Le Goff trừng mắt nói: "Chuyện này chẳng phải là rõ rồi sao, các cậu sao có thể nói vị tiên sinh này đã thừa nhận?" Không đợi hai cảnh sát phản bác, hắn lại hỏi người bảo vệ: "Bọn họ nói anh chứng kiến vị tiên sinh này vứt ví vào thùng rác, vậy anh có nghe thấy vị này bị người nói trộm đồ không?"
Bảo vệ do dự nói: "Tôi... Tôi chỉ thấy hắn ném đi... A không... Tôi thấy có người mất ví tiền tại cửa ra vào, có lẽ là do vị tiên sinh này làm rơi... Nhưng mà bởi vì người đến Khu đèn đỏ xem kịch quá nhiều, cho nên không thể có thể xác định, cho nên tôi mới báo cảnh sát." Hắn tuy không biết trong rạp hát vừa rồi đã phát sinh chuyện gì, thế nhưng hiển nhiên nhìn ra Le Goff đang tìm kiếm lý do để tránh cho hai vị cảnh sát này bắt người thiếu niên này, nhất thời đoán không ra thiếu niên này là nhân vật trọng yếu gì, mà thoạt nhìn Le Goff chức vị không thấp lại bảo vệ hắn, thế cho nên liền đem lời nói lập lờ nước đôi, để tránh chọc phải cục phiền toái gì đó.
Le Goff vỗ vào vai vị nhân viên an ninh kia, vui vẻ cười nói: "Anh làm việc rất đúng, đúng là một vị công dân gương mẫu, Khu đèn đỏ có thể mời được người bảo vệ như anh quả thực là rất tinh mắt."
Cảnh sát cầm còng trừng mắt nhìn tên bảo vệ, hỏi: "Cậu câu vừa rồi báo án còn nói là phát hiện móc túi..."
Vẻ mặt của nhân viên an ninh kia hết sức khó xử, may mắn hắn là người da đen, cho nên nhìn không ra biến hóa gì.
Le Goff giúp đỡ giải vây nói: "Vị bảo vệ này phát hiện tình huống dị thường cho nên mới đi báo án, đó là một người dân có trách nhiệm của Paris, thế nhưng há có thể coi lời phán đoán của anh ta là đúng hoàn toàn. Nghiêm khắc mà nói, cho dù là móc túi, đối với cảnh sát chúng ta cũng không tính là gì, nếu lôi lên tòa tội danh cũng không lớn."
Tên cảnh sát cầm còng hiển nhiên là như một vị cảnh sát tận trách, vẫn còn không buông bỏ nói: "Thế nhưng công tác điều tra chung quy vẫn là trách nhiệm của là cảnh sát chúng ta, nhận được báo án tự nhiên chúng ta phải đi điều tra. Cậu ta tuy không có thừa nhận mình là móc túi, thế nhưng cũng đã thừa nhận bản thân cưới ví tiền cầm tới nơi này, chẳng lẽ không cần phải bắt cậu ta về tra cho rõ sao?"
Le Goff thấy vị cảnh sát này vẫn còn dây dưa, một điểm cũng không cho vị đội trưởng mình chút mặt mũi, hắn hơi giận nói: "Tôi có nói là không để cậu tra sao? Thế nhưng cậu không hỏi rõ ràng đã muốn đi còng một vị du khách ngoại quốc. Chẳng lẽ tôi lại không thể ngăn cản sao?"
Cảnh sát cầm còng tay có điểm lờ mờ, nói: "Điều này... Đây không phải đã hỏi rõ ràng rồi sao, không phải là cậu ta đã thừa nhận hành vi cướp bóc rồi à..." Hắn nghĩ thầm, cướp bóc so với trộm cắp còn nghiêm trọng hơn nhiều, cho dù ngươi là trưởng cục cảnh sát Paris, cũng không có lý do bao che cho một tên tội phạm cướp bóc.
Le Goff cũng biết mình đuối lý, thẹn quá hoá giận nói: "Cướp cũng không chỉ có nghĩa đơn thuần là cướp bóc, Tổng Thống Pháp cũng là từ một vài chính đảng cướp bóc tranh đoạt mà thành đó thôi, cậu như thế nào còn không đi bắt Tổng Thống lại, còn nói hắn là cướp!"
Lần này chẳng những hai người cảnh sát kia choáng váng, mà ngay cả Thạch Thiên nghe thấy vậy cũng choáng váng. Nhịn không được ôm bụng cười ha ha nói: "Tiểu tử ngươi thật đúng là vớ vẩn, khiến lão tử có điểm bội phục ngươi nha. Lão tử sẽ không khiến ngươi khó xử nữa, để ta nói tình huống thật sự cho các ngươi biết."
Ba người đều nhìn về phía Thạch Thiên. Hai cảnh sát tới bắt Thạch Thiên tự nhiên hy vọng Thạch Thiên sẽ nói ra sự thật đã trải qua, không quản có thể mang hắn đi hay không, mà đến lúc về còn có chuyện để báo cáo. Le Goff lại lo lắng Thạch Thiên muốn nói ra tình huống chân thực, so với cướp bóc còn nghiêm trọng hơn, khiến cho bản thân không thể giúp được hắn nữa.
