Sau khi rời khỏi cảnh thự, Samantha không có ở nhà cha mẹ nữa, nàng trực tiếp cùng Thạch Thiên trở lại Ritz hotel, chứng kiến người bạn tốt Maicy đang ngủ say trong phòng ngủ, liền đoán được nàng đã được như ý nguyện, chỉ có thể cười khổ, chua xót trừng mắt liếc nhìn Thạch Thiên.
Thạch Thiên đã sớm cảm thấy khó chịu, liền nhào tới ôm chầm Samantha, bế nàng tới một gian phòng ngủ khác.
Samantha rên nhẹ một tiếng, đỏ hồng khuôn mặt, thở dài nói: "Anh, anh này... Thật muốn người ta hận cũng khó, không hận lại càng khó hơn!"
Thạch Thiên biết ý tứ trong lời nói của nàng, liền đem Samantha thả lên trên giường, ha ha cười nói: "Có cái gì mà hận, lão tử vốn cũng không phải là người tốt, làm việc với nhau lâu như vậy, chẳng lẽ còn không có nhìn ra sao?"
Samantha nũng nịu trách mắng: "Anh gọi đó là công tác sao? Ngoại trừ gây tai họa cho đám nữ hài tử ở tạp chí xã, anh còn làm được những gì? Hiện tại ngay cả bạn tốt của em ở Pháp cũng bị anh làm mất, thế mà đám cảnh sát kia còn coi anh là anh hùng." Nguồn truyện:
Mặc dù là Maicy chủ động câu dẫn Thạch Thiên, thế nhưng Thạch Thiên không biết Maicy đã được Samantha ngầm đồng ý, cho nên dưới tình huống đó nàng đã triển khai câu dẫn hắn, hắn cũng không nghĩ tới vì chuyện này mà khiến cho hai nàng bạn thân mâu thuẫn với nhau, cho nên cũng không giải thích, cười nói: "Ngươi cho rằng lão tử nguyện ý làm cái chó má anh hùng gì sao? Nếu không phải tiểu tử kia đã nhảy ra, bỏ súng, thay lão tử làm con tin bị người chĩa súng vào đầu, lão tử cũng chẳng buồn quản chuyện này."
Samantha kinh hô: "Gì! Hắn cầm súng chĩa vào anh sao..."
Thạch Thiên nhẹ nhàng nói: "Khẩn trương cái gì, ngươi xem ta hiện tại không phải vẫn tốt sao. Hiện tại ta cảm thấy rất tốt, ai có thể làm hại được lão tử chứ." Hắn vẫy tay đóng lại cửa phòng, sau đó trở lại bên giường, cởi hết quần áo của Samantha ra, hắn đối với việc lột quần áo của nữ nhân đều không có dong dài.
Samantha cũng chỉ tự nhiên phản ứng yếu ớt chống cự mà thôi, không có chút hiệu quả nào, trong khoảnh khắc bị Thạch Thiên lột sạch không còn mảnh vải che thân. Vội vàng cùng thẹn thùng, dùng cái chăn quấn quanh thân thể, thở phì phò trách mắng: "Anh... anh đi tắm trước đi, cũng không biết từ chỗ nào tìm được bộ quần áo này nữa, vừa bẩn lại vừa khó coi. Còn nữa, mùi vị thật khó ngửi, không có tẩy sạch thì đừng có hòng đụng vào em."
Thạch Thiên không kiên nhẫn được thầm nói: "Lão tử cũng không muốn mặc đồ của tên kia rồi cùng ngươi làm, thật sự phiền quá." Nhưng mà hắn biết nàng là người có phần thích sạch sẽ, không đi tắm rửa thì đừng mơ tưởng động tới nàng, hơn nữa mình cũng cảm thấy mớ quần áo này có mùi lạ, mặc lên người có phần không được tự nhiên, cho nên hắn cởi ra vất ở một nơi thật xa, sau đó đi vào toilet.
