" Rõ!"Bước từng bước nặng nề, một nhóm người điều khiển cơ giáp tâm như đao cắt tìm kiếm "thi thể " thái tử, cơ giáp sáng ngời một lát đã đầy tro bụi.
" Các người đang tìm gì?"
Em út trong đội nghe tiếng ngẩng đầu lên nhìn thấy hai đứa trẻ ngồi trên bức tường đổ nát. Bé gái ngồi vặt chéo chân, tay chống cằm ánh mắt vô tội nhìn anhta." Hỏi ngươi đấy?"
Anh ta không trả lời cô, nhìn cậu bé bên cạnh như gặp quỷ.
Tiểu thái tử người mà họ nghĩ đã hóa thành tro đang nheo đôi mắt màu xanh lam giống đế vương nhìn anh ta.
"Khả năng là tới tìm tôi. "
"Thái thái thái"-- Cơ giáp to lớn lúc nay dường như lâm vào bế tắc loạng choạng chỉ vào Tạ Tây Từ nắp bắp nữa ngày không nói lên lời. Các thành còn lại lòng đau buồn đào bới tìm kiếm bỗng nghe được giọng của người nhỏ nhất trên kênh, không hẹn mà cùng nhíu mày.
Đội trưởng dẫn đội lập tức hỏi " phát hiện cái gì?Em út:"thái, thái---"
"Thái gì? Cậu không cần gấp nói từ từ. " em út à người ngoan nhất trong đội, chỉ là khi khẳn trương thường nói lắp, tật xấu này làm người ta đau đầu em út điều khiển cơ giáp hoa chân múa tay chính là,là thái, thái.....
"Phì--" Hoắc Tiểu Tiểu không nhịn được cười ra tiếng. Sau đó dùng ánh mắt đồng tình nhìn thoáng qua Tạ Tây Từ: Đây là người đến cứu ngươi sao? Chỉ sợ chờ bọn họ tìm được ngươi, người đã lạnh rồi?
Tạ Tây Từ hiểu được hàm ý trong mắt Hoắc Tiểu Tiểu. Cậu thở dài, nâng cổ tay ấn vào màn hình vài cái,sử dụng quyền hạn của hoàng thất không mất bao nhiêu thời gian xâm nhập vào kênh thông tin của cơ giáp.
" Là thái tử. "
Toàn bộ tiếng đào bới trong bãi rác dừng lại ngay lập tức sự im lặng này kéo dài trong giây,sau đó tất cả các cơ giáp ở mọi nơi hoảng sợ ngẩng đầu.
"Rầm "
Người dẫn đầu phá vỡ sự im lặng trong kênh thông tin " là ta hoa mắt sao? Chẳng lẽ từ trường đặc biệt hình thành quỷ, quỷ hồn?"
Không phải....thật sự là Thái Tử! A nhìn hai chấm xanh thể hiện sự sống đột nhiên xuất hiện,như mãnh hổ rơi lệ, sút chút nữa gào lên. Tuy không biết lúc trước kiểm tra không có từ trường của sự sống, bây giờ kiểm tra lại có. Không nghĩ nữa, người còn sống là tốt thôi, nếu không đất nước nghìn tỷ người sẽ cả đêm không ngủ.
.........
Giờ phút này, nếu nhìn từ dưới nhìn lên chúng ta có thể nhìn thấy một nhóm người điều khiển cơ giáp cao sáu mét, tối tân nhất giống như mãnh thú bị thuần hóa, ngoan ngoãn đứng vây quanh bức tường đổ nát. Ngồi trên tường là hai đứa trẻ không có vũ khi nhưng chúng như người thuần dưỡng mãnh thú mà họ là người bị thuần hóa.
"Ai là người dẫn đội?"
"Là tôi!" Đội trưởng trả lời Tạ Tây Từ.
Tạ Tây Từ bận trao đổi thông tin với đội trưởng mà Hoắc Tiểu Tiểu nhìn những cơ giáp vây quanh mình, nóng lòng muốn thử.
Ngay thời điểm chiến đấu với Phỉ Thiên Sách, cô đã hứng thú với cơ giáp. Vũ khí có lực công kích lớn như vậy mà lại có thể đồng thời linh hoạt vận động, vừa có thể đánh vừa có thể chạy, bảo bối như thế cô thích vô cùng. Đáng tiếc là hai cơ giáp mà cô đã tiếp xúc, một cái thì chỉ nghĩ chặt đầu nó, một cái thì hết năng lượng đến bề ngoài còn không biết.
" Tôi có sờ không?" Hoắc Tiểu Tiểu hỏi cơ giáp lắp bắp kia.
"Đương nhiên có thể. "
Cơ giáp vươn tay làm Hoắc Tiểu Tiểu đứng lên lòng bàn tay sau đó đặt cô lên vai mình.
Hoắc Tiểu Tiểu đứng trên vai phải nhìn xuống, chiếc cơ giáp này có màu trắng bạc, sắc nét. Nó có hai súng trên tay, sau lưng có hai thanh đao. Trông linh hoạt hơn cơ giáp của đầu trọc.
"Đẹp quá "