Hoắc Kiến nghiêng người bước vào, chỉ vào người đàn ông trung giới thiệu với Lưu Ngọc San, nói: "Tôi xin giới thiệu, vị này chính là ngài Tôn Lập Uy - Cục trưởng Cục an ninh quốc gia HongKong." Sau đó lại giới thiệu với Tôn Lập Uy: ""Vị này chính là Lưu Ngọc San cảnh ti của giới cảnh sát HongKong của chúng tôi, một cô gái xinh đẹp và… rất có tài."
Tôn Lập Uy đi lên trước vươn tay nói: "Nghe tiếng tăm của cô đã lâu."
Lưu Ngọc San cũng tiến lên phía trước nhẹ nhàng bắt tay hắn, sau đó mời: "Cục trưởng Tôn, mời ngồi."
Hai người ngồi đối diện nhau trong văn phòng của Lưu Ngọc San, Hoắc Kiến cười nói: "Cô Lưu không cần hiểu lầm, hôm nay không phải là tôi muốn tới điều tra thủ hạ của cô, mà là cục trưởng Tôn muốn tìm cô để tìm hiểu lai lịch của một người, hơn nữa người này cũng không phải là thủ hạ của cô. Cục trưởng Tôn với tôi quen biết đã lâu. Hôm nay, cục trưởng đến đúng lúc cô đi ra ngoài, cho nên ngài đã ở đây chờ cô trở về."
Lưu Ngọc San nhẹ nhàng thở dài: "Thực sự xin lỗi, hôm nay quảng trường Ái Đinh Bảo xảy ra sự tình không mong muốn, cho nên tôi xử lý đến bây giờ chấm dứt, khiến cho Cục trưởng Tôn phải đợi lâu."
Hiện tại các bang phái ở HongKong cùng các thế lực đen tối trên đại lục có quan hệ hết sức mật thiết, cho nên ngành của mình cùng với cảnh sát đại lục phải thường xuyên liên hệ cùng hợp tác phá án, phía đại lục tìm đến mình để tìm hiểu biết tình hình của các vụ án thực sự là việc bình thường, thế nhưng đây là lần đầu tiên cục an ninh quốc gia tìm đến mình, hơn nữa là đích thân cục trưởng cục an ninh quốc gia HongKong tới phòng làm việc của mình, nàng cảm thấy có điểm kỳ lạ, không biết người mà hắn muốn tìm rốt cuộc là ai, chẳng lẽ là thành viên của của hắc bang, nếu không cũng kinh động đến cục an ninh quốc gia.
Tôn Lập Uy cười cười. Gật đầu nói: "Việc này tôi biết, cô Lưu quả nhiên thực có tư duy nhanh nhạy, xử lý việc thật mau lẹ."
Lưu Ngọc San nói: "Quá khen, nếu là người dân bình thường thì không khó khuyên bảo. Không biết cục trưởng Tôn muốn nói đến người nào?"
Tôn Lập Uy hỏi: "Cô Lưu nhất định biết Thạch Thiên chứ?"
Lưu Ngọc San kinh hãi nói: "Là… là Thạch Thiên?"
Tôn Lập Uy không nghĩ rằng Lưu Ngọc San lại phản ứng như vậy, kinh ngạc nói: "Cô Lưu quen biết Thạch Thiên sao?"
Lưu Ngọc San biết cục trưởng đã phát hiện ra thái độ của mình, vội cô che dấu nói: "À… không… tôi chỉ là gặp qua hắn vài lần, không tính là người quen. Hiện tại hắn là nhân vật tiếng tăm ở Hongkong. Hôm nay, sự việc tại quảng trường Ái Đinh Bảo chính là do hắn mà tạo nên, cho nên nghe cục trưởng Tôn nói muốn điều ra người này, tôi thấy có điểm giật mình. Có phải… Cục trưởng Tôn nói chính là Thạch Thiên?"
Dù sao Lưu Ngọc San làm cảnh sát nhiều như vậy năm, nói xong, nét mặt đã trở lại bình thường, Tôn Lập Uy không hề để ý, gật đầu nói: "Chính là người này đã được người hâm mộ tôn sùng là "vị thần bóng đá"."
Lưu Ngọc San ngạc nhiên nói: "À… Tôi chỉ được phân công quản lý những vụ bạo loạn ở Hongkong, còn đối với thiếu niên này cũng không có nhiều hiểu biết. Ở đây, tôi không có nhiều tài liệu về hắn, cục trưởng Tôn như thế nào lại tới đây điều tra lai lịch của hắn? Tôi tin rằng cục trưởng Tôn nên tìm đến văn phòng hộ tịch sẽ tìm thấy nhiều tư liệu về hắn hơn."
Tôn Lập Uy nói: "Tôi đã qua văn phòng hộ tịch rồi, những thông tin và ghi chép về Thạch Thiên quá sơ sài, quả thực chẳng khác gì tờ giấy trắng."
Lưu Ngọc San mỉm cười nói: "Hắn chính là người Hoa di dân từ nước ngoài trở về, chỉ có mười sáu bảy tuổi, lại là cô nhi, có thể nói con người hắn phức tạp?"
