Cũng khó trách Thạch Thiên kỳ quái, một người bất luận học qua tâm pháp, luyện qua võ công, chân khí trong cơ thể đều chỉ có thể là một loại, khác nhau ở chỗ sử dụng các loại tâm pháp hoặc võ công khác nhau, thì sẽ có hiệu quả khác biệt.
Có thể Beila có được hai loại chân khí khác biệt, hơn nữa tách nhau ra, một loại tại đan điền Khí Hải, một loại ở trên đan điền Ấn Đường huyệt. Điểm ấy Thạch Thiên tuyệt đối sẽ không nhìn lầm, bởi vì hai loại chân khí hiện tại đều đã ở trong cơ thể hắn.
Thạch Thiên vươn tay điểm vào Ấn Đường Beila, đưa vào một cỗ chân khí, phát hiện huyền quan của Beila đã rỗng tuếch, không hề có loại dị năng này. Điều này hắn cũng không để ý, trừ phi dị năng này vốn ở bên ngoài, không phải trong cơ thể nàng, nếu là chính cô ta tu luyện tâm pháp đoạt được chân khí, sẽ phải lưu lại một chút.
Trong lòng Thạch Thiên khẽ động, tay đặt tại bụng Beila, kích phát chân nguyên tại đan điền của nàng, vận khí giúp nàng khơi thông chân khí đột nhiên mất đi, khí mạch bế tắc. Ước chừng hơn mười phút sau, sắc mặt Beila hồng hào trở lại, ho khan một tiếng, từ từ mở mắt ra.
Thấy Thạch Thiên đang ngồi bên cạnh mình, Beila lặng đi một lúc, rồi bỗng nhiên cười lạnh nói: "Không thể tưởng được tại địa ngục còn có thể nhìn thấy anh…"
"Ồ".
Thạch Thiên dùng tay vỗ lên đầu Beila, trách mắng: "Nhìn xem rõ ràng, cô vẫn còn ở trong nhà của mình."
Beila cố gắng chịu đựng đau đớn trên trán, nhìn xung quanh thấy Lý Hiểu Lệ vẫn ngủ say trên ghế sopha, run giọng nói: "Tôi… tôi chưa chết sao? Nơi này không phải địa ngục sao?"
Thạch Thiên cười lên ha hả: "Cô làm sao biết mình nhất định xuống địa ngục, có phải đã làm không ít chuyện xấu hay không?"
Beila trừng mắt nhìn Thạch Thiên, nghiến răng nghiến lợi nói: "Bởi vì khi chết nhất định phải xuống địa ngục…"
Thạch Thiên thở dài: "Lão tử thật muốn đi xem địa ngục là cái gì. Đáng tiếc không đi được."
Beila đương nhiên không thể lý giải nỗi thống khổ Thạch Thiên chết không được, dừng một chút hỏi: "Tôi sao lại không chết, anh không phải đã muốn đem tôi… đem tôi…"
Thạch Thiên trách mắng: "Lão tử đối tốt với cô như vậy. Trả lại cho cô một chút chân nguyên bảo mệnh."
Beila mắt sáng lên, vội nhắm mắt ngưng thần, Thạch Thiên thấy thế cười nói: "Đừng lao lực, về điểm chân nguyên này chỉ đủ bảo mệnh, cái khác đều bị lão tử ăn rồi, hiện tại cho dù nghĩ muốn trả lại cho cô cũng làm không được".
Một lát sau Beila mở mắt ra, trong mắt lộ vẻ thất vọng cùng phẫn nộ, nhìn chằm chằm Thạch Thiên, rồi lại nhắm hai mắt lại.
Thạch Thiên nói: "Tại vì cô muốn phế võ công của lão tử trước, lão tử mới dùng biện pháp đối phó cô. Hiện tại lão tử có chuyện hỏi cô, nếu không muốn đau đớn thì phải thành thật trả lời."
Beila "Hừ" một tiếng, không nói gì.
Thạch Thiên hỏi tiếp: "Cô học tâm pháp gì. Làm sao học được?"
Beila lạnh lùng nói: "Tôi học chính là tâm lý học, không biết tâm pháp gì."
Tay Thạch Thiên tóm lấy cái đùi thon tuyệt đẹp của Beila, cởi bỏ giầy cùng tất chân của nàng rồi nói: "Cô chắc chắn là tâm lý học chứ?"
Beila muốn tránh thoát, nhưng không có một chút sức lực, đỏ mặt nói: "Ừ… Đương nhiên chắc chắn, anh… anh muốn làm gì?"
