Le Goff lệnh thu quân, cùng Thạch Thiên xuống lầu. Lúc này ở toàn bộ khán giả trong kịch trường sau một hồi kinh hãi đã rời đi hết, tuy cả đám đều kinh hồn chưa định, nhưng chứng kiến bên ngoài Khu đèn đỏ có rất nhiều cảnh sát, cũng cảm thấy can đảm hơn, có rất nhiều người đứng lại quan sát, chuẩn bị xem một hồi náo nhiệt, khiến cho đường phố bền ngoài Khu đèn đỏ tràn ngập người.
Tên bảo vệ cửa lúc đầu ngăn cản Thạch Thiên, lúc này thấy hắn đi ra, cùng mang theo hai gã cảnh sát vọt lên, vừa chạy vừa chỉ vào Thạch Thiên đang theo sau một vị cảnh sát, hô: "Chính là hắn."
Ba người rất nhanh chạy đến trước mặt Thạch Thiên, trong đó có một vị cảnh sát lấy ra năm cái ví tiền, hỏi Thạch Thiên: "Túi tiền này là do cậu ném đi đúng không?"
Thạch Thiên nhìn thoáng qua rồi nói: "Không sai."
Một tên cảnh sát khác cầm còng số 8, nói: "Cậu có quyền bảo trì im lặng không nói, những lời nói của cậu sẽ trở thành..."
Le Goff ở một bên thấy hai gã cảnh sát này không phải là là thủ hạ dưới tay mình, hơn nữa còn muốn bắt vị thiếu niên đã tóm gọn một nhóm khủng bố này, không khỏi bị dọa cho nhảy dựng lên, nghĩ thầm, thật sự là điều sợ nhất cuối cùng lại xảy ra, vội vàng dùng tay ngăn cản vị cảnh sát kia, sau đó xuất ra giấy chứng nhận, nói: "Tôi là đội trưởng Le Goff, xin hỏi có chuyện gì xảy ra vậy?"
Người cầm còng tay dò xét nhìn Le Goff nhằm xác nhận lại, sau đó vội vàng cúi chào: "Đội trưởng, chúng tôi nhận được tin vị bảo vệ Khu đèn đỏ này báo án, nói có một thanh niên ăn mặc nhếch nhác đã ném năm cái ví tiền đi, bộ dạng rất khả nghi, hoài nghi là tên móc túi." Sau đó hắn cầm lấy năm cái ví từ tay một vị cảnh sát bên cạnh, giao cho Le Goff xem xét, nói: "Chúng tôi đã kiểm tra thực hư qua năm cái ví này, bên trong căn cứ chính xác là thuộc về năm người, căn cứ theo giấy chứng minh bên trong, bọn tôi đã liên lạc với chủ nhân của nó. Đã chứng thật là bản thân bọn họ bị mất đồ. Mà vị bảo vệ này lại chứng kiến thiếu niên này lấy tiền trong ví sau đó vất nó đi, vừa rồi thiếu niên này cũng đã thừa nhận, cho nên chúng tôi muốn bắt hắn về để điều tra."
Le Goff không khỏi lo lắng thay cho vị bảo vệ này. Nghĩ thầm, đám cảnh sát này thật quá lỗ mãng, không ngờ đem điểm người báo án nói cho hung thủ biết, bọn họ không biết thiếu niên này tâm ngoan thủ lạt, giết người như đùa hay sao, xem ra cần phái người bảo vệ vị này rời khỏi Khu đèn đỏ mới được. Nghĩ lại lại cảm thấy không ổn, nếu như thiếu niên này thật muốn tìm tên bảo vệ này báo thù, chỉ sợ sẽ không có người nào bảo vệ được hắn, hay để cho vị bảo vệ này trốn đi một nơi an toàn. Nghĩ tới đây hắn nhìn về phía Thạch Thiên, cẩn thận dò hỏi: "Cái... Mấy cái ví này... Không phải là do cậu trộm chứ? Yên tâm, nếu như là hiểu lầm. Vậy tôi sẽ điều tra giúp cậu, tuyệt sẽ không để cho cậu chịu oan đâu."
Ý tứ trong lời nói rõ ràng là hy vọng Thạch Thiên không cần phải thừa nhận, cũng là một biện pháp giải vây giúp hắn. Hai gã cảnh sát nghe xong đều cau mày. Thế nhưng trong lòng Le Goff xác thực không tin tưởng vị thiếu niên kỳ bí này là một tên móc túi, bằng vào bản lãnh của hắn đi làm móc túi quả thực là phí tài, đi cướp ngân hàng cũng là một việc không mấy khó khăn.
