Thạch Thiên quay đầu lại liếc nhìn Lý Hiểu Lệ, thầm nghĩ nếu tôi vận khởi khinh công, chỉ cần nhấc chân, nháy mắt công phu có thể khiến cả Paris chuyển động, chẳng lẽ còn sợ không về nổi khách sạn sao? Bất quá bởi vì hiện tại trong phòng khách chỉ còn lại có hắn cùng Lý Hiểu Lệ, theo kinh nghiệm tốt hơn nhất để nàng biết càng ít càng tốt. Hắn nhìn Lý Hiểu Lệ một cái rồi lập tức quay đầu lại không để ý tới nàng, thuận tay hắn nhanh chóng cất bản đồ vào trong túi, để tránh nàng tiếp tục cười nhạo.
Lý Hiểu Lệ vẫn chưa buông tha hắn, từ phía sau ghế sô pha chạy lên trước Thạch Thiên, nói: "Anh không cần lo lắng, anh chỉ cần nói cho em biết anh đang ở nơi nào, tý nữa em bảo lái xe đưa anh trở về."
Thạch Thiên nhìn hai mắt Lý Hiểu Lệ lóe ra một tia mờ ám, nhất thời Thạch Thiên hiểu được nàng là muốn biết mình đang ở chỗ nào trong Paris. Thầm nghĩ lâu nay không gặp cô mà cô đã học được cách nói chuyện quanh co vòng vèo. Nếu mắc mưu của cô chẳng phải lão tử sống hơn một ngàn năm là uổng phí, hắn nói: "Không cần làm phiền cô, lão tử vẫn nhớ đường về nhà."
Lý Hiểu Lệ vội hỏi: "Không phiền đâu, anh không cần phải tự tin như thế, đường lối ở Paris rất phức tạp, đến chính người Paris còn có thể lạc đường, cho nên… cho nên anh cứ nói cho em biết, để lái xe của em đưa anh trở về, để phòng ngừa anh lạc đường thôi!"
Thạch Thiên thấy nàng còn chưa hết mưu mô, cánh tay Thạch Thiên gạt đi, nói rõ ràng: "Lão tử quên khách sạn đó tên gì rồi, làm sao có thể nói cho cô."
Lý Hiểu Lệ ảo não nói: "Không phải anh vừa còn nhớ rõ sao?"
Thạch Thiên lạnh nhạt cười nói: "Lão tử nhớ là nhớ đường trở về, còn tên khách sạn thì quên mất, không được sao?"
Lý Hiểu Lệ không có dấu hiệu buông tha, hỏi ngược lại: "Đường trở về thì nhớ rõ, làm sao có thể quên được tên khách sạn."
Thạch Thiên nói: "Lão tử chưa bao giờ quên các con đường, chẳng qua tên của khách sạn không viết bằng chữ Trung Quốc cho nên tôi không nhớ chính xác, điều này có gì lạ đâu."
Lý Hiểu Lệ nhất thời cứng họng. Không biết làm sao có thể truy vấn, bỗng nhiên nhớ tới lúc trước Thạch Thiên cùng Beila nói chuyện bằng tiếng Pháp rất thành thục, so với mình lưu loát gấp trăm lần, sao lại nói không biết Pháp, tức giận trợn mắt trừng trừng, nũng nịu trách mắng: "Không phải, anh nói dối… anh nói được tiếng Pháp so với người nước Pháp có khi còn giỏi hơn, như thế nào lại không biết tên khách sạn?"
Thạch Thiên nhất quyết không nói cho nàng tên khách sạn, cũng không nói ngoa rằng mình sẽ không nói dối cô, Thạch Thiên cười nói: "Chẳng lẽ nói được tiếng Pháp thì nhất định biết được chữ Pháp sao? Thật ra tôi nhìn mấy chữ ấy như vẽ hươu vẽ vượn."
Lý Hiểu Lệ tức giận đến nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu không biết chữ Pháp, vì sao lại cầm bản đồ Paris. Anh có thể xem được chữ trên bản đồ sao?"
Thạch Thiên cười ha ha nói: "Trên bản đồ có chữ Trung Quốc, không tin cô coi thử xem." Thì ra Becker tuy rằng biết Thạch Thiên sẽ nói được tiếng Pháp, nhưng bởi vì Thạch Thiên là người Trung Quốc, xuất phát từ sự tôn kính chủ nhân, cho nên trên bản đồ Paris, Đại học V cùng ký hiệu ghi chú bằng tiếng trung.
Vì muốn để cho Lý Hiểu Lệ hết hẳn hy vọng không lải nhải truy vấn mình ở đâu, Thạch Thiên lại lấy ra bản đồ đưa cho Lý Hiểu Lệ, trong lòng còn thêm tán thưởng Becker thật thông minh đã có dự kiến trước.
