Lần này Lục Ninh Cảnh vô cùng tỉnh táo.
Cậu là lần đầu tiên làm loại chuyện này nhưng cũng chỉ thanh tỉnh lúc đầu, về sau không chịu được, cứ như là từ đám mây ngã xuống đất, muốn cự tuyệt lại không được mà chìm đắm sâu hơn.
Vừa mới đầu đi vào sẽ rất khó để thích ứng nhưng Trịnh Hằng rất kiên nhẫn cho cậu thời gian. Bởi vì lần này được chuẩn bị đầy đủ, cũng không có bị thương, cho nên ở đằng sau có cái vật kia tồn tại cũng không khó chịu. Theo tiết tấu chuyển dời, dần dần mà chính cậu cũng tìm thấy khoái cảm, bắt kịp nhịp điệu của Trịnh Hằng mà thoải mái cong ngón chân.
Bộ quần áo kia đã sớm bị làm cho nhăn nhúm, còn có đủ các loại vết tích khả nghi, chỉ là hai người đã sớm không còn tinh lực để suy nghĩ làm sao để trả lại.
Chìm chìm nổi nổi giằng co đến nửa đêm, Trịnh Hằng buông tha cho cậu, hoặc là nói, hai người rốt cục thỏa mãn.
Còn thật thoải mái.
Đây là suy nghĩ trước khi ngủ của cậu mà Trịnh Hằng ban cho.
Cho nên, nam nhân đều là động vật suy nghĩ bằng nửa người dưới.
Ngày hôm sau, Lục Ninh Cảnh bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại. Cậu vừa mới thò tay lên đầu giường mò mẫm thì đã có cánh tay khác đưa điện thoại cho cậu, Lục Ninh Cảnh híp mắt liếc nhìn màn hình, ba chữ “Giám đốc Mộc” thật làm người ta đau mắt.
“Alo, giám đốc Mộc.”
Lục Ninh Cảnh phát hiện giọng của mình khàn khàn, suýt nữa nói không ra lời, đầu dần dần mà tỉnh táo mới nhớ tới phát sinh tối hôm qua, Lục Ninh Cảnh trừng mắt với cái người đang ngồi trước bàn máy tính làm việc, Trịnh Hằng chỉ cười đỡ cậu dậy, đưa cho cậu chén nước.
Giám đốc Mộc bên kia còn đang nói chuyện: “Này, Lục tiên sinh, giọng cậu như là bị cảm vậy, thật không tiện đã quấy rầy rồi.”
“Tôi không sao, ” Lục Ninh Cảnh uống nước thấm giọng, “Ngài có chuyện gì không?”
“Là như vậy, lần trước bên các cậu đã cho chúng tôi một phương án huấn luyện mà, lãnh đạo bên tôi rất hài lòng, đã phê xuống, nhưng có chút vấn đề nhỏ tôi còn muốn cậu xác định một chút, cậu chừng nào thì rảnh rỗi?”
Lục Ninh Cảnh đỡ trán, nhìn lướt xuống chăn thấy toàn thân đầy vết tích xanh tím, không nhịn được trừng mắt nhìn Trịnh Hằng, miệng nói: “Giám đốc Mộc, mấy ngày trước chúng ta không phải đã nói rồi sao, cái đề án này tôi đã giao toàn quyền phụ trách cho trợ lý của tôi là Tiểu Lâm, ngài có vấn đề gì thì cứ tìm cô ấy.”
Giám đốc Mộc vẫn cười: “Lục tiên sinh, tôi cảm thấy vẫn tìm cậu để xác định thì yên tâm hơn, dù sao đợt huấn luyện này, phó tổng chúng tôi cũng sẽ đi, nhất định phải làm cho tốt không phải sao.”
Lục Ninh Cảnh cảm thấy, mỗi lần cùng cái vị giám đốc này trò chuyện đều có thể càn quét đến cực hạn của cậu, “Giám đốc Mộc, công ty chúng tôi làm huấn luyện đều phi thường chính quy, chắc chắn sẽ nể mặt ngài, hơn nữa Tiểu Lam trước kia có học qua huấn luyện chuyên nghiệp, ngài yên tâm tìm cô ấy làm việc, khẳng định hiệu quả sẽ không kém tôi.”
“Không có chuyện gì, không có chuyện gì, tôi cứ tìm cậu đi. Cậu nếu bây giờ không rảnh thì thôi, lúc nào rỗi thì gọi cho tôi một cú, cậu cứ nghỉ ngơi thật tốt, tôi treo máy đây.”
“…”
Buổi sáng tốt đẹp của Lục Ninh Cảnh cứ như vậy mà bị cuộc điện thoại này phá hỏng. Lục Ninh Cảnh ném điện thoại di động qua một bên, xoa xoa mắt, Trịnh Hằng thấy sắc mặt cậu không tốt, hỏi: “Làm sao vậy?”
“Một cái hạng mục, người phụ trách bọn họ muốn dùng số tiền thừa đến công ty em làm một khoá huấn luyện, em đã giao toàn bộ chuyện này cho trợ lý phụ trách, kết quả hắn lại chê là không tốt, vấn đề lớn nhỏ gì cũng muốn tìm em.”
