Tà Thần chính là tà niệm trong thiên địa biến thành, mặc dù dung hợp tàn hồn của thượng cổ ma thần, có linh trí không trọn vẹn, nhưng hắn từ trước tới giờ chưa từng nghĩ tới việc giúp đỡ người khác. Vì vậy, đột nhiên nghe thấy Vân Phàm cầu hắn dạy, Tà Thần căn bản không kịp phản ứng.
"Tà Thần tiền bối?"
Vân Phàm khẽ cau mày, hắn quả thật muốn học thêm chút giù đó. Dù sao con đường tu hành mà hắn đang đi chính là tử lộ, một con đường mà các vị tiền bối đời trước chưa từng có ai đi đến cuối. Nếu như không có gì tham khảo, hắn làm sao có thể bước được xa hơn.
"..."
Trầm mặc một lúc lâu, Tà Thần cuối cùng mới gật đầu đồng ý, chẳng qua trong lòng vẫn cảm thấy không được tự nhiên.
Thôi đi thôi đi, bổn tôn cả đời cũng chưa từng làm chuyện tốt, vậy thì từ bi một lần cũng được. Không phải ta mềm lòng, tuyệt đối không phải mềm lòng, bổn tôn là Tà Thần đường đường chính chính, lòng dạ độc ác, làm sao có thể mềm lòng. Nếu như tiểu tử ngốc này học thêm được một chút, có thể sẽ trở nên mạnh hơn một chút, đối phương mạnh mẽ rồi, mình mới sống được tốt hơn.
Không sai không sai, bổn tôn nhất định là vì mình, bổn tôn chính là Tà Thần luôn vì tư lợi, bổn tôn thật sự quá cơ trí rồi! Ha ha ha!
Sau khi kiếm được một cái cớ cho mình, Tà Thần nhất thời cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Cho nên, trong thời gian kế tiếp , Vân Phàm được hắn dạy dỗ , một bên học tập cổ văn, tìm hiểu huyền diệu trên thạch bích, một bên quan tưởng thần ma chi niệm.
...
Thời thượng cổ, võ đạo thế vi, tiên đạo rầm rộ.
Giản tộc bộ lạc phát triển cũng lấy tiên đạo làm chủ, hy vọng có thể sáng tạo một bộ lạc hoàng triều vĩnh hằng trường tồn.
Mà trên thạch bích ghi lại , tất cả đều là tu hành kinh nghiệm tương đối cao sâu trong tiên đạo.
Tỷ như ngưng luyện tiên cơ, tinh khiết thần hồn, phẩm chất tiên linh, tu vi cùng cảnh giới thăng bằng cùng các loại vấn đề, các loại tiên pháp tâm đắc nhận thức, các loại thiên mã hành không cùng kỳ tư diệu tưởng, cũng giúp cho Vân Phàm có rất nhiều cảm ngộ cùng linh quang.
Về phần Thần Ma thập nhị niệm, Vân Phàm đem các đạo ấn văn thử qua một lần, kết quả hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn.
Không thể không nói, Vân Phàm quả nhiên là người có vô thượng đại ma chi niệm, tâm ý của hắn cùng sáu đạo ma niệm cực kỳ phù hợp, cùng sáu đạo thần niệm thủy chung cảm thấy có một tầng ngăn cách khó lòng vượt qua.
Trên thực tế, cũng không phải Vân Phàm cùng thần niệm không phù hợp, chỉ vì quan tưởng ma niệm dựa vào ý chí, mà quan tưởng thần niệm lại dựa vào cảm ngộ.
Vân Phàm tu hành đến nay gặp rất nhiều trắc trở, thực lực đột nhiên tăng mạnh, nhưng thời gian tu hành còn thiếu, không có tích lũy thâm hậu cùng lắng đọng, làm sao có thể chân chính cảm ngộ sự huyền ảo của sinh tử luân hồi, làm sao có thể nhận thức sự phiêu miểu của siêu thoát thiên đạo, thứ hắn cần nhất chính là thời gian.