Lý Hiểu cầm lấy bản đồ, quả nhiên thấy trên bản đồ có mấy chỗ viết tiếng Trung, nàng biết Thạch Thiên không phải không có khả năng biết chữ Pháp, mà không muốn nói vị trí khách sạn đang ở cho mình biết, để mình không có lý do tiếp tục truy vấn. Lý Hiểu Lệ không khỏi lộ vẻ thất vọng, vừa định đem bản đồ trả lại Thạch Thiên, bỗng nhiên thấy một khách sạn trong một trung tâm thành phố trên bản đồ bị một người nào đó dùng bút đánh dấu. Trong lòng khẽ động, nhất thời cười lên ha hả.
Thạch Thiên không hiểu vì sao, thầm nghĩ chẳng lẽ nàng nghĩ rằng mình không chữ Pháp, không lừa dối nàng, nàng cảm động đến điên rồi sao? Nhịn không được liền hỏi: "Cô cười cái gì? Tôi không biết chữ Pháp mà thôi, như vậy mà cũng cười sao?"
Lý Hiểu Lệ cười sung sướng đến ngả nghiêng, thiếu chút nữa ngã vào ngực Thạch Thiên, một lúc sau nàng mới bình tĩnh trở lại, đem bản đồ trả lại Thạch Thiên, hai mắt lóe lên tia xảo trá, hừ lên một tiếng rồi nói: "Em không tin những chuyện vớ vẩn của anh, anh không chịu nói đang ở nơi nào, em cũng chưa hỏi được, bất quá có một yêu cầu nhỏ…"
Thạch Thiên cẩn thận hỏi: "Yêu cầu gì?"
Lý Hiểu Lệ nói: "Em với anh đánh cược một lần, nếu anh thắng, em sẽ không hỏi anh ở đâu nữa, sau này cũng không làm phiền anh, nếu anh thua, sau này anh không được cố ý né tránh em, không được chê em làm phiền."
Trong lòng Thạch Thiên mừng thầm, hắn từng quét ngang các sòng bạc trong thiên hạ, hơn một ngàn gia sòng bạc đã vì hắn mà phải đóng cửa, vô số dân cờ bạc cùng chủ sòng bạc đã bị hắn đánh cho không còn đường về. Không thể tưởng được cô tiểu thư nhà giàu này lại muốn cá độ với hắn, nếu có thể làm cho nàng sau này cũng không quấn quít lấy mình, so với thắng bao nhiêu tiền cũng không sướng bằng. Vội gật đầu nói: "Được, chơi trò đơn giản, đoán tiền xu đi." Trên người hắn không mang bài, tùy tay lấy ra một đồng tiền xu, ném lên không trung, rơi xuống do đất, hắn giẫm chân lên tiền xu, nói: "Mặt có người hay không? Cho cô đoán trước."
Lý Hiểu Lệ lắc đầu nói: "Này, Em không chơi trò này đâu."
Thạch Thiên hỏi lại: "Xúc xắc, bài chín hay bài tú lơ khơ? Lão tử không mang theo những thứ đó, cô có không?"
Lý Hiểu Lệ lắc đầu nói: "Những thứ đó em cũng không có."
Thạch Thiên vấn nói: "Vậy cô đánh cuộc gì với tôi?"
Lý Hiểu Lệ mỉm cười nói: "Rất đơn giản, em sẽ đoán khách sạn anh đang nghỉ tên gì, nếu em đoán được thì coi như em thắng, đoán không được thì em thua, thế nào?"
Thạch Thiên ngẩn người, do dự nói: "Nếu cô kể hết tất cả khách sạn trên Paris thì chẳng phải tôi thua rồi sao?"
Lý Hiểu Lệ trách mắng: "Không! Em không xấu tính như vậy đâu, ở Paris nhiều khách sạn như thế, em làm sao có thể kể hết được. Yên tâm đi, em chỉ đoán một lần, đoán không trúng cho dù em thua, em cũng không trách anh?"
Thạch Thiên nghĩ nàng lẽ nào lại đoán bừa, nhưng hàng ngàn khách sạn trên Paris, nàng sao có thể một lần đã đoán trúng, trừ phi nàng đã sớm biết, Thạch Thiên suy nghĩ một hồi, rồi gật đầu nói: "Được rồi, lão tử hào phóng cho cô đoán ba lượt, miễn là cho cô thua tâm phục, khẩu phục."
Lý Hiểu Lệ cười nói: "Một lần là được, bất quá em còn có một yêu cầu nữa."
Thạch Thiên bực mình nói: "Thật sự là lắm lời, nói mau nói mau…"
Lý Hiểu Lệ nói: "Anh phải cam đoan sau khi trở về không được đổi khách sạn khác, nếu không em đoán trúng thì anh cũng có thể nói em không đoán trúng, yêu cầu này không hề quá đáng."