Thật ra Thạch Thiên có thiên phú dị bẩm, thân thể bị cải tạo đã trải qua cửu thế, có được những đặc tính kỳ dị mà người thường không có, da thịt nhẵn nhụi óng ánh không riêng gì nhìn đẹp mắt. Cho dù ở trên mặt đất lăn qua lăn lại, cũng sẽ không cần sữa tắm để tẩy, dùng nước dội qua là sẽ không còn một hạt bụi nào nữa. Bất luận mùi vị khác thường gì cũng sẽ không lưu lại được trên người hắn. Hơn nữa bình thường thân thể buông lỏng, nên thân thể như có như không tản mát ra một loại mùi thơm giống như trẻ con mới sinh. Loại mùi vị này có thể kích phát ra tình thương làm mẹ trời sinh của nữ nhân, làm cho nữ nhân khi ngửi được loại mùi này đều có cảm giác muốn tới thân cận cùng hắn, càng ở lâu càng không thể tự khống chế được, tính cách càng cởi mở hơn. Khiến nữ nhân sẽ càng ngày càng dây dưa với hắn.
Ngay cả Thạch Thiên cũng không cảm thấy đầu sỏ gây nên bao phiền toái hơn nghìn năm qua lại chính là thứ này, ngược lại cảm thấy đại đa số nữ nhân đều rất khó ứng phó, không dùng được biện pháp gì để đuổi đám người đi được. Cuối cùng chỉ có một biện pháp tẩu vi thượng sách. Nhưng mà cũng bởi vậy cho nên trong lòng cũng có điểm day dứt, dù sao những cô gái kia cùng hắn cơ bản cũng từng có một đoạn tơ duyên.
Đương nhiên cũng có số rất ít ngoại lệ, tỷ như Hạng Kiều, Quách Thiến Vi, cùng Lý Hiểu Lệ tam nữ. Thạch Thiên ngay từ đầu đã đề cao cảnh giác đối với mấy nàng này, đừng nói là không có một đoạn chuyện dây dưa, mà ngay cả một câu nói tâm tình cũng chưa có nói qua, không thể tưởng được không ngờ cũng dây dưa không ngớt đối với hắn, thậm chí so với mấy nữ nhân khác còn dây dưa hơn, hắn vốn là một người không có nói đạo lý thế nhưng cũng không có cách.
Cửa phòng vệ sinh mở ra, Thạch Thiên không cần nhìn cũng biết là Samantha. Hắn quay đầu lại, cười nói: "Chẳng lẽ không đợi được sao? A... Tại sao lại mặc quần áo vào rồi, ngươi mặc vào lão tử cũng không thấy phiền đâu, lão tử chỉ cần bớt chút thời gian là được." Thật ra Samantha lúc này đang khoác một kiện áo ngủ.
Samantha trước tiên khẽ gắt một tiếng, sẳng giọng: "Em... em sợ anh không tẩy sạch, cho nên... Cho nên mới qua giúp anh mà thôi." Thế nhưng vừa nói ra nhưng vẻ mặt lại không có ý tứ hỗ trợ, chỉ dùng con mắt cẩn thận dò xét thân thể Thạch Thiên.
Thạch Thiên thất thanh cười nói: "Đừng nhìn nữa, trên người lão tử không có bị thương mà."
Samantha cũng nghe được tổ chức thợ săn Địa Ngục này cực kì hung tàn, lại nghe Thạch Thiên nói vừa bị bọn chúng dùng súng uy hiếp, lo lắng muốn chết. Tuy thoạt nhìn Thạch Thiên tựa hồ không sao, thế nhưng nghĩ đến chuyện vạn nhất hắn trong lúc vật lộn bị vết thương nhỏ thì sao, cho nên nếu mình kêu hắn đi tăm, khiến miệng vết thương bị nhiễm nước thì nguy rồi. Cho nên khi vừa bị Thạch Thiên cởi hết quần áo, nàng liền tìm một bộ áo ngủ rồi chạy vào toilet kiểm tra thân thể Thạch Thiên.
Lúc này bị Thạch Thiên vạch trần, nàng không khỏi đỏ mặt lên, thấy không tìm được vết thương nào trên người hắn, lúc này mới yên tâm lại, "A..." Một tiếng muốn xoay người chạy ra.
Thạch Thiên thấy vậy liền duỗi tay bắt lấy, Samantha lập tức đứng không vững, bị một cỗ lực lượng vô hình kéo lại gần hắn. Thạch Thiên duỗi tay ra đem nàng kéo vào trong lồng ngực ướt đẫm nước của mình, trừng mắt nói: "Không phải nói muốn giúp lão tử tắm rửa sao? Tại sao lại muốn đi ra ngoài."
