Vừa lúc đó Samantha cùng Thạch Lệ cũng trông thấy một người ở hành lang bên cạnh, bị người đụng lên cái bàn đựng đầy đồ ăn, toàn bộ đồ ăn thức uống, trái cậy, rượu vang, rau quả, các loại thịt, hải sản dính đầy người Nicola, hai nàng không khỏi nhíu mày, trong đầu đều hiện lên khuôn mặt kiệt ngạo bất tuân của Thạch Thiên.
Hai người nhìn nhau cười khổ, liền đẩy đám nam sĩ vây bên người ra, bước nhanh tới hành lang.
Maicy lúc này cũng không nhảy nữa, đuổi theo, lặng lẽ hỏi: "Không phải là... Thạch Thiên làm chứ?"
Samantha thở dài nói: "Tớ cũng hy vọng là không phải, thế nhưng mà người này tớ biết, hắn là tổng giám đốc một câu lạc bộ bóng đá..."
Thạch Lệ cười khổ nói: "Không cần phải nói, nhất định là Thạch Thiên làm rồi."
Sau khi đi vào hoa viên, ba người liếc mắt đã thấy Thạch Thiên điềm nhiên như không ngồi ở trên ghế, các nàng vội vã chạy tới.
Thạch Thiên ngạc nhiên nói: "Sao lại đều ra đây cả thế?"
Samantha nói: "Vừa rồi... Vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy?"
Thạch Thiên minh bạch vì cái gì mà các nàng đến đây, cười nói: "Vừa rồi tiểu tử kia làm phiền ta, ta chỉ tiễn hắn vào thôi."
Samantha nghe vậy liền thở dài, quả nhiên là hắn làm, nàng nói: "Nếu như cảm thấy hắn làm phiền thì mời hắn đi là được, nếu làm bị thương người thì làm sao đây?"
Thạch Thiên nói: "Ta đã nhẹ nhàng bảo hắn cút rồi, thế nhưng tiểu tử này chẳng những không nghe, lại còn cùng lão tử dây dưa nói cái gì mà bảng Anh, đô la Hồng Kông, ta chỉ đẩy hắn một cái mà thôi."
Maicy nhịn không được cười nói: "Kêu người ta "cút" Cũng được coi là nhẹ nhàng sao? Chỉ bằng vào việc lúc trước anh ra sân, hơn nữa đối thủ lại là một đội bóng siêu cường, những câu lạc bộ bóng đá này chịu buông tha anh mới lạ đó."
Thạch Thiên trách mắng: "Đương nhiên như thế xem như đã khách khí lắm rồi, tiểu tử này nếu còn dám đến phiền lão tử, lão tử sẽ chặt chân hắn. Đập nát miệng hắn, sau đó mới ném hắn đi."
Samantha nghe vậy, sợ run, vội nói: " Anh đã không thích ở đây, vậy xem ra chúng ta hay là về khách sạn đi."
Nào biết Thạch Thiên lắc đầu liên tục nói: "Trong khách sạn có ba người kia khiến ta càng thêm phiền. Hơn nữa lão tử lại không tiện đuổi các nàng đi, càng không tiện chặt chân các nàng, đập nát miệng các nàng. Ta biết đêm nay ngươi cùng với rất nhiều người nói chuyện hợp tác, không cần phải để ý tới ta, chờ ngươi xong việc rồi về cũng được."
Samantha sẳng giọng nói: "Cứ một hồi anh lại ở trong này đánh đấm, lại đòi chặt chân chặt tay, đập nát miệng, những người này không sợ tới mức chạy hết mới là lạ, em tìm ai để hợp tác đây?"
Bởi vì hắn biết rõ, hưởng thụ quá nhiều cũng chưa chắc có thể làm cho người ta sung sướng, người khác tha thiết ước mơ tài phú cùng quyền lực, những thứ này hắn đều đã từng có qua. Thế nhưng trong hồi ức dài dằng dặc của hắn lại muốn xóa hết những thứ này đi nhất.
Lúc này nghĩ đến chính mình muốn tới tham gia tiệc rượu, thân là trợ lý tổng biên không đi giúp tổng biên chiếu cố cũng thôi đi, thế nhưng trái lại làm hại nàng không cách nào làm việc, thật sự là có điểm quá đáng, hắn chỉ đành nói: "... Đêm nay lão tử sẽ tạm thời nhịn một chút vậy, đáp ứng ngươi không quản gặp được bao nhiêu tên đáng ghét, cũng sẽ không động thủ đánh người."
Samantha nói: "Đem người làm bao cát cũng không được nhé!"
Thạch Thiên cười khổ nói: "Được rồi, lão tử trốn đi chỗ khác tìm cái gì đó để ăn, được chưa? Ngươi cứ yên tâm làm việc đi."
Samantha thấy thế vẫn còn chưa yên tâm, nói: "Nếu không hay là em ở chỗ này cùng anh nhé."