...
Mười ngày sau, chung quanh sơn cốc vẫn gió êm sóng lặng.
Đang lúc ấy, phương hướng tu luyện tràng truyền đến trận trận mãnh liệt ba động, một cỗ khí tức hủy thiên diệt địa tràn ngập cả sơn cốc.
Dị tượng như vậy, tự nhiên kinh động tới Thiên Âm lão quái cùng Cát Thiên Vương đám người.
Chỉ là, bọn họ thấy động tĩnh từ chỗ của Vân Phàm truyền đến , tự nhiên không dám tùy tiện quấy rầy, nhiều lắm là chú ý chốc lát sau đó tiếp tục tìm kiếm cơ duyên của mình.
...
"Ong ong ông! ! !"
Một đạo hư ảnh khổng lồ hiện rõ trên đỉnh đầu Vân Phàm, không giống như lúc trước giết chóc chi niệm, đạo thần ma hư ảnh này toàn thân tràn đầy hủy diệt khí tức, khoa trương cuồng loạn, phảng phất muốn tận diệt toàn bộ mọi thứ trước mắt, bao gồm cả chính Vân Phàm.
Chỉ tiếc, mặc cho thần ma hư ảnh điên cuồng ra sao, cũng không thoát được khỏi sự trói buộc của ý chí Vân Phàm, cuối cùng phải dung nhập vào trong ý niệm của hắn.
Đến đây, Vân Phàm rốt cục tìm hiểu ra ảo diệu của đạo ấn văn thứ hai, ngưng tụ ra tôn thần ma hư ảnh thứ hai.
Mà bên kia, Thiên Hà, Phương Đồng cùng Thiết Đường bọn họ lần lượt tỉnh lại, trong mắt mang theo không cam lòng cùng thất vọng.
Bọn họ tâm tính, ý chí cùng ngộ tính vẫn còn kém một chút, thậm chí so với Thiên Âm lão quái cũng không bằng, vì vậy không thể ngưng tụ ra thần ma hư ảnh.
Dĩ nhiên, có cố gắng tất sẽ có hồi báo.
Ba người chống đỡ áp lực của thần ma, thần hồn trong lúc vô hình lại gia tăng vững chắc.
...
Trên bầu trời của sơn cốc không gian lại vặn vẹo lần nữa, một đạo lốc xoáy màu đen hiện lên, như nối liền đến một không gian khác.
Vân Phàm cùng Thiên Hà đám người không thể nào phản kháng, trong nháy mắt bị hút vào không gian này.
Khi bọn hắn mở mắt ra, bọn họ đã trở lại truyền thừa đại điện.
Mà Thiên Âm lão quái cùng Cát Thiên Vương cũng không xuất hiện, chắc là đã được truyền tống rời đi.
...
————————————
Bên ngoài hoang mạc, bão cát đầy trời đã tiêu tán, Vô Ngân hoang mạc vẫn rất hoang vu.
Mặt trời ngả về tây, thiên địa thương mang.
Kim hoàng sắc dư huy nhuộm cả chân trời, phảng phất một bức họa thê mỹ vô cùng.
...
"Ong ong!"
Không gian vặn vẹo , mấy đạo thân ảnh xuất hiện ở ngoài hoang mạc.
"Cuối cùng đã đi ra!"
Vân Phàm lẳng lặng nhìn phía chân trời, trên trán lộ ra nhàn nhạt tư niệm.
Tà Thần lười biếng vắt vẻo trên vai Vân Phàm, chung quanh là Thiên Hà, Phương Đồng, Thiết Đường bọn họ, còn có Tạ Lạc Nhi cùng Tống Tiểu Phong.
Bọn họ cũng giống Vân Phàm, lặng yên nhìn phía xa, thật lâu không nói, trong lòng cảm khái vạn phần.