Thạch Thiên cười nói: "Ngươi đoán không sai, xác thực là không phải ta trộm."
Nếu đổi lại là Thạch Thiên trước kia, sao phải đi giải thích mình có phải là tên móc túi hay không. Sớm đã đánh ngã hai gã cảnh sát này rồi tiêu sái mà bỏ đi. Nhưng mà hắn vừa rồi đã đáp ứng lời thỉnh cầu của Le Goff, đi tới cục cảnh sát làm nhân chứng cho vụ này. Cho nên mới bất động đứng đó. Quan trọng nhất là hiện tại hắn có một vị hậu nhân cũng làm cảnh sát, cho nên không muốn làm cho mấy vị cảnh sát khác cảm thấy khó xử, miễn cho tương lai bị Thạch Lệ biết sẽ giận vị tổ tông này.
Le Goff mừng rỡ vội nói: "Thật tốt quá, cậu chỉ cần nói cho bọn họ biết mình nhặt được mấy cái ví tiền này ở chỗ nào là được, chuyện phía sau ta sẽ xử lý." Hôm nay chính mình đã bắt được thợ săn Địa Ngục một nhóm tội phạm mà rất nhiều quốc gia không bắt được, chỉ cần tin tức này một khi được công bố, nhất định sẽ khiến danh tiếng của cảnh sát Pháp thế giới nổi danh. Mà hết thảy này điều này đều dựa vào thiếu niên thần kỳ trước mắt. Nếu như không hắn, kết quả sẽ hoàn toàn bất đồng, rất có thể hành động hôm nay sẽ trở thành sự kiện sỉ nhục nhất của giới cảnh sát Pháp trong những năm gần đây, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi. Có thể nói hôm nay thiếu niên này không chỉ cứu vãn danh dự cảnh sát Pháp mà cứu cả đám khán giả trong Khu đèn đỏ trong đó còn có cả René nghị viên nữa. Nếu không có chứng cớ trực tiếp chứng minh thiếu niên này là móc túi, vậy tin tưởng thượng cấp cũng không hy vọng vị anh hùng này là một tên móc túi, nhất định sẽ ủng hộ cách làm của mình.
Thật sự cũng có thể mời René nghị viên tới bảo đảm cho vị thiếu niên này, từ thái độ vừa rồi của hắn, rất cảm kích đối với thiếu niên này, tin tưởng hắn nguyện ý vì ân nhân cứu mạng của mình mà ra mặt bảo đảm.
Hai gã cảnh sát tới bắt Thạch Thiên nhìn nhau cười khổ, đều cảm thấy Le Goff vì thiếu niên này mà giải vây một cái tội quá rõ ràng, không ngờ lại dùng cái là phương thức "Xui khiến nhận tội" hướng tới việc thiếu niên này "Nhặt" được ví tiền.
Nào biết Thạch Thiên lại lắc đầu nói: "Cũng không phải nhặt được, mà là lão tử cướp được."
Le Goff lập tức kinh hô: "Gì! Cướp... Cướp của?" Nếu là nói hắn cướp lấy mấy cái ví tiền này đúng là hắn còn có chút tin tưởng thật.
Thạch Thiên điềm nhiên như không cười cười, khẽ gật đầu.
Vị cảnh sát kia lại giơ còng lên, nói với Thạch Thiên: "Hiện tại cậu có quyền im lặng, mọi câu nói sẽ được làm bằng chứng ở trước tòa, mau theo bọn tôi trở về đồn để hỗ trợ điều tra." Nói xong hắn liền muốn tới còng tay Thạch Thiên lại, một vị cảnh sát khác đề cao cảnh giác, lấy tay sờ vào bao súng bên hông, bởi vì cướp so với móc túi còn nguy hiểm hơn rất nhiều.
Le Goff tựa hồ chứng kiến trong mắt Thạch Thiên lóe lên một tia sát khí sắc bén, vội vàng ngăn cản vị cảnh sát kia lại, hô to: "Đợi một chút..."
