Đang vào giữa hạ, cho dù đã là chạng vạng nhưng không khí nóng bức vẫn bốc lên mặt đất, không có một hơi gió nào khiến người ta không nhịn được mà buồn bực.
Tầm này đã qua giờ tan tầm, xe taxi thuận lợi vòng qua thành lộ, hơn một giờ sau thì đến nhà hàng mà Khâu Tử Hiên hẹn. Nơi này không phải là nhà hàng bốn sao thông thường, nếu là người có hiểu biết sẽ nhìn ra đây là nhà hàng hay xuất hiện các minh tinh hay người nổi tiếng, xem như là một nhà hàng thường tập trung những người đứng đầu.
Khâu Tử Hiên cư nhiên lại hẹn đến đây.
Xuống xe taxi, Lục Tự Minh liếc nhìn khung cảnh trước mắt sau hai mươi mấy năm, mọi thứ đã thay đổi hoàn toàn, cũng không có cảm xúc gì nhiều, chỉ là không hiểu Khâu Tử Hiên nghĩ gì, quan hệ hai người hiện tại cũng đã cứng nhắc như vậy, còn muốn ngồi cùng chỗ ăn cơm tối?
Báo tên tuổi Khâu Tử Hiên, liền có người đưa y vào thang máy, lên thẳng tầng 4. Tầng 4 đều là những lô ghế lớn nhỏ riêng biệt, người kia thuận theo hành lang dẫn y đến trước cửa một gian phòng, gõ cửa một cái, được đáp ứng mới kéo cửa ra, để Lục Tự Minh đi vào.
Đây là một gian trung đẳng, được thiết kế kết hợp giữa màu cà phê và trắng sữa giao hoà, lộ ra vẻ trang trọng tao nhã, quả cầu thủy tinh quang sắc nhu hòa cho chút không khí cổ điển, trên bàn còn có một bình sứ Thánh Hoa cắm hoa mân côi trắng, bàn ăn phía bên phải hình vòm, xuyên qua lớp tường là một bàn trà bằng gỗ, chung quanh là mấy cái ghế sô pha màu trắng, mà Khâu Tử Hiên đang ngồi ở đó.
Hắn mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, quần tây màu xám đậm, rất tùy ý dựa vào ở trên ghế sa lon, hai chân thon dài xen kẽ, rõ ràng đã là nam nhân 50 tuổi nhưng trên mặt hắn lại không lưu lại quá nhiều vết tích, trải qua những năm tháng lắng đọng, càng thêm thành thục thuần hậu.
Khâu Tử Hiên đi tới ngồi xuống, lập tức có người đi tới hỏi họ có muốn gọi đồ ăn chưa, Khâu Tử Hiên nói: “Mang trà lên trước đi, chúng tôi có chút chuyện cần nói.”
Nói, Khâu Tử Hiên liền liếc nhìn Lục Tự Minh, Lục Tự Minh hiển nhiên càng không có ý tứ ăn cơm, “Tôi tuỳ ý.”
Nhân viên phục vụ liền mang trà lên cho bọn họ, dùng kèm với đồ tráng miệng, sau khi chuẩn bị xong thì khép cửa đi ra ngoài. Không gian chìm vào trầm lặng, Lục Tự Minh cũng không uống trà, nhìn Khâu Tử Hiên chậm rãi nhấp ngụm trà, nói: “Có chuyện gì cậu nói thẳng đi.”
Khâu Tử Hiên hiển nhiên cũng không có tâm tư, đi thẳng vào vấn đề nói: “Chuyện Tiểu Cảnh và Trịnh Hằng anh đừng có nhúng tay vào.”
“Cậu nói cái gì? Chúng nó vẫn ở cũng một chỗ?” Lục Tự Minh chăm chú nhìn Khâu Tử Hiên.
Khâu Tử Hiên gật đầu.
Lục Tự Minh tay nắm chặt, phảng phất như đang kiềm chế cơn giận, mà cũng không nói gì, chỉ lạnh mặt nhìn Khâu Tử Hiên: “Tôi sẽ không để cho nó đi con đường này.”
Khâu Tử Hiên lại lắc đầu cười, giọng điệu vẫn ôn hòa như cũ: “Tiểu Cảnh sinh ra, anh đã một người cha không làm tròn bổn phận, một năm chỉ trở lại nhìn nó hai lần, mặt lạnh giáo huấn vài câu, tôi không cho là anh có tư cách nói câu này.”
Lục Ninh Cảnh vừa ra đời năm ấy, Lục Tự Minh liền đưa đứa nhỏ gào khóc đòi ăn về nhà. Khi đó y là người phải gánh trách nhiệm, thời đại đó, khi chưa kết hôn mà có con là chuyện rất nghiêm trọng, bát cơm khẳng định là không bảo vệ được, y học hành gian khổ nhiều năm như vậy, lưng đeo kỳ vọng của cha mẹ và gia đình mới có thể đổi lấy được công việc hiện tại, cho nên lúc đó y vốn là muốn đưa con cho người khác nuôi.
Lúc đó anh Hai chị dâu đã có Ninh Hạo được 7 tuổi, thật vất vả có đứa thứ 2 thì lại sảy vào tháng thứ 5, nghe nói là con trai, cũng đã thành hình, hai người thương tâm gần chết, đúng lúc gặp Lục Tự Minh không minh bạch mang một đứa trẻ về tìm người nuôi nên nhận luôn.
Mà về sau Lục Tự Minh làm ăn thành đạt, có thể quang minh chánh đại nuôi con, lại thấy anh chị nuôi con tốt như vậy, chẳng khác nào thân sinh, hơn nữa bởi vì Ninh Hạo từ nhỏ nghịch ngợm gây sự, mà Ninh Cảnh lại tương đối ngoan ngoãn, cho nên bọn họ đối với Ninh Cảnh đã thương còn thương hơn, chung quy không đành lòng mà đòi lại đứa nhỏ, chỉ là hàng năm cấp một chút phí sinh hoạt cố định, làm như vậy mà nói, y xác thực đối với Ninh Cảnh không có gì công lao nuôi dưỡng gì.
Câu nói này của Khâu Tử Hiên chọc trúng chỗ đau của Lục Tự Minh, nhưng y vẫn như trước cứng đầu: “Có tư cách hay không là chuyện của tôi, nếu hôm nay cậu gọi tôi đến đây chỉ để nói chuyện này, thì tôi thấy chúng ta không còn gì để nói.”