“Đối phó với người như thế, em quá khách sáo rồi, ” những chuyện như vậy Trịnh Hằng đã quá quen rồi nên rất biết cách đối phó, “Có lúc đối xử với khách hàng cũng không nhất định nhường ba phần lễ, em đều có thể dùng thái độ ngạnh một chút, lúc cần thiết thậm chí là doạ hắn một chút, hắn liền đàng hoàng.”
Lục Ninh Cảnh hứng thú, “Giả như cú điện thoại vừa nãy gọi cho anh, anh sẽ nói sao?”
Trịnh Hằng xem Lục Ninh Cảnh dùng ánh mắt tha thiết mà nhìn mình, ngồi ở bên giường giúp cậu chỉnh lại tóc tai: “Em liền nói, cái phương án huấn luyện này em đã chuyển sang cho trợ lý của em, tổng bộ bên đối tác chỉ có thể tìm cô ấy giải quyết, khách hàng nếu vẫn cứ muốn tìm em, em vẫn khăng khăng chuyển giao cho trợ lý, hơn nữa em lan truyền chính là thông tin đã sang tay, bởi vì chưa từng có phương án huấn luyện nào nên sẽ gây ra hiện tượng hiểu lầm, thậm chí cứ làm như mình bận rộn mà quên mất chuyện này, sau đó làm trễ nải việc của họ, đặc biệt nếu có tìm lãnh đạo tới nói, lãnh đạo bên đó khẳng định sẽ không thoải mái.”
“Như vậy hình như không lịch sự.” Còn như đe doạ, lãnh đạo đều đi hết.
“Đối với người khác thì đúng, đối với hắn sẽ không, giả như em là cái vị khách hàng kia, anh nói với em như thế, em sẽ thấy sao?”
Lục Ninh Cảnh cúi đầu suy nghĩ một chút, “Cũng chẳng thế nào, vì nói rất có lý, đành mà ngậm bồ hòn.”
“Đúng là tuổi trẻ, ” Trịnh Hằng búng mũi cậu, “Có muốn tới công ty tôi, tôi dắt tay chỉ bảo em, đảm bảo chưa đến hai năm, em sẽ thành nhân viên tiêu thụ hàng đầu.”
Tuy rằng Lục Ninh Cảnh đối với Hoành Á cảm thấy rất hứng thú, nhưng đối với Trịnh Hằng có thể không có hứng thú, chuyển đi khẳng định sẽ bị người nào đó sẽ được nước lấn tới, hơn nữa cậu đang làm quen với sản phẩm của công ty rồi, không muốn bắt đầu lại.
Lục Ninh Cảnh ôm lấy cổ Trịnh Hằng: “Em còn tưởng anh sẽ bảo em đến công ty anh rồi sau đó bao dưỡng em?”
Quần áo bây giờ cậu cũng không mặc, chăn đã sớm trượt xuống dưới, trên da thịt trắng nõn của cậu đều là kiệt tác của Trịnh Hằng tối hôm qua, một mảnh xanh tím vô cùng đặc sắc, Trịnh Hằng duỗi tay nắm lấy bờ vai bóng loáng, bắt đầu trêu ghẹo: “Nếu như em muốn…”
“Em đói.” Lục Ninh Cảnh đẩy hắn ra, ánh mắt vô tội nhìn Trịnh Hằng.
Trịnh Hằng biết, tiểu tử chủ động thế này chắc chắn còn chiêu nữa chưa xuất ra, cũng không thèm để ý, tối hôm qua đem hắn chơi đùa lợi hại như vậy, làm nữa cậu sẽ không chịu nổi, chỉ hôn má cậu một cái: “Muốn ăn cái gì, tôi đi gọi.”
Trịnh Hằng mới ghi nhớ món ăn xong, Trịnh Vân Phàm liền gọi điện thoại tới.
“Ba…” Trịnh Vân Phàm âm thanh ấp a ấp úng, thậm chí mang có mấy phần nũng nịu.
Đây nhất định là có chuyện cần nhờ hắn, Trịnh Hằng liếc nhìn vào trong phòng, đi ra ngoài ban công, “Làm sao vậy?”
Trịnh Vân Phàm cẩn thận nói: “Cái kia, bạn con muốn đến chơi, nhà chúng ta khá lớn, cho nên, có thể dùng cái căn nhà lớn ở bên kia của nhà mình được không?”
“Căn nhà bên kia?”
“Chính là nhà lớn, có thể không?”
Trịnh Hằng đã lâu không thấy con trai nói chuyện biết điều như vậy với mình, hai cha vẫn luôn tồn tại vách ngăn ở giữa, cho dù hắn có ý định phá vỡ, đứa con này vẫn không cảm kích. Đại khái là do yêu cầu của hắn đối với Tiểu Phàm tương đối cao cho nên luôn luôn nghiêm ngặt, là kiểu gia trưởng điển hình Trung Quốc, thêm vào lúc Tiểu Phàm còn nhỏ, hắn lại trăm công nghìn việc xây dựng sự nghiệp nên cũng không có thời gian dành cho thằng nhóc này.
Về sau mới muốn bồi đắp lại, chỉ là mâu thuẫn hai cha con đã tồn tại, Tiểu Phàm từ chối cùng hắn giao lưu, hắn cũng không biết cần phải làm sao để diễn tả, cho nên quan hệ của hai người ngày càng ác liệt.
