ Hoàng Đế và hết thảy tài sản trong hoàng cung, ấy vậy mà bọn chúng dám trên địa bàn của ta lượn qua lượn lại"
"Sau đó người đuổi theo?"
"Đương nhiên! Bốn cái tên kia không biết xấu hổ cả gan bay nhảy tụ tập nhau phi tới Kim Loan điện! Chuyện này đâu có thể giải quyết bằng nước bọt được!" Nói tới đây trong mắt Linh Linh Phát tràn đầy bi phẫn. Lúc này mây đen bắt đầu xuất hiện trên khuôn mặt u mê của Lăng Tiếu, cái biểu cảm mà mỗi khi hắn nghe Phật Ấn lại hiện ra.
"Về sau ta đưa kim bài ra, dọa cho mấy tên gia hỏa này sợ té cứt té đái, đành phải lưu bí tịch lại để mua cái mạng!"
Lăng Tiếu nháy mắt mấy cái, sững sờ nói: "Con xin người, người chém xong chưa? Giờ thì kể sự thật đi!"
"Ặc, tất cả là thật mà! Thiên Ngoại Phi Tiên sờ sờ đây này! Ngươi còn không tin?" Linh Linh Phát tỏ ra vô cùng oan ức , buồn bực khi Lăng Tiếu không tin mình.
Nhìn vẻ ngoài rất oan ức nhưng lại đầy bỉ ổi của Linh Linh Phát,Lăng tiếu không nhịn được nhẹ nói: "Có phải là người tìm cái thang rồi leo lên nóc nhà,sau đó lấy kim bài ra thóa mạ bốn tên cao thủ, sau hồi bọn chúng liền đem bí tịch cho người?"
"Aaa...? Làm sao ngươi biết?"
"Đoán ." Ân, ta xem phim rồi mà, hắn cười thầm trong bụng.
"Sư phụ định luyện cái này sao?" Lăng Tiếu nhìn nhìn bí tịch hỏi.
"Đương nhiên là luyện rồi! Ta nhìn qua thì thấy bốn tên gia hỏa kia cũng rất đáng tin cậy mà." Linh Linh Phát vuốt cằm nói.
"Đáng tin cậy? Bốn tên già cả hèn mọn bỉ ổi có gì mà đáng tin cậy đấy!" Lăng Tiếu nghĩ đến hình tượng bốn tên gia hỏa trong bộ phim ở kiếp trước không khỏi thấy buồn cười.
Linh Linh Phát ngạc nhiên nói: "Hèn mọn bỉ ổi? Không phải a! Rất là ngọc thụ lâm phong, mặc dù không có đẹp trai, phong độ bằng ta!"
Lăng Tiếu nghe vậy cả kinh, trong đầu như bị điện giật. Không giống kịch tình!
Linh Linh Phát thấy Lăng Tiếu quỷ dị trầm mặc xuống, không khỏi có chút nghi hoặc. Nhưng Lăng Tiếu cũng không có thời giờ để ý chuyện đó, bây giờ trong đầu hắn toàn là sự khác nhau giữa phim ảnh và sự thật hiện tại.