Samantha quẫn bách nói: "Em thấy anh đã tắm rất sạch rồi, không cần phải hỗ trợ nữa."
Thạch Thiên ha ha cười nói: "Nếu như đã rất sạch sẽ, vậy ngươi lại càng không nên rời chỗ này..." Nói xong hắn lại lần nữa lột bỏ quần áo của Samantha.
Samantha rõ ràng biết Thạch Thiên là người muốn làm sao thì làm vậy, hiểu rằng bản thân tránh không thoát ma chưởng của hắn, lập tức ý niệm phản kháng trong đầu cũng không có, chỉ có thể tùy ý để Thạch Thiên thao túng, toàn thân hùa theo, cảm thụ cảm giác kỳ diệu tình cảm mãnh liệt này, lại một lần nữa hưởng thụ cảm giác khoái hoạt cùng thống khổ lại như mất hồn.
Sau khi tinh nguyên của Thạch Thiên bắn vào thân thể Samantha, hòa làm một cùng thân thể nàng, với thể chất khác thường của hắn, cho nên khi hắn vừa bế nàng rời khỏi toilet trở lại trên giường, Thạch Thiên vẫn còn không có bỏ qua, vần nàng cho tới khi kiệt sức mới chịu buông tha, nhưng cũng chỉ ngủ được vài tiếng đồng hồ, lúc hừng đông nàng cũng đã khôi phục thể lực, thoạt nhìn sắc mặt hồng nhuận, thần thái sáng láng.
Mà Maicy so với Samantha còn thảm hơn nhiều, nàng đã ngủ được chừng mười bốn tiếng, thế nhưng lúc này vẫn còn chưa có tỉnh. Samantha lo lắng nàng bị bệnh, cho nên nhịn không được chạy vào phòng ngủ đánh thức nàng dậy.
Maicy tỉnh lại, đầu tiên là trở mình, nằm lỳ ở trên giường kêu thảm nói: "Trời ạ! Eo của tớ mỏi chết đi được."
Samantha nhịn không được cười mắng: "Đó là do cậu tự làm, cố mà nhịn đi."
Samantha vẫn còn lo lắng, lôi kéo Maicy tới cửa, để cho nàng chắn không cho Ewen ra, sau đó đi đến bên người Thạch Thiên rồi ngồi xuống, khuyên nhủ: "Thạch Thiên, có thể đừng xúc động như vậy có được hay không, anh hiện tại trong mắt mọi người chính là một siêu sao bóng đá, tất cả mọi người đều muốn hiểu rõ về anh, giới truyền thông đương nhiên muốn tìm kiếm thông tin của anh rồi đưa lên báo mà."
Thạch Thiên buồn bực nói: "Ai là siêu sao bóng đá? Lão tử sớm đã quyết định không thèm chơi bóng lâu rồi."
Samantha gật đầu nói: "Điểm ấy em biết, thế nhưng người khác lại không biết, trừ phi anh mở ra một cuộc họp báo, công khai chuyện mình từ giờ trở đi không chơi bóng nữa, nếu không mọi người vẫn coi anh là một siêu sao bóng đá. Thật ra với biểu hiện ngày đó của anh trên sân bóng, cho dù sau này không có chơi bóng nữa, thế nhưng trong lòng người mê bóng anh vĩnh viễn vẫn là người không thể thay thế. Muốn trách chỉ có thể trách em lúc trước thúc dục anh đi đá bóng mà thôi, mà anh biểu hiện cũng thật quá đi, không thể trách đám người say mê bóng đá được."
Thạch Thiên biết thật ra ngày đó người giật dây để mình đi đá bóng chủ yếu chính là Thạch Hiểu Mẫn, sao lại là Samantha đây, mà lúc đấy do mình chiều chuộng hậu nhân cho nên mới đáp ứng đi đá bóng, tuy nhiên sau đó lại rất hối hận, nhưng mà lại không thể tới trách Thạch Hiểu Mẫn được.
Samantha thấy Thạch Thiên không có phản ứng gì, khuyên nhủ tiếp: "Ngày hôm qua anh trợ giúp cảnh sát Paris bắt được đám đắc tội hung tàn, cũng cứu được một đám khán giả ở Hồng Ma Phường, trong đó ngoại trừ René nghị viên là nhân vật trọng yếu, đại bộ phận là du khách nước ngoài. Chẳng những Paris cảm kích anh, mà toàn bộ thế giới đều cảm kích anh, có lẽ chính bản thân anh cũng không biết, trong vòng một đêm đã trở thành nhân vật anh hùng được toàn bộ thế giới chú ý tới."
