Hiện tại hừng đông 4 giờ rưỡi, không ngủ được, vẫn không ngủ được.
Ta dự định kết thúc ( Bất Diệt Thánh Linh ) quyển sách này, đây là ta nhiều năm trước tới nay, viết mệt nhất một quyển sách.
Không có ai biết, ta làm quyết định này có bao nhiêu gian nan, ta so với bất luận người nào cũng muốn thống khổ.
Xin lỗi, rất đáng tiếc nói cho đại gia, quyển sách này tạm thời không viết.
Xin lỗi, kỳ thực Tử Mộc cũng không muốn kết thúc quyển sách này, chỉ là Tử Mộc cũng cần ổn định sinh hoạt.
Ta thật sự nỗ lực, tận lực, thậm chí vì đề cử, mặt dày khắp nơi đi cầu người, cầu tác giả bằng hữu hỗ trợ đề cử, cầu biên tập cho cái đề cử.
Sự thực chứng minh, những này cũng không có tác dụng.
( Bất Diệt Thánh Linh ) ký kết sau đó, chỉ trải qua ba lần trang đầu đề cử, sau đó. . . Sẽ không có sau đó, không lên nổi chính là không lên nổi, thậm chí biên tập trên căn bản không có xem qua tiểu thuyết của ta, cũng chưa từng có cho ta đề cập tới bất kỳ sửa chữa ý kiến. (đặc biệt ước ao những kia bị biên tập ưu ái tác giả, ta liền kiếm xà phòng thơm tư cách cũng không có. )
Ha hả, một quyển phân loại nhân khí bảng, bảng đề cử, vé tháng bảng thường thường chiếm cứ 15 vị trí đầu tiểu thuyết, chỉ có 100 khoảng chừng : trái phải đều định, rất khó tưởng tượng đúng không? Hay là ta không nên tới nơi này, nơi này độc giả xác thực không thế nào yêu thích phong cách của ta.
Kỳ thực biên tập viên không sai, ta nói những này, cũng không muốn oán giận bất luận người nào ý tứ, chỉ là trong lòng dù sao cũng hơi thất lạc. Lúc trước viết, ta liền viết rất dài rất dài đại cương, tỉ mỉ giả thiết cùng cố sự kết cấu, có thể nói quyển sách này ta tiêu tốn rất nhiều tâm huyết, thế nhưng cuối cùng nhưng đổi lấy thành tích như vậy, ta cảm thấy rất mệt, rất vô lực, rất bất đắc dĩ.
Lần thứ hai nói tiếng xin lỗi!
Tử Mộc hiện tại tiền lương ba ngàn có lẻ, chụp đi bảo hiểm sau đó liền ba ngàn cũng chưa tới, mà Tử Mộc tiền nhuận bút, liền cho con cái sữa bột tiền cũng không đủ, còn nhiều là dựa vào các anh em khen thưởng mới không như vậy chặt. Thế nhưng như vậy tiền lương cùng tiền nhuận bút, làm sao có thể nuôi gia đình sống tạm?
Nửa năm qua, ta mỗi ngày chỉ làm ba chuyện, đi làm, gõ chữ, mang con cái.
Đây là ta sinh hoạt toàn bộ, không có thời gian chơi game, không có thời gian xem phim, không có thời gian đi dạo phố, không có thời gian nói tụ hội. . . Rất nhiều rất nhiều sự tình, ta cũng không có, ta cũng không làm được.
Ta hiện tại trạng thái rất nguy, vì kiên trì chương mới, mỗi ngày đi ngủ không vượt qua 6 giờ, trên đường còn có rời giường một, hai lần, cho con cái cho ăn nãi. Buổi trưa người vợ muốn làm cơm, muốn nghỉ trưa, ta chỉ có thể cõng lấy con cái gõ chữ, mặc kệ lại khổ lại luy, ta cũng như thế kiên trì lại đây.
Nhưng mà kiên trì không chắc sẽ thành công.
Có lỗi với mọi người, ta đã từng đồng ý, chờ quyển sách này xuất bản sau đó ký tặng cho đại gia, thế nhưng bây giờ nhìn lại là không làm được, rất xin lỗi, rất xin lỗi! Ta chỉ có thể đem ( trời xanh ) phồn thể bản biếu tặng một ít cho cá biệt độc giả, bởi vì năm đó lưu giữ không nhiều, vì lẽ đó không cách nào làm được người người cũng có, hi vọng đại gia có thể lý giải.
Ta sâu sắc cảm thấy hổ thẹn, có lỗi với các ngươi.
Có lúc, ta cảm giác mình như một thằng hề.