Le Goff nghĩ thầm tôi hiện tại đang cứu các anh đó, hắn vội giải thích nói: "Vị tiên sinh này hôm nay giúp cảnh sát chúng ta rất nhiều, là bạn của chúng ta, tôi xem ra trong lúc đó hẳn là có chuyện hiểu lầm gì đó".
Cảnh sát kia nói: "Nhưng hắn vừa rồi đã thừa nhận mà..."
Le Goff vừa nghĩ đối sách vừa lắc đầu nói: "Hắn đã thừa nhận sao? Tôi sao lại không biết nhỉ!"
Cảnh sát kia không thể tưởng được Le Goff lại tìm một cái lý do như vậy, nhịn không được chống đối nói: "Vừa rồi người ở đây đều nghe được mà, hắn đã thừa nhận ví tiền là do hắn cướp, anh thật sự không nghe thấy sao?"
Le Goff lau mồ hôi nói: "Đúng... Đúng vậy, nhưng... Các cậu lại nói ví tiền bị trộm, không phải là bị cướp mà! Điều này không phải là mâu thuẫn sao, vì sao chưa nói rõ đã bắt người. Hiện tại tôi muốn hỏi các cậu, các cậu đã tìm được người mất đồ, vậy bọn họ có nói rõ cho các cậu biết là bọn họ bị cướp hay không?"
Cảnh sát kia giật mình, lắc đầu nói: "Không có, bọn họ đều nói là bị trộm."
Hai gã cảnh sát lại hỏi Thạch Thiên tên cùng với nơi hắn đang ở là khách sạn nào.
Thạch Thiên đương nhiên không chịu cho bọn họ biết tên, chỉ nói mình ở tại Ritz hotel, liền không thèm để ý tới hai gã cảnh sát nữa, xoay người thúc giục Le Goff đi nhanh, nếu không sẽ không cùng hắn về sở lấy lời khai nữa.
Hai gã cảnh sát nghe Thạch Thiên nói ở tại Ritz hotel, sắc mặt khẽ biến, đây chính là một trong những khách sạn nổi danh nhất thế giới, có thể ở chỗ này, người bên trong phi phú tức quý, tự nhiên sẽ không đi trộm cắp hoặc cướp tiền của người khác rồi. Bọn họ cũng nhìn ra Le Goff đang phá một vụ án lớn, cho nên cũng không dám quấy rầy thêm nữa, đàng lễ phép cáo từ rồi rời đi.
Lúc này đã có không ít giới truyền thông nhận được tin tức, chạy tới bên ngoài Khu đèn đỏ, Thạch Thiên cùng Le Goff đi tới, lập tức có một đám phóng viên xông tới, cameras loang loáng chớp nháy, không ngừng hướng tới hai người bấm máy.
Đối với vấn đề của đám phóng viên, Le Goff một câu cũng không đáp, dưới sự trợ giúp của vài viên cảnh sát, hắn cùng Thạch Thiên chạy vào trong một chiếc xe cảnh sát.
Xe hơi sau khi nổ máy, Le Goff mới thở phào, nói: "Nếu không có cậu, hôm nay rất có thể sẽ không có lời gì để giản thích với thị dân Paris rồi."
Đoàn xe ước chừng sau hơn hai mươi phút đồng hồ đã tiến vào tổng bộ cảnh thự Paris, có hơn mười đặc công súng vác vai, đạn lên nòng chờ tại đó, đám người này phụ trách việc áp giải vài tên thợ săn Địa Ngục, có thể thấy được cảnh sát Paris đối với vài tên phạm nhân này coi trọng cỡ nào.
Ngoại trừ Thạch Thiên trở lại cảnh thự ra, còn có đại biểu cho người bị hại là René cùng thư ký của René nghị viên nữa, bất quá bọn hắn không phải ngồi xe cảnh sát, mà là ngồi trên xe chống đạn của bọn họ.
Le Goff mang theo mọi người đi tới trong văn phòng của hắn trên lầu 7, ở đây đã có một vị cảnh sát cao cấp đợi bọn họ. Tên cảnh sát cao cấp kia hiển nhiên đã minh bạch chuyện phát sinh ở Khu đèn đỏ đêm nay, không ngừng hướng tới René nghị viên xin lỗi, cũng tỏ vẻ cảm ơn đối với Thạch Thiên. Sau đó mới phái người ghi chép lời khai của bọn họ.
Lúc này một tên nhân viên cảnh sát gõ cửa đi vào, nói: "Le Goff. Có người muốn gặp anh, nói là nộp tiền bảo lãnh cho một người."