Thạch Thiên nghe vậy, cau mày, buồn bực nói: "Lão tử không muốn người khác biết tới."
Samantha cười khổ nói: "Nhưng toàn bộ mọi người trên thế giới đều muốn biết vị anh hùng ngày hôm qua đến tột cùng là, tin tưởng hiện tại tất cả giới truyền thông đều chú ý tới chuyện này. Cho dù tòa soạn báo này không tra ra bối cảnh của anh, công ty khác cũng sẽ không bỏ qua cho anh, mọi người sớm muộn sẽ biết anh chính là Thạch Thiên. Giới truyền thông cũng cũng không có ác ý, chỉ là muốn tìm ra ai mới chính thức là anh hùng ngay hôm qua thôi. Đó chính là công việc của bọn họ, cũng là trách nhiệm của bọn hắn, anh đừng trách họ."
Thạch Thiên liếc mắt một cái nhìn Samantha, phun phì phì nói: "Muốn trách chỉ có thể trách lão tử tự xen vào việc của người khác, có đúng hay không?"
Samantha vội nói: "Đương nhiên không phải là ý này, tối hôm qua anh làm chuyện rất tốt, em cũng vì anh mà cảm thấy tự hào. Nhưng anh đừng quên mình đã là người của công chúng, gần đây trên màn hình có chiếu rất nhiều hình ảnh của anh, hơn nữa trông dáng người của anh cũng đặc biệt, tuy đã qua một lần hóa trang. Nếu mà đứng gần quan sát, vẫn có thể nhận ra. Nếu như anh không muốn làm cho người khác nhận ra, vậy sau này chỉ có thể lặng lẽ lẩn trốn mà thôi. Đừng để cho đám phóng viên chụp được ảnh, như vậy cho dù người ta có hoài nghi là anh, cũng không có chứng cớ."
Thạch Thiên buồn bực nói: "Lão tử giết người cũng sẽ không chạy, cứu người vậy mà lại phải trốn sao!"
Samantha vỗ tay cười nói: "Đúng rồi, anh làm chuyện xấu còn không sợ bị người nhận ra. Hiện tại làm chuyện tốt chẳng lẽ còn sợ bọn họ nhận ra hay sao."
Thạch Thiên rùn rẩy, bật cười nói: "Mẹ nó, được rồi, lão tử nghe em" Sau đó hắn chỉ vào cái ghế bên kia, rồi nói với Ewen: "Không cần đi đập tòa soạn báo nữa. Cầm cái ghế kia về phòng mình đi, dùng chân khí xoắn ốc lão tử đã dạy ngươi đập vỡ nó ra, không, đập nát ra."
Vừa rồi hắn muốn Ewen đi đập tòa soạn báo, đánh phóng viên, vốn chính là câu nói nhảm trong lúc nhất thời, hắn biết hiện tại cho dù đập được tòa soạn báo cũng vô ích, đương nhiên nếu Ewen đi đập thật hắn cũng không quan tâm.
Ewen không chút do dự gật đầu đáp ứng, bê cái ghế trở về gian phòng của mình. Samantha lúc này mới thở phào một hơi.
Cả một buổi sáng Samantha cùng Maicy cũng không dám mở TV, để tránh tin tức trong đó rơi vào trong tai Thạch Thiên, bọn họ lo lắng Thạch Thiên lại muốn đi đập đài truyền hình. Hai người một tả một hữu ép sát bên người Thạch Thiên, cùng hắn nói chuyện giải sầu, thậm chí không tiếc dùng bàn tay mềm mại vuốt ve, dùng bộ ngực đè ép, bờ môi nóng hôn lên, đủ loại sắc dụ hoặc hắn.
Lửa giận trong lòng Thạch Thiên biến mất dần, thế nhưng dục hỏa lại càng ngày càng tràn đầy, duỗi tay ôm chầm lấy hai người, chuẩn bị trở về phòng ngủ.
Lại thấy Ewen đầu đầy mồ hôi ôm một đống gỗ vụn từ trong phòng đi ra, cố hết sức hô: "Chủ nhân, tôi... rốt cuộc… đã đem cái ghế kia đánh nát rồi."