Thạch Thiên nhịn cười nói: "Ta cũng phỏng chừng mấy cái ví tiền này là đồ trộm cắp. Nhưng mà không phải do ta trộm. Vừa rồi ta ngủ không được, cho nên rời khách sạn đi dạo, có một tên tiểu tử biến thái đối với lão tử... Ôi... Đối với lão tử dây dưa không rõ. Lão tử liền đánh cho hắn một trận, cướp quần áo của hắn, sau đó tìm thấy mấy cái ví này trong túi hắn." Nói xong hắn liền chỉ chỉ lên y phục mình đang mặc.
Cảnh sát cầm còng hỏi: "Cậu gặp tên móc túi ở chỗ nào?"
Thạch Thiên nói: "Tại phụ cận Ritz hotel, ở cái quảng trường tên là gì gì đó."
Cảnh sát cầm còng cùng liếc mắt nhìn đồng sự của mình, gật nhẹ đầu, sau đó thu còng về, nói với Le Goff: "Đội trưởng, theo sự miêu tả của vài người mất trộm, ví tiền của bọn họ chính xác là mất tại quảng trường Vendome." Sau đó hắn hướng tới Thạch Thiên, hỏi: "Nếu như quần áo trên người cậu là của tên móc túi, vậy cậu thử tìm xem trong quần áo còn thứ gì nữa hay không, chẳng hạn như giấy chứng minh gì đó."
Thạch Thiên không cự tuyệt, theo lời người này đem tất cả túi áo, quần đều lột ra, ngoại trừ nắm tiền vô dụng kia ra, quả nhiên trong túi quần áo còn tìm được một tờ chứng minh, hắn đem nó giao cho tên cảnh sát kia, cười nói: "Lão tử đã lấy một ít tiền mua vé vào cửa xem kịch rồi, một hồi nữa sẽ đưa tới cho các ngươi để trả lại bọn họ là được."
Cảnh sát kia đem tiền giao cho đồng sự, sau đó nhìn lên tờ chứng mình, cười khổ nói với Le Goff: "Có lẽ thật sự là hiểu lầm rồi, người này là kẻ trộm thường xuyên, bởi vì tội trộm cướp của hắn đã bị đồng sự trong phân cục của bọn tôi lưu giữ rất nhiều."
Le Goff không thể tưởng được sự thật lại là như vậy, vừa mừng vừa sợ, đắc ý giáo huấn hai gã cảnh sát này: "Tôi đã nói là nhầm mà, bắt người phải có chứng cớ, thân là cảnh sát không nên làm việc lỗ mãng, hiện tại chính xác, cướp bóc rất khác so với cướp. Cậu có thấy người nào đi cướp mà thẳng thắn giống như vị tiên sinh này chưa? Trên thực tế vị tiên sinh này thấy việc nghĩa hăng hái làm, đánh đuổi tên móc túi, sau đó đem tang vật trở về".
Hai gã cảnh sát đồng thời nhìn nhau, nghĩ thầm, không quản đối phương là móc túi hay không. thế nhưng cướp quần áo cũng gọi là cướp. Thấy việc nghĩa hăng hái làm càng không nói tới, nào có người thấy việc nghĩa hăng hái làm sau khi cướp được đồ của tên móc túi, sau đó không giao cho người mất của hoặc cảnh sát, mà lại dùng tiền đó đi ăn chơi đàng điếm, gọi là cướp gặp cướp cũng không sai biệt lắm. Nhưng mà thiếu niên này đã giao hết tiền ra, cũng đã đáp ứng trả lại số tiền đã tiêu, coi như là khi mình về cũng có lời để báo cáo, chỉ cần bắt được tên móc túi kia hỏi sơ qua là được.
Le Goff nói tiếp: "Các cậu trở về bắt tên móc túi kia đi, đừng để cho hắn chạy thoát, vị tiên sinh này vào hôm nay ở Khu đèn đỏ đã giúp cảnh sát chúng ta một việc rất lớn, chúng ta bây giờ phải về ghi chép một chút, không thể đi theo các cậu được, có vấn đề gì cứ việc mời trưởng quan của các cậu đến tổng bộ tìm tôi là được."
Hai vị cảnh sát nghĩ thầm, vị này tìm được chỗ dựa là Le Goff, nghĩ bây giờ cũng không thể nào bắt được hắn về. Do dự một hồi, viên cảnh sát cầm còng lúc trước, nói: "Đội trưởng đã nói như vậy, chúng tôi đương nhiên sẽ không phản đối." Hắn xoay người nói với Thạch Thiên: "Tôi còn một việc không rõ, muốn hỏi cậu có được không?"
Thạch Thiên gật đầu nói: "Hỏi đi." Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Cảnh sát kia nói: "Quần áo bây giờ của cậu cũng không có hợp với bản thân, hơn nữa lại còn có phần cũ nát, vì cái gì mà còn muốn cướp bộ quần áo này?"
Thạch Thiên cười ha ha nói: "Ta quên thay quần áo, liền để nguyên áo ngủ từ trong khách sạn nhảy ra, dọc theo đường đi người nào cũng nhìn ta như nhìn quái vật, thập phần không được tự nhiên, vừa vặn tiểu tử kia lại tới đến gây chuyện, lão tử giáo huấn hắn xong liền lột hết quần áo của hắn."