Trong tủ lạnh rau dưa tất cả đều nát vụn,nguyên liệu có thể sử dụng chỉ còn lại có rau đông lạnh cùng một ít thực phẩm, Văn Dĩ An cân nhắc một chút, cuối cùng quyết định làm mỳ Ý cho anh ăn.
Làm mỳ Ý cần cà rốt với một ít rau tươi,trong nhà vừa vặn có. Cho nên hai mươi phút sau, một tô mỳ Ý thịt bằm thơm ngào ngạt xuất hiện.
Lúc bưng lên, Văn Dĩ An ngạc nhiên phát hiện phòng khách như là đột nhiên được gậy thần hóa phép, không chỉ có rèm cửa sổ được buộc gọn gàng, ngay cả rác, bình rượu, tạp vật chung quanh tất cả đều biến mất không thấy.
Này hết thảy là anh làm sao?
Anh đâu rồi?
"Đáng chết!"
Mới nghĩ anh chạy đến chỗ nào, chợt nghe thấy từ toilet truyền đến một tiếng thấp rủa.
Văn Dĩ An ngạc nhiên quay đầu nhìn. Cô đặt tô mỳ lên bàn, do dự một chút rốt cục nhịn không được đi qua.
Toilet không đóng cửa, cho nên liếc mắt một cái liền thấy anh đang làm cái gì. Anh đang rửa miệng vết thương trên lòng bàn chân, nhưng làm người ta khó có thể tin là, anh thế nhưng dùng xà phòng rửa miệng vết thương?!(S: phụt, vắng vợ một cái là y như rằng…)
"Anh đang làm cái quỷ gì?!" Cô hoảng sợ lớn tiếng kêu.
Phạm Đằng bị cô xuất hiện đột ngột mà kinh hách, bỗng nhiên hai mắt mở lớn quay đầu nhìn cô, lại nói không ra câu nào.
"Anh đang làm cái gì? Vết thương sao có thể dùng xà phòng rửa, anh muốn chân mình thối rữa sao?" Cô tức giận đi vào trong toilet, một bên răn dạy anh, một bên thật cẩn thận tiếp nhận công tác thay anh xử lý.
Phạm Đằng ngoan ngoãn để cô mắng, để cô tự băng bó lòng bàn chân mình. Anh từ đầu đến cuối im lặng, chính là dùng ánh mắt chứa đựng tình yêu ôn nhu ngóng nhìn cô, tựa như chỉ cần nhìn cô như vậy cả đời là anh mỹ mãn rồi.
"Tốt lắm."
Rốt cục băng bó xong, Văn Dĩ An ngẩng đầu lên, liền chạm phải ánh mắt nóng bỏng thương yêu của anh.
Hai người trầm mặc bốn mắt tương giao,không ai chuyển dời.
Phạm Đằng đầu không tự chủ được nhẹ nhàng thấp xuống, khi cô nín thở, nháy mắt đem môi mình đặt lên môi cô.
Từ đầu là khẽ hôn thử,sau đó là xâm nhập qua lại, hai người hơi thở tùy theo đó mà càng lúc càng dồn dập.
Hôn môi căn bản chưa đủ, Phạm Đằng thuận thế đem môi dời xuống cái cổ mềm mại thơm mát, hút môi cô, hai tay bận bịu không ngừng tham tiến dưới lớp quần áo vuốt ve da thịt hoạt nộn của cô.
Không biết là anh quá mức kích động, hay cô quá mức thỏa tình, đụng phải đồ trang trí làm nó rơi xuống đất vang lên một tiếng "Đông"
Văn Dĩ An cả người cứng đờ, lập tức thân thủ đẩy anh, từng bước lui ra phía sau.
Phạm Đằng không có ngăn cản cô, không có hướng cô nói xin lỗi, cũng không có lộ ra biểu tình đắc ý hay bất an, chính là lẳng lặng nhìn cô, tựa như đang đợi cô quyết định vận mệnh của mình.
Bốn phía im lặng.
"Anh không phải nói anh đã đói bụng sao? Em làm mỳ Ý thịt bằm." Văn Dĩ An trầm mặc một lúc,sau đó mới bình tĩnh mở miệng, nói xong liền dẫn đầu đi ra ngoài.