Năm đó y chọn con đường này đã nhận hết bao khổ cực, y sẽ không trơ mắt mà nhìn Ninh Cảnh dẫm vào vết xe đổ, hơn nữa Trịnh Hằng người kia y cũng biết qua, bối cảnh gia đình so với Khâu Tử Hiên năm đó còn lớn hơn nhiều, thời điểm đó còn không biết phải làm gì để y được chết.
“Lục Tự Minh, lúc học đại học tôi đã nói là anh rất bảo thủ, bây giờ nhìn lại quả nhiên tôi nói không có sai, hiện tại đã không phải là hai mươi mấy năm trước, tư tưởng của anh một chút cũng không có tiến được.”
“Hừ, không phải hai mươi năm trước?” Lục Tự Minh cười lạnh, “Hiện tại đồng tính là hợp pháp? Cha mẹ sẽ không ngăn trở? Sẽ không bị người ngoài khinh bỉ? Khâu Tử Hiên, có là một trăm năm sau, chuyện như vậy cũng sẽ không thay đổi.”
Nói, Lục Tự Minh đứng lên, “Tôi có chuyện, gặp sau.”
“Tiểu Cảnh đã mang thai.” Nhìn Lục Tự Minh kiên quyết quay người rời đi, Khâu Tử Hiên ném ra một quả bom.
“…” Lục Tự Minh cảm thấy lỗ tai của y hẳn đã xảy ra vấn đề, “Cậu lặp lại lần nữa!”
“Tiểu Cảnh nó mang thai, 7 tháng rồi, không có cách nào bỏ được, anh có thể thử đi chia rẽ chúng nó, ” Khâu Tử Hiên nói, khẩu khí cũng cứng rắn lạnh lùng, “Lục Tự Minh, tôi không biết vì sao anh lại hận như vậy, còn nhất định phải áp đặt là phụ nữ. Tiểu cảnh yêu nam thích nữ tôi không quan tâm, tôi chỉ quan tâm người kia đối xử với nó có tốt hay không, Nếu anh dám làm cái gì khiến cho nó khổ sợ, lần sau tôi sẽ không hoà khí như thế này mà nói chuyện với anh đâu.”
Đây là lần đầu tiên Khâu Tử Hiên dùng thân phận uy hiếp Lục Tự Minh.
Rời khỏi nhà hàng, Lục Tự Minh cũng không có vội vã đi tìm Lục Ninh Cảnh, trái lại gọi xe đi ra biển, tìm đến nơi y trước đây thường đến, lẳng lặng mà cảm nhận gió biển.
Y đang nghĩ một ít chuyện mà hai mươi mấy năm trước chưa nghĩ thông.
Kỳ thực nói là hận, càng nhiều hơn chính là oán, y năm đó đều quyết định bỏ xuống tất cả, công việc hay cha mẹ hết thảy đều không muốn, thậm chí là còn uy hiếp, quyết định cùng Khâu Tử Hiên làm lại, Khâu Tử Hiên ngược lại lại đi kết hôn sinh con.
Lúc thiệp mời đỏ tươi kia đưa đến tay y, y thật không còn lý trí nữa, thậm chí đi thẳng về, muốn ôm Ninh Cảnh đến lễ cưới, khiến cho vị hôn thê của hắn biết hắn đã có một đứa con lớn như vậy.
Nhưng mà có ích lợi gì đây, hắn như thường kết hôn, có một đứa con gái khả ái, một cuộc sống hài hòa mỹ mãn.
Cho nên y không có chút nào hi vọng Ninh Cảnh bước vào con đường này. Gia đình, xã hội, dư luận, các loại áp lực bất đồng đều phải đẩy xuống, loại ái tình này vẫn không có gì đảm bảo, Ninh Cảnh và cái người Trịnh Hằng gì kia giao du cũng không lâu, buông tay cũng dễ dàng, cho nên hồi đó năm ngoái, y đã chèn ép rất gắt.
Nhưng mà… Hết thảy đều đã muộn.
***
“Chú em tại sao vẫn chưa đến?” Lục Ninh Cảnh liếc nhìn đồng hồ đeo tay, đã hơn 10 giờ, “Nếu không anh đi về trước đi.”
Chú Lục Ninh Cảnh muốn tới nơi này, xác định sẽ ở lại đây, mà bất luận Lục Ninh Cảnh cùng Trịnh Hằng quan hệ làm sao, chỗ này vẫn là nhường lại cho trưởng bối, không được để trưởng bối ở khách sạn, vậy là quá vô lễ, cho nên Trịnh Hằng vì mấy ngày này chú cậu đến đành phải trở về nhà.
Trịnh Hằng vào lúc này làm sao có khả năng về, dựa theo tính cách của chú cậu, biết cậu mang thai chắc chắn sẽ đánh chết cậu, “Không có chuyện gì, em ngồi xuống trước đi.”
“Để em gọi điện cho chú.”
Lục Ninh Cảnh lấy điện thoại di động ra, đang muốn gọi thì chuông cửa vang lên, cậu thấp thỏm cầm lấy tay Trịnh Hằng, “Đến rồi.”
“Đừng sợ, ” Trịnh Hằng nắm chặt lại tay cậu, “Có anh ở đây.”
Lục Ninh Cảnh lấy lại bình tĩnh, chạy ra mở cửa. Vốn cho là khi nhìn thấy cậu và Trịnh Hằng, y nhất định sẽ thay đổi sắc mặt, sau đó liền là một hồi không vui, nhưng mà không có, y một mặt mệt mỏi đứng ở ngoài cửa, nhìn thấy cậu, đầu tiên là quét một vòng quanh bụng cậu, không nói tiếng nào.
“Chú…” Lục Ninh Cảnh do dự gọi, cậu biết bộ dạng này của y so với lúc phát hoả còn đáng sợ hơn.
“Vào nhà trước đi.” Y nói.
“…” Cơn giận này, Lục Ninh Cảnh bất khả tư nghị nhìn về phía y, đã thấy hai mắt y đều gằn lên tia máu, “Chú, chú làm sao vậy?”
“Ta không sao, ” âm thanh của y mang theo tâm ý mệt mỏi nồng đậm, cùng bọn họ tiến vào trong phòng rồi nói, “Ta biết cả rồi.”