Vì vậy, hiếm khi thấy con trai ngoan như thế, Trịnh Hằng đương nhiên sẽ không từ chối, “Được, có thể.”
“Cảmơn ba ba.”
“Không có chuyện gì.”
Hai cha con biệt nữu mà nói chuyện, sau đó lại trầm mặc, song phương cũng không biết nên nói cái gì, trầm mặc hơn mười giây, Trịnh Vân Phàm bên kia nói: “Cái kia, ba, không có chuyện gì con tắt máy đây.”
“Được.”
Cúp điện thoại, Trịnh Hằng cảm thấy cuộc đối thoại này rất buồn cười, hắn sống lâu như vậy, thứ khác chẳng bao giờ làm khó được hắn, chỉ có đứa con trai này, từ lúc vừa ra đời liền để hắn luống cuống tay chân, đến bây giờ, vẫn không tìm được biện pháp ở chung.
Chờ lớn lên chút rồi sẽ tốt hơn vậy.
Thứ bảy nên Lục Ninh Cảnh ở trong nhà Trịnh Hằng một ngày. Vừa mới “khai bao”, thân thể có chút không chịu được, buổi tối lại cùng lão cầm thú như lang như hổ khiêu khích, Lục Ninh Cảnh liền không chịu được, bất quá nhớ tới ngày hôm sau cậu còn phải đi đón chú ruột nên Trịnh Hằng cũng chỉ náo loạn một lần, liền an phận.
Chú của cậu 10 giờ sáng mới đáp sân bay, bởi vì Trịnh Hằng tắt báo thức nên gần 9 rưỡi Lục Ninh Cảnh mới dậy, nhìn thời gian, cũng không để ý thân không thoải mái, vội vã mà mặc quần áo.
Cậu vẫn mặc quần áo của hôm trước, ngày hôm qua đã cho vào máy giặt, may là hôm trước là buổi họp hằng năm, chỉ là ăn chơi nhảy múa, nếu mặc nghiêm chỉnh thì sẽ bị chê cười, cho nên cậu ăn mặc tương đối nhàn nhã, một cái áo sơ mi kèm theo áo len cổ chữ V bên ngoài, sau đó còn khoác thêm một chiếc áo khoác dài, may mà không giống như bộ dạng đi tiếp khách hàng.
Lục Ninh Cảnh lo lắng mặc quần áo: “Xong xong, đến đón chú muộn, y khẳng định lại tạo áp lực cho em.”
Trịnh Hằng đè cậu lại, chỉnh hai nút buộc bị sai rồi vội vàng mặc quần áo, kiên nhẫn giúp cậu chỉnh lại quần áo, “Tôi đưa em ra sân bay, sẽ kịp, hiện tại vẫn chưa muộn.”
“Không không không, anh không thể đi, chú em mà nhìn thấy sẽ đánh em nhừ tử.”
Trịnh Hằng nhướng mày: “Chú em không cho phép em kết giao bạn bè? ”
Ồ, đúng nha, Lục Ninh Cảnh vỗ trán một cái, “Anh xem em sắp hồ đồ rồi.”
“Vội vội vàng vàng là điều tối kỵ của người làm tiêu thụ, em nên cẩn thận mà rèn luyện không sau này lại gặp chuyện gì.”
Còn chưa ở cùng nhau đến hai ngày mà đã bắt đầu giáo huấn người ta, Lục Ninh Cảnh dùng khẩu khí muốn ăn đòn nói: “Tuân mệnh, thầy Trịnh! Em nhất định sẽ nghe theo dạy bảo của thầy.”
Trịnh Hằng đưa áo khoác cho cậu: “Còn lắm lời nữa sẽ không kịp thật.”
***
Chú của Lục Ninh Cảnh có vài điểm giống với ba cậu, nhưng cao hơn một chút, nghe đâu khi còn trẻ là một hotboy nổi danh, bởi vì tuổi còn trẻ nên vô cùng có phong vị, mọi người đều trêu chọc nói y là hormone hành tẩu nhân gian. Trải qua năm tháng lắng đọng, nội liễm rõ ràng càng thêm trầm ổn, ít đi mấy phần ác liệt khi còn trẻ, nhiều hơn mấy phần nho nhã, mà bất kể thay đổi như thế nào đều không sửa được ấn tượng của Lục Ninh Cảnh đối với người chú đã từng “bắt cóc” cậu.
Chú cậu có một con trai và một con gái nhưng mấy năm trước y đã ly hôn, bọn nhỏ thì ở lại với ông bà ngoại. Y vẫn cô đơn, cũng không đi tìm đối tượng, bà Lục vẫn luôn để ý việc này, muốn đem cháu trở về mà không thực hiện được.
Trịnh Hằng lái xe đưa cậu đến sân bay, thành công tìm được người, Lục Tự Minh rõ ràng nhìn thấy cậu và Trịnh Hằng, đầu tiên là ánh mắt lạnh lùng quét hạ trên người Trịnh Hằng, sau đó mới để ý tới Lục Ninh Cảnh đang chào hỏi.
Tuy rằng y nhìn qua thì không phải người dễ thân cận nhưng lại đối xử với Lục Ninh Cảnh rất tốt, Lục Ninh Cảnh giới thiệu Trịnh Hằng với y, còn cười nhiệt tình với y.