Lúc lên giá, nói cái gì muốn nổi bật hơn mọi người, nói cái gì phải kiên cường dũng cảm, những kia đều là phí lời! Cuối cùng, nên bị giẫm thời điểm vẫn như cũ bị dẵm đến sưng mặt sưng mũi, nên rơi lệ thời điểm vẫn như cũ trốn ở góc rơi lệ.
Chịu khuất nhục, sau đó tìm trở về, tát vào mặt chát chát chát. . . Đây là cố sự bên trong nhân vật chính, là đỉnh vô số vầng sáng nhân vật chính.
Sự thực chứng minh, ta chỉ là một người bình thường, rất phổ thông rất phổ thông người bình thường.
Cảm tạ những kia vì ta bỏ phiếu, vì ta khen thưởng, vì ta đặt mua anh chị em, kỳ thực ta đều biết, đại gia đều là người bình thường, nào có cái gì ông chủ lớn lớn cường hào, thế nhưng các ngươi nhưng vẫn như cũ vì ta khen thưởng, vẫn như cũ dùng tiền vì ta trùng bảng, những này ta đều biết. Vì lẽ đó ta vẫn đang nói, ta nợ các ngươi, cả đời đều thiếu nợ các ngươi.
Cảm tạ các ngươi, cảm tạ.
. . .
Cuối cùng, ta sẽ thay cái trang web tiếp tục tiếp tục viết, quyển sách tiếp theo vẫn như cũ duyên dùng quyển sách này thế giới quan cùng bộ phận cơ cấu, thông qua mặt bên miêu tả, đem quyển sách này cố sự làm cái bàn giao.
Nếu có thể tìm tới một ổn định địa phương, ai lại đồng ý khắp nơi phiêu bạt? Chỉ hy vọng lần này có thể ổn định lại cố gắng phát triển đi!
Nếu như còn nguyện ý bồi tiếp Tử Mộc nhảy hố, liền đến đi, ta chờ đại gia.
Các ngươi muốn mắng ta, liền mắng đi, mắng ta một người là tốt rồi, ta có lỗi với mọi người!
( Tiên ấn ) hiệp ước thời gian còn chưa tới kỳ, mở không được, vì lẽ đó ta mặt khác mở ra một quyển, ( Tiên ấn ) mặt sau sẽ viết lại.
. . .
Tử Mộc, 2015 năm ngày mùng 8 tháng 7 đêm khuya
Tác giả cảm nghĩ:
1 ngày trước Tử Mộc vạn quân
Kiên trì lâu như vậy, hay là muốn từ bỏ. . . Xin lỗi! Xin lỗi! Xin lỗi!
Vân Phàm ngồi ngay ngắn trên lưng rùa, mặt mang đầy vẻ tò mò.
Con rùa cao tầm gấp đôi người, tốc độ rất nhanh, nhưng đi lại cực kỳ vững chắc, không hề có chút xóc nào. Hơn nữa lưng rùa rất rộng, ngồi hai ba người cũng không hề có cảm giác chật trội.
Sau một phen giới thiệu của Đại Hồ Tử, Vân Phàm mới biết loại rùa này tên là "Rùa Lục Hành", chẳng những có thể đi lại trên đất bằng mà có còn thể bơi trên nước. . .Có thể nói đây là vật cưỡi thượng dụng cho người đi buôn bán.
"Con rùa lớn thật. Không ngờ trên đời này còn có con rùa lớn vậy. Hơn nữa đi trên đường còn nhanh hơn cả thỏ. Thật là lợi hại. Kể mà ta có một con như này thì sau này đi đâu cũng có thể mang Mục Mục theo."
Nghe được Vân Phàm cảm khái, một gã ở bên cạnh nhịn không được oán thầm hai câu: "Con thỏ? Con thỏ có thể đánh đồng với Rùa Lục Hành sao? Căn bản chẳng phải cùng một chủng loại mà so sánh. Lợi hại á? Rùa Lục Hành bình thường chỉ có thể dùng để cưỡi, có cái gì lợi hại đâu? Thật sự là chả có tí kiến thức gì!"
. . .
"Hồ Tử đại thúc, còn bao lâu nữa thì tới Nam Hoa quận thành vậy?"
Bỗng nhiên Vân Phàm mở miệng hỏi, Đại Hồ Tử tùy ý nói: "Nhanh lắm, chỉ cần qua ngọn núi phía trước là tới. . .Sao thế, tiểu huynh đệ sợ đi xa nhà quá à?"
"Ô, đâu có." Vân Phàm thành thật trả lời.