“…” Lục Ninh Cảnh suy nghĩ trăm nghìn loại biểu cảm của chú cậu khi nhìn thấy hai người quay về bên nhau, mà chỉ không có loại này, cậu có chút ngơ ngác nhìn, tựa hồ như đã hiểu rõ y vậy mà lại có chút không biết làm sao.
Trịnh Hằng đỡ Lục Ninh Cảnh ngồi xuống, nghe y nói lời này cũng có chút khiếp sợ, thấy bộ dáng Lục Ninh Cảnh một mặt hoang mang, nặn nặn tay cậu, nói với Lục Tự Minh nói: “Lục tiên sinh, tôi…”
“Cậu đừng nói gì, ” Lục Tự Minh không khách khí chặn lại, khẩu khí cũng không còn coi hắn như kẻ thù, mà ngược lại hỏi Lục Ninh Cảnh, “Lớn thế nào?”
“A?” Lục Ninh Cảnh đối với đề tài xoay chuyền có chút không kịp thích ứng.
“Bụng.”
“…” Y thậm chí ngay cả cái này cũng biết! Đây cũng quá nghịch thiên rồi.
Trịnh Hằng cũng nhíu mày một cái.
Chuyện của Lục Ninh Cảnh, cậu cũng chưa có nói cho bấy kỳ người nào, đến cả Lão Tam thân nhất cũng không biết, y mới đến thành phố A, thậm chí ngay cả tiếp xúc đều không có, làm sao lại biết?
Có hai trường hợp, một là, bên Lục Ninh Cảnh có người của y, mà chuyện này không có khả năng lắm, theo như tính khí của y, nếu biết Lục Ninh Cảnh mang thai còn không nhanh đến đây giết cậu sao.
Thứ hai, là Khâu Tử Hiên.
Tiểu Phàm, bà Vương, ba mẹ Trịnh Hằng, còn có mấy bác sĩ khám cho Lục Ninh Cảnh, cũng không thể biết mà nói cho Lục Tự Minh được, loại trừ những người này, cũng chỉ còn lại Khâu Tử Hiên.
Gộp lại tất cả nghi ngờ, Trịnh Hằng cảm giác mình tựa hồ biết được điều gì.
“Hơn 7 tháng rồi.” Lục Ninh Cảnh có chút do dự nói.
Lục Tự Minh chà xát cái trán, “Có trước khi chú đến?”
“Ừm…”
Cho nên, y vào lúc ấy còn đang vui mừng bọn họ mới ở cùng nhau hai ngày, cũng chưa xảy ra chuyện gì, dù sao y và Khâu Tử Hiên giằng co với nhai hơn hai năm mới lên giường lần đầu tiên, hơn nữa loại chuyện như vậy tỉ lệ thụ thai cũng không cao, vì vậy cũng không có để ở trong lòng, ai biết, ai biết…
Lục Tự Minh hận.
Chỉ là với bộ dáng hiện tại, nạo thai là chuyện không thể. Y nhìn Lục Ninh Cảnh: “Con đường này cũng không tốt, vĩnh viễn còn lâu mới có thể quang minh chính đại ở cùng nhau, còn muốn chịu đựng các loại dư luận, bị người xem thường, còn có gia đình song phương gây áp lực, cũng không có hôn nhân bảo đảm, Ninh Cảnh, con cần suy nghĩ cho kỹ.”
Lục Ninh Cảnh rũ mắt: “Cháu đã nghĩ rất kỹ.”
“Ai…” Lục Tự Minh thở dài, “Tại sao con lại thích đàn ông chứ, con và Nhạc Nhạc hồi đó, không phải là rất tốt sao?”
Năm trước ăn tết cậu mang Nhạc Nhạc về nhà, cao hứng nhất chính là Lục Tự Minh, nhìn thấy con trai có thể tìm được người con gái mình thích rồi có một gia đình mỹ mãn cũng đủ khiến hắn thoả mãn, ai biết sẽ lại đi đến bước này.
“Đại khái là… Duyên phận chưa tới.” Lục Ninh Cảnh thực sự không biết làm sao trả lời cái vấn đề này.
“Được thôi, được thôi, ” Lục Tự Minh buồn bực mà xua tay, quay ra nhắc nhở Trịnh Hằng, “Cậu nếu dám làm cho Ninh Cảnh có nửa điểm oan ức, tôi chính là liều cái mạng già này, cũng sẽ không bỏ qua cho cậu.”
Trịnh Hằng và Lục Ninh Cảnh tâm lý đều vui vẻ, đây chính là đồng ý sao?
“Lục tiên sinh xin yên tâm, ” Trịnh Hằng nắm lấy tay Lục Ninh Cảnh nói, “Tôi tuy rằng không thể đảm bảo không làm Ninh Cảnh thương tổn nhưng mức độ lớn nhất là cậu ấy sẽ không phải nhận bất cứ tổn thương gì, còn ngài vừa nói hôn nhân bảo đảm, nếu như Ninh Cảnh đồng ý, tôi sẽ lập tức dẫn cậu ấy ra nước ngoài đăng ký kết hôn.”
“Hừ, đó bất quá chỉ là một tờ giấy rách, không có bất kỳ hiệu lực pháp luật, đừng tưởng tôi lớn tuổi mà không biết, ” chú của cậu rất không nể mặt mũi, “Lời này không cần nói quá sớm, tôi còn muốn xem trước nhân phẩm của cậu, vạn nhất không được, tôi có thể sẽ không đồng ý Ninh Cảnh ở cùng với cậu.”
Một lão nam nhân có tính cách biệt nữu thành như vậy, cũng thực sự là…
Trịnh Hằng cười nói: “Lục tiên sinh, hiện tại những gì tôi nói đều không dùng được, thời gian sẽ chứng minh lựa chọn của tôi và Ninh Cảnh đều chính xác.”
***
Buổi tối, Trịnh Hằng trở về nhà, Lục Tự Minh thì ở cùng với Lục Ninh Cảnh bên này. Lục Ninh Cảnh bởi vì chú cậu đồng ý, tâm tình có chút phấn khởi, tuy rằng cậu không có cách nào để yêu thích người này, thế nhưng y vừa đến thực sự đã tạo nên chuyện nhức đầu cho cậu, dạo này lúc nào cũng phải nghĩ cách đối phó với y, hiện tại y cư nhiên không phản đối, đột nhiên bị chuyện này làm cho ngạc nhiên, có chút khó ngủ.