Phạm Đằng mỉm cười đi theo cô.
Xem ra cô là muốn tha thứ cho anh, cũng nguyện ý trở lại bên cạnh anh cùng anh tiếp tục duyên vợ chồng.
Xem ra hết thảy đều tốt đẹp (nguyên: vũ thiên thanh).
Phạm Đằng mới nghĩ như vậy, không nghĩ tới lại thấy cô cầm bao da đặt trên sô pha, chuẩn bị chạy lấy người.
"Em muốn đi đâu?" Anh ngạc nhiên kinh.
"Về nhà." Văn Dĩ An mặt không chút thay đổi đáp.
"Nơi này chính là nhà em, em còn về đâu?" Anh nhanh chóng đi tới ngăn trở đường đi của cô.
"Nơi này là nhà của tôi sao?"
"Đương nhiên."
"Nhưng là tôi nhớ rõ nửa tháng trước, tôi hình như không được ở trong này, hình như cũng không có người đến nói cho tôi biết kỳ thật nơi này mới là nhà của tôi?" Cô nhíu mi, nhìn anh không chuyển mắt.
"Dĩ An……" Phạm Đằng muốn nói lại thôi, mày nhăn lại không biết nên nói cái gì.
"Đừng chặn đường, tôi muốn về nhà."
"Anh sẽ không để em đi." Anh kiên định chế trụ cổ tay cô,đôi mắt thâm thúy có mạt liều lĩnh cuồng liệt. "Vất vả lắm em mới quay về, anh tuyệt đối sẽ không để em rời khỏi anh, cho dù muốn anh trả giá hết thảy, bao gồm cả sinh mệnh, anh cũng không tiếc."
"Anh còn muốn tra tấn tôi?" Văn Dĩ An trầm mặc một chút, nhẹ giọng hỏi.
"Không!" Anh kêu lên, biểu tình trên mặt tràn ngập ảo não cùng hối hận. "Anh là đồ ngu ngốc, ngu xuẩn, ngay cả chân tướng sự tình chưa biết rõ ràng, liền tự cho là đúng làm một đống chuyện ngu xuẩn thương tổn em. Nếu em hận anh, anh không lời nào để nói, bởi vì ngay cả anh còn không thể tha thứ chính mình, tha thứ cho những gì mình đã làm với em. Nhưng dù như vậy, cho dù cảm thấy chính mình căn bản là không xứng lại có được em, anh vẫn muốn giữ em bên cạnh, muốn yêu em, muốn cho em hạnh phúc, thẳng đến khi anh nhắm mắt không còn hô hấp mới thôi."
Văn Dĩ An cúi đầu im lặng, không cho anh thấy chính mình không cẩn thận toát ra cảm động cùng tâm động. Anh tuyệt đối sẽ không biết cô giờ phút này bao nhiêu cao hứng, những lời này có ý nghĩa rất lớn với cô.
"Dĩ An, cho anh thêm một cơ hội được không? Cho dù không phải vì anh, cũng vì chính em, xin em cho anh được không?"
"Vì chính tôi?" Cô không khỏi ngẩng đầu nhíu mày nói.
"Em vẫn còn quan tâm anh." Anh ngóng nhìn cô, thanh âm ôn nhu nhẹ nhàng.
"Anh thật sự thực tự cho là đúng."
"Phải không?" Anh lẳng lặng nhìn cô, vẻ mặt không có một tia cưỡng cầu cưỡng bức, có chính là quyết tâm kiên định, giống như đã muốn quyết định binh đến tướng chặn, thủy đến thổ dấu, mặc kệ cô nói cái gì, làm cái gì, cũng không thể bắt anh buông tay cô.
Bộ dáng của anh thoạt nhìn kiên định mà ôn nhu, bất quá sắc mặt lại tái nhợt tiều tụy, trong mắt tơ máu che kín, người cũng gầy đi,so với bộ dáng lúc trước cao ngất suất khí, tràn ngập tinh lực kém thật nhiều.
"Mỳ Ý sắp nguội, anh còn không đi ăn sao?" Cô bỗng nhiên mở miệng nói.
"Chỉ cần em đáp ứng anh không rời đi, anh sẽ ăn."
