Bên kia, Tống Tranh cùng Trịnh tiểu công tử ngồi hết một tối ở tiệm cà phê, Trịnh tiểu công tử cũng không gọi hắn là Tống tổng nữa mà là đổi thành thầy Tống. Thậm chí còn tuyên bố muốn sa thải ba mình, chuyển đến nơi của Tống Tranh làm nhân viên bán hàng, làm cho Tống Tranh dở khóc dở cười.
Đồng thời, hắn thấy thằng nhóc này cũng thật ấu trĩ, chằng quyết đoán, nhưng lại sử dụng được.
Đây cũng là một thu hoạch lớn.
Bởi vì biết nhà cậu không tới đón, Tống Tranh lại thường hay ra ngoài xã giao, uống rượu nên cũng không bao giờ lái xe. Cho nên Tống Tranh giúp Trịnh Vân Phàm bắt một chiếc taxi. Lúc lên xe, Trịnh Vân Phàm trừng mắt nhìn Tống Tranh: “Thầy Tống, lần sau gặp mặt.”
Tống Tranh cười cười, “Trở về đi, đi đường cẩn thận.”
Đưa mắt nhìn chiếc xe chở Trịnh Vân Phàm đi xa, Tống Tranh gọi taxi trở về.
Đúng là một ngày hoàn hảo.
Đương nhiên cái hoàn hảo này chỉ là đúng với Tống Tranh, còn đối với Lục Ninh Cảnh mà nói, tuy rằng đoạn thời gian ở cùng Trịnh tiên sinh kia là ngoài dự liệu, thế nhưng vừa nghĩ tới khách hàng lại là tình địch của mình, liền cảm thấy mọi thứ rối tung cả lên.
Bán hàng thì chẳng bao giờ biết đến ngày nghỉ hay thời gian làm việc, bất quá xế chiều thứ bảy tuần này, bởi vì cũng không có nhiều khách hàng, Lục Ninh Cảnh quyết định dành cả buổi chiểu ở nhà xem phim hay làm cái gì đó để buông lỏng tâm tình, thuận tiện nghĩ chút chút về hạng mục Hoành Á kia.
Dù sao công ty đối thủ của bọn họ cũng có “quen biết” với phó tổng Trương của Hoành Á, mà bọn họ bây giờ thì lại còn đang chiến đấu với cậu nhóc không dính khói bụi trần kia, chặng đường còn rất dài.
Lục Ninh Cảnh sửa sang lại một chút trong nhà, phát hiện qua nhiều ngày đồ dùng trong nhà đã gần hết, thậm chí ngay cả bột giặt quần áo cũng không có, liền quyết định đến siêu thị gần nhà sắm đồ. Lúc đang thay quần áo thì di động của cậu vang lên.
Lục Ninh Cảnh nhìn qua, phát màn hình hiện lên hai chữ: Nhạc Nhạc.
Hít một hơi sâu, Lục Ninh Cảnh mới nhận.
“Này, cái kia, không làm phiền anh chứ?”
Lục Ninh Cảnh tựa đầu dựa vào ghế salông: “Chuyện gì?”
“Em, em có chút đồ làm rơi ở nhà anh, nếu anh không tiện, em qua đó lấy, hoặc là, ” giọng nói đối phương đột nhiên vội vã, “Anh để ở dưới lầu bảo vệ cũng được.”
“Thứ gì?”
“Một cái USB, lần trước em để ở trong ngăn kéo đầu giường, bên trong có một phần tư liệu muốn dùng đến nên nhớ ra.”
Lục Ninh Cảnh đi phòng, mở ngăn kéo tìm kiếm thì quả nhiên thấy một cái USB màu hồng phấn, hỏi lại: “Hồng nhạt?”
“Ừm, chính là nó.”
“Em đang ở nhà?”
“A?” Bị cậu hỏi vậy Nhạc Nhạc có chút sửng sốt, sau đó nói, “Đúng vậy.”
“Hai mươi phút sau gặp ở cửa siêu thị tạp hoá gần nhà em.”
“A, ai, không cần không cần, em tự mình tới lấy là được, không cần anh mang qua, thật đó.”
“Anh qua đó mua chút đồ, tiện đường mang cho em.”
Nhạc Nhạc cho là Lục Ninh Cảnh kiếm cớ, cảm động một hồi, “Làm phiền anh rồi.”
Lục Ninh Cảnh ừ một câu, cúp điện thoại.
Thay quần áo xong, Lục Ninh Cảnh ra cửa, ngồi xe buýt đến siêu thị thì xuống xe, Nhạc Nhạc đã chờ ở đó, cô hôm nay ăn mặc rất tùy ý, tay cầm cây dù. Lúc nhìn thấy Lục Ninh Cảnh, cả hai lại có chút lúng túng.
“USB của em.” Lục Ninh Cảnh chìa ra cái túi nhỏ.
“Cảm ơn.” Nhạc Nhạc nhận lấy, “Đã làm phiền anh.”
“Không chuyện gì, anh đi trước.”
“Chờ đã, cái kia, hôm qua bác gái gọi cho em, nói bà ấy cùng bác trai nhìn trúng một căn phòng không tệ, muốn em và anh đến đó xem, anh có phải… không đem chuyện chúng ta chia tay nói cho bọn họ biết?”
“Dạo này bận quá, quên mất, anh sẽ mau chóng nói, xin lỗi đã làm em bất tiện.”