Lại thấy ánh mặt trời, giống như đã xa cách một đời.
...
"Vân đại ca, cám ơn ngươi."
Tạ Lạc Nhi bỗng nhiên kéo Tống Tiểu Phong quỳ trên mặt đất, trong mắt lệ như suối trào.
Bọn họ có lẽ vô cùng bất hạnh , cửa nát nhà tan, trôi giạt khắp nơi.
Bọn họ lại là may mắn , ít nhất bọn họ gặp được Vân Phàm, một thiếu niên đem cho bọn hắn cảm giác ấm áp cùng an toàn, trợ giúp bọn họ vượt qua khốn cảnh, cuối cùng đạt được truyền thừa.
Không hề khoa trương mà nói, nếu như không có Vân Phàm, cũng sẽ không có Tạ Lạc Nhi cùng Tống Tiểu Phong hiện tại.
Giờ khắc này, vô luận là Thiết Đường, hay là Thiên Hà cùng Phương Đồng, ánh mắt bọn họ nhìn Vân Phàm cũng tràn đầy sùng kính .
Đây không phải sự tôn sung đối với cường giả, mà là kính trọng đối với nhân cách của hắn.
"Tất cả đứng lên."
Vân Phàm đem hai người nâng lên, không muốn nhận một lạy này.
Hắn không hề có ý nghĩ gì vĩ đại, chẳng qua là hắn có khả năng giúp đỡ Tạ Lạc Nhi cùng Tống Tiểu Phong, nên hắn cảm thấy đây là một chuyện rất bình thường, hết sức tự nhiên tựa như ăn cơm uống nước.
Thế đạo lúc này quá mức thực tế, cho nên La Bằng cùng Cát Thiên Vương đám người mới cảm thấy Vân Phàm quá đần quá ngu.
"..."
Tạ Lạc Nhi cùng Tống Tiểu Phong đứng trước mặt Vân Phàm, cúi đầu trầm mặc. Bọn họ không miễn cưỡng quỳ xuống nữa, chẳng qua trong lòng yên lặng nhớ kỹ phần ân tình này của đối phương.
Thấy không khí trầm muộn, Thiên Hà nhanh chóng nói sang chuyện khác: "Lạc Nhi cô nương, có phải các người đã hoàn toàn đạt được Giản tộc truyền thừa hay không? Cảm giác như thế nào? Có lợi hại hay không?"
"Vâng."
Tạ Lạc Nhi gật đầu, hướng về phía Tống Tiểu Phong muốn thi triển một chút.
Trong thoáng chốc, trên người của hai người đồng thời bộc phát ra khí thế cường đại, tựa như hai đạo vòi rồng xông thẳng lên trời... Tiếp theo, chậm rãi thu liễm.
Thấy hình ảnh nảy, Thiên Hà sợ hãi thiếu chút nữa nhảy dựng lên .
"Thiên Hà đại ca, ta cùng Tiểu Phong hiện tại coi như có thực lực của tiên đạo cường giả, hơn nữa trong cơ thể chúng ta còn phong ấn lực lượng của hai vị Giản tộc tiền bối, nhưng Thánh Hồn tiền bối bảo chúng ta phải tôi luyện tâm tình, nếu không tăng lên quá nhanh, sau này sẽ dẫn đến căn cơ không vững."
Nghe Tạ Lạc Nhi kể chuyện, Thiên Hà đám người trợn mắt hốc mồm.
Phải biết rằng Tạ Lạc Nhi cùng Tống Tiểu Phong hôm nay mới mười hai mười ba tuổi, lại có thể trở thành tiên đạo cường giả, hiện tại Thiên Hà bọn họ rốt cục thấy được yêu nghiệt thiên tư là thế nào, so với Vân Phàm cũng không kém nhiều!
Đây chính là cơ duyên, có thể làm cho người ta vạn kiếp bất phục, cũng có thể làm cho người ta một bước lên trời.