Tôn Lập Uy cũng cười nói: "Xem ra cô Lưu quả nhiên biết về lai lịch Thạch Thiên." Lưu Ngọc San thầm mắng một tiếng "Đáng giận", giải thích nói: "Bởi vì Thạch Thiên từng có liên quan đến một án mà chúng tôi sắp điều tra, cho nên nhìn đến qua lai lịch của hắn, chẳng qua hắn chính là một nhân chứng quan trọng, còn bản thân hắn không trực tiếp liên quan đến án, cho nên tôi chỉ biết một chút thông tin, nếu so với cục trưởng Tôn cũng biết không hơn là mấy cho nên có thể làm cho ngài thất vọng rồi."
Tôn Lập Uy lắc đầu cười nói: "Mục đích của tôi tới rất đơn giản là muốn điều tra tư liệu hai án, chỉ cần cô Lưu có thể cho xem là đã không làm tôi thất vọng rồi."
Lưu Ngọc San giật mình nói: "Thì ra là như vậy…" Biết rằng Tôn Lập Uy muốn ám chỉ hẳn là án lọt vào bắt cóc Samantha cùng án tại Cửu Long mỹ thực, mặt khác hai sự kiện này liên quan đến cái chết của Cương Điền, Lưu Ngọc San giúp Thạch Lệ che giấu cho Thạch Thiên, hiện tại ở mặt ngoài vẫn là nghi án, cũng không có chút ghi chép về Thạch Thiên.
Tuy rằng Lưu Ngọc San từ đáy lòng không muốn tiết lộ quan hệ gì về Thạch Thiên. Nàng cũng có quyền cự tuyệt yêu cầu của Tôn Lập Uy, nhưng hai vụ án cũng không có bí mật gì. Cho dù chính mình tìm cớ không đồng ý, tin rằng cục an ninh quốc gia cũng có thể không uổng khí lực mà lấy hồ sơ từ cảnh thự. Trong án bắt cóc Samantha, Thạch Thiên là anh hùng cứu người, còn trong án Cửu Long, Thạch Thiên càng chính là chứng nhân chứng kiến tại hiện trường, nội dung không ghi chép Thạch Thiên tiếp viên đạn đánh chết Trịnh Cơ, vì thế cô gật đầu nói: "Đương nhiên có thể, để tôi tìm, phiền ngài đợi một chút" Lưu Ngọc San đứng lên đi đến hai văn kiện. Một lát sau, nàng quay lại, đặt ở trước mặt Tôn Lập Uy nói: "Chính là này hai văn kiện này."
Tôn Lập Uy cầm lấy văn kiện trên bàn đứng dậy nói: "Thời gian đã không còn sớm, cô không ngại tôi cầm về xem chứ."
Lưu Ngọc San xuất ra danh thiếp của mình nói: "Không ngại, nếu có chỗ nào không rõ, cục trưởng Tôn có thể trực tiếp gọi điện để hỏi tôi."
Tôn Lập Uy cầm danh thiếp bỏ vào túi áo, cười nói: "Cám ơn, lần sau tôi là chủ nhà, rất mong tiếp đón hai vị."
Lưu Ngọc San cùng Hoắc Kiến vội nói không cần khách khí, dù sao hai người cũng muốn trở về, cùng Tôn Lập Uy đi xuống lầu, ở bãi đỗ xe nhìn theo chiếc xe jeep của hắn rời đi, Lưu Ngọc San nhịn không được thử thăm dò Hoắc Kiến: "Tại sao cục an ninh quốc gia lại điều tra một thiếu niên bóng đá, thực làm cho người ta khó hiểu."
Hoắc Kiến cùng Lưu Ngọc San quan hệ vốn không ngại, thấy mỹ nữ thắc mắc đương nhiên không thể không nói, hơn nữa lấy hắn biết đến nội tình cũng không cần giữ bí mật quốc gia cơ mật, cười nói: "Kỳ thật rất đơn giản, bởi vì Thạch Thiên đắc tội với người không nên đắc tội, buổi sáng hôm nay hắn dám đả thương một quan chức trong hiệp hội bóng đá, hơn nữa còn đánh trước mặt chủ tịch hiệp hội bóng đá Nghiêm Quốc Vĩ. Cô có biết không thể đắc tội với quan lớn trong quốc nội không, Nghiêm chủ tịch khẳng định rất mất mặt, không nghĩ biện pháp trả thù mới thực làm cho người ta khó hiểu… Ngay cả cục an ninh quốc gia đều ra mặt, ài…"
Lưu Ngọc San trong lòng cảm thấy rất lo lắng, thở dài một tiếng.
Hoắc Kiến nói tiếp: "Bất quá Thạch Thiên khẳng định có chút mờ ám, tuyệt đối không đơn giản như viết trong hồ sơ. Theo tin tức tin cậy nói rằng, buổi sáng có rất nhiều người ngoại quốc đến Cảng Tinh Building trước quảng trường Ái Đinh Bảo, đám người này dũng mãnh trấn áp các phóng viên rời khỏi hiện trường, lúc ấy cảnh sát ở hiện trường đột nhiên nhận được mệnh lệnh của tổng bộ, khiến bọn họ phải thu quân".