Buổi chiều Lục Ninh Cảnh đột nhiên muốn ăn lẩu, liền gọi cho lão Tam, bảo hắn buổi tối không cần gọi đồ ăn ngoài mà cùng nhau ăn lẩu, lão Tam đương nhiên cao hứng. Lục Ninh Cảnh vốn là muốn nhờ lão Tam đi mua nguyên liệu nhưng ngẫm lại thì hắn còn chả biết bộ dạng củ hành ra sao nên đành tự mình đi mua cho yên tâm.
Tan làm, theo thường lệ mất nửa giờ dàn dựng và luyện tập tiết mục, sau đó Lục Ninh Cảnh trực tiếp đi siêu thị. Đầu tiên là mua gia vị canh, kỳ thực canh ngon nhất chính là đồ tự làm, chỉ là Lục Ninh Cảnh không có thời gian rãnh rỗi mà ninh canh, có thể đúng giờ tan sở trở về ăn lẩu nóng là tốt lắm rồi.
Mua xong gia vị thì đến khu thực phẩm, thịt bò, măng tươi, lòng bò, đậu phụ, nấm kim châm, nấm sò(nấm bào ngư), muốn ăn cái gì liền mua cái đấy.
Trên đường trở về, Lục Ninh Cảnh nghĩ đến mình đang cầm mỹ thực trong tay liền có chút háo hức, thật vất vả về đến nhà, mở cửa, kết quả cái ngừoi co quắp ngồi ở trên ghế sa lông làm Lục Ninh Cảnh sợ hết hồn.
“Cậu bị đánh?” Lục Ninh Cảnh bất khả tư nghị nhìn khuôn mặt tuấn tú của lão Tam hằn rõ vết bàn tay, còn không chỉ có một chỗ, đều sưng lên, khóe miệng cũng tụ máu.
“Mụ điên, nếu không phải tớ không đánh nữ nhân, tớ nhất định… Á.” Lão Tam nói ra một câu liền liên lụy đến vết thương, đau đến ngũ quan nhăn nhó thành một đoàn.
Lục Ninh Cảnh nghe qua cũng đoán được phần nào, mở tủ lạnh tìm đá chườm, dùng khăn mặt bọc lại rồi đưa cho hắn, bất đắc dĩ nói: “Cậu cũng nên tìm đối tượng nghiêm túc đi, còn tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cậu cũng bị đàn bà chỉnh cho thảm.”
“Yêu đương căn bản là hai bên tình nguyện chia tay không oán hận, cậu xem, tớ lúc nào cũng có lúc bị làm khổ, chỉ trách người này quá nghiêm túc… A, ngọa tào, cậu giết heo à!”
Lục Ninh Cảnh cố ý bóp bóp xoa xoa mấy lần trên mặt hắn rồi đem đá bọc trong khăn vứt cho hắn, “Đáng đời.”
Lục Ninh Cảnh cũng không quản lão Tam, đi lấy gia vị và sơ chế nguyên liệu, toàn bộ bưng ra để lên bàn, lại còn hỏi lão Tam: “Cậu có thể ăn sao?”
“Đương nhiên có thể, ” lão Tam đi tới, xem qua một bàn đầy nguyên liệu nấu lẩu, cười híp mắt nói, “Phong phú ghê, chỉ có cậu là tốt, nếu cậu mà là con gái, chắc chắn tớ sẽ yêu cậu chết mất.”
“Tớ cũng không muốn bị tra tấn.” Lục Ninh Cảnh không nể mặt mũi nói.
“Ai, có lúc tớ rất hâm mộ cậu, tự mình đứng lên phấn đấu, có thể làm công vieehcj mình thích, không cần dựa dẫm vào công ty gia, về nhà cũng một mình tự do tự tại, không cần bị quản này quản nọ, có lúc vừa ăn cơm còn vừa bị nghe giáo, mấy người như cậu tuiy thiếu tiền một chút nhưng sống thật sung sướng.”
Lục Ninh Cảnh lắc đầu, bỏ nấm vào trong nồi, nói: “Ước được như tớ thì mỗi ngày mệt gần chết, toàn sống về đêm để hiến thân cho công việc, thậm chí vì một bản hợp đồng mà đối mặt với không biết bao nhiêu nguy hiểm, lại không trả nổi tiền phòng, còn phải để bố mẹ hỗ trợ mua nhà, bạn gái cũng chạy theo nhà giàu?”
“Ninh Cảnh…”
“Cho nên, ” Lục Ninh Cảnh ngược lại không hề gì, cậu kỳ thực cũng không để ý lắm, cậu rất yêu thích cuộc sống bây giờ, phong phú mà kích thích, cái loại thoả mãn khi ký được hợp đồng đều không gì sánh bằng, cậu chính là cảm thấy lão Tam này được tiện nghi còn ra vẻ muốn ăn đòn, vì vậy sâu xa nói: “Mỗi người đều có nỗi khổ tâm trong lòng, tớ cũng muốn cùng cậu thay đổi, bộ dạng như vậy còn phải phấn đấu thêm năm, hiện tại có khi đã chuẩn bị làm đám cưới.”