Từ xưa đến nay, vô số tu sĩ đều mong ước vô cùng.
...
"Vân đại ca, sau này các ngươi định làm gì?"
Tạ Lạc Nhi đột nhiên hỏi Vân Phàm, không đợi đối phương trả lời, vội vàng nói: "Ta cùng Tiểu Phong... Chúng ta muốn đi cùng ngươi."
"Tốt."
Vân Phàm suy nghĩ một lát, trả lời rất dứt khoát, thậm chí ngay cả Thiên Hà đám người cũng không kịp phản ứng.
"Thật ra thì... Tốt? Cái... Cái gì? Tốt? Vân đại ca đã đồng ý!"
Tạ Lạc Nhi sửng sốt, ngay sau đó trên mặt lộ ra mừng rỡ.
Nàng biết thân phận của mình cùng Tống Tiểu Phong đã bại lộ, sau này nhất định sẽ có rất nhiều người đến tìm phiền phức, cho nên bọn họ hy vọng tạm thời có thể đi theo Vân Phàm, cho đến khi chính mình có đủ năng lực tự vệ.
Nàng vốn cũng không muốn gây thêm phiền toái cho Vân Phàm, cho nên chẳng qua tùy tiện nói như thế, mang theo tâm thái thử mà thôi. Nếu như Vân Phàm cự tuyệt chính mình, nàng cũng sẽ không hề có oán niệm, sẽ quyết định mang theo Tống Tiểu Phong rời đi.
Nhưng nàng làm sao cũng không ngờ tới, Vân Phàm không chút do dự mà đồng ý, ngược lại để cho nàng có chút không biết làm sao.
"Vân đại ca, thật ra ngươi có thể không cần để ý đến chúng ta, dù sao chúng ta sẽ cho mang đến rất nhiều phiền toái ."
Sau khi kích động, Tạ Lạc Nhi lập tức tỉnh táo lại, hướng Vân Phàm giải thích.
"Ta không sợ phiền toái."
Nếu đã quyết định, Vân Phàm cũng sẽ không nuốt lời.
Tạ Lạc Nhi thấy thái độ của Vân Phàm kiên quyết, cũng không nói thêm gì nữa, cùng Tống Tiểu Phong yên lặng đứng sang một bên.
...
Lúc này, Thiết Đường mới bước tới từ giã .
"Vân Phàm tông sư, Thiết mỗ cũng muốn rời đi, cảm tạ ngươi trong khoảng thời gian này đã chiếu cố, sau này nếu có chỗ cần dùng, ngươi có thể đến Phong Vũ lâu tìm ta... Thiết mỗ mặc dù chỉ là một đinh mục nho nhỏ, nhưng mà làm việc lặt vặt rất lành nghề, hắc hắc hắc ~~~ "
Thiết Đường nói đùa mấy câu , sau đó không nhịn được dặn dò: "Đại Càn cổ quốc không thể giống Thiên Khung, quy củ rất nhiều, ước thúc cũng tương đối nặng, may có Thiên Hà huynh đệ đi theo, sẽ không có vấn đề gì đâu, về phần Tạ Tống hai nhà sự tình, ta cũng sẽ giúp hai vị âm thầm điều tra, nếu có tin tức ta sẽ thông báo cho mọi người... Chư vị, hôm nay từ biệt, chẳng biết lúc nào mới gặp lại, chư vị lên đường bảo trọng a!"
"Bảo trọng."
"Cáo từ!"
...
Trời chiều ngả về tây, ánh chiều tà buồn bã.
Mấy đạo thân ảnh thật dài dần dần đi xa, cát bụi nổi lên, biến mất ở trong thiên địa.
Sớm hôm sau, khi tia nắng đầu tiên chiếu xuống, hai huynh muội đứng lặng tại cửa thôn, ôm chầm lấy nhau.