“…” giọng điệu của Lục Ninh Cảnh cùng lời giải thích mang theo khách khí, còn để lộ ra ý trách cứ nồng đậm, Nhạc Nhạc cúi đầu nhìn mũi giày của mình, “Ý em không phải thế, em chỉ là, chỉ là… Bác gái bảo em khuyên anh, dùng tiền của họ, sau này anh lại chăm sóc lại họ thì cũng như nhau.”
Ngày hôm qua mẹ Lục gọi điện thoại cho cô, nói với cô chuyện phòng ốc hai người không cần bận tâm, tiền cọc đã chuẩn bị xong, phòng cho vay cũng sẽ hỗ trợ, điều này làm cho tâm lý cô nàng đặc biệt khó chịu, kỳ thực cô và Lục Ninh Cảnh trong khoảng thời gian ở cùng nhau, tuy rằng chỉ gặp qua mẹ Lục hai, ba lần nhưng bà ấy lại đối với cô phi thường tốt, tốt đến mức, ngày hôm qua khi nghe bà nói mấy lời kia, liền cảm thấy vô cùng hổ thẹn.
“Đó là việc của anh.”
“…” Nhạc Nhạc bị lời này Lục Ninh Cảnh nghẹn một cái, chật vật nói, “Là ta vượt quá, xin lỗi, không có chuyện gì, vậy em đi trước, ai, hôm nay gió thật lớn.”
Nhạc Nhạc vuốt mắt, rõ ràng là đang khóc, tâm Lục Ninh Cảnh cứng ngắc sững sờ bị biểu hiện của cô đánh gục, muốn đến an ủi vài câu, rốt cục đem lời nói đến miệng nuốt xuống.
Cậu cũng không có tư cách đó.
***
Buổi tối Lục Ninh Cảnh suy tính một phen, quyết định gọi cho mẹ Lục, chuyện như vậy, giấu diếm được bây giờ chứ không giấu được mười năm, sớm muộn cũng phải biết.
Điện thoại vang lên hai tiếng liền có người nhận.
“Mẹ đang định gọi cho con thì con lại gọi tới, ăn cơm chưa?”
“Con ăn rồi, mẹ…”
Lục Ninh Cảnh do dự làm sao để mở miệng, mẹ Lục bên kia đã nói, “Làm sao đột nhiên chán ngán như vậy, gặp khó khăn gì à?”
“Không có.”
“Không có là tốt rồi, ” khẩu khí mẹ liền trở nên nhẹ nhàng, có thể nhìn ra được tâm tình bà ngày hôm nay cực kỳ tốt, “Hôm qua mẹ với ba con đi nhìn căn nhà kia một chút, rất được, vốn muốn để cho con trở về rồi xem thế nào, nhưng điện thoại con lại gọi không được, nên mẹ gọi cho Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc chắc là cũng có nói với con.”
“Mẹ, ” Lục Ninh Cảnh nắm chặt điện thoại trong tay, “Con với Nhạc Nhạc chia tay rồi.”
“Con nói cái gì?” Mẹ Lục hiển nhiên bị tin tức này làm nghẹn, “Chia tay? Làm sao chia tay?”
“Bọn con không hợp.”
“Không phải chuẩn bị cưới sao, tại sao lại không thích hợp chứ?”
“Mẹ, không nói trước được gì, nếu cứ cưới xin là do thích hợp thì đã không có nhiều người ly hôn.”
“Ai…” Lục mụ mụ thở dài, giọng nói lạc đi, “Chia tay thì chia tay, các con còn trẻ, bản thân vui vẻ là được rồi.”
Lục Ninh Cảnh biết tâm tình mẹ mình khẳng định không tốt, bà ấy thích Nhạc Nhạc như vậy, lúc nghe nói chia thay, chắc khó chịu lắm.
Mẹ Lục đau lòng cho con trai, bà biết Lục Ninh Cảnh cũng không phải người vô tình bạc nghĩa, cố tình gây sự, nói chia tay, khẳng định là có lý do bất đắc dĩ, cũng an ủi Lục Ninh Cảnh một phen, nếu không phải ông chồng đang bận thì bà cũng sẽ tới thăm cậu.
***
Thoắt cái lại tới thứ Hai, Lục Ninh Cảnh bận rộn trở lại, lúc đó công ty đã không còn người, chỉ có phòng làm việc Tống Tranh đèn vẫn sáng, Lục Ninh Cảnh đi tới, nói: “Tống tổng, anh còn không về đi.”
“Sắp rồi, anh còn định đi ăn một bữa Trịnh tiểu công tử, chậm chút.”
Nói đến cái này, Lục Ninh Cảnh xấu hổ, “Vốn là bọn em phải làm việc này, lại khiến anh phải hao tổn tinh thần phí sức.”
Sau khi Trịnh Vân Phàm quen biết Tống Tranh, quan hệ của hai người từ từ tăng dần, nhưng đối với Lục Ninh Cảnh bọn họ, đến một câu thừa thãi cũng không muốn nói, lúc gọi điện cho cậu thì có thứ ký tiếp, Trịnh Vân Phàm không phải ai cũng cho mặt mũi như Tống Tranh, cho nên gặp mặt đều là nhờ Tống Tranh mới có được.
Bởi vì cậu nhóc đó đối với Tống Tranh thì việc gì cũng đáp ứng.
