Sheryl cảnh trưởng kinh ngạc nhìn về phía Nicola, Nicola đi đến trước mặt hắn gật đầu nói: "Vừa rồi là bản thân không cẩn thận trượt té thôi, các vị không nên hiểu lầm... Hiểu lầm Thạch Thiên tiên sinh."
Sheryl cảnh trưởng thật ra lúc ở sau hoa viên đã biết sự thật, nếu không cũng sẽ không tới quấy rầy Thạch Thiên. Hắn nhìn ra trong ánh mắt của Nicola có phần tức giận, rõ ràng nghĩ một đằng nói một nẻo. Nhưng mà hắn vốn chính là muốn hòa giải, để không khí tốt đẹp được duy trì, hiện tại người trong cuộc nếu không muốn truy cứu, hắn đương nhiên là cầu còn không được. Hắn tươi cười với Nicola làm vẻ minh bạch, sau đó xoay người nói với Thạch Thiên cùng Samantha: "Nguyên lai thật sự là hiểu lầm, đã quấy rầy các vị lâu như vậy, tôi cảm thấy rất áy náy. Chúc các vị đêm này vui vẻ!"
Samantha lúng túng nói: "Hẳn là chúng tôi quấy rầy anh mới đúng." Lúc này trông thấy mấy tay phóng viên trong đám người bắt đầu giơ cameras lên, hướng về phía Thạch Thiên mãnh liệt chụp, quay, hơn nữa lại tùy thời có thể chạy tới phỏng vấn, nàng vội vàng khéo léo kéo Sheryl cảnh trưởng sang một bên, nói: "Sheryl cảnh trưởng, xin ngài chờ một chút."
Sheryl cảnh trưởng hỏi: "Samantha tiểu thư, còn có chuyện gì sao?"
Samantha buông tay ra nói: "Xấu hổ quá, kéo nhàu cả áo của anh rồi, là tôi có một việc nhỏ muốn nhờ ngài giúp."
Sheryl cảnh trưởng ha ha cười nói: "Không sao, không sao, tin tưởng tất cả nam sĩ có mặt ở đây ngày hôm nay đều muốn bị Samantha tiểu thư kéo áo đó, hiện tại có rất nhiều đang hâm mộ tôi đó nha. Samantha tiểu thư có chuyện gì phân phó cứ việc nói, chỉ cần có thể làm được, nhất định tôi sẽ dốc hết sức."
Samantha tới gần, nhẹ giọng cầu khẩn: "Tính cách của Thạch Thiên tiên sinh hơi có điêm quá khích, không được tốt cho lắm, hắn ghét nhất là bị người khác hỏi han. Anh có thể phái người ngăn cản đám ký giả kia lại không, để cho bọn họ không thể tới phỏng vấn Thạch Thiên được nữa. Nếu không... Chỉ sợ sẽ phát sinh ra chuyện hiểu lầm như lúc trước đó nữa."
Sheryl giải thích nói: "Rất cảm ơn Samantha tiểu thư nhắc nhở, nếu không phải là người có tính cách quá khích như vậy, ai dám cùng người cầm trong tay vũ khí nóng vật lộn. Tôi nhất định sẽ cố hết sức ngăn cản đám phóng viên kia không qua đây quấy rầy Thạch Thiên tiên sinh." Nói xong hắn vội vàng cầm lấy bộ đàm tìm người trợ giúp. Sau đó cùng với mấy người bảo vệ ở phía sau đi tới trước mặt đám phóng viên, vừa vặn ngăn bọn họ lại. Nhưng mà phóng viên tới đây cũng là được người mời, Sheryl chỉ có thể nhẹ nhành khuyên bảo, cũng không thể sử dụng thủ đoạn mạnh mẽ đuổi bọn họ đi.
Thạch Thiên nhìn bộ dáng của Samantha bởi vì chính mình mà lo lắng, trong lòng không khỏi có điều băn khoăn, thầm nghĩ mình làm mấy chuyện này xác thực là không có nghĩ tới cảm nhận của nàng rồi.
Tên thanh niên tóc vàng kia dẫn theo Nicola cùng mỹ nữ tóc vàng đi đến trước mặt Thạch Thiên ba người, đối với Samantha cười nói: "Samantha tiểu thư đã lâu không gặp, em thật sự càng ngày càng mê người đó."
Samantha nói: "Vừa rồi rất cảm ơn anh."
Thanh niên tóc vàng cười nói: "Vốn chính là hiểu lầm mà! Là vị cảnh trưởng kia tự mình thích xen vào chuyện của người khác. Anh rất muốn kết giao làm bạn với vị Thạch Thiên tiên sinh này, Samantha tiểu thư nếu không ngại có thể giới thiệu chúng ta làm quen được không?"