“Ai…” Lão Tam thở dài, vỗ vỗ vai cậu, lấy đó làm an ủi.
Lục Ninh Cảnh cố nén nội tâm kích động muốn cười, làm ra một bộ khổ đại cừu thâm. Lão Tam cũng coi như là bạn tương đối thân, cậu kỳ thực rất hi vọng lão Tam sẽ không giống đám công tử bột được chăng hay chớ, cũng không phải vì tiền mà sa đoạ.
Buổi họp hằng năm sắp đến, bởi vì đã thống nhất chọn tối ngày thứ sái nên từ rưỡi chiều, mọi người đều không cần đi làm, Emy triệu tập bộ phận tiêu thụ ở quán trà, đưa trang phục cho bọn họ.
Lục Ninh Cảnh đã chuẩn bị tâm lý xong, thế nhưng lúc nhận được y phục kia, vẫn là không nhịn được ngọa tào một câu, ai có thể nói cho cậu biết, tại sao y phục này lại lộ ngực, viền áo đỏ, phía dưới là một cái váy màu hồng, bên ngoài lại là một cái tay áo màu vàng nhạt?
Chỉnh như thế như thế… sexy, thật đó.
Lục Ninh Cảnh lúc đầu nghĩ Emy là cố tình chơi cậu nhưng lại phát hiện quần áo của mọi người đều, khụ khụ, rất thiên kỳ bách quái, chỉ là cậu diễn vai một phi tử hồ mỵ trong truyền thuyết nên càng phải “quyến rũ” hơn, cũng không biết Emy mượn được trang phục ở đâu, các đồng sự nam đều kêu rên một hồi.
“Không được đổi, ” người giám sát đi vào phòng thử đồ, chương trình biểu diễn là lúc mọi người đang ăn, cho nên hiện tại chỉ phải thử một chút là xong, “Không cho mấy người mang ngực giả đã rất nhân từ rồi, chương trình lần này nếu thắng sẽ có bao hồng nặng tay, mọi người không còn cách nào là phải cố.”
Ninh Cảnh không muốn tiền lì xì một chút nào.
Bởi vì người của công ty cũng không phải nhiều, bọn họ liền lấy hình thức là tiệc tối, bao một hội trường sân khấu của nhà hàng, trang hoàng đến rực rỡ, có sân khấu lớn, có chương trình biểu diễn, chơi du hí cùng nhận thưởng, bởi vì năm nay công trạng phi thường tốt cho nên công ty lần này bất kể là gì thì phần thưởng cũng vô cùng phong phú.
Lúc Trịnh Hằng sắp đến thì gọi cho Lục Ninh Cảnh, Lục Ninh Cảnh trước sau vẫn là khẩu khí không hoan nghênh, kỳ thực cậu đã cố thuyết phục tên kia nhiều lần là không nên đi.
Chỉ là Trịnh Hằng cảm thấy thái độ lần này của Lục Ninh Cảnh thực sự quá kỳ quái. Lần này hắn chỉ muốn gặp riêng Lục Ninh Cảnh, nhưng hắn là không nên từ chối, đứng ở góc độ công ty, nếu hắn đến, đối với Thịnh Liên mà nói, cũng coi như là một loại sự kiện khoe khoang quang vinh, cho nên càng không nên từ chối, vì thế hắn cảm thấy Ninh Cảnh là còn một nguyên nhân khác.
“Em cứ như vậy không hy vọng tôi đến?”
“Đúng.” Lục Ninh Cảnh không chút lưu tình nói.
“Trước mặt mọi người, tôi cũng chẳng thể làm gì được em, em sợ cái gì?”
“…” Lục Ninh Cảnh bị hỏi đến á khẩu không trả lời được, run lên một hồi mới nói, “Bởi vì mấy buổi họp mặt hàng năm này rất chán, tôi cảm thấy phải là mấy kiểu tiệc rượu thịnh yến kia mới xứng đáng với anh.”
Nịnh hót lại rất êm tai, “Tôi tình nguyện vì em mà hạ mình.”
“Không không không, giá của anh cao lắm, tôi không chịu nổi.”
“Chậm mất rồi, tôi đã đến cửa nhà hàng.”
Lục Ninh Cảnh: …
Lọt hố rồi.
Lục Ninh Cảnh nhận mệnh Tống Tranh nghênh đón Trịnh Hằng vào bàn, lúc này tiệc tối cũng bắt đầu. Trong lúc nhất thời trên bàn ăn uống linh đình, vô cùng náo nhiệt, mọi thứ tiến hành được một nửa thì người chủ trì liền bắt đầu nhiệt tràng, phơi bày giải thưởng.
Hai người mang một cái valy tiến vào, trước tiên chủ bàn sẽ bốc trước, sau đó sẽ rút thăm xem đến lượt ai. Lần thưởng này nhỏ nhất cũng là (tương đương triệu VND) cho nên ai cũng háo hức, trong lúc nhất thời không khí sôi động hẳn.
Trong bàn thì Lục Ninh Cảnh là người thứ ba bốc, vận may của cậu luôn tuỳ hứng cho nên cũng tuỳ tiện bốc một cái, kết quả rút ra lại làm cho cậu choáng váng.
