Samantha hướng Macy giải thích, Thạch Thiên tuy rằng vẫn là viên chức tại tạp chí xã, nhưng lần này anh đến Paris là có việc, không phải tới tham gia tuần lễ hoá trang.
Macy mỉm cười gật đầu tỏ vẻ hiểu được, nhưng không thể lý giải Thạch Thiên vì sao không vui, làm người mẫu cũng không phải chuyện gì xấu, hiện tại giới trẻ muốn làm còn không được. Bất quá lại nghĩ chẳng lẽ Thạch Thiên muốn trở thành siêu sao bóng đá, kỹ thuật đá bóng của anh thiên hạ vô địch, hơn xa David Beckham của nước Anh, tuổi còn trẻ, tiền đồ có thể nói là còn xa, có lẽ anh ta cảm thấy được thân phận nghề người mẫu thấp kém, hèn hạ.
Lúc này, sắc trời đã tối sầm, Samantha mời Macy lưu lại, Macy vui vẻ nhận lời, Samantha cao hứng dẫn Macy đi tìm phòng. Sau đó, ngay tại phòng của Macy, hai người cùng ôn lại chuyện cũ. Đã hai ngày Samantha không ngủ, hơn nữa nàng "làm việc cật lực" một thời gian dài trên phi cơ, tự nhiên lại không có cảm giác mệt mỏi, điều này làm cho Samantha cảm thấy rất kỳ lạ.
Thạch Thiên vốn nghĩ tới Paris để đi tìm tung tích Alex. Sau khi ăn cơm, cắt tóc, thay quần áo thì trời đã tối, tạm thời chỉ có thể đi tìm cô gái kia, nhưng buổi tối mạo muội đi tìm thì không thuận tiện cho lắm, cho nên Thạch Thiên cũng trở về phòng nghỉ ngơi.
Đến tối, Macy đánh trước một cái ngáp dài, lúc này Samantha hiểu ý trở về phòng, thấy Thạch Thiên đã ngủ, không dám kêu hắn dậy rửa mặt, thay quần áo mới được lên giường. Thạch Thiên sau khi sửa sang tóc tai, phong thái càng thêm tuấn mỹ bất phàm, nhịn không được nàng lại hôn lên trên trán Thạch Thiên, rồi mới rúc bên người hắn. Nghĩ lại bản thân mỗi lần quay về Paris, bởi vì các quốc gia lệch giờ nhau khiến thân thể Samantha luôn cảm thấy mỏi mệt, lần này hai ngày không nghỉ ngơi, tinh thần lại cực tốt, không khỏi cảm thấy kỳ lạ, không biết vì cái gì, chỉ cảm thấy có ẩn tình này liên quan đến Thạch Thiên.
Samantha nằm xuống, một lúc sau cũng lăn ra ngủ, giấc ngủ cực kỳ ngọt ngào. Khi tỉnh lại sắc trời đã sáng, cũng không thấy Thạch Thiên ở bên người, chỉ còn lại chiếc áo ngủ vắt trên giường chỗ y tựa lưng. Samantha đứng dậy cầm lấy chiếc áo ngủ của Thạch Thiên, đi đến tủ quần áo cầm cái giá treo áo vào trong tủ, đồng thời phát hiện hai bộ âu phục vừa mới mua con chỉ còn lại một bộ màu xám, không thấy bộ âu phục màu đen, biết là Thạch Thiên đã mặc đi ra ngoài rồi. Nàng biết rõ Thạch Thiên còn phải ở tại phòng hoàng gia này. Khẳng định hắn ăn mặc không được chỉnh tề cho lắm bởi nàng chưa từng thấy hắn thắt cà vạt bao giờ.
Samantha ra khỏi phòng ngủ, chỉ thấy Macy đang đứng nhấm nháp bữa sáng do khách sạn mang lên. Quả nhiên không thấy bóng dáng Thạch Thiên đâu cả. Nguồn truyện:
Macy nén giận nói: "Như thế nào bây giờ cậu mới dậy, tình nhân của cậu vẫn còn ngủ sao? Đúng rồi, tối hôm qua nhất định là mỹ nhân bị "làm hại" rồi. Dường như mình nghe được tiếng rên rỉ của cậu, tình cảm mãnh liệt lắm phải không?." Nói xong nàng cười lên ha hả.
Samantha đỏ mặt sẳng giọng: "Nói bậy bạ gì thế, đêm qua mình trở về phòng là ngủ liền, nào có tạo nên âm thanh nào cho cậu nghe. Đó là cậu ảo tưởng thôi.
Macy bỗng nhiên nói: "Thật mà, mình còn thật sự là mơ thấy cùng anh ta… Mơ thấy anh ta… cậu không giận chứ?"