“Không có chuyện gì, ” Tống Tranh cũng thu thập đồ đạc, ôm máy vi tính, vỗ vỗ vai Lục Ninh Cảnh, “Đi thôi.”
Hai người cùng tắt đèn khóa cửa, lúc khóa cửa, cửa kính có chút lung lay, đại khái là Lục Ninh Cảnh dùng sức quá mạnh, làm cho cửa vỡ xuống, Lục Ninh Cảnh dở khóc dở cười nhìn tay cầm trên tay, ở trước mặt Tống Tranh quơ quơ, “Em đây có tính là phá hoại của công không?”
Tống Tranh cười nói: “Nó cũng hỏng sẵn rồi, bất quá, làm anh nhớ ra, chỗ chúng ta cũng quá nhỏ, nếu có nhận thêm người thì cũng không có chỗ chứa, cần phải cân nhắc chuyển sang nơi khác.”
Chuyện chuyển vị trí của công ty kỳ thực đã được nhắc đến từ lâu, chỉ là tổng bộ bên kia vẫn không phê chuẩn, nếu như giành được hạng mục Hoành Á lần này, năng suất tiêu thụ trong năm nay sẽ vọt lên xếp thứ hai, lúc đó bắt buộc phải tuyển người mới, tổng bộ không có không phê chuẩn.
Lục Ninh Cảnh đem tay giữ cửa để trên bàn, khóa cửa, hai người cùng đi xuống tầng dưới. Lục Ninh Cảnh ngồi xe buýt, Tống Tranh đưa Trịnh tiểu công tử đi ăn cơm.
Buổi tối về đến nhà, Lục Ninh Cảnh tắm rửa sạch sẽ ngồi ở trên giường, đem notebook để lên đùi, xem qua vài thông tin đấu thầu trực tuyến. Bỗng nhiên, di động bên cạnh réo, Lục Ninh Cảnh liếc mắt qua, là lão Đại ở chung phòng kí túc xá thời đại học, tên là Dương Minh.
“Này, lão Tứ a, dạo này thế nào?”
“Vẫn thế, bình thường, cậu thì sao, đột nhiên nhớ tớ mà gọi điện à?”
“Ai, cậu còn không biết ngại, chẳng gọi điện thoại, chắc đem cả phòng quên hết rồi.”
Lục Ninh Cảnh thực sự bối rối: “Công việc bận rộn quá.”
“Không muốn bận rộn hay là không muốn có bạn, thứ Sáu tuần này có rảnh không, đi họp mặt?”
Lục Ninh Cảnh cầm lịch bàn ở đầu giường, lật một chút, phát hiện thứ Sáu không có chuyện gì quan trọng. Tuy rằng từ khi làm làm nhân viên bán hàng, đi làm rồi tan tầm, thời gian làm việc hay ngày nghỉ đối với cậu mà nói đều không khác nhau là mấy, mà như lão Đại đã nói, có muốn bạn bè không?
“Có a, tập trung nơi nào?”
“Đương nhiên là về trường rồi.”
“Ặc…” Lục Ninh Cảnh trán chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh, “Không có việc gì thì chạy tới trường làm cái gì? Đừng nói cậu hoài niệm cái cửa hàng gần trường nhé.”
“Tớ nói, cậu thực sự là bận bịu đến choáng váng mà, thứ Sáu tuần này là kỉ niệm 100 năm thành lập trường nha.”
Lục Ninh Cảnh: …
Trường đại học của Lục Ninh Cảnh tuy rằng không phải đứng đầu trong nước, nhưng cũng coi như là nổi danh, cho nên lễ kỉ niệm 100 năm thành lập trường đặc biệt long trọng, mời rất nhiều học sinh thành đạt trở về, làm huyên náo toàn bộ trường học, lúc vào cổng đã bán đủ các lại áo sơ mi kỉ niệm, trong sân trường, một vài vật kỷ niệm làm cho mấy người bên kia thét to, tình cảnh vô cùng náo nhiệt.
“Lão Tứ, bên này, bên này.”
Lúc Lục Ninh Cảnh vừa tới, liền thấy lão Tam đứng dưới tại một gốc cây ngân hạnh* vẫy tay với cậu, lão Đại với lão Nhị ở nước ngoai, đều chưa tới, Lục Ninh Cảnh chạy tới, lão Tam vỗ vai cậu một cái, lại nhìn phía sau cậu một chút: “Sao không thất nữ thần Nhạc Nhạc đi cùng cậu?”
*Ngân hạnh: Bạch quả (tên khoa học: Ginkgo biloba; 銀杏 trong tiếng Trung, tức là ngân hạnh hay 白果là bạch quả), là loài cây thân gỗ duy nhất còn sinh tồn trong chi Ginkgo, họ Ginkgoaceae.
Nhạc Nhạc ngày trước cùng là mỹ nữ nổi danh cùng khoa cậu, người theo đuổi không ít, chỉ là Nhạc Nhạc vẫn luôn lấy học tập làm trọng, học đại học không nói chuyện yêu đương, mãi đến tận năm thứ tư đại học mới cùng Lục Ninh Cảnh quen nhau, mỹ nữ của khoa cùng học trưởng đã tốt nghiệp hai năm ở cùng một chỗ làm tan vỡ không ít giấc mộng của các trạch nam, trạch nữ*, lúc đó còn làm náo động toàn khoa.
*trạch nam, trạch nữ: hiểu đơn giàn là các bạn nam/nữ thích ru rú trong nhà
Không nghĩ tới yêu nhau được hai năm liền chia tay.
