Thạch Thiên nhớ tới trong khách sạn còn có Hạng Kiều ba nữ, thà rằng ở chỗ này đợi còn hơn là trở về, vì vậy hắn nói: "Thật ra... Đối với lão tử mà nói không có chỗ nào là thích hay không thích cả, ngươi không cần phải quan tâm tới chuyện này, cứ đi làm chuyện của mình đi."
Xuyên qua một hành lan rộng hai thước nền được lát bằng đá cẩm thạch, bốn người tới một quán bar giống như quán bar gia đình trong tiểu sảnh rồi ngồi xuống, một phiến mặt tường đều làm bằng thủy tinh, có thể nhìn được hơn phân nửa quang cảnh bên ngoài yến hội, thế nhưng bởi vì ngọn đèn bên trong so với bên ngoài tối hơn rất nhiều, từ bên ngoài rất khó coi có thể thấy cảnh bên trong gian phòng này. Lúc này còn có bảy tám người đang ngồi trong tiểu sảnh, phỏng chừng đều là những người không thường tham gia náo nhiệt, cũng rất ít khi bắt chuyện làm quen, có vẻ rất yên tĩnh.
Chỉ chốc lát bỗnh vang lên vài tiếng chuông, mọi người trong phòng nhỏ đều đứng dậy đi ra ngoài, Samantha giải thích, nói bữa tiệc ngày hôm nay đã chính thức bắt đầu rồi, sau đó cùng Thạch Lệ, Maicy đi ra đại sảnh, trong phòng chỉ còn lại một mình Thạch Thiên.
Trong đại sảnh, một vị nữ trung niên đi lên đài, đầu tiên là tự giới thiệu bản thân là chủ tịch hiệp hội nữ trang Pháp, đây là lần đầu tiên tham gia phát khởi buổi gặp mặt này, thế nhưng nhìn phản ứng của đám tân khách ở dưới hiển nhiên là đều biết bà. Sau khi bà ta nói lời hoan nghênh rồi nhường lại cho thị trưởng Paris lên tuyên bố bắt đầu tiệc rượu. )
Sau một tràng vỗ tay nhiệt liệt, âm nhạc vang lên, mọi người đều chụm lại thành tốp năm tốp ba tỏa ra bốn phía bắt chuyện, trong đại sảnh xuất hiện một khoảng trống, hơn mười đôi nam nữ tân khách hẹn nhau đi ra khiêu vũ. Bên trong tiểu sảnh mà Thạch Thiên đang ngồi lúc này cũng náo nhiệt hẳn lên, phần lớn là một ít thương nhân tới đây bàn bạc hợp tác, Thạch Thiên ngồi trong một góc, nhất thời lại không có ai chú ý tới hắn.
Trong tiểu sảnh càng lúc càng nhiều người, có ba người ngồi bên cạnh Thạch Thiên, tuy bọn họ chẳng qua là đang nói chuyện phiếm, không có tới quấy rầy Thạch Thiên. Thế nhưng lại nói rất cao hứng, vui cười ầm lên, khiến Thạch Thiên rất phiền muộn. Thạch Thiên nhìn ra bên ngoài, Maicy đang cùng một người khiêu vũ, Samantha cùng Thạch Lệ lại bị một đám nam sĩ vây quanh. Nhưng cũng không phải lo lắng cho các nàng. Bởi vì Becker cùng Brenda bị một đám cũng đã vây quanh Samantha cùng Thạch Lệ, đứng chính giữa đám người kia. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Thân phận của Becker cùng Brenda hiện tại đương nhiên không phải là lái xe, bọn họ cũng cầm thiếp mời mang thân phận tân khách tiến vào. Vài ngày trước bọn họ biết Samantha cùng Maicy muốn tham gia tiệc rượu hôm nay, cho nên suy đoán Thạch Thiên cũng có thể tham gia, sớm tìm người lấy được hai tấm thiệp mời. Với thân phận của Với tại Paris muốn hai tấm thiệp mời tự nhiên là chuyện dễ dàng, nhưng mà Becker từ trước đến nay đều là người thâm trầm, trước đây tại Paris, nửa năm lại tổ chức một lần tiệc rượu trong ngân hàng, rất ít khi đích thân hắn tham gia, chớ nói chi là loại tiệc rượu này, người biết hắn, lúc này thấy hắn xuất hiện đều có cảm giác không thể tin nổi.
Thạch Thiên thấy người vây bên cạnh Samantha cùng Thạch Lệ càng ngày càng nhiều, phỏng chừng các nàng nhất thời không cách nào thoát ra để trở lại, thế cho nên hắn không thèm đợi các nàng nữa. Đang định đứng dậy muốn tìm một nơi thanh tĩnh để đợi, mới vừa qua cửa, đột nhiên ngửi thấy mùi thơm của thịt nướng là từ hành lang bên kia truyền đến. Thạch Thiên vừa vặn có cảm giác đói bụng, thế cho nên hắn men theo mùi thơm đi tới.
Tới hành lang, chỉ thấy một bể bơi bên cạnh hoa viên, một nam một nữ đầu bếp đang ở cạnh một cái lò nướng lộ thiên chế biến các loại thịt nướng. Nam nhân kia phụ trách việc nướng thịt, nữ nhân thì cầm một con dao nhỏ, từ từ cắt từng miếng thịt đùi đang quay trên bếp rồi đặt trên mâm, mỗi một cái khay còn có một quả dâu tây.