Tiền thưởng là ! (khoảng triệu)
Cần phải vận đỏ lắm mới có thể bốc được phong bao lì xì lớn như vậy! Lục Ninh Cảnh hồi lấy được tờ danh sách Hoành Á đã đủ may mắn, bây giờ còn đỏ như vậy, nhất thời hấp dẫn toàn bộ ánh mắt cừu hận, cho nên cậu bị rót không ít rượu, nếu không phải còn có biểu diễn, nhất định phải chuốc say quên đường về.
Kết quả, hưng phấn chưa được bao lâu, Lục Ninh Cảnh nhận được tin nhắn, là em gái bên phòng nhân sự.
Em gái: (khóc lớn) Ninh Cảnh anh tha thứ cho em, em đã làm một chuyện sai lầm cực kỳ lớn, nhất định phải nói cho anh.
Lục Ninh Cảnh còn vẫn chìm đắm trong sự hưng phấn, vui vẻ trả lời: Làm sao vậy?
Em gái: Em em em, em không cẩn thận chuyển nhầm thẻ, chính là số tiền kia, huhuhu, cầu tha thứ.
Lục Ninh Cảnh: …
Cậu có thể không tha thứ không?
Em gái: Em rập đầu lạy tạ tội, xin lỗi! QvQ sau này nhất định sẽ mời anh ăn cơm, ăn bữa tiệc lớn!
Cậu không muốn ăn tiệc lớn chút nào, cậu muốn tiền lì xì, cậu cũng muốn huhuhu.
Bất quá, kể cả không muốn thì số tiền kia vẫn phải trả lại, Lục Ninh Cảnh nhịn đau trả lời: Vậy anh tới đưa cho em.
Vì bồi thường cho Lục Ninh Cảnh nên mọi người để cậu bốc lại, bất quá vận khí tốt của cậu toàn bộ đều dồn hết vào hồng bao kia rồi, chỉ lấy được một bao chứa tệ, từ biến thành , Lục Ninh Cảnh cả một buổi tối đều đắm chìm trong đau khổ vô bờ bến.
Nhưng mà, đây không phải là điều khiến Lục Ninh Cảnh đau lòng nhất, mà là lúc nhận thưởng vòng hai, cái bao lì xì đã bị Trịnh Hằng móc ra rồi!
Lục Ninh Cảnh đau lòng không lời nào có thể diễn tả được, rõ ràng là người có tiền, toàn bộ Hoành Á đều là của hắn, thế mà còn đi tranh tiền lì xì với đám người nghèo bọn cậu!
Bữa tiệc cứ thế tiếp diễn, mọi người cũng đều ăn uống no đủ, chuẩn bị ăn tráng miệng, lúc này cũng bắt đầu chương trình biểu diễn để nhận giải thưởng cực kỳ lớn, nhận thưởng xen kẽ biểu diễn.
Mặc dù chỉ là buổi biễu diễn hàng năm, có người làm tốt và chưa tốt nhưng tất cả đều rất có dụng tâm, từ tiểu phẩm đến kịch câm rồi ca hát, khiêu vũ, tấu hài và vân vân, không thiếu gì cả, hơn nữa đều rất mới mẻ, tiết mục của đám Lục Ninh Cảnh được xếp cuối cùng.
Bởi vì vừa ăn vừa nói chuyện nên thời gian cũng kéo dài, đến lúc biểu diễn của bên tiêu thụ thì đã qua giờ tối, Lục Ninh Cảnh nhìn thấy vài vị khách đã lục tục rời đi, thỉnh thoảng lại nhìn về phía bàn Trịnh Hằng, kỳ vọng hắn có chuyện mà về sớm một chút, nhưng mà, đợi đến khi cậu chuẩn bị thay đồ, Trịnh Hằng vẫn không hề có ý rời đi.
Cậu chỉ có thể tức giận chạy đi thay quần áo, mấy đồng nghiệp nữ biến thành chuyên viên trang điểm để giúp bọn họ hoá trang, vẫn là Vương Vĩ Đình đi đầu bị bôi son môi, lãnh đạo là dũng cảm đi trước, đám Lục Ninh Cảnh yên lặng mà bị biến thành đám quỷ không ra quỷ, người không ra người.
Trang điểm cho cậu là An Đồng.
An Đồng vừa dùng bút kẻ mắt tô cho cậu vừa nhịn cười: “Tôi thấy anh hoá trang rất đẹp, không khó coi chút nào.”
Lục Ninh Cảnh bày ra bộ mặt ghét bỏ: “Tôi cảm thấy không thay đổi gì là đẹp nhất.”
“Đừng cáu kỉnh như thế, một năm mới có một lần, mọi người nên vui vẻ.” An Đồng cười ha hả nói, lại tìm son môi, “Nào, hé miệng ra, tôi tô son cho.”
Trương Kính đã trang điểm xong chạy tới, làm dáng Lan Hoa Chỉ, nắm cổ họng hỏi Lục Ninh Cảnh: “Nương nương, ta đẹp không?”
Lục Ninh Cảnh chỉ nhìn thấy một lão yêu tinh khôi ngô, trang điểm loè loẹt, mặc đồ xanh đỏ lẫn lộn, suýt chút nữa đem đầu lưỡi cắn rớt: “Anh có chắc bộ dáng này sẽ không doạ chạy khách hàng không?”