"Anh hẳn là biết, anh không ăn, người đói bụng là anh chứ không phải tôi."
"Anh biết."Tuy rằng nói như vậy,nhưng anh không có xoay người đến bàn ăn.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ giằng co một lúc, Văn Dĩ An đột nhiên thở ra một hơi, như là thỏa hiệp hoặc không kiên nhẫn mở miệng –
"Biết còn không đi ăn mỳ?" Cô khẩu khí ác liệt nói. Vì sao cô không thể mặc kệ anh đâu?
"Em đáp ứng anh?" Phạm Đằng hai mắt đột nhiên sáng ngời.
"Tôi đáp ứng tạm thời không đi." Cô làm bộ làm tịch tà nghễ anh, đặc biệt cường điệu hai chữ "Tạm thời" này.
"Tạm thời?" Anh khép hờ hai mắt, không vừa lòng với đáp án này.
"Quá khứ anh làm nhiều chuyện ngu ngốc với tôi" Cô nói. "Kết quả anh cái gì cũng không bổ cứu(dùng các biện pháp để uốn nắn, sửa chữa, xoay chuyển tình hình bất lợi, nghĩ/bổ túc), thậm chí ngay cả cái cơ bản nhất là một lời xin lỗi cũng chưa nói với tôi. Trên đời này có chuyện tiện nghi như vậy sao?" Cô trào phúng hừ thanh nói.
Chỉ cần cô tha thứ, cho dù là muốn anh lên núi đao xuống vạc dầu, anh cũng không nhăn mày. Phạm Đằng ở trong lòng thề.
"Thực xin lỗi." Anh trước hướng cô giải thích, sau đó còn thật sự ngóng nhìn cô hỏi: "Em muốn anh làm cái gì? Mặc kệ là chuyện gì, chỉ cần em mở miệng, cho dù có phải mất mạng, anh tuyệt đối làm được vì em."
"Lời này là anh nói?"
Phạm Đằng vẻ mặt còn thật sự gật đầu.
"Vậy anh ăn mỳ trước,có gì chúng ta nói sau."
"Được."
Trong tủ lạnh rau dưa tất cả đều nát vụn,nguyên liệu có thể sử dụng chỉ còn lại có rau đông lạnh cùng một ít thực phẩm, Văn Dĩ An cân nhắc một chút, cuối cùng quyết định làm mỳ Ý cho anh ăn.
Làm mỳ Ý cần cà rốt với một ít rau tươi,trong nhà vừa vặn có. Cho nên hai mươi phút sau, một tô mỳ Ý thịt bằm thơm ngào ngạt xuất hiện.
Lúc bưng lên, Văn Dĩ An ngạc nhiên phát hiện phòng khách như là đột nhiên được gậy thần hóa phép, không chỉ có rèm cửa sổ được buộc gọn gàng, ngay cả rác, bình rượu, tạp vật chung quanh tất cả đều biến mất không thấy.
Này hết thảy là anh làm sao?
Anh đâu rồi?
"Đáng chết!"
Mới nghĩ anh chạy đến chỗ nào, chợt nghe thấy từ toilet truyền đến một tiếng thấp rủa.
Văn Dĩ An ngạc nhiên quay đầu nhìn. Cô đặt tô mỳ lên bàn, do dự một chút rốt cục nhịn không được đi qua.
Toilet không đóng cửa, cho nên liếc mắt một cái liền thấy anh đang làm cái gì. Anh đang rửa miệng vết thương trên lòng bàn chân, nhưng làm người ta khó có thể tin là, anh thế nhưng dùng xà phòng rửa miệng vết thương?!(S: phụt, vắng vợ một cái là y như rằng…)
"Anh đang làm cái quỷ gì?!" Cô hoảng sợ lớn tiếng kêu.
Phạm Đằng bị cô xuất hiện đột ngột mà kinh hách, bỗng nhiên hai mắt mở lớn quay đầu nhìn cô, lại nói không ra câu nào.
"Anh đang làm cái gì? Vết thương sao có thể dùng xà phòng rửa, anh muốn chân mình thối rữa sao?" Cô tức giận đi vào trong toilet, một bên răn dạy anh, một bên thật cẩn thận tiếp nhận công tác thay anh xử lý.