Thạch Thiên hướng tới chỗ lò nướng mà đi, vừa vặn bắt gặp một nữ hầu viên xinh đẹp bưng khay chân giò nướng đi tới. Thạch Thiên duỗi tay đem khay thịt nướng, hỏi: "Cái khay này không cần bê lên nữa, để cho ta đi, được không?"
Nữ kia viên kia hơi do dự, nói: "Đương nhiên là có thể, tiên sinh cứ chậm rãi mà dùng." Nàng tựa hồ như nhận ra thân phận của Thạch Thiên, vẻ mặt có phần kích động, nhưng lại không dám tùy ý cùng khách nhân nói chuyện phiếm, vì vậy khom người lui ra, thế nhưng lại nhịn không được quay đầu lại nhìn Thạch Thiên vài lần.
Diện tích hoa viên phía sau rất lớn. Lại không có nhiều người, Thạch Thiên tới một cái ghế dài bên cạnh bể bơi ngồi xuống, mùi thịt non óng ánh nước mỡ, hương khí xông lên tận mũi, cảm giác như rất ngon. Không lâu sau, một thanh âm vang lên, là bước chân đang tiến về phía hắn, cuối cùng người này đứng phía sau hắn. Thạch Thiên cũng không quay đầu lại, đem chén đĩa trong tay tùy ý ném qua một bên, chỉ thấy chén đĩa bay đúng lên mặt bàn cạnh lò nướng cách đó hơn mười thước.
Người nọ ở sau lưng đảo người đi tới trước mặt Thạch Thiên, nói: "Không thể tưởng được Thạch Thiên tiên sinh chẳng những đã bóng hay, mà còn... còn có công phu ném đĩa thần kỳ như thế, quả thực có thể đi biểu diễn xiếc được."
Thạch Thiên liếc mắt nhìn một cái, người trước mắt này hắn coi như là có quen qua, đúng là người đã từng tới trường khoa học kỹ thuật Long Loan muốn hắn tới Anh quốc đá bóng, là tổng giám đốc câu lạc bộ Chelse, Nicola.
Nicola thấy Thạch Thiên không để ý tới mình, hắn tới ngồi xuống một bên, cười nói: "Thạch Thiên tiên sinh hiện tại đã là một siêu sao, rất nhiều người ngưỡng mộ, vì sao lúc này lại ngồi một mình ở đây vậy?"
Thạch Thiên phảng phất như không nghe thấy Nicola đang nói chuyện, vẫn như trước không để ý tới hắn.
Nicola tiếp tục nói: "Tôi cảm thấy một người không quản có bao nhiêu bản lĩnh, nếu như ở một nơi không thích hợp để phát triển, cũng không phát huy được giá trị của hắn. Cậu cảm thấy những lời này thế nào? Thạch Thiên tiên sinh!"
Thạch Thiên không có hứng thú, nói: "Có việc gì mau nói đi, đừng tìm lão tử quanh co lòng vòng như thế."
Nicola thấy Thạch Thiên rốt cục đã đáp lời, hắn thở phào cười nói: "Hongkong xác thực là một mảnh đất tốt, thế nhưng nền bóng đá của Hongkong căn bản không có thông dụng, nền bóng đá của Trung Quốc trong mắt chúng ta chỉ là một truyện cười đầy rẫy mà thôi. Tôi đã phái ngươi nghe qua, cậu cũng không có gia nhập bất cứ đội bóng nào của Hongkong hoặc Trung Quốc, điều này phi thường sáng suốt, loại thiên tài giống như cậu chỉ có ở một nơi có nên bóng đá phát triển nhất mới có thể phát huy được giá trị, đương nhiên, cậu cũng có thể từ đó mà kiếm được rất nhiều lợi ích.
Lần trước trong trận đấu cùng với đội Hongkong, Thạch Thiên tiên sinh biểu hiện kinh người khiến cho đội bóng chúng ta bị thất bại thật thảm hại trước nay chưa từng có, điều này làm cho chúng ta càng thêm xác định giá trị của cậu, chỉ cần cậu nguyện ý ký hợp đồng với câu lạc bộ Chelse, chúng ta nhất định sẽ cho cậu một cái giá thỏa đáng. Mặt khác ông chủ của chúng ta là Ray Richer tiên sinh sẽ đích thân nói chuyện với cậu, hôm nay ông ta cũng có ở đây, chính là ông ấy nói tôi tới mời cậu qua bên đó nói chuyện đó."
Thạch Thiên nói: "Lão tử đối với chuyện đá bóng căn bản không có hứng thú, cũng không muốn đi gặp ông chủ của ngươi."
Nicola cười nói: "Sau khi cậu nghe xong ông chủ của chúng ta ra giá tiền, có lẽ cậu sẽ có hứng thú đó." Hắn dựng một ngón tay lên nói tiếp: "Hợp đồng trong năm năm là một triệu!"
Thạch Thiên quát: "Cút!!"
Nicola giật mình nói: "Tôi nói là một triệu bảng Anh, chứ không phải là đôla, lại càng không phải là đô la Hồng Kông đâu..."
Thạch Thiên thấy hắn còn chưa cút, rất buồn bực, vung một tay lên, nhìn cũng không thèm nhìn, liền quẳng hắn ra xa, vừa vặn khiến hắn bay vào trong hàng lang. May mắn là mặt sàn dùng đá cẩm thạch, cho nên Nicola giống như là một quả Bowling trượt đi, không có bị thương gì, thế nhưng lại trượt đi rất xa. Chỉ nghe thấy trong đại sảnh truyền đến thanh âm của một vật gì đó bị đụng ngã lăn ra, tiếp đó vang lên một tiếng kêu sợ hãi.