Thạch Thiên nói thẳng ra: "Thiên Thạch Thành Bảo đã từng là của ta, đám người Laurent bọn họ đều là người hầu của ta. Ta vốn cảm thấy thành quả hiện tại của Thiên Thạch Thành Bảo đều là cố gắng của bọn họ, cho nên không muốn hưởng dụng, để tự bọn họ quản. Nhưng bọn họ lại không đáp ứng, vẫn còn cho rằng Thành Bảo hết thảy đều là của ta, bọn họ vẫn còn muốn làm người hầu của ta, cho nên thấy ta tới Hongkong, bọn họ cũng chạy tới Hongkong xây dựng công ty mới."
Thạch Lệ hồi tưởng lại từ hồi quen biết Thạch Thiên, sau đó thấy hết thảy mọi chuyện, xác thực giống như lời hắn nói, Laurent bọn họ đều gọi Thạch Thiên là vi chủ nhân, xưng mình và Thạch Hiểu Mẫn là tiểu chủ nhân. Nàng liền hỏi: "Nói như vậy, cậu là vì không muốn làm cho người khác biết cậu đã từng là chủ nhân của Thiên Thạch Thành Bảo, cho nên mới mang thân phận là di dân từ Châu Phi tới Hongkong, đúng không?"
Thạch Thiên gật đầu nói: "Không sai biệt là mấy, thân phận cô nhi ở Châu Phi là do Laurent bọn họ sắp xếp cho lão tử."
Thạch Lệ mỉm cười nói: "Nhìn không ra, cậu ngược lại rất có chí khí, nhưng mà người của Thiên Thạch Thành Bảo đối với cậu rất trung thành, cậu muốn vung tay bỏ đi quả thực không dễ dàng. Thật ra để đáng giá một người có phải là thành công hay không, cũng không nhất định phải do chính mình sánh tạo nên, đã là vận mệnh cho cậu là người kế thừa gia nghiệp này, nên phải bảo vệ, phát triển. Gây dựng sự nghiệp dễ nhưng giữ vững sự nghiệp lại khó hơn, muốn bảo vệ gia nghiệp khổng lồ như vậy cũng không dễ dàng gì rồi."
Thạch Thiên biết Thạch Lệ đang chỉ bảo vị tổ tông là hắn làm cách nào để giữ lấy sản nghiệp Thiên Thạch Thành Bảo, hắn thở dài một tiếng, cười khổ nói: "Ngươi đây là đoán nhầm rồi, ta là người một điểm chí hướng cũng không có, còn nghĩ làm sao cho cả đời này được ung dung tự tại đây. Dù sao ngươi cũng đã là một phần tử của Thạch gia, người lại vừa thông minh lại có năng lực, ta đại biểu cho tổ tông truyền cho ngươi là người kế thừa Thành Bảo, thế nào?"
Thạch Lệ mỉm cười, nói: "Tôi chỉ thích điều tra thôi, về phần chuyện này là trách nhiệm của cậu. Tuổi còn nhỏ như vậy, sao có thể đại biểu cho tổ tông chứ?"
Thạch Thiên lập tức cảm thấy một trận buồn bực, nghĩ thầm người khác lão tử có lẽ không đại biểu được, thế nhưng là tổ tông đại biểu cho ngươi hoàn toàn không có vấn đề! Lão tử căn bản không cần phải đại biểu. Vốn chính là tổ tông của ngươi. Hắn nhịn không được, nói: "Thật ra... Ta lúc di dân tuổi cũng là giả, thoạt nhìn cũng không phải là trẻ như vậy, đã... đã rất nhiều tuổi rồi."
Thạch Lệ hỏi: "Vậy cậu bao nhiêu tuổi rồi?"
Thạch Thiên do dự môt chút, sau đó hỏi: "Nếu nói cho ngươi biết ta đã được hơn hai ngàn tuổi rồi, ngươi tin không?" Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Thạch Lệ bật cười nói: "Cậu không bằng nói mình là thần tiên, hoặc là tổ tiên của nhân loại còn hơn."
Thạch Thiên thầm nghĩ: tổ tiên của loài người thì không tính, nhưng ta chính là tổ tông của ngươi. Nhưng mà hắn biết nếu nói như vậy sẽ khiến Thạch Lệ tiếp tục cười hắn, vì vậy Thạch Thiên thở dài nói: "Dù sao ta cũng đã rất nhiều tuổi rồi, là… là trưởng bối của ngươi."
Thạch Lệ biết hắn có sở thích kỳ quái, thích làm trưởng bối. Nàng cười nhạt một tiếng, không so đo nữa, lại nói: "Theo như lời nói của Beila, tổ chức của bọn họ cảm thấy hứng thú đối với sở học tâm pháp của cậu. Mà chính sở học tâm pháp của bọn họ lại không yếu hơn cậu, thậm chí còn có chỗ đặc biệt hơn. Chiếu theo lời này mà xem, tổ chức này đối với các cậu khả năng còn có âm mưu khác."