Anh em cùng kí túc tự nhiên cũng biết đến chuyện này.
“Chúng tớ chia tay.” Lục Ninh Cảnh hoàn toàn thẳng thắn, chuyện như vậy giấu giấu diếm diếm cũng không tốt gì.
“Gì cơ, chia tay?” Lão Tam mở to mắt, hai người đã nói đến chuyện cưới xin, giờ nói chia tay liền chia tay, lão Tam vô cùng tiếc nuối vỗ vỗ vai Lục Ninh Cảnh, an ủi, “Đời này thiếu gì hoa thơm, bỏ cô ấy thì cậu có cả một vườn hoa đang chờ đón.”
Lục Ninh Cảnh: …
“Ha ha, đùa giỡn tí, tình yêu cũng cần có duyên phận, không miễn cưỡng được.”
Lục Ninh Cảnh cũng không muốn quay lại với Nhạc Nhạc, ngược lại nói: “Cậu thế nào, hồi trước không phải nói là có bạn gái mới sao, làm sao không mang ra anh em xem một chút.”
“Ha, cô ấy hôm qua còn nháo muốn tới đây, tớ không muốn, cô ấy không phải sinh viên trường mình, anh em chúng ta tụ hội, không muốn mang cô ấy tới.”
“Cô ấy không ý kiến?”
“Có chứ, sao lại không, tối hôm qua hơn mười một giờ còn muốn một mình chạy về nhà. Thế gian nhiều cô gái tốt như vậy, nên là cô ấy, cũng có thể thay.”
Đối với loại lời nói của lão Tam, Lục Ninh Cảnh đã quen thuộc từ lâu, lão tam xem như là một tên nhà giàu đẹp trai, cái gì cũng tốt, từ đại học đã bắt đầu thay bạn gái như thay áo.
Không lâu sau đó, lão Đại và lão Nhị cũng tới. Hai người bọn họ đều ở nước ngoài, hôm qua vừa đáp máy bay xuống, vào lúc này còn sớm, cả một quyết định đi vòng vòng, sau đó sẽ tìm quán ăn ở gần đó ăn cơm, nhưng mà, bốn chàng trai cùng nhau đi dạo thực sự chói mắt cực kì, ý kiến bất đồng, cuối cùng biến thành lão Đại và lão Tam đi, Lục Ninh Cảnh cùng lão Nhị đi loanh quanh.
Hai người đi tới trước phòng thí nghiệm, lão Nhị nói: ” Giáo sư Hoàng vào lúc này đang trong phòng thí nghiệm, Ninh Cảnh, cậu đi dạo chút đi, tớ vào chào giáo sư Hoàng một tiếng.”
Lão Nhị lúc trước là thánh ngủ trong phòng học, không chỉ tu bọn họ chuyên nghiệp, còn đặc biệt phát triển trên tinh thần của một sinh vật, giáo sư Hoàng là thầy giáo kiêm sinh vật thí nghiệm tốt nghiệp của hắn, vẫn đối với lão Nhị phi thường chăm sóc. lão Nhị thật lâu mới trở lại trường học, đi thăm giáo sư Hoàng làchuyện đương nhiên.
“Cậu đi đi, tớ loanh quanh một vòng, có gì gọi điện cho tớ.”
“Ừa, cẩn thận nha.”
Cảnh sắc trường X vô cùng hợp lòng người, phòng thí nghiệm nằm trên đường cái, nối thẳng đến phòng thể chất cùng hội trường, dọc đường trồng đầy cây ngô đồng, nếu vào cuối thu, nơi này lá rụng bay tán loạn, nhiều hương vị phảng phất, đây là đạc trưng của trường đại học X nổi danh.
Chỉ là bây giờ còn đang đầu thu, khí trời nóng bức, lại diễn ra lễ kỉ niệm thành lập trường, người đi đường không ít, Lục Ninh Cảnh dọc theo bóng cây, thuận đường đi tới phòng hội trường, ngày hôm nay ở đó khẳng định có không ít danh nhân, Lục Ninh Cảnh muốn đi xem một chút.
Đại khái bởi vì là lễ kỉ niệm thành lập trường, người đi trên đường không ít, đều đang chụp ảnh lưu niệm, Lục Ninh Cảnh đi một đoạn đường, bỗng nhiên, một đứa bé đang được mẹ nó chup ảnh cho lại nghịch ngợm chạy ngược lại đường đi, khúc quanh phía trước vừa vặn có một chiếc xe lao ra, bởi vì là điểm mù, đứa bé không có cảnh giác, mẹ của nó chỉ kịp rít gào, Lục Ninh Cảnh ở gần đứa nhỏ nhất liền tiến lên lôi đứa nhỏ lại.
Lại không muốn bởi vì động tác quá mạnh, đứa bé ngược lại bị cậu kéo ra ngoài, con cậu thì do quán tính lại dập mông ngồi trước mũi xe, may mà trên đường nhiều người, tốc độ xe chạy không nhanh, may mà tài xế phanh gấp mới tránh khỏi tai nạn.
Mẹ đứa bé sợ đến tái mặt, chạy lại ôm lấy đứa nhỏ, liên tục nói cám ơn, Lục Ninh Cảnh nói câu không có chuyện gì, đang muốn từ dưới đất bò dậy, liền thấy một nam nhân từ trên xe bước xuống.