Ở trên giường trằn trọc một hồi, Lục Ninh Cảnh suy nghĩ một chút, đứng dậy khoác thêm một lớp áo mỏng rồi đi ra ngoài, quả nhiên lại nhìn thấy ánh đèn heo hắt phát ra từ phòng khách, chú cậu ngồi ở trên ghế sa lon, bất quá lúc này y cũng không có hút thuốc, đại khái là kiêng kỵ thân thể của cậu, y đêm nay đặt ly trà nóng hổi xuống, sau đó cũng không động vào nữa.
Chỉ là phòng khách có thêm mùi vị của mỳ ăn liền…
“Con trước tiên đừng nhúc nhích.” Y nhìn thấy cậu đi ra, sợ cậu ở trong bóng tối bị vấp, nhanh chóng bật đèn lên, sau đó mới hỏi, “Sao muộn rồi lại không ngủ? Thân thể không thoải mái?”
“Không, ” Lục Ninh Cảnh ngồi xuống ghế, “Chính là nghĩ chú cũng không ngủ, ra tìm chú nói chuyện phiếm.”
“Trò chuyện có cái gì tốt, ” y uống cốc nước đặt trên bàn, “Con không phải rất ghét ta sao?”
Xác thực không thích, Lục Ninh Cảnh không có trả lời, chỉ thấy trên bàn có bát mỳ đã vơi hơn nửa, “Chú, chú chưa ăn tối?”
“Quá muộn.” Ăn my lại bị bắt được, nét mặt già nua của Lục Tự Minh có chút không nhịn được.
Lục Ninh Cảnh đứng dậy: “Trong tủ lạnh còn có nguyên liệu nấu ăn, cháu đi làm cho chú. Chú cũng bận bịu cả ngày, ăn cái này không tốt.”
“Không cần,” y hoảng loạn vội vàng nắm tay cậu, “Cái này là được, không cần phiền toái.”
Lục Ninh Cảnh cười cười với y, “Cháu hiện tại mỗi ngày đều sẽ làm cơm, chú không cần lo lắng cho thân thể cháu.”
Dưới ánh đèn, lần đầu tiên Lục Ninh Cảnh cười với Lục Tự Minh rực rỡ đến vậy, làm cho Lục Tự Minh ngẩn ngơ, nụ cười này, quả thực cùng nụ cười của người kia năm đó giống nhau như đúc.
Mà Lục Ninh Cảnh thừa dịp y ngây người chốc lát, đã tiến vào phòng bếp.
Làm cơm khẳng định là chuyện không thể, Lục Ninh Cảnh xem trong tủ lạnh còn có gan lợn mua cho cậu ăn, liền làm một bát mỳ sợi với gan lợn. Nhìn Lục Ninh Cảnh kiên trì với cái bụng bưng bát mỳ nóng hổi từ phòng bếp đi ra, Lục Tự Minh ánh mắt có chút ướt át, vội vàng đi tới nhận lấy.
Đợi đến khi y ăn xong rồi, Lục Ninh Cảnh mới hỏi ra vấn đề vẫn luôn làm cậu trằn trọc, “Làm sao chú biết chuyện cháu và Trịnh Hằng quay lại, còn có chuyện mang thai?”
Lục Tự Minh không nghĩ muốn cho cậu biết chuyện y và Khâu Tử Hiên, liền tùy tiện lấy lý do, “Thành phố A đã từng là địa phương của ta, con có chút chuyện nhỏ này còn muốn giấu được ta?”
Cậu học đại học X ở đây, sau khi tốt nghiệp còn làm ở nơi này 3 năm, vậy còn chưa dám gọi là địa phương của mình. Lục Ninh Cảnh bị câu nói này chọc cười, cũng không tính toán hỏi lại, mà là tự đáy lòng nói, “Chú à, cám ơn chú.”
“Cảm ơn ta làm cái gì?” khẩu khí y đông cứng nói, “Có phải là ta không phản đối chuyện con với tiểu tử kia, cảm thấy được mỗi ngày càng thêm tươi đẹp.”
“…” Lục Ninh Cảnh không biết trả lời như thế nào, y nói chuyện sao cứ thích làm người ta ghi hận vậy.
“Ta biết con đối với ta ấn tượng cũng không tốt đẹp gì, ta cũng phải là người được người khác yêu thích, ” y tiếp tục nói, “Chỉ là, Ninh Cảnh, ta muốn con biết một chuyện, ta làm hết thảy đều đối với con không có ác ý gì.”
Lục Ninh Cảnh gật gật đầu, chuyện y năm ngoái phản đối cậu với Trịnh Hằng, cũng không phải muốn ác ý chia rẽ bọn họ, ngoại trừ ba tuổi năm ấy y vô duyên vô cớ muốn “Bắt cóc” cậu, khi khác đối với cậu đều thật không tệ, chỉ là cậu không cảm kích thôi, dù sao chuyện kia đã sớm tạo thành ác cảm trong cậu, đó là chuyện cậu nhớ sớm nhất, cho nên về sau ấn tượng đối với người chú này đều là hung ác.
“Chú, cháu không trách chú.” Lục Ninh Cảnh nói.
Chú cậu gật gật đầu, liền thở dài, tay không tự chủ đưa về phía trên khay trà, lại như nghĩ đến chuyện gì liền rụt tay về, tựa hồ rất khắc chế mà cầm quyền, “Cảm ơn.”
Trong phòng nhất thời trở nên trầm mặc.
“Dự tính ngày sinh là hôm nào?” Y mở miệng hỏi.
“Ngày 5 tháng 11.”
“Quyết định sinh đẻ tự nhiên?”
“Có thể sẽ lựa chọn sinh mổ.” Lục Ninh Cảnh kỳ thực đối với sinh đẻ có chút ác cảm, chỗ đó nhỏ như vậy, Trịnh Hằng mỗi lần cùng cậu làm chuyện kia, đều phải làm đủ trò vui khởi động mới có thể đi vào, nếu như sinh đẻ tự nhiên chẳng phải là muốn… Cho nên cậu muốn sinh mổ, mà bác sĩ bên kia lại kiến nghị cậu nên sinh đẻ.
“Ừ, ” y gật gật đầu, “Không còn sớm, đi ngủ đi, ngủ trễ đối với con không tốt.