"Mục Mục. . ."
Vân Phàm chăm chú nhìn muội muội của mình, dặn dò: "Sau khi ta đi, muội phải cố gắng tự chăm sóc mình thật tốt, biết không? Chỗ tiền còn lại trong nhà cũng đủ cho muội sống thoải mái một thời gian. Trước kia ca đã từ hứa sẽ cho muội mỗi ngày được ăn uống thoải mái, ta luôn khắc ghi trong lòng. . .Sau hôm nay, muội dọn sang ở với Mộc gia gia, ông ấy sẽ chuẩn bị cho muội nhiều đồ ăn ngon. . .Mục Mục ngoan, đừng khóc, không cần phải buồn, rất nhanh thôi ca ca sẽ trở lại."
"Ca ca, Mục Mục không khóc. . .thật sự không khóc. . ."
Tiểu nha đầu cắn chặt môi nhịn khóc.
Nó biết, nó hiểu! Ca ca đã hi sinh vì nó, vì gia đình rất rất nhiều. Cho nên nó không thể khóc, không được buồn. . .Nó không thể để ca ca tiếp tục phải lo lắng vì nó nữa. Đương nhiên nó cũng tin tưởng ca ca nhất định có thể giác tỉnh Thiên phú, trở thành một nam nhân cực kỳ mạnh mẽ. Bởi vì nó hiểu hơn ai hết, những năm qua ca ca mình cố gắng và nỗ lực ra sao.
. . .
"Tiểu Phàm đợi đã, chúng ta tới tiễn ngươi."
Một tiếng hô vang lên, lão trưởng thôn đi đầu đoàn thôn dân đi tới cửa thôn làm cho con đường nhỏ đầu thôn bỗng trở nên đông đúc.
Những thôn dân này trẻ có già có, bọn họ đều biết Vân Phàm sắp sửa đi xa nên tới tiễn.
Bọn họ thật sự thật tâm yêu thương đôi huynh muội mất cha mẹ sớm này. Đừng nhìn hai đứa tuổi còn nhỏ, từ trước tới nay cả hai đứa đều sống rất lạc quan, chưa từng nhụt chí, càng không bao giờ biết oán trời oán đất, tuy cuộc sống có chút khó khăn gian khổ nhưng cả hai đều sống rất tốt, rất nỗ lực.
. . .
"Mọi người sao lại tới đây vậy?"
Vân Phàm ngẩn người cảm động không nói gì.
Chỉ mới qua chớp mắt, mình đã sống ở đây mười lăm năm rồi, suốt mười lăm năm a!
. . .
Năm đó, mẫu thân rời đi làm Vân Phàm đau khổ rất nhiều.
Vì kiếm tiền nuôi sống muội muội, Vân Phàm liều mạng kiếm việc. . .Làm gì? Thôn Thanh Mộc vốn là nơi cằn cỗi, ngoại trừ đám hoa màu, còn có việc gì mà làm? Vì thế hắn không để ý tới lời khuyên của lão trưởng thôn, dứt khoát xuống trấn Thanh Đồng làm thợ.
Đó là một đoạn thời gian bươn trải sâu sắc, có đắng có ngọt.
Ngắn ngủi hai năm, Vân Phàm đã chịu đói, làm chỗ này tới chỗ khác, làm tạp dịch bị người khác nhìn với ánh mắt ghẻ lạnh, thậm chí đôi khi còn bị người ta cầm gậy đuổi đánh.
Nhưng do cần cù chịu khổ, cuối cùng tính cách của Vân Phàm cũng cảm động được một vị sư phụ già ở phường điêu khắc, được giữ lại học nghề. Đến tận lúc đó, hắn mới có cuộc sống ổn định, hơn nữa còn học được một nghề không tệ.
Không ai có thể tưởng tượng nổi áp lực mà một thiếu niên mười tuổi cần phải nuôi một đứa em ba tuổi rưỡi ra sao.