Tại sao lại là hắn?
Bên kia, Tống Tranh cùng Trịnh tiểu công tử ngồi hết một tối ở tiệm cà phê, Trịnh tiểu công tử cũng không gọi hắn là Tống tổng nữa mà là đổi thành thầy Tống. Thậm chí còn tuyên bố muốn sa thải ba mình, chuyển đến nơi của Tống Tranh làm nhân viên bán hàng, làm cho Tống Tranh dở khóc dở cười.
Đồng thời, hắn thấy thằng nhóc này cũng thật ấu trĩ, chằng quyết đoán, nhưng lại sử dụng được.
Đây cũng là một thu hoạch lớn.
Bởi vì biết nhà cậu không tới đón, Tống Tranh lại thường hay ra ngoài xã giao, uống rượu nên cũng không bao giờ lái xe. Cho nên Tống Tranh giúp Trịnh Vân Phàm bắt một chiếc taxi. Lúc lên xe, Trịnh Vân Phàm trừng mắt nhìn Tống Tranh: “Thầy Tống, lần sau gặp mặt.”
Tống Tranh cười cười, “Trở về đi, đi đường cẩn thận.”
Đưa mắt nhìn chiếc xe chở Trịnh Vân Phàm đi xa, Tống Tranh gọi taxi trở về.
Đúng là một ngày hoàn hảo.
Đương nhiên cái hoàn hảo này chỉ là đúng với Tống Tranh, còn đối với Lục Ninh Cảnh mà nói, tuy rằng đoạn thời gian ở cùng Trịnh tiên sinh kia là ngoài dự liệu, thế nhưng vừa nghĩ tới khách hàng lại là tình địch của mình, liền cảm thấy mọi thứ rối tung cả lên.
Bán hàng thì chẳng bao giờ biết đến ngày nghỉ hay thời gian làm việc, bất quá xế chiều thứ bảy tuần này, bởi vì cũng không có nhiều khách hàng, Lục Ninh Cảnh quyết định dành cả buổi chiểu ở nhà xem phim hay làm cái gì đó để buông lỏng tâm tình, thuận tiện nghĩ chút chút về hạng mục Hoành Á kia.
Dù sao công ty đối thủ của bọn họ cũng có “quen biết” với phó tổng Trương của Hoành Á, mà bọn họ bây giờ thì lại còn đang chiến đấu với cậu nhóc không dính khói bụi trần kia, chặng đường còn rất dài.
Lục Ninh Cảnh sửa sang lại một chút trong nhà, phát hiện qua nhiều ngày đồ dùng trong nhà đã gần hết, thậm chí ngay cả bột giặt quần áo cũng không có, liền quyết định đến siêu thị gần nhà sắm đồ. Lúc đang thay quần áo thì di động của cậu vang lên.
Lục Ninh Cảnh nhìn qua, phát màn hình hiện lên hai chữ: Nhạc Nhạc.
Hít một hơi sâu, Lục Ninh Cảnh mới nhận.
“Này, cái kia, không làm phiền anh chứ?”
Lục Ninh Cảnh tựa đầu dựa vào ghế salông: “Chuyện gì?”
“Em, em có chút đồ làm rơi ở nhà anh, nếu anh không tiện, em qua đó lấy, hoặc là, ” giọng nói đối phương đột nhiên vội vã, “Anh để ở dưới lầu bảo vệ cũng được.”
“Thứ gì?”
“Một cái USB, lần trước em để ở trong ngăn kéo đầu giường, bên trong có một phần tư liệu muốn dùng đến nên nhớ ra.”
Lục Ninh Cảnh đi phòng, mở ngăn kéo tìm kiếm thì quả nhiên thấy một cái USB màu hồng phấn, hỏi lại: “Hồng nhạt?”
“Ừm, chính là nó.”
“Em đang ở nhà?”
“A?” Bị cậu hỏi vậy Nhạc Nhạc có chút sửng sốt, sau đó nói, “Đúng vậy.”
“Hai mươi phút sau gặp ở cửa siêu thị tạp hoá gần nhà em.”
“A, ai, không cần không cần, em tự mình tới lấy là được, không cần anh mang qua, thật đó.”
“Anh qua đó mua chút đồ, tiện đường mang cho em.”
Nhạc Nhạc cho là Lục Ninh Cảnh kiếm cớ, cảm động một hồi, “Làm phiền anh rồi.”
Lục Ninh Cảnh ừ một câu, cúp điện thoại.
Thay quần áo xong, Lục Ninh Cảnh ra cửa, ngồi xe buýt đến siêu thị thì xuống xe, Nhạc Nhạc đã chờ ở đó, cô hôm nay ăn mặc rất tùy ý, tay cầm cây dù. Lúc nhìn thấy Lục Ninh Cảnh, cả hai lại có chút lúng túng.
“USB của em.” Lục Ninh Cảnh chìa ra cái túi nhỏ.
“Cảm ơn.” Nhạc Nhạc nhận lấy, “Đã làm phiền anh.”
“Không chuyện gì, anh đi trước.”
“Chờ đã, cái kia, hôm qua bác gái gọi cho em, nói bà ấy cùng bác trai nhìn trúng một căn phòng không tệ, muốn em và anh đến đó xem, anh có phải… không đem chuyện chúng ta chia tay nói cho bọn họ biết?”
“Dạo này bận quá, quên mất, anh sẽ mau chóng nói, xin lỗi đã làm em bất tiện.”