Thạch Thiên lúc này lửa giận thay bằng dục hỏa, buồn bực nói: "Nhanh như vậy sao... Làm lại đi... Tìm hai cái ghế nữa trở về phòng, tiếp tục đập đi!"
Ewen gật đầu nói: "Vâng chủ nhân, cha tôi có chuyện trọng yếu muốn bẩm báo với ngài, lão đã đợi rất lâu ở dưới lầu rồi."
Thạch Thiên ngạc nhiên nói: "Sao lại không có nói sớm để ta biết đường chuẩn bị?"
Ewen đỏ bừng mặt nói: "Là... Là tôi vô dụng, mới vừa rồi còn không có đập nát cái ghế, cho nên... Cho nên không dám ra đây..."
Samantha trước mặt người khác bị Thạch Thiên ôm chặt, đã sớm mắc cỡ nhắm chặt hai mắt lại, nhưng nghe câu trả lời của Ewen, nhịn không được "phì" Một tiếng bật cười, Maicy ở bên kia càng ha ha cười lớn, đều cảm thấy tên Ewen này thật sự là ngốc đến độ đáng yêu.
Hiện tại việc trọng yếu nhất trong lòng Thạch Thiên chính là tiết hỏa, vì vậy hắn nói với Ewen: "Ngươi nhanh bảo hắn lên đây, dù sao đợi cũng lâu rồi, để hắn chờ ở đây, chờ lão tử làm xong việc rồi báo sau."
Nói xong hắn không thèm để ý tới Ewen nữa, dẫn theo hai vưu vật xinh đẹp động lòng người đi vào trong phòng ngủ, sau đó đá cánh cửa khép lại, rồi đẩy hai nàng xuống giường.
Giờ phút này trong lòng Samantha mâu thuẫn đến cực điểm, tuy không phải là lần đầu tiên cùng những nữ nhân khác với Thạch Thiên ba người cùng giường, thế nhưng lần đó là bởi vì Thạch Thiên không khống chế được, vô tình đem nàng tàn phá đến độ không thể nhúc nhích, đành phải trơ mắt nhìn Kim Hinh cùng Thạch Thiên ở bên cạnh mình ân ái, cùng tình huống hiện tại hoàn toàn bất đồng, sau khi trái lo phải nghĩ, nàng định chạy xuống giường trốn đi.
Nhưng Maicy một bên đã vì tương lai "tính" trước cuộc sống sau này, ước gì có thể cùng Samantha đồng thời "hầu hạ" Thạch Thiên, đem tư tưởng của nàng triệt để mở ra, không thèm bố trí phòng ngự đối với vị bạn tốt này, nàng bây giờ đã hoàn toàn mất đi lòng tin có thể một mình đối phó được với Thạch Thiên. Lúc này thấy thế vội vàng một tay ôm lấy Samantha, không cho nàng chạy trốn.
Thạch Thiên lúc này đã lột sạch quần áo, nhào tới giường, cùng Maicy một tả một hữu đem Samantha kẹp ở giữa. Maicy thừa cơ kéo quần áo của Samantha ra, Samantha thất kinh muốn kêu to, thế nhưng cái miệng nhỏ nhắn lại bị Thạch Thiên bịt chặt, lập tức cảm thấy toàn thân bủn rủn vô lực, mất đi năng lực phản kháng, trong lúc mê loạn chỉ có thể tùy ý để vị bạn tốt lột sạch quần áo trên người mình, hỗ trợ cùng Thạch Thiên.
Maicy cũng không có dừng tay ở đó, đem tất cả mọi kỹ xảo thường dùng trên người nam nhân dùng trên người Samantha, phối hợp với Thạch Thiên kích khởi dục vọng của Samantha. Samantha sao có thể chịu đựng được, trong khoảnh khắc đã ẩm ướt thành một mảng, Thạch Thiên sớm đã như ngựa già quen đường, cũng không khách khí nữa, đem nàng áp xuống dưới, động thân tiến vào.
Samantha cảm giác nhiệt huyết dâng lên, dưới mũi thương chinh phạt của Thạch Thiên đã sớm quên hết thảy, tất cả băn khoăn đều bị vứt lên chín tầng mây, đâu còn bộ dạng thẹn thùng lo lắng nữa, tay chân còn quấn chặt lên người Thạch Thiên, phối hợp với hắn ở trên người mình cày cuốc. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
Maicy lúc này mới buông tha Samantha, cũng dùng thân thể kiện mỹ quấn lên người Thạch Thiên, một thời ba người rốt cuộc không phân biệt được ai vào với ai, đắm chìm trong cảm giác mê loạn cùng hoan lạc.