Đại Hồ Tử cười một trận nói: "Đừng bảo là tiểu huynh đệ trốn nhà đi, không dám rời nhà xa quá đấy nhé? Ha ha, vậy nhà ngươi ở chỗ nào?"
Dưới con mắt của Đại Hồ Tử, thiếu niên tầm tuổi Vân Phàm này đều rất nghịch, chuyện trốn nhà đi xa xảy ra như cơm bữa, căn bản chẳng có gì ngạc nhiên.
"Sao? Ta không phải trốn nhà, nhà của ta ở thôn Thanh Mộc."
"Thôn Thanh Mộc? Thôn Thanh Mộc ở chỗ nào?"
"Ở ngoài rìa trấn Thanh Đồng , đi một ngày đường là có thể tới."
"Ý. . . trấn Thanh Đồng ở chỗ nào?"
"Trấn Thanh Đồng ở chỗ trấn Thanh Đồng chứ còn ở đâu. Đi thẳng hướng Tây là có thể tới."
"Hả! Cứ đi. ..thẳng hướng Tây là tới?"
"Đúng vậy!"
Đại Hồ Tử càng hỏi càng cảm thấy chút ý vị, cảm giác như chỉ số thông minh dần tụt không phanh, quả thực hỏi ra cái gì cũng không hiểu luôn. Chính mình vào Nam ra Bắc nhiều năm mà vẫn không khỏi tự hỏi bản thân có phải mình kiến thức quá nông cạn hay không.
"Ê! Các huynh đệ, có ai biết trấn Thanh Đồng là chỗ khỉ nào không?"
Nghe được tiếng hô của Đại Hồ Tử, mọi người đều hơi mù mờ.
Lúc này, Hoàng Tử Hạo nói: "Hồ Tử ca, hình như trấn Thanh Đồng ở vùng biên cảnh, ta nghe lão Lưu có nói qua một lần. Hắn thường xuyên chạy tới vùng biên cảnh, nói ở đó phần lớn đều là quân hộ (gia đình có người đi lính), nhà nào nhà nấy nghèo rách. . ."
"Ồ, hóa ra là ở chỗ biên cảnh!"
Đại Hồ Tử bừng tỉnh, thảo nào mình cũng chưa từng nghe nói qua, hóa ra nó nằm ở góc hẻo lánh. . .vô nghĩa. Chính mình là một tên buôn bán, không có việc gì thì đời nào chui vào chỗ thâm sơn cùng cốc làm gì, có phải nhàn rỗi muốn kiếm khổ đâu chứ.
Có điều ngẫm lại, Đại Hồ Tử cũng ngẩn cả người ra. Không tính thì không sao, tính toán cái thì giật mình. Vốn mà từ chỗ biên cảnh tới đây, chí ít cũng phải ha ba vạn dặm đường. Mà nhìn từ phục sức của Vân Phàm thì rõ ràng là tự đi bộ tới đây, cũng chẳng có cái gì hỗ trợ cả.
"Ta nói này, tiểu huynh đệ...Vân Phàm, ngươi đã đi bao lâu rồi?"
Nghe Đại Hồ Tử hỏi, Vân Phàm đại khái nhớ lại: "À, ta lên đường lúc tháng hai, Mộc gia gia bảo là cứ đi thẳng hướng Đông là tới. Tới giờ là giữa tháng tư. . .đại khái là đi hơn hai tháng rồi."
"Đi hơn hai tháng?"
Thấy dáng vẻ vô cùng nhẹ nhàng của Vân Phàm, mọi người đột nhiên cảm thấy đau đầu.
Đại Hồ Tử cũng thấy có chút ngớ ngẩn. Tuy đám bọn họ đều là bào thương(thương gia đi buôn theo kiểu vận chuyển) thường đi xa, có thể bọn họ dù gì cũng có vật cưỡi, ngoại trừ nhàm chán ra thì đúng là cũng không mệt lắm.
"Tiểu huynh đệ, lộ trình xa như thế, ngươi có mua con ngựa nào không hay là đi bộ?"
"Ta không có tiền."
Vân Phàm có chút ngượng ngùng, cười cười nói. Bởi vì lần đi này, hắn chỉ cầm theo tiền đi vào miếu Khổng Tử, còn lại đều để cho muội muội, nên quả thật là chẳng có tiền.
". . ."
Đám Đại Hồ Tử trầm mặc.
Chẳng lẽ năm nay giá ngựa lên cao thế?
Không đúng, ngựa là vật cưỡi tiện nghi nhất đại lục này. Chẳng lẽ loại thú này đột nhiên tăng giá sao? Cũng không thể, bọn họ đều rõ ràng giá bán, một con ngựa có đắt lên cũng làm gì đến nỗi không mua nổi.