“…” giọng điệu của Lục Ninh Cảnh cùng lời giải thích mang theo khách khí, còn để lộ ra ý trách cứ nồng đậm, Nhạc Nhạc cúi đầu nhìn mũi giày của mình, “Ý em không phải thế, em chỉ là, chỉ là… Bác gái bảo em khuyên anh, dùng tiền của họ, sau này anh lại chăm sóc lại họ thì cũng như nhau.”
Ngày hôm qua mẹ Lục gọi điện thoại cho cô, nói với cô chuyện phòng ốc hai người không cần bận tâm, tiền cọc đã chuẩn bị xong, phòng cho vay cũng sẽ hỗ trợ, điều này làm cho tâm lý cô nàng đặc biệt khó chịu, kỳ thực cô và Lục Ninh Cảnh trong khoảng thời gian ở cùng nhau, tuy rằng chỉ gặp qua mẹ Lục hai, ba lần nhưng bà ấy lại đối với cô phi thường tốt, tốt đến mức, ngày hôm qua khi nghe bà nói mấy lời kia, liền cảm thấy vô cùng hổ thẹn.
“Đó là việc của anh.”
“…” Nhạc Nhạc bị lời này Lục Ninh Cảnh nghẹn một cái, chật vật nói, “Là ta vượt quá, xin lỗi, không có chuyện gì, vậy em đi trước, ai, hôm nay gió thật lớn.”
Nhạc Nhạc vuốt mắt, rõ ràng là đang khóc, tâm Lục Ninh Cảnh cứng ngắc sững sờ bị biểu hiện của cô đánh gục, muốn đến an ủi vài câu, rốt cục đem lời nói đến miệng nuốt xuống.
Cậu cũng không có tư cách đó.
Buổi tối Lục Ninh Cảnh suy tính một phen, quyết định gọi cho mẹ Lục, chuyện như vậy, giấu diếm được bây giờ chứ không giấu được mười năm, sớm muộn cũng phải biết.
Điện thoại vang lên hai tiếng liền có người nhận.
“Mẹ đang định gọi cho con thì con lại gọi tới, ăn cơm chưa?”
“Con ăn rồi, mẹ…”
Lục Ninh Cảnh do dự làm sao để mở miệng, mẹ Lục bên kia đã nói, “Làm sao đột nhiên chán ngán như vậy, gặp khó khăn gì à?”
“Không có.”
“Không có là tốt rồi, ” khẩu khí mẹ liền trở nên nhẹ nhàng, có thể nhìn ra được tâm tình bà ngày hôm nay cực kỳ tốt, “Hôm qua mẹ với ba con đi nhìn căn nhà kia một chút, rất được, vốn muốn để cho con trở về rồi xem thế nào, nhưng điện thoại con lại gọi không được, nên mẹ gọi cho Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc chắc là cũng có nói với con.”
“Mẹ, ” Lục Ninh Cảnh nắm chặt điện thoại trong tay, “Con với Nhạc Nhạc chia tay rồi.”
“Con nói cái gì?” Mẹ Lục hiển nhiên bị tin tức này làm nghẹn, “Chia tay? Làm sao chia tay?”
“Bọn con không hợp.”
“Không phải chuẩn bị cưới sao, tại sao lại không thích hợp chứ?”
“Mẹ, không nói trước được gì, nếu cứ cưới xin là do thích hợp thì đã không có nhiều người ly hôn.”
“Ai…” Lục mụ mụ thở dài, giọng nói lạc đi, “Chia tay thì chia tay, các con còn trẻ, bản thân vui vẻ là được rồi.”
Lục Ninh Cảnh biết tâm tình mẹ mình khẳng định không tốt, bà ấy thích Nhạc Nhạc như vậy, lúc nghe nói chia thay, chắc khó chịu lắm.
Mẹ Lục đau lòng cho con trai, bà biết Lục Ninh Cảnh cũng không phải người vô tình bạc nghĩa, cố tình gây sự, nói chia tay, khẳng định là có lý do bất đắc dĩ, cũng an ủi Lục Ninh Cảnh một phen, nếu không phải ông chồng đang bận thì bà cũng sẽ tới thăm cậu.
Thoắt cái lại tới thứ Hai, Lục Ninh Cảnh bận rộn trở lại, lúc đó công ty đã không còn người, chỉ có phòng làm việc Tống Tranh đèn vẫn sáng, Lục Ninh Cảnh đi tới, nói: “Tống tổng, anh còn không về đi.”
“Sắp rồi, anh còn định đi ăn một bữa Trịnh tiểu công tử, chậm chút.”
Nói đến cái này, Lục Ninh Cảnh xấu hổ, “Vốn là bọn em phải làm việc này, lại khiến anh phải hao tổn tinh thần phí sức.”
Sau khi Trịnh Vân Phàm quen biết Tống Tranh, quan hệ của hai người từ từ tăng dần, nhưng đối với Lục Ninh Cảnh bọn họ, đến một câu thừa thãi cũng không muốn nói, lúc gọi điện cho cậu thì có thứ ký tiếp, Trịnh Vân Phàm không phải ai cũng cho mặt mũi như Tống Tranh, cho nên gặp mặt đều là nhờ Tống Tranh mới có được.
Bởi vì cậu nhóc đó đối với Tống Tranh thì việc gì cũng đáp ứng.