Tối qua, Samantha ở cùng Macy, đã đem quan hệ của mình với Thạch Thiên nói rõ cho nàng biết, cũng nói hết cả những việc làm xằng bậy của Thạch Thiên. Thậm chí ngay cả việc Thạch Thiên quan hệ với Kim Hinh cũng nói ra, nghe vậy Samantha liếc mắt một cái, thở dài: "Nếu ngay cả việc này cũng tức giận, mình đã sớm bị tức chết."
Macy nói: "Thật ra mình cũng chỉ muốn thưởng thức đàn ông thôi, cuộc sống muôn màu tràn ngập tình cảm lãng mạn, trước kia mình cứ nghĩ cậu không phải lớn lên ở Pháp. Bất quá không nghĩ rằng cậu là một chủ biên thuần khiết đột nhiên lại thông suốt, bây giờ cũng thích đàn ông." Tiếp theo nàng như nhớ tới một chuyện, cười lên ha hả nói: "Thật là buồn cười, anh ta theo đuổi cậu, lại còn giả bộ nghiêm trang trước mặt cậu, nếu biết bị phát giác nhất định cũng bị chết hộc máu mà chết."
Samantha sắc mặt căng thẳng, vội la lên: "Anh ấy là người rất đặc biệt, không bao giờ dùng những lời nói ngon ngọt để lừa gạt cảm tình. Là bởi vì mất đi người yêu cho nên mới phóng túng như vậy. Cậu… cậu tiếp xúc nhiều với anh ấy một thời gian sẽ hiểu được anh ấy không giống với ai."
Macy nhân cơ hội cười trộm nói: "Đây chính là cậu để cho phép mình tiếp xúc với anh ta nhé, mình sẽ không khách khí."
Samantha run lên vì sợ, giật mình ngỡ ngàng nói: "Hoá ra nói nửa ngày đến giờ chẳng qua là cậu muốn nghe được những lời này à…?"
Sắc mặt Macy đỏ ửng lên, ngượng ngùng nói: "Thứ tốt hẳn là nên chia xẻ thôi, cậu hẳn là hướng con đường điện ảnh, nếu không là bạn chí cốt, chỉ sợ cậu bây giờ còn đang ở phương trời nào. Xem ra mình phải đến HongKong để kết bạn với Kim Hinh, chắc bạn ấy cũng không đối xử nặng bên này nhẹ bên kia."
Samantha cảm thấy giật mình, hối hận chính mình đêm qua đem nhiều chuyện nói cho Macy, nói: "Anh ấy là một con người, mình sao có thể tùy ý chuyển nhượng…"
Macy thấy nàng có dấu hiệu nhả ra, nhanh chóng chữa lại lời nói: "Không phải chuyển nhượng, không phải chuyển nhượng, mình cũng không tính toán đón nhận Thạch Thiên từ cậu."
Samantha nguýt lườm nàng một cái, nói: "Với bản lĩnh của cậu thật có thể cướp anh ấy đi, chỉ tiếc mình lại coi cậu là bạn."
Macy vội giải thích: "Không có, chẳng lẽ mình là người như vậy sao? Nếu cậu không đồng ý thì coi như mình chưa nói đi."
Samantha lắc lắc đầu, trên tay cầm lấy một chiếc túi, đi tới cửa nói: "Mình về nhà thăm cha mẹ, hôm nay mình không trở lại."
Macy vội la lên: "Ôi! cậu… cậu còn chưa trả lời mình mà!"
Samantha quay đầu lại cười khổ nói: "Mình không phải đã nói sao, cùng lắm cho cậu một ngày để quyết định mọi việc của cậu, buổi sáng ngày mai mình sẽ trở lại, đến lúc đó nếu cậu còn "không thực hiện" được, thì đừng trách mình keo kiệt."
Macy mừng rỡ nhìn theo bóng Samantha dần biến mất ở ngoài cửa, Samantha quay lại nói: "Không phải mình tặng cậu…" Nghe xong, Macy chạy nhanh vào phòng ngủ của mình, tắm rửa sau thay bộ y phục rất khêu gợi, xức nước hoa thơm nực đến mê người, không thèm mặc áo khoác, mà mặc trên người một chiếc áo ngủ, chất áo dường như trong suốt, cùng với giải thắt lưng tinh tế để trang điểm cho bộ trang phục, sau đó chạy sang phòng ngủ của Samantha và Thạch Thiên.
Macy nhìn cảnh tượng trong phòng ngủ chỉ còn lại chiếc giường lớn trống rỗng, trên mặt Macy đang dào dạt phấn khích nhất thời lạnh cứng như băng, nàng vội chạy đến phòng vệ sinh, cũng không thấy ai, không khỏi cứng lưỡi, tức giận giậm chân trên mặt sàn lẩm bẩm: "Samantha, ngươi được lắm, phụ công ta coi ngươi là bạn thân, biết chắc là Thạch Thiên không có ở trong phòng còn cố ý cho ta một ngày, ta… ta sẽ không để yên… Hôm nay không tính…"