Như vậy, chỉ có thể có một lời giải thích.
Thiếu niên trước mắt này quá nghèo, chỉ sợ là từng đó tiền cũng chẳng có.
. . .
Bỗng nhiên có chút cảm giác chua xót nổi lên trong lòng.
Đại Hồ Tử bất đắc dĩ phát hiện, mình và thiếu niên Vân Phàm này thật sự khác xa nhau vời vợi.
Đúng lúc này, Vân Phàm mở miệng: "Hồ Tử đại thúc là Tiên Linh Sư à? Ta thường nghe người trong thôn nói Tiên Linh Sư đều có linh thú riêng. Vừa rồi ta thấy bên cạnh thúc có một con chó nhỏ, nó chính là linh thú trong truyền thuyết đó sao? Nó lại còn có thể sáng lên, có vẻ khá là lợi hại!"
Nghe được câu hỏi của Vân Phàm, mí mắt Đại Hồ Tử không khỏi giật giật.
Chó nhỏ? Trong truyền thuyết?
Đó không phải là một con Liệt Nha Khuyển thôi sao? Có khoa trương không vây?
Lại còn có dáng vẻ lợi hại?
Không biết có phải tiểu tử này cố ý bôi xấu ta không? Thế nào mà chỉ nhìn thôi mà ngươi đã thấy nó lợi hại? Chỉ nhìn bộ lông bên ngoài đã. . .Được rồi, ta thừa nhận, lúc trước ta thấy con chó này có giá bán không tệ nên ta mới tuyển nó làm tiên linh. Nhưng mà, đó là hai chuyện khác nhau cơ mà!
Ấy! Ca ca đừng nghĩ nhiều, ta có bệnh, bệnh hơi đần!
Thật là đau đầu a. Không biết tên tiểu tử này ngoi lên từ xó nào, có vẻ như chả biết cái gì, quả thật nhà quê một cục. Trời ạ, thế quái nào mình lại mềm lòng cho tiểu tử này đi theo? Tốt nhất nên để hắn tự sinh tự diệt mới đúng.
. . .
"Ha ha ha. . ."
Mặc dù trong lòng đột nhiên chuyển biến, Đại Hồ Tử vẫn lộ ra khí độ đại đội trưởng, kiên nhẫn giải thích: "Tiểu huynh đệ đoán không lầm. Thật sự ta là một Tiên Linh Sư, chẳng qua ngươi nói hơi chệch một chút. Con chó vừa rồi được gọi là... thôi, được rồi, cứ gọi là chó nhỏ đi! Con chó nhỏ vừa rồi là tiên linh của ta. Tiên linh khác tiên thú, linh thú không có trí tuệ, mà tiên linh thì lại có thể trao đổi cùng với chủ, sống dựa vào nhau, cùng nhau phát triển. . ."
Nói xong, Đại Hồ Tử thoải mái làm một thủ ấn, quầng sáng màu đỏ lại nổi lên trên đầu, Liệt Nha Khuyển nhảy ra.
"Ngao. . ."
Liệt Nha Khuyển dịu dàng chạy tới chân Đại Hồ Tử.
Biến hóa đột ngột làm đôi mắt Vân Phàm trợn ngược lên: "Đại thúc, quầng sáng trên đầu thúc là cái gì thế? Con chó nhỏ này chạy từ đâu tới vậy?"
Đại Hồ Tử cười hặc hặc nói: "Cái đó không gọi là quầng sáng gì, mà đó là ấn ký 'Phong Linh Hoàn' đạt được sau khi giác tỉnh Thiên phú, chuyên môn dùng để phong ấn linh thú, từng tiên linh sư đều có một Phong Linh Hoàn riêng, mà linh thú bị phong ấn sẽ ở trong không gian Phong Linh Hoàn, dần cuyển hóa thành tiên linh. . ."
Tiếp theo, Đại Hồ Tử nhẹ nhàng vuốt vuốt lông con chó, tiếp tục nói: "Tiên linh của ta là một con Liệt Nha Khuyển, tên là Liệt Nha, đáng tiếc là nó không có huyết mạch truyền thừa, tư chất cũng bình thường, cho nên chỉ có một màu, lực lượng cũng không có nhiều, căn bản không tính là lợi hại. . ."
Nói tới đây, trong lòng Đại Hồ Tử khó nén nổi thất vọng.
Tư chất huyết mạch quyết định sự phát triển của một tiên linh, cũng quyết định khả năng trợ giúp của tiêu linh sau này. Có lẽ ở trong mắt người thường, Đại Hồ Tử là một cường đại tiên linh sư, nhưng hắn lại rất hiểu, trong thế giới tiên đạo, mình cơ bản chỉ là một cái vảy lót đáy, thậm chí còn chưa tới cả tầm đấy.