“Không có chuyện gì, ” Tống Tranh cũng thu thập đồ đạc, ôm máy vi tính, vỗ vỗ vai Lục Ninh Cảnh, “Đi thôi.”
Hai người cùng tắt đèn khóa cửa, lúc khóa cửa, cửa kính có chút lung lay, đại khái là Lục Ninh Cảnh dùng sức quá mạnh, làm cho cửa vỡ xuống, Lục Ninh Cảnh dở khóc dở cười nhìn tay cầm trên tay, ở trước mặt Tống Tranh quơ quơ, “Em đây có tính là phá hoại của công không?”
Tống Tranh cười nói: “Nó cũng hỏng sẵn rồi, bất quá, làm anh nhớ ra, chỗ chúng ta cũng quá nhỏ, nếu có nhận thêm người thì cũng không có chỗ chứa, cần phải cân nhắc chuyển sang nơi khác.”
Chuyện chuyển vị trí của công ty kỳ thực đã được nhắc đến từ lâu, chỉ là tổng bộ bên kia vẫn không phê chuẩn, nếu như giành được hạng mục Hoành Á lần này, năng suất tiêu thụ trong năm nay sẽ vọt lên xếp thứ hai, lúc đó bắt buộc phải tuyển người mới, tổng bộ không có không phê chuẩn.
Lục Ninh Cảnh đem tay giữ cửa để trên bàn, khóa cửa, hai người cùng đi xuống tầng dưới. Lục Ninh Cảnh ngồi xe buýt, Tống Tranh đưa Trịnh tiểu công tử đi ăn cơm.
Buổi tối về đến nhà, Lục Ninh Cảnh tắm rửa sạch sẽ ngồi ở trên giường, đem notebook để lên đùi, xem qua vài thông tin đấu thầu trực tuyến. Bỗng nhiên, di động bên cạnh réo, Lục Ninh Cảnh liếc mắt qua, là lão Đại ở chung phòng kí túc xá thời đại học, tên là Dương Minh.
“Này, lão Tứ a, dạo này thế nào?”
“Vẫn thế, bình thường, cậu thì sao, đột nhiên nhớ tớ mà gọi điện à?”
“Ai, cậu còn không biết ngại, chẳng gọi điện thoại, chắc đem cả phòng quên hết rồi.”
Lục Ninh Cảnh thực sự bối rối: “Công việc bận rộn quá.”
“Không muốn bận rộn hay là không muốn có bạn, thứ Sáu tuần này có rảnh không, đi họp mặt?”
Lục Ninh Cảnh cầm lịch bàn ở đầu giường, lật một chút, phát hiện thứ Sáu không có chuyện gì quan trọng. Tuy rằng từ khi làm làm nhân viên bán hàng, đi làm rồi tan tầm, thời gian làm việc hay ngày nghỉ đối với cậu mà nói đều không khác nhau là mấy, mà như lão Đại đã nói, có muốn bạn bè không?
“Có a, tập trung nơi nào?”
“Đương nhiên là về trường rồi.”
“Ặc…” Lục Ninh Cảnh trán chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh, “Không có việc gì thì chạy tới trường làm cái gì? Đừng nói cậu hoài niệm cái cửa hàng gần trường nhé.”
“Tớ nói, cậu thực sự là bận bịu đến choáng váng mà, thứ Sáu tuần này là kỉ niệm năm thành lập trường nha.”
Lục Ninh Cảnh: …
Trường đại học của Lục Ninh Cảnh tuy rằng không phải đứng đầu trong nước, nhưng cũng coi như là nổi danh, cho nên lễ kỉ niệm năm thành lập trường đặc biệt long trọng, mời rất nhiều học sinh thành đạt trở về, làm huyên náo toàn bộ trường học, lúc vào cổng đã bán đủ các lại áo sơ mi kỉ niệm, trong sân trường, một vài vật kỷ niệm làm cho mấy người bên kia thét to, tình cảnh vô cùng náo nhiệt.
“Lão Tứ, bên này, bên này.”
Lúc Lục Ninh Cảnh vừa tới, liền thấy lão Tam đứng dưới tại một gốc cây ngân hạnh vẫy tay với cậu, lão Đại với lão Nhị ở nước ngoai, đều chưa tới, Lục Ninh Cảnh chạy tới, lão Tam vỗ vai cậu một cái, lại nhìn phía sau cậu một chút: “Sao không thất nữ thần Nhạc Nhạc đi cùng cậu?”
Ngân hạnh: Bạch quả (tên khoa học: Ginkgo biloba; 銀杏 trong tiếng Trung, tức là ngân hạnh hay 白果là bạch quả), là loài cây thân gỗ duy nhất còn sinh tồn trong chi Ginkgo, họ Ginkgoaceae.
Nhạc Nhạc ngày trước cùng là mỹ nữ nổi danh cùng khoa cậu, người theo đuổi không ít, chỉ là Nhạc Nhạc vẫn luôn lấy học tập làm trọng, học đại học không nói chuyện yêu đương, mãi đến tận năm thứ tư đại học mới cùng Lục Ninh Cảnh quen nhau, mỹ nữ của khoa cùng học trưởng đã tốt nghiệp hai năm ở cùng một chỗ làm tan vỡ không ít giấc mộng của các trạch nam, trạch nữ, lúc đó còn làm náo động toàn khoa.
trạch nam, trạch nữ: hiểu đơn giàn là các bạn nam/nữ thích ru rú trong nhà
Không nghĩ tới yêu nhau được hai năm liền chia tay.
