Từ trước đến nay, Thạch Thiên đối với con gái rất mẫn cảm, thầm nghĩ lão tử không cần ngươi thích, Thạch Thiên vội nói tránh đi vấn đề khác: "Cô cả đêm không ngủ, đừng dài dòng nữa, ngủ một lúc đi."
Samantha trừng mắt nhìn Thạch Thiên, kỳ quái nói: "Sao anh đoán được em cả đêm không ngủ?"
Thạch Thiên đắc ý nói: "Còn sao không đoán được? Lão tử liếc mắt một cái đã biết rồi!"
Samantha bội phục nói: "Thật lợi hại, chẳng qua em không thấy mệt." Mặt cô đỏ bừng lên, nói: "Em biết đêm qua anh cũng không ngủ."
Lúc này, đến phiên Thạch Thiên cảm thấy kỳ quái, hắn dựa vào công phu cùng với kinh nghiệm ngàn năm có thể nhận biết sức khoẻ của đối phương có tốt hay không, ngay cả vài ngày trước ngủ mấy tiếng đều có thể đại khái tính được.
Nhưng làm sao Samantha biết mình đêm qua không ngủ, phải biết rằng giấc ngủ đối với Thạch Thiên không quan trọng, cho dù mấy tháng Thạch Thiên không ngủ thì mắt cũng không đỏ lên, mặt mày cũng không xanh xao trắng bệnh. Thạch Thiên tò mò hỏi: "Làm sao cô biết được? Chẳng lẽ…" Thầm nghĩ chẳng lẽ là trong thân thể của nàng có linh lực của mình, cho nên nàng mới có năng lực cảm ứng.
Samantha thấy trong ánh mắt Thạch Thiên tràn ngập nghi hoặc, sợ hắn hiểu lầm mình, vội nói: "Anh đừng nghĩ lung tung, em cũng không có nghe lén anh đang làm gì đâu, phòng kia ở cách âm hiệu quả tốt lắm, một chút thanh âm cũng không nghe được" Nói xong, cô mới cảm giác trong lời nói của mình có vấn đề, chẳng khác nào thừa nhận chính mình đã nghe lén, muốn nghe không nghe được. Nhất thời gấp đến độ chân tay luống cuống, mặt đỏ bừng, những gì không nên nói cũng đều nói ra: "Chẳng qua là em đoán được thôi, em biết đêm qua Kim Hinh khẳng định… không cho anh nghỉ ngơi…"
Thạch Thiên nhớ tới đêm qua, Kim Hinh quả thật rất khác so người bình thường, rõ ràng đã thực sự mệt mỏi, nhưng vẫn liều mạng muốn cùng hắn triền miên không ngớt, tới gần sáng thể lực Kim Hinh đã cạn kiệt cho nên nàng lâm vào cơn ngủ li bì. Thạch Thiên thấy có điều kỳ lạ: "Ngay cả điều này mà cô cũng biết sao?"
Samantha nói: "Đương nhiên rồi, biết anh sang Pháp giúp em một thời gian, tối hôm qua hiển nhiên "triền miên" cùng với anh, mà dọc theo đường đi anh cũng chẳng có tâm trí mà để ý đến em đâu". Nguồn truyện:
Thạch Thiên nói: "Lão tử phải đi tìm người, không phải cùng cô sang Pháp làm công tác" Tiếp theo Thạch Thiên ngạc nhiên nói: "Không phải cô nói rằng đêm qua mới quyết định đi Pháp sao? Kim Hinh làm sao biết được?" Đêm qua Kim Hinh đều ở dưới hoặc trên người hắn, nửa bước cũng không rời khỏi phòng.
Samantha biết tình hình đã bị lộ tẩy, không thể không nói ra sự tình. Thì ra Samantha muốn đi Pháp đã sớm lên dự định bởi vì phải đi tham gia một tổ chức quốc tế về trang phục ở Paris mà Kim Hinh đã quá ngày phải đi chụp hình trong nước. Hai người gặp đúng lúc Thạch Thiên bị phóng viên và người hâm mộ làm phiền cho nên nhân cơ hội này muốn mời Thạch Thiên rời khỏi Hongkong đi du ngoạn.
Tuy rằng hai nàng không tồn tại ý niệm tranh đoạt Thạch Thiên, nhưng tự đáy lòng vẫn muốn tìm hiểu câu trả lời cho câu hỏi: "Rốt cuộc Thạch Thiên coi trọng ai hơn?" Vì thế cả hai cùng đi tìm Thạch Thiên. Muốn hỏi hắn đến quyết định đi với ai. Nào biết rằng hai người chưa kịp mở miệng, Thạch Thiên đã tuyên bố muốn sang thủ đô Paris của nước Pháp, điều này làm cho Samantha mừng rỡ như điên đồng thời cũng làm cho Kim Hinh buồn bã. Nhưng Thạch Thiên đi Pháp là chủ ý muốn tìm người chứ không phải vì coi trọng Samantha mà đi cùng nàng.