Quãng thời gian đó Vân Phàm phải vượt qua từng ngày mệt nhọc nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện dừng lại, hắn vẫn như cũ lạc quan tích cực, không câu oán hận. Có lẽ, chính vì tâm tính này đã giúp hắn sống tới bây giờ. Ai cũng vậy, càng nếm nhiều khổ cực thì mới càng biết quý trọng cuộc sống.
Tới hơn một năm trước, sư phụ già qua đời, ông chủ phường điêu khắc rời đi, hắn mới trở lại thôn trang quen thuộc này.
. . .
. . .
Từng cảnh hồi tưởng lại như rõ ràng trước mắt.
Đứa bé nhỏ bé khi xưa đã lớn lên, không chỉ biết sống tự lập mà còn tạo riêng một khoảng trời vì muội muội.
Không những không ủy khuất, không đau khổ, Vân Phàm còn kiêu ngạo và tự hào vì đã làm được những gì mà mẫu thân kỳ vọng.
"Phịch!"
Vân Phàm đột nhiên quỳ xuống, dập đầu lạy ba cái trước thôn dân xung quanh, rồi sau đó hắn rời đi dưới ánh mắt khó rời xa của thôn dân.
Nơi đây vĩnh viễn là nhà của hắn, nhưng hắn nhất định phải rời đi.
Đây không phải là vì tương lai cũng chẳng phải vì bám đuổi giấc mộng, đây đơn giản chỉ là tín ngưỡng nỗ lực mà hắn đã đi theo.
. . .
Trái tim thiếu niên với trời
Vạn trường hồng trần đúc hàn đao
Ba tấc ngón tay đổi ngọn gió
Thuận gió lên thẳng cửu trùng thiên
. . .
------------------------
Ban đêm núi rừng yên tĩnh như tờ.
Một bóng người xuất hiện trên núi cao nhìn về phương xa.
Xa xa có một tòa trấn nhỏ giữa núi rừng lờ mờ lộ ra ánh đèn.
Rời xa sự ồn ã của trần thế là một thế giới tĩnh lặng nhỏ nhoi.
Vân Phàm thích một nơi như thế, thích cái cảm giác đó. Hắn muốn đứng ở nơi cao là để có thể nhìn thấy xa hơn tới những vì sao giữa trời đêm. Chỉ có như vậy hắn mới cảm thấy gần cha mẹ hơn chút.
Đêm đầu tiên rời nhà luôn có chút sầu thương đi theo.
Tối nay lại có không ít người khó đi vào giấc ngủ.
. . .
------------------------------------------
Đầm lầy sương giăng không bóng người
Hoang mạc nằm phục giữa đêm hàn
Tùng lâm thâm u bụi gai quấn.
Vách núi thẳng đứng vắt chân mây.
. . .
Đi qua thiên sơn vượt vạn thủy
Nuốt gió uống sương, tùy ý nghỉ
Vân Phàm cứ vậy đi thẳng một đường, khi thì đạp bằng chông gai, khi thì luyện quyền săn bắn, chuyên tâm hơn bình thường rất nhiều.
Mười dặm, trăm dặm, ngàn dặm . .vạn dặm. . .
Vân Phàm không biết đường phía trước còn bao xa, hắn chỉ biết nếu mình luôn tiến về phía trước thì sẽ có một ngày tới nơi.
Đôi khi con người chỉ cần một điều đơn giản như vậy.
Chỉ cần một phương hướng không đổi, một tín niệm đơn giản là nhất định sẽ tìm được tới bến bờ thành công.
. . .
--------------------------------------------------
"Đinh, đinh đinh...."
Giữa đường núi vang lên tiếng chuông thanh thúy.
Cờ trắng đen tung bay trước gió, mặt trên thêu hai chữ "Thương Minh".