Anh em cùng kí túc tự nhiên cũng biết đến chuyện này.
“Chúng tớ chia tay.” Lục Ninh Cảnh hoàn toàn thẳng thắn, chuyện như vậy giấu giấu diếm diếm cũng không tốt gì.
“Gì cơ, chia tay?” Lão Tam mở to mắt, hai người đã nói đến chuyện cưới xin, giờ nói chia tay liền chia tay, lão Tam vô cùng tiếc nuối vỗ vỗ vai Lục Ninh Cảnh, an ủi, “Đời này thiếu gì hoa thơm, bỏ cô ấy thì cậu có cả một vườn hoa đang chờ đón.”
Lục Ninh Cảnh: …
“Ha ha, đùa giỡn tí, tình yêu cũng cần có duyên phận, không miễn cưỡng được.”
Lục Ninh Cảnh cũng không muốn quay lại với Nhạc Nhạc, ngược lại nói: “Cậu thế nào, hồi trước không phải nói là có bạn gái mới sao, làm sao không mang ra anh em xem một chút.”
“Ha, cô ấy hôm qua còn nháo muốn tới đây, tớ không muốn, cô ấy không phải sinh viên trường mình, anh em chúng ta tụ hội, không muốn mang cô ấy tới.”
“Cô ấy không ý kiến?”
“Có chứ, sao lại không, tối hôm qua hơn mười một giờ còn muốn một mình chạy về nhà. Thế gian nhiều cô gái tốt như vậy, nên là cô ấy, cũng có thể thay.”
Đối với loại lời nói của lão Tam, Lục Ninh Cảnh đã quen thuộc từ lâu, lão tam xem như là một tên nhà giàu đẹp trai, cái gì cũng tốt, từ đại học đã bắt đầu thay bạn gái như thay áo.
Không lâu sau đó, lão Đại và lão Nhị cũng tới. Hai người bọn họ đều ở nước ngoài, hôm qua vừa đáp máy bay xuống, vào lúc này còn sớm, cả một quyết định đi vòng vòng, sau đó sẽ tìm quán ăn ở gần đó ăn cơm, nhưng mà, bốn chàng trai cùng nhau đi dạo thực sự chói mắt cực kì, ý kiến bất đồng, cuối cùng biến thành lão Đại và lão Tam đi, Lục Ninh Cảnh cùng lão Nhị đi loanh quanh.
Hai người đi tới trước phòng thí nghiệm, lão Nhị nói: ” Giáo sư Hoàng vào lúc này đang trong phòng thí nghiệm, Ninh Cảnh, cậu đi dạo chút đi, tớ vào chào giáo sư Hoàng một tiếng.”
Lão Nhị lúc trước là thánh ngủ trong phòng học, không chỉ tu bọn họ chuyên nghiệp, còn đặc biệt phát triển trên tinh thần của một sinh vật, giáo sư Hoàng là thầy giáo kiêm sinh vật thí nghiệm tốt nghiệp của hắn, vẫn đối với lão Nhị phi thường chăm sóc. lão Nhị thật lâu mới trở lại trường học, đi thăm giáo sư Hoàng làchuyện đương nhiên.
“Cậu đi đi, tớ loanh quanh một vòng, có gì gọi điện cho tớ.”
“Ừa, cẩn thận nha.”
Cảnh sắc trường X vô cùng hợp lòng người, phòng thí nghiệm nằm trên đường cái, nối thẳng đến phòng thể chất cùng hội trường, dọc đường trồng đầy cây ngô đồng, nếu vào cuối thu, nơi này lá rụng bay tán loạn, nhiều hương vị phảng phất, đây là đạc trưng của trường đại học X nổi danh.
Chỉ là bây giờ còn đang đầu thu, khí trời nóng bức, lại diễn ra lễ kỉ niệm thành lập trường, người đi đường không ít, Lục Ninh Cảnh dọc theo bóng cây, thuận đường đi tới phòng hội trường, ngày hôm nay ở đó khẳng định có không ít danh nhân, Lục Ninh Cảnh muốn đi xem một chút.
Đại khái bởi vì là lễ kỉ niệm thành lập trường, người đi trên đường không ít, đều đang chụp ảnh lưu niệm, Lục Ninh Cảnh đi một đoạn đường, bỗng nhiên, một đứa bé đang được mẹ nó chup ảnh cho lại nghịch ngợm chạy ngược lại đường đi, khúc quanh phía trước vừa vặn có một chiếc xe lao ra, bởi vì là điểm mù, đứa bé không có cảnh giác, mẹ của nó chỉ kịp rít gào, Lục Ninh Cảnh ở gần đứa nhỏ nhất liền tiến lên lôi đứa nhỏ lại.
Lại không muốn bởi vì động tác quá mạnh, đứa bé ngược lại bị cậu kéo ra ngoài, con cậu thì do quán tính lại dập mông ngồi trước mũi xe, may mà trên đường nhiều người, tốc độ xe chạy không nhanh, may mà tài xế phanh gấp mới tránh khỏi tai nạn.
Mẹ đứa bé sợ đến tái mặt, chạy lại ôm lấy đứa nhỏ, liên tục nói cám ơn, Lục Ninh Cảnh nói câu không có chuyện gì, đang muốn từ dưới đất bò dậy, liền thấy một nam nhân từ trên xe bước xuống.
Tại sao lại là hắn?