Thạch Thiên nói: "Tôi muốn giúp cô xác định." Nhẹ nhàng bấm vào ngón trỏ, một tia chân khí lọt vào gan bàn chân Beila.
Bắt đầu Beila chỉ cảm thấy gan bàn chân nóng lên. Tiếp theo cảm giác tê tê, làm cho nàng nhịn không được rên rỉ lên, loại cảm giác tê tê càng ngày càng tăng, từ gan bàn chân lan tràn đến toàn thân, giống như hàng vạn hàng nghìn con kiến ở trong thân thể chạy, tiếng nàng rên rỉ cũng càng lúc càng lớn, nghe thê thảm vô cùng, Thạch Thiên trước kia dùng biện pháp này bức cung cũng nghe quá nhiều những tiếng gào khóc thảm thiết.
Tiếng kêu thảm thiết dần dần nhẹ xuống, một lúc sau dịu hẳn như không còn thanh âm. Bởi vì Beila mất đi chân khí cho nên thân thể cực mềm yếu, thân thể run rẩy, mồ hôi ướt đẫm, có thể thấy được sự khổ cực của nàng.
Thạch Thiên truyền qua tay Beila, lại thêm một cỗ chân khí tiến vào cơ thể nàng, cứu tỉnh nàng lại, sau đó buông ra tay.
Chỉ chốc lát, tiếng rên rỉ lại vang lên…
Lặp lại ba bốn lần sau, thanh âm Beila đã có chút khàn khàn, nhìn ánh mắt Thạch Thiên đã từ thù hận biến thành sợ hãi.
Thạch Thiên vấn nói: "Còn xác định sao?"
Beila lắc lắc đầu.
Thạch Thiên gật đầu nói: "Tốt lắm." Điểm vài cái trên người Beila, lại dùng chân khí khôi phục thể lực cho nàng rồi hỏi: "Cô đã tu luỵên loại tâm pháp gì thế?"
Miệng Beila nhắm chặt, "Ự…" Một tiếng, thân thể rung động mạnh, từ khóe miệng chảy xuống một vệt máu tươi.
Thạch Thiên không thể tưởng được Beila sẽ cắn lưỡi tự sát, chấn động, vội vã mở banh miệng Beila ra, chỉ thấy trên lưỡi đều là máu tươi, nhưng chỉ rách một chút, không có gì trở ngại, hiển nhiên là bởi vì thân thể nàng cực suy yếu, không có đủ khí lực để tự sát.
Thạch Thiên cười khổ nói: "Làm sao phải thế!."
Beila thở gấp nói: "Giết… Giết… giết tôi đi…" Đầu lưỡi bị thương, thanh âm không rõ, hơn nữa bộ mặt nàng lúc này đã bị Thạch Thiên tra tấn đã có chút vặn vẹo, tóc tai bù xù có vẻ không chịu nổi, miệng tràn đầy máu tươi, thoạt nhìn cực kỳ khủng hoảng.
Thạch Thiên thấy rõ ràng một mỹ nữ tuyệt thế bị mình làm thành bộ dáng này, cũng có chút ngượng ngùng, thở dài: "Tôi giết cô để làm gì." Thạch Thiên đưa tay ra muốn cầm máu chữa thương cho nàng.
Beila nghĩ rằng Thạch Thiên còn muốn tiếp tục tra tấn nàng, thân thể co rụt lại, run giọng nói: "Đừng đánh tôi… tôi thật sự không biết…"
Thạch Thiên điểm nhẹ trên gáy để cầm máu cho nàng đồng thời cũng khiến nàng không thể tự sát, sau đó ngạc nhiên nói: "Nhìn cô cũng không giống ngu ngốc, chân khí tuy rằng không hùng hậu, nhưng ít nhất cũng luyện vài năm, như thế nào không biết mình luyện hơn tâm pháp gì. Cho dù không biết tâm pháp gì, những cũng phải biết khẩu quyết?"
Beila mờ mịt nói: "Cái gì… khẩu quyết?"
Thạch Thiên thấy nàng ngay cả khẩu quyết là cái gì cũng không biết, lại không giống giả ngu giả ngốc, không khỏi cảm thấy kỳ quái, nghĩ thầm này đến tột cùng là tâm pháp võ công gì mà không có khẩu quyết, lại có thể làm cho người ta trong thời gian ngắn luyện ra chân khí tinh thuần vô cùng. Nghĩ đến Beila dùng chân khí công kích, hắn lại hỏi: "Tại sao trong huyền quan của cô cất giấu chân khí?"
Beila tràn ngập sợ hãi trên mặt vẫn đang có vẻ thực mờ mịt, hỏi ngược lại: "Huyền quan là cái gì?"