Le Goff ngạc nhiên nói: "Nộp tiền bảo lãnh... Lại là một thành viên của thợ săn Địa Ngục à? Người tới là ai?"
Cảnh viên kia hưng phấn nói: "Là người mẫu nổi tiếng Samantha tiểu thư, nói muốn nộp tiền bảo lãnh cho một người Trung Quốc tên là Thạch Thiên." Tuy Samantha đã sớm không làm người mẫu nữa, thành tổng biên của tạp chí xã. Nhưng trong mắt người bình thường, nàng vẫn là siêu cấp người mẫu phong tư vô hạn năm đó. T.r.u.y.ệtruyenfull.vn
Le Goff lại càng kỳ quái, mờ mịt nói: "Tôi không có bắt một người Trung Quốc nào mà, anh nói Samantha tiểu thư chờ một chút, chuyện ở đây xong tối sẽ đi gặp cô ấy." Samantha dù sao cũng mới gia nhập giới danh nhân, bất kể là không phải hiểu lầm đi nữa, hắn là cũng nên đế hỏi cho rõ, vả lại có cơ hội tiếp xúc với siêu cấp mỹ nữ như Samantha, bất luận là tên đàn ông nào cũng không bỏ qua.
Thạch Thiên cười khổ nói: "Để nàng tới đi, hẳn là đến nộp tiền bảo lãnh cho ta đó."
René nghị viên đột nhiên hô to: "Trời ạ! Tôi nhớ ra rồi. Thạch Thiên! Thì ra cậu chính là thiếu niên Thạch Thiên, thiên tài bóng đá của Hongkong! Khó trách vừa rồi tôi lại cảm thấy quen mắt như thế."
Le Goff cũng đã "A!" Một tiếng kinh ngạc. Vội vàng nói với cảnh viên kia: "Nhanh đi mời Samantha tiểu thư tới." Sau đó hắn giật mình nhìn Thạch Thiên nói: "Thật không nghĩ tới, không ngờ cậu, không không không ngờ bộ dạng cùng với tuổi của cậu, hắn là tôi đã sớm đoán ra mới phải, ngoại trừ Thạch Thiên tiên sinh ra, còn có ai có thể đem một người hơn trăm cân đá bay xa hơn mười mét chứ... Lực chân như vậy quả là quá kinh người, khó trách khó trách!"
Ngoài cửa vang lên tiếng giày cao gót dồn dập, Samantha vẻ mặt lo lắng đẩy cửa vọt vào. Sau lưng còn có một vị trung niên nam tử mang theo một chiếc cặp công văn.
Samantha thấy Thạch Thiên ngồi ở sô pha trong phòng, bên cạnh còn bày một tách cà phê nữa, không khỏi ngẩn ra. Kinh ngạc nói: "Anh không phải là bị bọn họ bắt tới sao?"
Thạch Thiên cười khổ nói: "Ai nói cho cô biết lão tử bị bắt tới..."
Samantha đỏ mặt lên nói: "Em... em vừa rồi có thấy anh bị một người cảnh sát mang lên xe, còn tưởng rằng... Còn tưởng rằng anh lại gây ra họa gì đó."
Thạch Thiên ngang nhiên nói: "Cho dù có phạm tội thật, cũng chẳng có ai có bản lĩnh bắt được lão tử tới đây được."
Le Goff cười nói: "Samantha tiểu thư, thật xấu hổ, để cho cô hiểu lầm rồi, thật ra Thạch Thiên tiên sinh là do chúng tôi mời đến. Nguyên nhân là do hôm nay Thạch Thiên tiên sinh trợ giúp chúng tôi bắt được vài tên tội phạm quan trọng, cứu rất nhiều người trong Khu đèn đỏ."
Nét khẩn trương trên mặt Samantha lúc này đã biến mất, thay vào đó là nụ cười, lúng túng nói: "Thì ra là như vậy..." Sau đó nàng xoay người nói với vị trung niên sau lưng: "Bernard luật sư tiên sinh, thì ra là một hồi hiểu lầm mà thôi. Lãng phí thời gian của ngài rồi, thật sự rất xin lỗi ngài."