Phạm Đằng ngoan ngoãn để cô mắng, để cô tự băng bó lòng bàn chân mình. Anh từ đầu đến cuối im lặng, chính là dùng ánh mắt chứa đựng tình yêu ôn nhu ngóng nhìn cô, tựa như chỉ cần nhìn cô như vậy cả đời là anh mỹ mãn rồi.
"Tốt lắm."
Rốt cục băng bó xong, Văn Dĩ An ngẩng đầu lên, liền chạm phải ánh mắt nóng bỏng thương yêu của anh.
Hai người trầm mặc bốn mắt tương giao,không ai chuyển dời.
Phạm Đằng đầu không tự chủ được nhẹ nhàng thấp xuống, khi cô nín thở, nháy mắt đem môi mình đặt lên môi cô.
Từ đầu là khẽ hôn thử,sau đó là xâm nhập qua lại, hai người hơi thở tùy theo đó mà càng lúc càng dồn dập.
Hôn môi căn bản chưa đủ, Phạm Đằng thuận thế đem môi dời xuống cái cổ mềm mại thơm mát, hút môi cô, hai tay bận bịu không ngừng tham tiến dưới lớp quần áo vuốt ve da thịt hoạt nộn của cô.
Không biết là anh quá mức kích động, hay cô quá mức thỏa tình, đụng phải đồ trang trí làm nó rơi xuống đất vang lên một tiếng "Đông"
Văn Dĩ An cả người cứng đờ, lập tức thân thủ đẩy anh, từng bước lui ra phía sau.
Phạm Đằng không có ngăn cản cô, không có hướng cô nói xin lỗi, cũng không có lộ ra biểu tình đắc ý hay bất an, chính là lẳng lặng nhìn cô, tựa như đang đợi cô quyết định vận mệnh của mình.
Bốn phía im lặng.
"Anh không phải nói anh đã đói bụng sao? Em làm mỳ Ý thịt bằm." Văn Dĩ An trầm mặc một lúc,sau đó mới bình tĩnh mở miệng, nói xong liền dẫn đầu đi ra ngoài.
Phạm Đằng mỉm cười đi theo cô.
Xem ra cô là muốn tha thứ cho anh, cũng nguyện ý trở lại bên cạnh anh cùng anh tiếp tục duyên vợ chồng.
Xem ra hết thảy đều tốt đẹp (nguyên: vũ thiên thanh).
Phạm Đằng mới nghĩ như vậy, không nghĩ tới lại thấy cô cầm bao da đặt trên sô pha, chuẩn bị chạy lấy người.
"Em muốn đi đâu?" Anh ngạc nhiên kinh.
"Về nhà." Văn Dĩ An mặt không chút thay đổi đáp.
"Nơi này chính là nhà em, em còn về đâu?" Anh nhanh chóng đi tới ngăn trở đường đi của cô.
"Nơi này là nhà của tôi sao?"
"Đương nhiên."
"Nhưng là tôi nhớ rõ nửa tháng trước, tôi hình như không được ở trong này, hình như cũng không có người đến nói cho tôi biết kỳ thật nơi này mới là nhà của tôi?" Cô nhíu mi, nhìn anh không chuyển mắt.
"Dĩ An……" Phạm Đằng muốn nói lại thôi, mày nhăn lại không biết nên nói cái gì.
"Đừng chặn đường, tôi muốn về nhà."
"Anh sẽ không để em đi." Anh kiên định chế trụ cổ tay cô,đôi mắt thâm thúy có mạt liều lĩnh cuồng liệt. "Vất vả lắm em mới quay về, anh tuyệt đối sẽ không để em rời khỏi anh, cho dù muốn anh trả giá hết thảy, bao gồm cả sinh mệnh, anh cũng không tiếc."
"Anh còn muốn tra tấn tôi?" Văn Dĩ An trầm mặc một chút, nhẹ giọng hỏi.
