Thạch Thiên biết rằng nếu mình quyết đoán cự tuyệt, Lý Hiểu Lệ sẽ phát hiện ra mục đích của mình là không muốn học, hiển nhiên tự nhận lấy ác danh "xấu tính", vì thế do dự một hồi, giả bộ lo nghĩ, sau đó nói: "Cô cho tôi nghe giảng miễn phí đã thực hỗ trợ, sao có thể tới nhà quấy rầy cô, tôi nên tự đi hỏi thăm thì hơn."
Beila khẽ cười: "Các bạn không cần lo lắng, hiện nay tôi chỉ sống một mình, căn phòng lạnh lẽo, đã lâu rồi không có khách tới chơi, thật hãnh diện nếu được đón tiếp, anh Tổ cùng cô Lý đến chơi sẽ tăng thêm sinh khí, tôi hoan nghênh còn không kịp, như thế nào lại cảm thấy bị quấy rầy."
Thạch Thiên nhìn nhìn đám con trai kia cách đó không xa đang luyến tiếc rời đi, thầm nghĩ những người này ngay cả nơi đi học cũng không buông tha, chỗ này mà lạnh lẽo mới là lạ, làm sao lại nói mình tới lại tăng thêm sinh khí, vả lại mình cùng cô ta lại không quen, mời nhiệt tình như vậy có ý gì. Cô ta là nhà nghiên cứu tâm lý học, chẳng lẽ không nhìn ra mình không phải ở khách khí, là thật không muốn đi?
Hiện tại, Lý Hiểu Lệ nếu để cho Thạch Thiên chuồn mất, chỉ sợ Paris rộng lớn khó lòng mà gặp được hắn, đáng giận hắn ở Hongkong vẫn trốn tránh các nàng. Cho nên nàng cũng hy vọng Thạch Thiên đáp ứng lời mời của Beila, ít nhất bữa trưa còn có thể cùng ăn cơm với hắn, nàng giật tay áo Thạch Thiên cầu xin nói: "Cô Beila có thành ý như vậy, chúng ta nên đi thôi, nghe nói nhà cô cách không xa trường học, ở bên cạnh sông Xen, phong cảnh rất đẹp."
Thạch Thiên đang muốn cự tuyệt lời mời của Beila, nghe vậy trong lòng cũng lay động, nhớ tới tình báo của người trong tòa thành, viện nghiên cứu của Alex cách không xa Đại học V, hơn nữa ở bên cạnh sông Xen, chẳng lẽ chính tại chỗ đó cha nàng nghiên cứu sao?
Nếu đúng là chỗ đó Thạch Thiên cũng muốn tới, hắn tính rời đi nơi này sau đi Alex nghiên cứu, tra tìm nơi đó xem Alex có lưu lại bản ghi chép nào không, nếu có thể trước khi Alex mất tích lưu lại gì đó trực tiếp phá giải huyền bí sinh tử của mình, nếu tìm thấy gì đó cũng chẳng thèm quan tâm đến việc Alex mất tích, đối với hắn sự chết sống của Alex căn bản không liên quan.
Beila nói: "Nơi đó cũng có chút phong cảnh, từng có rất nhiều đại gia ngả giá mua, cha tôi cũng không đồng ý…" Có lẽ là nhớ tới sự mất tích của cha cho nên vẻ mặt của nàng có chút ảm đạm.
Trong lòng Thạch Thiên nghĩ muốn cho dù không phải Alex nghiên cứu, ít nhất hắn cũng ở chỗ này, chắc chắn hắn lưu lại gì đó, có Beila dẫn đường mình đỡ phải đi tìm, vui vẻ gật đầu nói: "Nếu cô không cho là quấy rầy, dù sao hiện tại tôi không có việc gì quan trọng. Vậy đi thôi." Bạn đang đọc truyện được copy tại
Lý Hiểu Lệ cao hứng hoan hô một tiếng, ngoái cổ gọi gã tài xế đứng cách đó không xa, nói với hắn là bữa trưa nay nàng không về, sau đó nàng cùng Thạch Thiên tiến lên chỗ Beila, nàng đi ở giữa vẫn nắm chặt tay áo Thạch Thiên, chỉ sợ hắn đột nhiên đổi ý không đi. Thạch Thiên cố ý giãy dụa nhưng nàng không tình nguyện buông tay ra.