Trương Kính dùng khăn lụa trong tay che khuất mặt, thẹn thùng cười một chút, “Nương nương thật biết nói đùa, nô tỳ gọi cái này là vẻ đẹp cá tính ~ ”
“Cút cút cút, ” Lục Ninh Cảnh quả thực muốn đem những gì vừa ăn phun ra, “Đừng nói chúng ta quen biết.”
…
Rất nhanh liền đến phiên tiết mục của Lục Ninh Cảnh bọn họ. Trương Kính cùng đồng ngiệp khác leng keng leng keng một trận, rõ ràng giống bệnh xà tinh biểu diễn, nếu đặt vào bình thường có thể hù chết người đối diện, vào lúc này không biết tại sao lại được hoan nghênh, bầu không khí đạt tới đỉnh điểm.
Đặc biệt là Trương Kính, hắn như vừa xuyên việt xong, nhập vai làm Hạ Vũ Hà (chắc ai xem Hoàn Châu Cách Cách thì đều biết:) năm đó khiến cả sân khấu bùng nổ.
Đến phiên Lục Ninh Cảnh lên sàn.
Lục Ninh Cảnh nhấc váy, nhăn nhó mà đi từng bước nhỏ lên, cái tiết mục này của bọn họ, thời điểm mỗi người lên đài đều là một trận cười vang, chỉ có lúc Lục Ninh Cảnh lên, lại là tiếng khen cùng tiếng huýt sáo, Lục Ninh Cảnh cảm thấy mặt mũi đều vứt đi cả rồi, cũng không dám nhìn xuống ghế khán giả.
Trịnh Hằng ngồi ở chủ bàn, rất gần sân khấu, nếu như đổi tại bình thường, loại họp hằng năm này coi như hắn sẽ có ghế, cũng ngồi một chút rồi đi, nhưng nhìn an bài đêm nay, biết là có buổi biểu diễn của nhân viên, vẫn cố tình chờ đợi Lục Ninh Cảnh biểu diễn, hắn cảm thấy Lục Ninh Cảnh không muốn hắn đến, khẳng định là vì tiết mục này.
Khi hắn nhìn thấy một đám đàn ông giả thần giả quỷ mặc đồ nữ trang, hắn liền biết nguyên nhân.
Hắn cho là Lục Ninh Cảnh cũng sẽ giống như bọn họ, người không ra người quỷ không ra quỷ, kết quả lại ngoài ý muốn. Lục Ninh Cảnh khoác một tấm áo mỏng vàng nhạt, bên trong để hở ra áo lót màu đỏ, khá giống cái yếm, được thắt ở eo bằng dây buộc màu hồng, vừa vặn đem vóc người lộ ra. Chỉ tiếc người cậu cao, quần áo có chút ngắn, nhưng bởi vì trang phục triều Đường đều tương đối rộng, cũng không ảnh hưởng mỹ quan, trên đầu còn mang theo tóc giả và khăn trùm đầu, rõ ràng là một thanh niên dương quang tuấn lãng như vậy, cũng không khó nhìn chút nào.
Cậu diễn làm một nữ nhân xinh đẹp, học bộ dáng Lan Hoa Chỉ ngẩng đầu, một cái nhíu mày một nụ cười có mấy phần mê hoặc ý vị, làm Trịnh Hằng chợt nhớ lại tình cảnh buổi tối ngày hôm ấy cùng Lục Ninh Cảnh dây dưa.
Lục Ninh Cảnh biểu diễn xong liền chạy như bay đi thay quần áo, vừa mới ôm quần áo của mình để đi thay lên, điện thoại trong túi quần vang lên, Lục Ninh Cảnh móc ra, hiện lên chữ chói mắt – Trịnh tiên sinh.
Cậu có thể không tiếp sao?
Mà bây giờ Trịnh Hằng vẫn nguồn cơm áo của cậu, tuy rằng hạng mục đã trúng thầu, nhưng còn chưa bắt đầu, nếu như hắn không muốn, có một trăm loại biện pháp sẽ khiến hạng mục này sẩy thai.
Lục Ninh Cảnh chỉ có thể nhận.
Bên Trịnh Hằng rất yên tĩnh, hẳn là ở bên ngoài, thanh âm của hắn mang theo ý cười: “Tôi đứng chờ ở dưới cầu thang thoát hiểm, ra đi.”
“Chờ tôi thay quần áo.”
“Không cần, mang theo đồ của em xuống đi, ” Trịnh Hằng âm điệu bất biến như trước, lại dùng sức mạnh bá đạo, “Ngoan, đi xuống dưới.”
Lục Ninh Cảnh: …
Khẩu khí đại hôi lang dụ dỗ tiểu dương cao này chắc chắn là có chuyện, cậu có thể từ chối sao?
“Ầy, ” Lục Ninh Cảnh ngốc ngốc mà cười nói, “Chờ chút, sắp tới còn có trao tặng phần thưởng, anh chờ chút nha, biết đâu tôi nhận được Macbook thì sao?”
Giải thưởng lớn nhất đêm nay nghe nói là Macbook.
“Vận may của em đã dùng hết cho rồi, không còn đâu.”
Bởi vì chuyện nhận thưởng nhầm này không thể làm lớn được nên ngoại trừ bàn của cậu ra thì không ai biết, Trịnh Hằng đương nhiên hiểu nhầm.