Đường vào tiên đạo sâu như biển, mấy người đi kiếm trường sinh được trở về?
"Ngao ngao. . ."
Dường như cảm nhận được cảm xúc của chủ nhân, Liệt Nha Khuyển gầm nhẹ hai tiếng.
Kỳ thật, không chỉ có Đại Hồ Tử nghĩ vậy, phần lớn tiên linh sư cấp thấp đều có cảm thụ như thế.
Đương nhiên, Vân Phàm không phải tiên linh sư cho nên hắn cũng không có hiểu được cảm thụ của Đại Hồ Tử. Trong thế giới của hắn, tư chất cùng thiên phú vĩnh viễn không phải là căn bản. Hắn tin rằng chỉ cần cố gắng là nhất định sẽ thành công. Nếu như chưa thành công tức là mình chưa đủ cố gắng.
"À không, đại thúc. Ta cảm thấy Liệt Nha Khuyển rất lợi hại, người xem nó thông minh thế cơ mà, ha ha. . ."
Vân Phàm tiến lên, sờ lên đầu Liệt Nha Khuyển, cười nói: "Ở thôn của ta, tất cả mọi người đều cố gắng sống, ai cũng nói, làm nhiều hưởng nhiều, không khổ sao có hưởng. . .Chỉ cần Liệt Nha cố gắng thêm chút là nhất định có thể lợi hại lên. Chỉ cần tích lũy thêm là nhất định có một ngày trở thành vô cùng lợi hại. Đại thúc phải tin tưởng vào Liệt Nha chú. Đúng vậy mà, hơn nữa. . ."
Dùng một chút, Vân Phàm lại nói: "Hơn nữa, cho dù Liệt Nha không lợi hại thì có làm sao? Không phải đại thúc đã nói rồi sao? Tiên linh có thể cùng chiến đấu với chủ nhân để phát triển, chỉ cần đại thúc mạnh mẽ lên là Liệt Nha tự nhiên cũng sẽ mạnh theo.
Ngẫm nghĩ lại chút, cuối cùng Vân Phàm khẳng định, gật gật đầu: "Đó, ta nghĩ vậy."
"Ngao ngao. . ."
Con Liệt Nha Khuyển nghe Vân Phàm nói, chẳng những không kháng cự mà coi kêu theo hai tiếng.
"Ách. . ."
Bỗng nhiên Đại Hồ Tử ngẩn ra, cả người ngây ngốc đứng đó.
Đúng vậy a! Cố gắng là sẽ có thành quả, đạo lý đơn giản thế mà mình lại sớm quên. Nhớ hồi trước, mình cũng đã từng nghe qua, cái khỉ gì mà thiên đạo thù. . .à đúng rồi, 'Thiên Đạo Thù Cần' (Cần cù là thiên đạo, đại khái là cần cù là số một :)
Thiên Đạo Thù Cần a!
Bản thân mình mấy năm nay chỉ có lo buôn bán, chẳng có chút gì đặc sắc, cúng chả có gì tâm chí, phàm là việc gì đều muốn kiếm lời, dùng giá càng ít đổi lấy lãi càng nhiều. Mà hiện giờ, mình còn giận tiên linh, thậm chí còn ghét bỏ tư chất không tốt của nó. Không biết từ khi nào, mình lại hẹp hòi, bản chất con buôn tới vậy?
Quả thật đáng sợ, không biết mấy năm nay mình đã làm những gì?
Càng suy nghĩ sâu xa, Đại Hồ Tử lại càng thấy mình sai lầm nghiêm trọng. Thậm chí hắn dần khinh thường bản thân mình.
. . .
Ách! Thế quái nào, rõ ràng mình giảng giái tiên linh cho tiểu tử này, mà thế nào mình lại hổ thẹn với tự đắc của mình! Ta nói là sự thật, hổ thẹn cái của khỉ. Thực là dọa người!
"Ha, tiểu tử người cũng có chút thấu hiểu đạo lý ha."
Đại Hồ Tử mặt dày mạnh miệng khen Vân Phàm một câu.
Có điều, từ lúc gặp tới giờ, Đại Hồ Tử ngẫm lại thấy có chút cảm tình với thiếu niên thẳng thắn này. Nhất là nhìn dáng vẻ không chút kháng cự của Liệt Nha Khuyển với đối phương, Đại Hồ Tử lại thêm phần kinh ngạc.
Thiếu niên này có gì đó không tầm thường!