Trịnh Hằng buổi tối tan làm trở về, Lục Ninh Cảnh đang nấu cơm, tuy rằng bụng đã khá lớn nhưng mấy việc cơm nước dọn nhà cũng không làm khó được cậu, như cậu đã nói, Trịnh Hằng đến đây chính là để cậu hầu hắn mà.
Ban đầu Trịnh Hằng muốn cậu chuyển đến nơi ở kia của mình, sau đó cho người hầu chăm sóc sinh hoạt hàng ngày của cậu, chỉ có điều Lục Ninh Cảnh không muốn đi, cậu hiện tại cả ngày đã không có việc gì lamg, nếu có người hầu hạ, vậy thì chỉ cần ăn ngủ là sắp thành heo rồi.
Trịnh Hằng thấy cậu làm mấy chuyện này cũng không tính là khổ cực, thân thể cũng dễ bị đùa bõn, cũng là theo cậu, hơn nữa hai người một gia đình nhỏ, kỳ thực rất có tư vị.
Tỷ như một số chuyện có thể bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu, không cần lo lắng có người nhìn thấy hoặc là quấy rối…
Đặt đồ xuống, Trịnh Hằng đi vào nhà bếp, từ phía sau lưng ôm lấy người đang mặc tạp dề xào rau vây, vốn là muốn cho cậu một cái hôn nóng bỏng, lại bị cái thứ đang xào trong nồi làm cho nhảy mũi vài cái.
“Em đang xào cái gì đấy?” Trịnh Hằng cau mày bịt mũi hỏi.
Lục Ninh Cảnh nhìn dáng vẻ của hắn, che miệng cười nói: “Thịt bò xào ớt tiêu, thơm không?”
Ớt sao, Trịnh Hằng bật cười, nhìn thấy mấy miếng ớt xanh xanh trong nồi, “Dễ sặc lắm, em có thể ăn?”
Ớt này trong bản raw thì là phòng lang tiêu, mà t search cũng không ra loại gì đặc biệt nên cứ để là ớt thôi
“Chị dâu em lúc mang thai cũng có ăn qua, chắc không có chuyện gì đâu, ” Lục Ninh Cảnh lấy cùi chỏ đụng người hắn một cái, “Đi rửa tay rồi mang bát đũa ra ngoài ăn cơm.”
Bình thường thì bé ngoan Trịnh Hằng sẽ lon ton đi làm ngay nhưng ngày hôm nay lại đứng yên, vỗ về bụng cậu: “Trời nóng nực, tháng thuận tiện xuất ngoại thăm ba mẹ anh nhé?”
Ba mẹ Trịnh Hằng từ khi hắn còn nhỏ đã sang Mỹ làm ăn, rồi cứ thế trường kỳ ra nước ngoài, về sau ông bà Trịnh Hằng tuổi cao mới quay về nước, chỉ là hiện tại hai ông bà đã rời đi, ba mẹ Trịnh một năm hơn nửa thời gian cũng không có ở trong nước.
Lục Ninh Cảnh nghe Trịnh Hằng nói ba mẹ hắn là những người rất dễ ở chung, hơn nữa chuyện cậu mang thai hai người cũng đã biết, bọn họ chỉ nói là muốn Trịnh Hằng mang người đến cho bọn họ nhìn, cũng không có ý phản đối gì.
Hai ngày trước đi bệnh viện làm kiểm tra, bác sĩ cũng nói thai vị đã được chỉnh lại, hiện tại thân thể rất khỏe mạnh, đi ra ngoài một chút sẽ tốt cho cả cơ thể mẹ và con, mỗi ngày ở trong nhà trái lại sẽ ngột ngạt.
“Anh không phải đi làm?” Cùng Trịnh Hằng ở cùng một chỗ, Lục Ninh Cảnh mới phát hiện công việc của Trịnh Hằng không thể nói là ít hơn so với tiêu thụ, bởi vì cậu sẽ ở nhà làm cơm tối, Trịnh Hằng vì trở về ăn cơm tối, thường thường sẽ đem công việc mang về làm, có lúc đến khi cậu đã ngủ rồi, Trịnh Hằng còn không có ý dừng lại.
“Công việc còn chưa xong.” Người nào đó cuồng công việc nghiễm nhiên nói.
Lục Ninh Cảnh xếp đồ ăn ra đĩa, “Anh chắc là hiện tại em thích hợp để ra ngoài?”
Lục Ninh Cảnh nhìn bụng của mình một chút, nơi đó đã tháng, bởi vì dạo này không cần làm việc, thức ăn cũng đầy đủ, bụng to lên rất nhanh, Lục Ninh Cảnh phải mặc quần áo size lớn mới không thể nhìn ra được gì. Mới đầu thì có thể không nhìn ra, nhưng người mang thai bước đi lại không giống người thường, người có kinh nghiệm thì chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, cậu lại là một thằng đàn ông, cứ như vậy mà ra ngoài thì thật là kỳ quái.
“Không có chuyện gì, cũng không gặp ai.”
“Được thôi.” Con dâu xấu cũng phải gặp ba mẹ chồng, nếu hai người họ đã không ghét bỏ thì vãn bối như cậu nếu không đi gặp thì thật không có đạo lý.
Chuyện này cứ như vậy mà được xác định.
Buổi tối Lục Ninh Cảnh đi tắm, Trịnh Hằng rập khuôn từng bước theo sát phía sau của cậu, hai người đã gần một tuần không có làm, Lục Ninh Cảnh thân thể như vậy… Khụ khụ, hơi nhớ mùi vị đó, cho nên ỡm ờ cùng cậu đi tắm rửa, ở trong phòng tắm làm một lần, cái kia của Trịnh Hằng còn chôn ở trong cơ thể cậu không đi ra, hai người trở về phòng, chuẩn bị lại tới một lần nữa.
Mới vừa trở lại trên giường, Trịnh Hằng còn đang “an ủi” Lục Ninh Cảnh, điện thoại của cậu đặt ở bên giường đột nhiên vang lên làm hai người giật nảy mình, Trịnh Hằng trực tiếp duỗi tay chuẩn bị nhấn tắt, lại bị Lục Ninh Cảnh chặn lại, “Đừng, có thể là ba mẹ em.”
Làm chuyện như vậy mà bị quấy rối thì thật sự không vui vẻ gì, Trịnh Hằng đem điện thoại di động đưa cho Lục Ninh Cảnh, Lục Ninh Cảnh liếc nhìn tên hiển thị, mặt đang ửng hồng tronh nháy mắt biến sắc, phía trước được kỹ xảo của Trịnh Hằng xoa nắn đang run rấy đứng lên cũng chợt mềm nhũn xuống.