Maicy cười nói: "Tớ cũng có chút đói bụng rồi, hay tớ ở lại cùng Thạch Thiên ở đây ăn cũng được, dù sao tớ nghĩ cậu cũng có nhiều việc để làm mà." Sau đó nàng dán sát miệng vào tai Samantha nói khẽ: "Chẳng lẽ cậu không sợ đám người ngưỡng mộ đuổi tới đây sao? Tờ không phải vì cậu mà lo lắng, mà vì chân, miệng của đám người kia mà lo thôi, có lẽ còn có một số bộ vị quan trọng khác cũng cần được lo lắng."
Samantha sợ run, gật đầu nói: "Được rồi." Thật ra trong nội tâm nàng thật muốn nhìn một chút xem Thạch Thiên có thể bởi vì vậy mà ghen hay không, nhưng mà cuối cùng lý trí chiến thắng ảo tưởng, không có đi mạo hiểm như vậy. Bởi vì không quản kết quả như thế nào, cũng không phải là điều mà nàng muốn thấy.
Trong lúc bất tri bất giác, trong hoa viên bỗng xuất hiện nhiều người hơn, đại bộ phận đều là trong đại sảnh tới xem náo nhiệt, trong đó có một vị nam tử ăn mặc Tây phục màu đen đi tìm một vài vị thị viên, sau khi minh bạch tình huống, hắn đi tới chỗ Thạch Thiên bọn họ, sau lưng còn dẫn theo vài tên bảo vệ. Những người khác đang nhẹ giọng nghị luận, đồng thời cũng tới gần quan sát.
Hắc y nam tử đi tới gần, nói: "Thực xin lỗi! Đã quẩy rầy các vị rồi, tôi là cảnh trưởng Sheryl, phụ trách an toàn cho bữa tiệc đêm nay." Đồng thời hắn đưa ra giấy chứng nhận. Bữa tiệc rượu đêm nay cũng chỉ mang tính chất một nữa là tiệc rượu mà thôi, rất nhiều quan viên chính phủ đều xuất hiện, bảo vệ đám người này tự nhiên là do cảnh sát trực tiếp phụ trách, cũng không phải Nicola báo nguy đem cảnh sát tìm đến. Tiếp đó Sheryl cảnh trưởng giải thích nói: "Xin các vị không nên hiểu lầm, tôi không phải tới đây để tra án, chỉ là vừa rồi ở đây dường như đã xảy ra một chuyện không vui, tôi lại là người phụ trách an toàn đêm nay, cho nên tất yếu phải tới đây xem qua tình huống, hy vọng các vị có thể thông cảm."
Thạch Lệ cùng Samantha đồng thời giữ chặt tay của Thạch Thiên, tránh cho hắn vọng động, lập tức ngay cả cảnh sát cũng đánh, Samantha nói: "Thật xin lỗi, Sheryl cảnh trưởng, đã làm phiền ngài rồi. Vừa rồi... Vừa rồi là hiểu lầm thôi, bạn của tôi hắn.. .Uống chút rượu, tâm tình không tốt. A... Nếu như vị tiên sanh nào vừa rồi bị thương, tôi nguyện ý bồi thường, cũng xin lỗi người đó."
Sheryl cảnh trưởng mỉm cười nói: "Cảm ơn Samantha tiểu thư tạo điều kiện cho tôi làm việc." Hắn lại nhìn Thạch Thiên, nói tiếp: "Là Thạch Thiên tiên sinh sao? Tôi rất bội phục kỹ thuật đá bóng của cậu, càng cảm kích cậu khi ở Khu đèn đỏ đã dũng cảm bắt đám người bắt cóc, đêm nay có thể thấy được cậu khiến tôi rất cao hứng. Đồng sự của tôi còn đang ở cạnh Nicola tiên sinh nói chuyện, không ngại mà nói, tôi muốn mời Thạch Thiên tiên sinh cùng qua chỗ đó, tôi giúp hai vị hòa giải, chỉ cần Nicola tiên sinh không truy cứu, chúng ta đảm bảo không quấy rầy Thạch Thiên tiên sinh nữa."
Đám người vây quanh đa số đã đoán ra thiếu niên này chính là Thạch Thiên, bọn họ cũng đã được nghe nói việc người trợ giúp cảnh sát bắt hung phạm ở Khu đèn đỏ nghe đồn là Thạch Thiên, hiện tại rõ ràng trong miệng của một vị cảnh sát đã chứng thật, lập tức khiến hiện trường náo loạn. Một đám phóng viên đang chuẩn bị xông lên phía trước phỏng vấn Thạch Thiên.
Thạch Thiên còn chưa kịp cự tuyệt, trong đám người đi ra một vị tóc vàng ước chừng chừng ba mươi, khí chất cao ngạo, cười vang nói: "Không cần làm phiền Thạch Thiên tiên sinh, chuyện vừa rồi xác thực là hiểu lầm, Nicola là tự mình vấp ngã." Đứng phía sau vị thanh niên này là Nicola, hắn đã đi thay quần áo, ngoài ra còn có một vị nữ tử tóc vàng mắt xanh đẹp mê người, đang hung dữ trừng mắt nhìn Thạch Thiên.