Đây là một đội buôn thuộc loại nhỏ theo tiêu chuẩn, tổng cộng khoảng gần hai mươi người. Cả đoàn đều đang cưỡi trên một con cự quy (rùa lớn) cười nói với nhau. Mà lá cờ "Thương Minh" kia đại biểu cho đội buôn của họ được 'Thương Minh' bảo trợ. Kẻ nào có gan dám xuống tay với thế lực của Thương Minh sẽ bị Thương Minh ngăn lạn, thậm chí là truy nã.
Dù sao Thương Minh không biết có cái gì chứ tiền là luôn không thiếu!
. . .
"Hồ Tử ca, bao lâu nữa mới tới Nam Hoa quận thành thế? Mấy ngày nay đi đường sắp chai cả mông rồi."
"Đúng thế a Hồ Tử ca, đại gia hỏa nhiều ngay không chợp mắt rồi."
"Nhanh nhanh, nhiều nhất còn hai ngày nữa, đi qua mấy ngọn núi là tứi Nam Hoa quận thành. Đến khi vào trong thành, Hồ Tử ca mời huynh đệ tới Túy Tiên lầu uống rượu."
"Thật đấy nhé! Nghe nói Túy Tiên lầu Nam Hoa quận cực kỳ nổi danh. Lúc ta ở Tây Trữ quận thường xuyên nghe người ta nhắc tới, xem ra lần này có lộc được tới rồi."
"Đó là đương nhiên, Túy Tiên lâu được xếp hàng đầu ở Tây Nam Vực này đó."
"Ha ha, vẫn là Hồ Tử ca trượng nghĩa."
. . .
Nam nhân cầm đầu vỗ ngực hữa hẹn đầy hào hùng, mọi người đều vui mừng ủng hộ.
Đám bọn họ lần này đi buôn quả thật rất thuận lợi. Nếu chỉ tính riêng tiền chênh lệch giá bán cũng đã đủ để tiêu xài hơn nửa năm,.
"Thật ra Túy Tiên lầu cũng bình thường thôi."
Bên cạnh, một gã lùn ngăm đen bỗng nhiên mở miệng, y dùng một giọng khá là say mê nói: "Nếu nói tới nơi tốt nhất ở Nam Hoa quận thành thì dĩ nhiên là Bách Hoa lầu! Ở đó nữ nhân phong tình vạn chủng, khéo hiểu lòng người, thậm chí có không ít nữ tử nước ngoài. Mỗi lần ta tới Nam Hoa quận thành đều phải đến đó. Mỹ nhân ở đó chỉ cần nhớ lại thôi đã thấy đẹp rồi. Lúc nào ta sẽ dẫn mọi người tới nhìn một lần cho biết! Hắc hắc hắc. . ."
Gã lùn làm ra bộ là một kẻ biết nhiều, thủng thẳng nói
"Ha ha, Chuột Nhỏ, ngươi là cái loại thích gây khó chịu, bình thường nhìn thấy nữ nhân là đã không nhấc nổi chân rồi, bây giờ lại còn muốn đi Bách Hoa lầu, ngươi định đi tiêu hết sạch tiền à? Không phải đi theo Hồ Tử ca thì có khi đã theo ngươi cụt vốn mất rồi."
Mở miệng ra trêu đùa là một gã đại hán khôi ngô, tên là Ngưu Bằng, tính tình tùy tiện nhưng không bao giờ có ác ý, chỉ khi nào cãi nhau với gã "Chuột Nhỏ" này thì miệng lưỡi mới không biết tha là gì.
"Ngưu Nhị Cẩu, ngươi muốn ăn đòn à? Gọi ta là Hoàng Tử Hạo, đừng có gọi ta là chuột, bằng không đừng trách ta!"
"Hắc hắc, cái chân thối của tên Chuột Nhỏ ngươi con chưa đủ Ngưu ca ca ngươi nhét kẽ răng, thích thì cứ tới, Ngưu ca ca sợ ngươi sao."