Con sông Xen bắt nguồn từ cao nguyên Langres, toàn bộ dài hơn bảy trăm km. Khu lưu vực của con sông là khu nông nghiệp rất giàu nhất, con sông chảy từ lưu vực hướng đông nam chảy về phía tây bắc, đến khu bồn địa trung bộ bằng phẳng, tốc độ chảy chậm lại, uốn lượn đánh hình thành các khúc sông, xuyên qua cả giữa khu phố Paris, có thể nói Paris tráng lệ như một hòn đảo, cực kỳ phát triển hai bên bờ sông Xen. Có hơn ba mươi chiếc cầu kéo qua sông, hàng loạt toà nhà cao tầng sắp hàng hai bờ sông, ảnh ngược vào nước, cảnh sắc vô cùng đồ sộ.
Chiếc xe màu xám bạc của nàng rời khỏi Đại học V, dọc theo tả ngạn sông Xen đi hướng nam. Hai bên bờ sông hàng dãy cây ngô đồng mọc lên phồn thịnh, ước chừng mười phút sau xe tiến vào một con đường nhỏ trong rừng cây ngô đồng. Tốc độ xa chậm dần, sau mấy ngã rẽ thì dừng lại trước một tòa.
Quy mô toà nhà không lớn, nhìn phong cách kiến trúc và màu sắc bức tường ngoài, phỏng chừng nhà này ít nhất cũng phải một trăm năm lịch sử, tòa nhà ba tầng, diện tích khoảng một trăm mét vuông, bốn phía không có tường vây, xung quanh rừng cây ngô đồng vô cùng hài hòa, cây cao lớn tươi tốt vừa vặn đem toà nhà tách biệt với bầu không khí ồn ào, náo động của đô thị, nơi đây có vẻ u tĩnh thanh nhã.
Nhà này không có ga ra, Beila để xe trực tiếp ở trước cửa, một bên mở cửa xe một bên quay đầu lại cười nói: "Tới rồi, chính là nơi này, mời hai bạn xuống xe."
Lý Hiểu Lệ tự mở cửa xe bên kia, theo bên cạnh Thạch Thiên xuống xe, Thạch Thiên vội cảnh giác nhanh tránh ra, phòng ngừa nàng lại đây dây dưa, Lý Hiểu Lệ trừng mắt nhìn Thạch Thiên oán giận. Cảnh vật chung quanh quá hấp dẫn, Lý Hiểu Lệ xoay mình nhìn xung quanh, cuối cùng ngẩng đầu nhìn phía trước cảm thán nói: "Nơi này đẹp thật, tựa như ở trong cổ tích."
Beila nghe Lý Hiểu Lệ ca ngợi cũng thật cao hứng, mở cửa mời hai người vào nhà rồi nói sau: "Các bạn có thể ngồi đây hay là lên lầu chơi, từ mặt phía đông tầng ba có thể nhìn thấy bìa rừng sát sông Xen. Các bạn cứ xem, tôi vào bếp làm vài món, anh Tổ nếu không vội, chúng ta cùng dùng cơm trưa rồi thảo luận việc học ngành học gì, được không?."
Thạch Thiên đương nhiên không vội, gật đầu tỏ vẻ đồng ý, hắn đi tới ngồi xuống mép ghế sô pha, quan sát cẩn thận phòng khách. Trong phòng khách, trang trí rất đơn giản, sơn tường đã rất nhiều năm không sơn lại, ngoại trừ chiếc thảm dường như hãy còn mới, đồ vật trang trí đều cổ xưa, hoa văn trên sàn nhà cũng đã bị phai mờ, thoạt nhìn cuốc sống của Beila thật sự tiết kiệm.
Nơi đây là một chỗ ở bình thường, không phải là một nơi nghiên cứu.
Thạch Thiên không khỏi thất vọng, lấy bản đồ mà Becker đưa cho, tìm vị trí Alex nghiên cứu, lại nhớ lại lộ trình ô tô vừa chạy, lại cảm giác vị trí hiện tại không sai khác, bốn phía căn phòng đều là cây ngô đồng rậm rạp, vị trí nơi này thấy không rõ lắm, cũng không có cách nào khẳng định.
Tiếng cười phía sau đột nhiên vang lên, Lý Hiểu Lệ cười nói: "Anh lần đầu tiên đến Paris sao mà còn mang theo bản đồ, sợ không tìm thấy đường về nhà à?" Thật ra Paris là một thành phố lớn như vậy, người bên ngoài cho dù đã tới rất nhiều thứ không cần thiết liền nhận ra đường, mang theo bản đồ phòng thân ở không có gì kỳ lạ. Chẳng qua Lý Hiểu Lệ là tiểu thư con nhà giàu, đi lại có người đưa đi, hiển nhiên không phải mang bản đồ, và nàng cũng không có thói quen mang bản đồ.