Thạch Thiên nhẹ gật đầu, lại lắc đầu nói: "Tâm pháp tu luyện của bọn họ có điểm kỳ quái, kỳ quái ở chỗ nào nhất thời ta cũng không nói rõ ra được. Trước kia cũng chưa có gặp qua nội kình chân khí kỳ quái như thế."
Thạch Lệ tu luyện tâm pháp chưa được lâu, không cách nào cùng Thạch Thiên bàn luận về vấn đề tâm pháp, cho nên nói: "Trước tiên nói chuyện về vụ Alex mất tích đi. Trong vụ này có vài điểm rất tế nhị. Đầu tiên là người báo án là một nữ nhân tên là Bernice, chồng của cô ta là một trong những trợ thủ cùng mất tích với Alex, tên là Celeste. Bọn họ hắn là một đôi vợ chồng rất yêu nhau, Celeste nếu như không có về nhà, không quản là ở chỗ nào, mỗi ngày đều điện thoại một lần cho Bernice, cho nên sau khi Bernice mất liên lạc với Celeste, ngày hôm sau cô ta đã tới sở nghiên cứu của Alex tìm chồng, cuối cùng phát hiện ra ở đó không có người nữa, cuối cùng liền báo cảnh sát.
Điểm này không cũng là bình thường, thế nhưng sau đó cảnh sát lập tức báo cho con gái của Alex là Beila. Nàng lúc ây đang đi khắp nước Anh để lấy bằng tiến sĩ tâm lý học, cách Paris cũng không xa thế nhưng lại mất bốn ngày mới về tới Paris để hỗ trợ cảnh sát tìm cha nàng, điều này rõ ràng không hợp lý."
Thạch Thiên đồng ý nói: "Đúng vậy, ta nghĩ muốn giúp nàng ta tìm cha, nàng lại ra sức khước từ lão tử giúp, dường như căn bản không hy vọng cha nàng trở về vậy. Ngươi có cảm thấy Alex có thể bị chính tổ chức của nàng bắt cóc hay không?"
Thạch Lệ nói: "Bây giờ vẫn chưa thể kết luận được, thế nhưng không loại trừ khả năng này, mặt khác còn một khả năng nữa, nguyên bản hắn không bị mất tích, mà chính là ẩn nấp ở một nơi nào đó."
Thạch Thiên trừng mắt nói: "Đúng vậy! Điều này cũng lý giải được chuyện vì sao Beila không hi vọng lão tử đi tìm cha nàng, thì ra hắn không có bị bắt cóc, Beila nhất định là biết nơi ở của hắn."
Thạch Lệ nói: "Đây chỉ là một loại giả thiết mà thôi, không nên kết luận quá sớm. Nhưng cũng không loại trừ khả năng này, cơ bản có thể xác định, đó chính là bọn họ không hi vọng cậu tìm được Alex, cho nên không tiếc bất cứ giá nào sử dụng hỏa tiễn đạn đạo để giết cậu."
Thạch Thiên hỏi: "Alex có khả năng không phải là bị bắt cóc cũng không phải là trốn đi, mà là bị bọn họ giết chết không?"
Thạch Lệ nói: "Không đâu, nếu như Alex đã chết, bọn họ sẽ không cần ngăn cản cậu đi tìm hắn, chẳng lẽ sẽ sợ cậu tìm được cái xác đã chết cách đây bốn năm sao, muốn cho một người chết biến mất không còn cái bóng cũng không khó."
Thạch Thiên cảm thấy cũng đúng, vui vẻ cười nói: "Chỉ cần hắn không chết là tốt rồi, lão tử có rất nhiều thời gian, chung quy sẽ có thể tìm ra hắn thôi."
Thạch Lệ nói: "Alex này cũng thật kỳ quái, trước kia hắn học y, lúc còn trẻ là một vị bác sĩ rất có danh tiếng, thế nhưng đột nhiên lại đổi sang làm nghiên cứu nhân loài học, tuy hai ngành này cũng có quan hệ thế nhưng hắn ngược lại đối với tôn giáo cùng khảo cổ học cũng rất hứng thú, trước khi mất tích, trong vài chục năm cơ bản đều đi khắp nơi trên thế giới nghiên cứu khảo sát. Hắn từng đưa ra rất nhiều lý thuyết không tưởng, tỷ như hắn cho rằng mỗi người đều tồn tại một loại tính mạng vĩnh hằng, chỉ cần có thể nắm giữ loại sinh mệnh bí mật này, loài người có thể chống lại cái chết, tương tự như thuyết trường sinh bất tử trong truyền thuyết vậy. Nhưng mà bị giới học thuật trên thế giới cho rằng ý nghĩ kỳ lạ, thậm chí có người còn nói hắn là nhà không tưởng."
Thạch Thiên hỏi: "Ngươi cảm thấy là ý nghĩ này kỳ quái sao?"
Thạch Lệ nghĩ một hồi, sau đó lắc đầu nói: "Hắn dám nói như vậy là có lý của hắn, ta không có tư cách bình luận về quan điểm của hắn."
Thạch Thiên lại nhìn ra nàng rõ ràng không tin vào quan điểm của Alex.