“Ninh Cảnh… Thả lỏng, thả lỏng…” Trịnh Hằng bị nghẹn ở bên trong, nhẹ nhàng vỗ vỗ cái mông của cậu, cau mày có chút thống khổ nói.
“…” Lục Ninh Cảnh tận lực thả lỏng thân thể, làm cho hắn chậm rãi lui ra ngoài, dằn vặt xong hai người đều mồ hôi đầm đìa, lúc này điện thoại đã sớm tắt, Lục Ninh Cảnh cũng không dám quên, ánh mắt u oán không thèm nhìn Trịnh Hằng, gọi lại.
“A, chú.”
“Cháu bị cảm?” Âm thành hờ hững của người đàn ông từ bên kia điện thoại truyền tới.
“Không, ” Lục Ninh Cảnh bởi vì sử dụng cổ họng quá độ mà trở nên hơi khàn khàn, trừng mắt nhìn cái tên đang đứng một bên chờ tiếp tục chuyện còn dang dở, “Chú có chuyện gì không?”
“Thứ tư tuần sau chú sẽ đến.”
“…”
Lời này không khác nào sấm đánh ngang tai, Lục Ninh Cảnh ngơ ngác mà liếc nhìn bụng của mình, nếu như bị y nhìn thấy, cậu cũng có thể đoán được kết cục của bản thân.
“Chú… Không phải đi làm sao?”
“Chú thu mua một công ty ở thành phố A, đến đây giải quyết thủ tục.”
“…” Chú của cậu là người rất có thực lực, Lục Ninh Cảnh thấy y nói muốn đem sự nghiệp đến thành phố A phát triển, sau đó liền mấy tháng không có động tĩnh, nghĩ là y chỉ nói thế thôi, ai ngờ là làm thật.
“Chú thực sự muốn phát triển ở thành phố A?” Cậu nhớ y rất bài xích cái thành phố này.
“Ừ, gần nhà.” Lục Tự Minh tự nhiên nói, ông bà Lục Ninh Cảnh tuổi cũng đã cao, khả năng không đến năm sau, Lục Tự Minh cũng cân nhắc thật chu đáo.
Cúp máy, Lục Ninh Cảnh có hơi hoảng hốt một hồi lâu, Trịnh Hằng ôm lấy cậu, “Chú em lại muốn tới?”
Lục Ninh Cảnh cười khổ: “Ừ, làm sao bây giờ?”
Giấu nhất định là không giấu được, thế nhưng tính khí của chú cậu như vậy, biết đến chuyện này, còn không biết sẽ phản ứng thế nào, lúc trước mẹ cậu biết chuyện, đã nháo một hồi lâu.
Lần này cậu là hạ quyết tâm sẽ ở cùng Trịnh Hằng, sẽ không bị ảnh hưởng bởi các yếu tố bên ngoài, nhưng nghĩ đến ba mẹ cậu tiều tuỵ sau trận bão tuyết vừa, Lục Ninh Cảnh lại cảm thấy vô cùng đau đầu.
Thật sự là, ghét của nào trời trao của ấy, cậu muốn trước tiên sinh đứa nhỏ ra, sau đó mới làm công tác tư tưởng với cha mẹ, ai ngờ chú cậu…
“Bọn họ sớm muộn gì cũng biết, ” Trịnh Hằng nắm lấy tay cậu, bao lại, “Đừng sợ, có anh ở đây…”
“Ừm.” Lục Ninh Cảnh nắm chặt lại tay hắn, lần này chắc chắn sẽ không buông tay.
Kế hoạch nghỉ phép để xuất ngoại, cũng bởi vì Lục Tự Minh đến mà làm rối loạn.
Lục Tự Minh thu mua công ty, còn có quan hệ, trên tay y có những mối nào Khâu Tử Hiên đều rõ ràng, cho nên, việc y thu mua công ty rất nhanh đã truyền đến tai Khâu Tử Hiên.
“Anh ta cư nhiên muốn quay lại thành phố A, ” người lúc trước không muốn quay đầu lại, rời khỏi thành phố này để phát triển sự nghiệp đột nhiên muốn trở về, Khâu Tử Hiên dựa vào trên ghế, hỏi Điền An, “Bên Tiểu Cảnh thế nào rồi?”
“Tình trạng trước mắt của cậu ấy rất ổn định, bất quá Lục tiên sinh chắc chắn sẽ sớm biết chuyện này, e sợ hiện tại cũng không tiện quá.” Bụng đã lớn như vậy, giấu cũng không giấu được, Lục Tự Minh thuộc về loại tính cách bạo, chắc chắn sẽ có biến.
Khâu Tử Hiên xoa xoa trán, may mà tính cách của Tiểu Cảnh không giống y.
“Giúp tôi đem việc thứ tư tuần sau đẩy xuống ta.”
“Nhưng là, ” Điền An vô cùng khó xử, công việc của Khâu Tử Hiên đã được lên lịch trình, chỉ cần trong nửa năm, hắn không có bất kỳ sai lầm nào thì có thể thăng chức. Chuyện Lục Ninh Cảnh, không thể không nói là một hỗn loạn, nếu nháo lên, nhất định tiền đồ đều bị phá huỷ, “Tiên sinh, lão tam nhà Trịnh gia cũng là người không dễ đối phó, chính bọn họ nhất định có thể xử lý tốt, ngài thận trọng cân nhắc.”
“Cứ như vậy đi, ” Khâu Tử Hiên khoát tay nói, kỳ thực vị trí này hắn cũng không có ý định, chỉ là trên lưng đeo một kỳ vọng của cả đời người, hiện tại hắn cũng đến cái địa vị này, người khác muốn bài trừ hắn cũng khong được, “Cậu gọi Thừa Chí đến đây một chuyến đi.”
Gia đình bọn họ, mỗi một đời đều phải có người tham gia chính sự, thế hệ này Khâu Tử Hiên liền gách vác tất cả hy vọng của trưởng bối, Khâu Tử Hiên quả thật cũng không làm cho bọn họ thất vọng, mà đời kế tiếp là thằng cháu cả của hắn, Khâu Thừa Chí.