"Không!" Anh kêu lên, biểu tình trên mặt tràn ngập ảo não cùng hối hận. "Anh là đồ ngu ngốc, ngu xuẩn, ngay cả chân tướng sự tình chưa biết rõ ràng, liền tự cho là đúng làm một đống chuyện ngu xuẩn thương tổn em. Nếu em hận anh, anh không lời nào để nói, bởi vì ngay cả anh còn không thể tha thứ chính mình, tha thứ cho những gì mình đã làm với em. Nhưng dù như vậy, cho dù cảm thấy chính mình căn bản là không xứng lại có được em, anh vẫn muốn giữ em bên cạnh, muốn yêu em, muốn cho em hạnh phúc, thẳng đến khi anh nhắm mắt không còn hô hấp mới thôi."
Văn Dĩ An cúi đầu im lặng, không cho anh thấy chính mình không cẩn thận toát ra cảm động cùng tâm động. Anh tuyệt đối sẽ không biết cô giờ phút này bao nhiêu cao hứng, những lời này có ý nghĩa rất lớn với cô.
"Dĩ An, cho anh thêm một cơ hội được không? Cho dù không phải vì anh, cũng vì chính em, xin em cho anh được không?"
"Vì chính tôi?" Cô không khỏi ngẩng đầu nhíu mày nói.
"Em vẫn còn quan tâm anh." Anh ngóng nhìn cô, thanh âm ôn nhu nhẹ nhàng.
"Anh thật sự thực tự cho là đúng."
"Phải không?" Anh lẳng lặng nhìn cô, vẻ mặt không có một tia cưỡng cầu cưỡng bức, có chính là quyết tâm kiên định, giống như đã muốn quyết định binh đến tướng chặn, thủy đến thổ dấu, mặc kệ cô nói cái gì, làm cái gì, cũng không thể bắt anh buông tay cô.
Bộ dáng của anh thoạt nhìn kiên định mà ôn nhu, bất quá sắc mặt lại tái nhợt tiều tụy, trong mắt tơ máu che kín, người cũng gầy đi,so với bộ dáng lúc trước cao ngất suất khí, tràn ngập tinh lực kém thật nhiều.
"Mỳ Ý sắp nguội, anh còn không đi ăn sao?" Cô bỗng nhiên mở miệng nói.
"Chỉ cần em đáp ứng anh không rời đi, anh sẽ ăn."
"Anh hẳn là biết, anh không ăn, người đói bụng là anh chứ không phải tôi."
"Anh biết."Tuy rằng nói như vậy,nhưng anh không có xoay người đến bàn ăn.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ giằng co một lúc, Văn Dĩ An đột nhiên thở ra một hơi, như là thỏa hiệp hoặc không kiên nhẫn mở miệng –
"Biết còn không đi ăn mỳ?" Cô khẩu khí ác liệt nói. Vì sao cô không thể mặc kệ anh đâu?
"Em đáp ứng anh?" Phạm Đằng hai mắt đột nhiên sáng ngời.
"Tôi đáp ứng tạm thời không đi." Cô làm bộ làm tịch tà nghễ anh, đặc biệt cường điệu hai chữ "Tạm thời" này.
"Tạm thời?" Anh khép hờ hai mắt, không vừa lòng với đáp án này.
"Quá khứ anh làm nhiều chuyện ngu ngốc với tôi" Cô nói. "Kết quả anh cái gì cũng không bổ cứu(dùng các biện pháp để uốn nắn, sửa chữa, xoay chuyển tình hình bất lợi, nghĩ/bổ túc), thậm chí ngay cả cái cơ bản nhất là một lời xin lỗi cũng chưa nói với tôi. Trên đời này có chuyện tiện nghi như vậy sao?" Cô trào phúng hừ thanh nói.
Chỉ cần cô tha thứ, cho dù là muốn anh lên núi đao xuống vạc dầu, anh cũng không nhăn mày. Phạm Đằng ở trong lòng thề.
"Thực xin lỗi." Anh trước hướng cô giải thích, sau đó còn thật sự ngóng nhìn cô hỏi: "Em muốn anh làm cái gì? Mặc kệ là chuyện gì, chỉ cần em mở miệng, cho dù có phải mất mạng, anh tuyệt đối làm được vì em."
"Lời này là anh nói?"
Phạm Đằng vẻ mặt còn thật sự gật đầu.
"Vậy anh ăn mỳ trước,có gì chúng ta nói sau."
"Được."