Nghĩ tới số tiền , Lục Ninh Cảnh liền nghiến răng nghiến lợi, “Tiền lì xì chỉ có một, bên phòng nhân sự sai sót, lấy lại rồi!”
“Nếu thích tôi có thể cho em.”
“Tôi mới không cần của anh, đợi tôi nhận thưởng rồi về nhà có được không?” Lục Ninh Cảnh xuất khẩu lấy lòng, nếu bình thường, Trịnh Hằng khẳng định thỏa hiệp.
Vậy mà hôm nay Trịnh Hằng thế nhưng bất uấn bất hỏa, có mấy phần thâm ý nói: “Có thể, sự tự do là của em.”
Nhưng tôi không dám a a a a, Lục Ninh Cảnh biết sự tình sẽ phát triển thành thế này mà, thừa dịp mọi người còn ở bên ngoài xem biểu diễn, cậu tìm cái túi đem y phục của chính mình bọc lại, suy nghĩ một chút liền lấy khăn trùm đầu tháo ra, chạy ra ngoài.
Cái lão cầm thú kia quả nhiên chờ ở nơi đó, cậu tưởng Trịnh Hằng tìm cái chỗ hẻo lánh này là muốn làm gì, kết quả người kia cũng không làm gì, chỉ là nắm tay cậu nói: “Buổi tối đến chỗ tôi đi?”
“Không muốn.” Lục Ninh Cảnh không muốn nhìn Trịnh Vân Phàm chút nào, càng không muốn bị Trịnh Vân Phàm nhìn thấy bộ dáng này của cậu.
Trịnh Hằng tựa hồ nhìn thấu suy nghĩ của cậu: “Tôi có một chỗ khác, không có người.”
“…”
Lục Ninh Cảnh biết nếu như mình kiên quyết không chịu, Trịnh Hằng chắc chắn sẽ không cưỡng bách cậu, thậm chí sẽ để cậu quay lại nhận thưởng, hắn không phải là người nhàm chán cố tình gây sự.
Nhưng Lục Ninh Cảnh không có từ chối Trịnh Hằng. Có một số việc, cho dù cậu vẫn luôn nói là muốn suy nghĩ thêm thì trong lòng cũng đã có đáp án.
Lục Ninh Cảnh xuống lầu cùng Trịnh Hằng đi ra bãi đậu xe, may mà trên đường không đụng phải người nào, nếu không cậu thực sự sẽ chết vì xấu hổ và giận dữ mất. Lên xe, Trịnh Hằng lái xe, Lục Ninh Cảnh gọi điện thoại cho Trương Kính.
“Anh Trương, cái hạng mục Hoành Á kia đột nhiên xuất hiện vấn đề lớn, em phải trở về giải quyết một chút, mọi người cứ chơi trước, thuận tiện nói cho Emy là em sẽ trả trang phục lại sau.”
Trương Kính khó mà tin nổi: “Cậu vẫn còn mặc đồ diễn mà chạy đi sao, chuyện gì gấp như vậy, cần anh hỗ trợ sao?”
“Vâng, gấp quá nênkhông kịp thay.” Lục Ninh Cảnh nói dối không chớp mắt, lấy bừa một cái lý do, nói là trong máy tính có phần tài liệu muốn gửi đi, phải gửi gấp.
Trương Kính không hoài nghi gì, cửa ải này xem như là qua, Lục Ninh Cảnh thở phào nhẹ nhõm, đã thấy người bên cạnh đang đợi đèn xanh mà ánh mắt sáng quắc nhìn cậu.
Cậu cảm thấy đêm nay cậu xong thật rồi.
Chỗ này của Trịnh Hằng ở gần công ty, đại khái là hắn tăng ca quá muộn không trở về liền ở nơi này, hai người mới vừa vào cửa, Trịnh Hằng liền ôm eo cậu, đặt cậu ở trên ván cửa, Lục Ninh Cảnh nhanh tay lẹ mắt mà che miệng: “Đều là son môi.”
Trịnh Hằng buông cậu ra: “Vậy đi rửa đi.”
Lục Ninh Cảnh cũng không động: “Anh, anh sẽ không phải vì tôi mặc giống phụ nữ mà hưng phấn đấy chứ, anh tuỳ tiện tìm một nữ nhân xinh đẹp rồi mặc thế này cũng tốt hơn tôi nhiều, không cần thiết phải xem tôi ăn mặc bất nam bất nữ như vậy.”
Trịnh Hằng không hề trả lời cậu, tay xấu xa mà luồn vào trong, đem từng lớp bảo hộ của cậu cởi ra, đến ảo lót cũng đã gỡ một nửa, lộ ra một bờ vai đẹp đẽ, tuy rằng không có ngực nhưng da dẻ trắng nõn kết hợp với màu đỏ của nội y càng làm dụ dỗ người mãnh liệt, Trịnh Hằng vuốt ve xương quai xanh tinh xảo của cậu, nói: “Không phải là bởi yêu thích phụ nữ, mà là bởi bộ dạng em mặc đồ con gái rất đặc sắc.”
Lục Ninh Cảnh: …
“Thẩm mỹ của anh thật đặc biệt.”