Trung niên nam tử tên Bernard luật sư cười nói: "Không sao, có thể vì Samantha tiểu thư phục vụ là vinh hạnh của tôi. Nếu như đã không có việc gì, tôi đây xin được đi trước." Nói xong hắn bắt chuyện một lát với Le Goff cùng vị cảnh sát cao cấp kia sau đó mới rời đi, dường như là người quen cả.
Le Goff vui vẻ nói: "Nếu không có lần hiểu lầm này, chúng ta cũng không có cơ hội gặp phong thái động nhân của Samantha tiểu thư! Hơn nữa còn không biết vị anh hùng hôm nay không ngờ chính là người tung hoành trên thảm cỏ xanh là thiên tài bóng đá Thạch Thiên tiên sinh. Samantha tiểu thư trước tiên xin hãy ngồi xuống, một hồi nữa Thạch Thiên tiên sinh xác nhận xong một số chuyện sẽ có thể về cùng với cô rồi."
Samantha nghe ra chính bản thân mình lỗ mãng đã vạch trần thân phận của Thạch Thiên rồi, nàng liền ngồi vào bên người Thạch Thiên, giọng nói đầy về tự trách: "Thực xin lỗi, em không biết là có chuyện như vậy."
Thạch Thiên cười khổ nói: "Em cũng là vì tốt cho lão tử thôi, lão tử như thế nào lại trách em chứ."
Samantha nhẹ nhàng cười, bởi vì vừa rồi trên TV chứng kiến Thạch Thiên bị "bắt", sau đó tinh thần nàng rất khẩn trương, hiện tại lúc này tâm trạng đã được buông lỏng rất nhiều, bây giờ cả người mệt mỏi, y ôi tại trên người Thạch Thiên.
Le Goff cùng René bọn người tuy cũng nghe được chuyện xấu của Thạch Thiên cùng Samantha, thế nhưng vốn cũng không phải quá tin tưởng, bởi vì Samantha chính là một người phụ nữ sắc tài vẹn toàn, không biết có bao nhiêu nam tài, công tử nhà giàu có đã từng điên cuồng theo đuổi, thế nhưng lại không có một người thành công. Hiện tại chứng kiến hai người thân mật như thế, mới biết được lời đồn là sự thực, lập tức cảm thấy thập phần rung động, đối với Thạch Thiên rất là hâm mộ. Nhưng mà cũng không ai cảm thấy Thạch Thiên không xứng với Samantha cả, chỉ cần xem qua đội bóng Hongkong cùng Anh quốc thi đấu, đều sẽ cho rằng vị thiếu niên thiên hạ của giới bóng đá này, sẽ vượt qua tất cả các ngôi sao bóng đá trong lịch sử, đám người đó đều không đáng nhắc tới.
Từng có một vị bình luận viên bóng đá nổi tiếng xem qua băng ghi hình trận đấu, sau đó cảm khái nói: "Sự phát triển mấy trăm năm của bóng đá sẽ bị vị thiếu niên Đông Phương này hủy mất, bởi vì hắn đã làm cho trận đấu mất đi thế cân bằng."
Viên cảnh sát cao cấp nói: "Ngày mai chúng ta sẽ tuyên bố tin tức kết quả bắt nhóm tội phạm thợ săn Địa Ngục ra, cùng sự tích anh hùng của Thạch Thiên tiên sinh, hy vọng Thạch Thiên tiên sinh cũng có thể dự họp công bố tin tức."
Thạch Thiên vội la lên: "Đừng! Ngươi chẳng lẽ không thấy lão tử không muốn để cho người khác nhận ra hay sao?"
Cảnh sát cao cấp khẽ giật mình, nói: "Thì ra là như vậy, nhưng sự tích anh hùng của Thạch Thiên tiên sinh hôm nay đã được có rất nhiều người chứng kiến, cho dù bọn tôi muốn giấu diếm, chỉ sợ cũng không lừa được công luận. Nhưng mà nếu Thạch Thiên tiên sinh không muốn để cho người khác biết, chúng tôi có thể giữ kín tên hộ cậu."
René nghị viên cười đắc ý nói: "Thạch Thiên tiên sinh hôm nay ăn mặc cũng rất khác biệt, bất quá tôi thấy vẫn có thể làm cho người ta nhận ra, chẳng phải vừa rồi thiếu chút nữa là tôi nhận ra đó sao."
Thạch Thiên tức giận đến nỗi thiếu chút nữa muốn đấm lệch miệng René nghị viên, làm cho hắn ngay cả mình cũng không nhận ra bản thân.