Trịnh Hằng thấy Lục Ninh Cảnh bởi vì Lục Tự Minh đến, cả người đều thấp thỏm bất an, sợ cậu một mình ở trong nhà suy nghĩ nhiều nên để cậu cùng hắn tới chỗ làm.
“Không đi có được không?” Lục Ninh Cảnh khoát tay hỏi, toàn bộ tầng của Trịnh Hằng của Hoành Á cơ bản đều biết cậu, ngày trước cậu đến còn là vì công vieehc, bây giờ thì chẳng có lý do gì, hơn nữa lại vác cái bụng to đến, người khác không có nghĩ đến thì chính cậu cũng cảm thấy không tiện.
“Không có chuyện gì, ngày hôm nay anh đến Hàn Hợp họp, ngoại trừ trợ lý Trần với thư ký Diệp, cũng chẳng có ai biết em.”
Hàn Hợp là một công ty nhỏ của Hoành Á, thời điểm bên kia gọi thầu bởi vì là cùng tổng bộ đi, cho nên Lục Ninh Cảnh cũng không đến, chỉ có Trương Kính đi.
Lục Ninh Cảnh ngược lại là rất muốn đi ra ngoài một chút, cậu hiện tại đi ra ngoài thì lại rất ngại ngùng, cũng không biết nơi nào có thể đi, mỗi ngày sau khi ăn tối xong thì cùng Trịnh Hằng đi mấy nơi phụ cận để tản bộ một chút, sắp sửa thành người tối cổ rồi, nghe Trịnh Hằng nói như vậy, nghi ngờ không còn, thay xong quần áo cùng Trịnh Hằng đi ra ngoài.
Tài xế lái xe đưa hai người đến dưới sảnh Hàn Hợp. Hai người lên tầng , trợ lý Trần và thư ký Diệp đã đến, thư ký Diệp nhìn thấy Lục Ninh Cảnh cũng không có kinh ngạc gì. Làm thư ký riêng cho Trịnh Hằng, cô đại khái cũng hiểu được lão tổng nhà mình với vị Lục tiên sinh này quan hệ không bình thường, chỉ là vẫn chưa có nghiệm chứng, ngày hôm nay nhìn thấy hai người cùng nhau xuất hiện, hơn nữa thái độ Trịnh tổng đối với cậu ta luôn thân mật như vậy, liền sáng tỏ.
Trợ lý Trần nhìn thấy Lục Ninh Cảnh liền kinh ngạc, “Trịnh tổng, Lục tiên sinh cũng tới họp?”
Buổi họp này tuy rằng cùng mấy cái phần mềm có một chút chút quan hệ nhưng công việc dù sao cũng đã kết thúc, cũng không cần bên cung cấp phần mềm đến họp làm gì.
“Không phải, cậu ấy theo tôi đến đây.” Trịnh Hằng thản nhiên nói.
Trợ lý Trần vẫn là một mặt mê hoặc, ngày hôm nay không phải đi làm sao, Lục tiên sinh không cần đi làm mà đến đây? Tham quan? Thư ký Diệp chọc chọc trợ lý Trần, cười với Trịnh Hằng, “Trịnh tổng, phòng hội nghị bên kia đã chuẩn bị xong, ngài và trợ lý Trần cứ trực tiếp qua đó, tôi ở đây tiếp Lục tiên sinh.”
“Ừ, ” Trịnh Hằng lại quay ra nói với Lục Ninh Cảnh, “Em phải cẩn thận đấy.”
Trợ lý Trần: …
Nhìn thấy Trịnh Hằng thàn nhiên mà ôn nhu săn sóc với Lục Ninh Cảnh, đầu óc của hắn có chút miên man.
Lẽ nào kỳ thực Lục tiên sinh là thân thích của Trịnh tổng?
Trịnh Hằng cùng trợ lý Trần tới phòng hội nghị, thư ký Diệp nói với Lục Ninh Cảnh: “Lục tiên sinh, chúng ta vào trong phòng ngồi đi.”
Lục Ninh Cảnh gật đầu, cậu đối với người ở bên cạnh Trịnh Hằng ấn tượng tốt vô cùng, đặc biệt là thư ký Diệp với trợ lý Trần, trước đây lúc làm hạng mục, họ đã giúp đỡ cậu rất nhiều.
“Cô đi giúp mọi người đi, không cần phải để ý đến tôi.” Lục Ninh Cảnh thấy thư ký Diệp chạy đi bưng trà rót nước, có chút ngượng ngùng làm lỡ công việc người ta, nói, “Chúng ta cũng không phải người ngoài.”
“Không có chuyện gì, tôi cũng rảnh, ” Thư ký Diệp chỉ là theo tới để chuẩn bị bắt đầu buổi họp, cho nên vào lúc này cũng nhàn rỗi, nhìn thấy cái bụng không giấu nổi của Lục Ninh Cảnh, không có ác ý gì nói, “Lục tiên sinh, tiền tài đều dựa vào bụng, tuy rằng tướng của cậu rất tốt nhưng cũng không thể tuỳ hứng.”
“…” Lục Ninh Cảnh ho khan một cái, “Dạo này ăn hơi nhiều nên mập ra.”
“Kỳ thực cũng không khó nhìn, ” Thư ký Diệp nói, lại nhìn bụng của cậu, l gật đầu nói, “Đúng, kỳ thực nhan sắc tốt thì vẫn có thể tuỳ hứng một chút.” (ý là anh đẹp, anh có quyền:v)
Lục Ninh Cảnh: …
Lúc này cửa phòng làm việc bị gõ mấy lần, thư ký Diệp còn chưa đáp ứng thì cửa đã mở ra, hai cô gái thanh tú tiến vào, nhìn thấy thư ký Diệp thì cười hì hì chạy lại ôm bả vai cô, “Chị Diệp, mấy tháng không gặp, chị lại đẹp thêm.”
Thư ký Diệp banh mặt nói, “Chớ gọi là chị Diệp, tôi còn chưa già đến thế.”
“Chị Diệp,” người còn lại kịp thời phản ứng, trong nháy mắt danh xưng liền dễ nghe hơn, “Nghe nói Trịnh tổng ngày hôm nay đến họp đúng không?”
Một người thì gọi là Diệp tỷ, người kia thì gọi là Diệp tỳ tỳ thôi mà =)))
Thư ký Diệp chỉ vào chóp mũi hai cô kia, “Đến mở hội thì cũng không đến lượt hai cô, ít mơ mộng đi.”