Sau khi Thạch Thiên cảm thấy mỹ mãn, đã là buổi chiều, hắn đi vào toilet tẩy rửa mồ hôi của Samantha cùng Maicy dính trên người, sau khi thay đổi quần áo liền tiến ra gặp cha Ewen là lão Becker.
Maicy như một bãi bùn nhão, vô lực thở phì phò, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn Thạch Thiên tinh thần sảng khoái ra khỏi phòng. Nàng không ngờ mình cùng với "chiến hữu" Samantha vẫn bị Thạch Thiên làm cho không xuống giường được. Nếu không phải lúc trước Samantha cảnh cáo, nàng thật muốn đi tìm một số người, nhìn xem thiếu niên thần kỳ này rốt cuộc có thể chinh phục được bao nhiêu người.
Samantha giờ phút này đã khôi phục thanh tỉnh, khuôn mặt đỏ hồng trừng mắt liếc nhìn Maicy, cũng xuống giường cầm lấy mớ quần áo mới đi vào toilet tắm rửa thay quần áo. Maicy lập tức bị dọa cho nhảy dựng lên, nàng rõ ràng vừa thấy đại bộ phận thời gian Thạch Thiên đều vui đùa trên thân thể Samantha, điều này làm cho Maicy lo lắng thay cho Samantha, chẳng qua là vô lực đi hỗ trợ. Không ngờ trải qua thời gian nghỉ ngơi không lâu, Samantha đã có thể làm như không có việc gì rời giường, lòng tự tin của mình lập tức bị đả kích lớn, đồng thời đối với Samantha bội phục sát đất.
Becker đứng ở trong phòng khách đợi suốt mấy tiếng, rốt cục thấy Thạch Thiên đi ra, hắn nới lỏng tâm thần, nói: "Chủ nhân, ngài vội vậy... đã xong rồi..."
Thạch Thiên bật cười nói: "Ngươi thấy lão tử đang bận sao?"
Becker nói: "Á, không... Tôi không có nghe thấy gì hết..."
Thạch Thiên chỉ vào đũng quần của Becker, ha ha cười nói: "Không nghe thấy sao có thể như vậy? Huynh đệ ngươi đã sớm bán đứng ngươi rồi."
Becker lập tức đỏ bừng mặt lên, mồ hôi to bằng hạt đậu từ trên trán rơi xuống, nơm nớp lo sợ nói: "Tôi đáng chết, tôi đáng chết, tôi thật sự không phải là cố ý muốn nghe, chỉ là từ nhỏ đã luyện tập tâm pháp của chủ nhân, cũng là người tai thính mắt tinh nhất trong Thành Bảo Lý, cho nên không muốn nghe cũng không được. Chủ nhân muốn tôi đợi ở chỗ này, tôi lại không dám đi nơi khác..."
Thạch Thiên khoát tay nói: "Đừng giải thích nữa, lão tử không có ý trách ngươi, thật sự là có nhiều con rồi thế nhưng đầu óc vẫn vậy. Ewen đâu? Còn ở trong phòng đập ghế sao?"
Becker gật đầu nói: "Đúng vậy, chủ nhân để nó luyện công, nó sao dám lười biếng."
Thạch Thiên tập trung lắng nghe, chỉ nghe thấy tiếng hít thở ồ ồ của Ewen, nửa ngày mới truyền ra một thanh âm ghế gãy, hiểu rằng hắn đã tới tình trạng kiệt sức rồi, đang tiếp cận hư thoát, vội nói: "Ngươi đi bảo Ewen ngừng luyện công đi, nghỉ ngơi tốt sau đó hãy luyện tiếp."
Becker gật đầu đồng ý, đang muốn đi phân phó đứa con, chỉ thấy Ewen vịn tường đi ra, sau đó bởi vì đứng không vững, cho nên té nhào xuống sàn, trên mặt lại tràn đầy vẻ mừng rỡ, hưng phấn nói: "Chủ nhân...Tôi...Tôi cuối cùng cũng đem cái ghế thứ hai... cái ghế... cũng đánh nát rồi..."