"Ngưu Nhụ Cẩu, ngươi. . ."
"Chuột Nhắt, thế nào?"
. . .
Thấy hai người trừng mắt nhìn nhau, Đại Hồ Tử cầm đầu liền nói: "Được rồi được rồi, đợi lần này giao dịch xong, ca ca sẽ mang các ngươi tới mở rộng tầm mắt, nhìn xem cái gì là phồn hoa, xem tới lúc các ngươi đỏ mặt tía tai, khi đó đừng có bảo ca ca ta dọa người."
"Hồ Tử ca nói rất đúng, hai cái tên của nợ này bình thường đều hung hăng, đến lúc đó không chừng lại rụt hết cả cổ vào ấy chứ!"
"Ta nhổ vào!"
"Ha ha ha ha. . ."
. . .
Mọi người vui cười cãi lộn làm không khí nhẹ nhàng thoải mái hơn.
Nhưng đúng lúc này, từ cánh rừng xa xa hiện lên một bóng đen, tốc độ rất nhanh, xem chừng như đang đi về phía đội buôn bọn họ.
"Mọi người cẩn thận, nhìn tình hình trước mắt xem sao!"
Đại Hồ Tử gặp kinh bất loạn, lập tức nhắc nhở mọi người đề phòng.
Sau khi kịp phản ứng, cả đội ngũ vội vàng dừng lại, tay đặt lên vũ khí của mình, sẵn sàng đón địch, còn Đại Hồ Tử thì nâng tay lên tế ra một thủ ấn. . .
"Xẹt xẹt!"
Chỉ thấy ấn đường của Đại Hồ Tử chợt lóe, trên đỉnh đầu xuất hiện một quầng sáng lớn cỡ bàn tay màu đỏ, sau đó giữa quần sáng vặn vẹo, một con chó lông trắng chui ra từ quầng sáng nhảy xuống cạnh người Đại Hồ Tử, dịu dàng liếm liếm lòng bàn tay chủ nhân.
Thấy cảnh tượng này, đám người xung quanh cũng không hề kinh ngạc, ngược lại còn đem một chút lòng hâm mộ.
Cùng lúc đó, cả đám cùng thầm thở nhẹ, có Đại Hồ Tử và con chó lông trắng kia, cả đám sẽ an toàn hơn ít nhiều.
. . .
"Vù vù vù. . ."
Bóng người ngày càng tới gần, trong nháy mắt đã tới trước mặt đội buôn.
Mọi người nhìn kỹ lại thì thấy đây là một thiêu niên tầm mưới lăm mười sáu, tóc rối tung, một thân da thú gọn gàng, trên vai đeo cung tên, trên lưng cột da thú, nhìn qua trông có vẻ giống một thợ săn. . .Chẳng qua, làm cho mọi người bất ngờ là khi thiếu niên nhìn thấy bọn họ thì trên mắt lại thoáng hiện lên chút vui sướng, tươi cười.
Người này làm cái gì đấy? Có cái gì buồn cười sao?
Chúng ta không có tiền đâu. Mà cũng chả hiểu tên của nợ này làm cái gì cơ!
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, trong chốc lát cảm thấy không biết nói gì chi phải. Có điều cuối cùng bọn họ cũng có thể thả lỏng. Bởi vì dù nhìn từ bất kỳ góc độ nào, thiếu niên này cũng chẳng giống một kẻ chặn đường ăn cướp cả.
"Xin chào các vị đại ca, ta tên là Vân Phàm, Vân trong Bạch Vân, Phàm trong Bình Phàm. . .Ta tới hỏi mọi người về một chõ. Xin hỏi Nam Hoa quận thành còn cách đây xa không?"
Thiếu niên lau mồ hôi, mỉm cười hành lễ với đám Đại Hồ Tử, tiếp theo nói mục đích tới.
Người này, không phải Vân Phàm còn có thể là ai!