“Hì hì, ” cô gái kia cũng không tức giận, trái lại cười hì hì nói, “Ước mơ thì vẫn được mà, vạn nhất lại xảy ra, bọn họ sau khi họp xong lại có thể ngẫu nhiên gặp được.”
Lục Ninh Cảnh: …
Cái này cũng được?
“Thôi thôi thôi, các cô đừng thêm phiền, ” thư ký Diệp cảnh cáo nói, “Chuyện như vậy ngẫm lại là, Trịnh tổng hiện tại là hoa thơm đã có chủ, các cô bỏ ngay suy nghĩ này đi.”
“Chị Diệp đừng gạt bọn em, ai mà chả biết Trịnh tổng là nam nhân độc thân bạch kim có điều kiện tốt nhất toàn thành phố.”
“Tôi nói thật, không tin các cô hỏi Lục tiên sinh.”
Hai cô gái kia kỳ thực đã sớm chú ý đến người thanh niên ngồi trên ghế sa lông, tướng mạo rất đẹp, chỉ là, cái bụng bia này, cũng quá lớn rồi.
“A?” Một bên Lục Ninh Cảnh xem kịch vui nghe thư ký Diệp chỉ đích danh mình, thấy cô ta mắt sáng quắc mà nhìn cậu, nghiêm túc gật đầu nói, “Đúng, là có, vị kia nhà hắn bụng đã lớn, mấy ngày trước tôi mới nhìn thấy, còn cùng nhau ăn cơm.”
Không chỉ cùng nhau ăn cơm, còn cùng nhau ngủ, làm những chuyện nhi đồng không nên nhìn.
Hai cô gái kia nửa tin nửa ngờ, bị thư ký Diệp nói vài câu, cũng là mất hứng đi ra ngoài, đợi đến lúc bọn họ đi hẳn, thư ký Diệp mới sửa lại mái tóc bị làm loạn, cười với Lục Ninh Cảnh, “Cậu chớ để ý, các cô ấy cũng chỉ là đùa giỡn thôi, đọc quá nhiều tiểu thuyết, suốt ngày mơ mộng tổng giám đốc bá đạo các kiểu.”
Lục Ninh Cảnh gật gật đầu, kỳ thực cậu hoàn toàn chính là xem náo nhiệt, Trịnh Hằng ưu tú như vậy, không có ai yêu thích mới là lạ, rồi lại cảm thấy lời này của thư ký Diệp sao lại kỳ quái như vậy, đúng vậy, cậu để ý cái gì? Lúc đang muốn giải thích rõ thì lại thấy thư ký Diệp nhìn cậu, ánh mắt hiểu rõ mà nhìn thấu.
Ngọa tào, mấy người này ở bên cạnh Trịnh Hằng đều thành tinh.
Bất quá bị nháo một hồi như thế, cảm xúc của Lục Ninh thoải mái hơn rất nhiều, lúc trở về, Lục Ninh Cảnh trêu chọc Trịnh Hằng: ” nam nhân độc thân bạch kim có điều kiện tốt nhất toàn thành phố, Trịnh tiên sinh.”
Trịnh Hằng bật cười, “Em nghe ai nói.”
“Người theo đuổi anh.”
“Người theo đuổi anh có rất nhiều, em không nói tên, anh còn thật không biết là ai.”
“… Anh đây là đang khoe khoang sao, Trịnh tiên sinh?” Lục Ninh Cảnh giọng điệu không quen nói.
“Ừ, ” Trịnh Hằng đến gần hôn cậu một cái, “Nhưng mà Nhược Thủy ba ngàn, anh chỉ lấy một muôi.”
Tê, lời này, không nghĩ tới Trịnh Hằng cũng sẽ biện hộ cho lời nói của mình.
Lúc Lục Tự Minh lại đến là đang trong thời gian làm việc, cũng không cho Lục Ninh Cảnh đi đón máy bay, y dẫn theo một đám người, đi đến công ty đối phương trước, đem mọi chuyện giải quyết tốt, đến chạng vạng tối mới qua bên Lục Ninh Cảnh.
Y bắt xe, nói địa điểm tiểu khu chỗ Lục Ninh Cảnh rồi mới mệt mỏi dựa vào ghế sau nghỉ ngơi. Dạo này vì chuyện của công ty mà mệt bở hơi tai, hiện tại rốt cục đã hoạch định xong, trước mắt chỉ cần mời Khang Thành ăn một bữa cơm, cảm tạ cậu ta đã trợ giúp, nếu không có cậu ta, khả năng chuyện này còn không dễ làm được như vậy.
Lục Tự Minh đang đằm mình suy nghĩ, tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ yên tĩnh trong xe. Lục Tự Minh lấy điện thoại di động ra, thấy một chuỗi số xa lạ, liền trực tiếp nhấn tắt không để ý đến, đối phương tiếp tục gọi lại, Lục Tự Minh không nhịn được liền nhận: “Xin chào, tôi là Lục Tự Minh.”
“Là tôi.” âm thanh ôn nhuận từ điện thoại bên kia truyền tới, “Khâu Tử Hiên.”
Lục Tự Minh cau mày, khẩu khí cứng rắn nói: “Chuyện gì?”
“Trong điện thoại không tiện nói, chúng ta hẹn chỗ nói chuyện đi.”
“Làm sao cậu biết tôi ở thành phố A?” Lục Tự Minh ghét nhất là bị người ta theo dõi, đặc biệt là Khâu Tử Hiên lại là người y vô cùng căm ghét.
Người bên kia lại cười, “Tôi không chỉ biết anh đến thành phố A, còn biết bây giờ anh đang trên đường đến thăm Tiểu Cảnh, Lục Tự Minh, anh đừng quên, thành phố A là địa bàn của tôi.”
“…” Lục Tự Minh cầm điện thoại gân xanh trên tay bất ngờ nổi lên, “Khâu Tử Hiên, cậu đến cùng là muốn làm gì?”
Khâu Tử Hiên nói: “Vẫn là tìm một nơi ngồi xuống nói chuyện đi.”
Kết thúc cuộc gọi của Khâu Tử Hiên, Lục Tự Minh liền gọi ngay cho Lục Ninh Cảnh, nói là có việc nên chưa về, sau đó để tài xế taxi lái đến nơi mà Khâu Tử Hiên hẹn gặp.