Cho nên chiều hôm đó, Samantha hiểu ý liền lui ra ngoài. Buổi tối cũng không quấy rầy bọn họ, xem như bồi thường một chút cho Kim Hinh. Hơn nữa, nàng không phải chuẩn bị đi Pháp ngay hôm nay, vì được đi trên phi cơ cùng với Thạch Thiên cho nên nàng đã gọi trước điện thoại cho cấp dưới cùng tạp chí xã, để bọn họ sắp xếp công tác và quan trọng nhất là thông báo với Laurent, để lão ghi tên mình vào danh sách sang Pháp.
Thạch Thiên nghe Samantha kể lại lớn tiếng cười: "ha ha", thế mới biết ngày hôm qua hai người bọn họ tìm đến chính mình, vì sao khi nghe nói muốn sang Pháp, đột nhiên hai người không bàn bạc nữa, lúc ấy một người vui sướng, một người buồn bã. Cũng hiểu được vì sao Kim Hinh "làm việc triền miên" không biết mệt mỏi, quả thực là liều mạng, dường như muốn đem hắn nuốt chửng.
Hắn lại không biết cả đêm Samantha bị dục vọng tra tấn không thua gì Kim Hinh, tình cảm của nàng ẩn dấu nhiều năm vừa bị Thạch Thiên "khai phá", trong lòng đã không còn trói buộc. Điều trùng hợp phòng của Thạch Thiên ngăn vách với phòng của Samantha, buổi tối nằm ở trên giường, không tự chủ được sẽ đi ảo tưởng bên kia.
Kỳ thật nàng đoán không sai, Thạch Thiên cùng Kim Hinh không ngừng triền miên, trong lòng nàng chua xót cảm nhận điều đó. Nàng càng không nghĩ đến, nó lại càng nhập vào đầu, càng nhập vào đầu lại càng là khó chịu. Thân hình nàng đủ mê người giống như núi lửa sắp phun trào, trằn trọc không nói thành lời, nỗi thống khổ người thường không thể hiểu được. Cuối cùng, nàng thật sự chịu không nổi, trời còn chưa sáng liền lao xuống trốn trong xe, chờ Thạch Thiên tỉnh dậy.
Đương nhiên Samantha không nói cho Thạch Thiên biết về khoảng thời gian này, bất quá lại nàng lại không khống chế được suy nghĩ của mình, dục hoả gây sức ép, đè nặng lên tâm trí nàng, nhất thời ở trong cơ thể nàng, dục tính lại một lần nữa bốc cháy lên, hơn nữa hiện tại Thạch Thiên ngay tại bên người, cùng kế sát với da thịt nàng, tự nhiên dục vọng thiêu đốt còn muốn mãnh liệt hơn đêm qua. Có thể nàng dù sao cũng chỉ mơ hồ, tính cách nàng cũng không mạnh bạo như Kim Hinh, nàng nào dám chủ động đề nghị Thạch Thiên làm chuyện ấy.
Lúc này phi cơ đã bay lên không, thân máy bay khổng lồ vững vàng phi hành giữa trời xanh, mọi người bên trong phi cơ dường như không nhận thấy một chút chấn động nào. Ánh mặt trời xuyên qua mây trắng, theo những khe nhỏ hình tròn chiếu vào phòng ngủ xa hoa trên không trung, chiếu vào thân thể mềm mại của nàng cũng đủ khiến người ta phát ra ý niệm dục vọng. Nước da Samantha vốn dĩ trắng nõn không tỳ vết, hiện tại giống như một tầng ngân huy bịt kín, sắc đẹp càng thêm kiều diễm ví như xuân hoa thu nguyệt, đúng là tiên nữ hạ phàm.
Thạch Thiên nhìn thấy không khỏi thấy si mê, nhìn Samantha mà trong lòng nổi lên động tình, bản thân hắn không kìm được lòng mình, thân thủ rất nhanh ôm chầm lấy Samantha, hôn lên trán nàng.
Samantha cả người run lên, giọng nói làm nũng giống như nhận được đặc ân, ngẩng đầu đón nhận sức nóng từ đôi môi của Thạch Thiên, không bao giờ… tách ra. Cặp đùi của cô mở ra, rồi siết chặt lây thân thể của Thạch Thiên.
Thạch Thiên còn hơi do dự, một bàn tay nhẹ nhàng tụt chiếc quần của nàng xuống.
Samantha một bên phối hợp cũng cắn nhẹ lên tai Thạch Thiên, thanh âm kích động run rẩy, hỏi: "Anh có biết hiện tại em đang nghĩ gì không?"
Thạch Thiên không chút suy nghĩ phải trả lời nói: "Không biết."
Samantha thở gấp nói: "Em đang suy nghĩ… Nếu trước kia có người nói với em biết, lần đầu tiên ở trên biển… Lần thứ hai ở trên trời… nhất định sẽ không tin. .. .. ."
Thạch Thiên cười lên ha hả nói: "Đến đây! Em thật là nhàm chán".