Samantha vội nói: "Đương nhiên không ngại rồi." Nàng quay nhanh lại, thấy Thạch Thiên không có phản ứng gì, cho nên bắt đầu giới thiệu: "Thạch Thiên. Em đến giới thiệu cho anh một người bạn nhé, vị này chính là người tới từ Anh quốc, Ray Richer tiên sinh, bên cạnh là em gái của hắn, Bilei Si tiểu thư. Vị kia là Nicola tiên sinh chắc anh cũng đã biết...
Thạch Thiên cũng nể mặt mũi của Samantha, cho nên hắn nhẹ gật đầu với Ray Richer, tỏ vẻ đã biết, Samantha cũng thở phào một hơi. Bilei Si khi được Samantha giới thiệu, chỉ hừ một tiếng. Đem khuôn mặt nhăn nhó mà nhìn, Thạch Thiên cũng không thèm chú ý tới nàng. Samantha cảm thấy kỳ quái, nghĩ thầm, nữ hài tử khi nhìn thấy Thạch Thiên sẽ không có phản ứng như vậy chứ. Nàng đoán hai người này nhất định là đã từng quen biết.
Ray Richer hiển nhiên cảm thấy Samantha giới thiệu quá đơn giản, quay sanh Thạch Thiên bổ sung, nói: "Tôi chính là ông chủ của câu lạc bộ bóng đá Chelse, Nicola tiên sinh hẳn là đã nói qua ý của chúng tôi với cậu rồi, tôi rất hi vọng cậu có thể gia nhập đội bóng Chelse, nếu như cậu có điểm nào không hài lòng với Nicola tiên sinh, hoặc là còn có yêu cầu khác, vậy cứ nói ra." Hắn nói xong liền lấy ra một tấm danh thiếp tinh mỹ, đưa tới trước mặt Thạch Thiên, nói tiếp: "Cậu có thể suy nghĩ, trên đây là số điện thoại riêng của tôi, sau khi cậu đã suy nghĩ kỹ có thể nói cho tôi, bất quá tin tưởng không có một câu lạc bộ nào trả một triệu bảng Anh để mua cậu trong vòng năm năm đâu."
Đám người vây xem không thể ngờ được Ray Richer lại nguyện ý bỏ ra một triệu bảng Anh, một món tiền khổng lồ như vậy để ký hợp đồng cùng Thạch Thiên, hơn nữa tỏ vẻ giá cả vẫn có thể thương lượng, lập tức khiến đám người xôn xao, tất cả mọi người nhịn không được phát ra lời thán phục. Phải biết rằng các cầu thủ trong đại đa số câu lạc bộ bóng đá lương cộng lại cũng không vượt quá một triệu bảng Anh, chỉ cần Thạch Thiên ký hợp đồng này, ngay lập tức sẽ trở thành một vị cầu thủ thiếu niên nổi tiếng nhất thế giới, hoặc tối thiểu là có giá đắt nhất thế giới. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Những ký giả kia lại càng bấm máy nhanh hơn, liên tiếp chụp Ray Richer cùng Thạch Thiên, ngay cả mấy tin tức vừa rồi cũng không bằng tin tức này a, thầm nghĩ, sẽ đem nội dung này đổi thành chuyên mục thể thao, chuyên đưa tin này cũng đủ làm một vụ oanh động toàn cầu.
Ngạo khí trên mặt Ray Richer thoáng cái tăng lên, dáng bộ như vẻ không thèm để một triệu bảng Anh vào mắt vậy. Ngoài ý muốn của hắn là Thạch Thiên căn bản không có ý tiếp nhận danh thiếp, chẳng qua chỉ cười lạnh, để hắn chìa tay cầm danh thiếp như vậy, lại thầm nghĩ chẳng lẽ thiếu niên này bị khí thế của mình áp đảo, kinh ngạc quá hay sao? Nhìn vẻ mặt của Thạch Thiên tựa hồ là không giống, nhất thời hắn không biết nên đem danh thiếp kín đáo đưa cho Thạch Thiên, hay là thả lại trong túi áo mình đây. Hắn không biết nếu không có Thạch Lệ đang mạnh mẽ kéo cánh tay Thạch Thiên, vậy chính mình chỉ sợ sớm đã bước theo gót của Nicola, bị Thạch Thiên quảng ra đại sảnh rồi.
May mắn có Samantha tiến lên giải vây, thay Thạch Thiên tiếp nhận danh thiếp trong tay Ray Richer, nói: "Việc này Thạch Thiên đã biết, nhưng mà hôm nay hắn đại biểu làm người của tạp chí tới tới tham gia tiệc rượu, cho nên chưa có chuẩn bị tâm lý gia nhập câu lạc bộ bóng đá, xin ngài đừng trách."
Ray Richer cảm thấy kỳ quái, theo hắn biết thân phận là hiện tại của Thạch Thiên là trợ lý của Samantha, thật ra chính là một tên bảo vệ trong tạp chí xã. Vốn hắn cho rằng Thạch Thiên tình nguyện làm một tên bảo vệ nhỏ nhoi cũng không chịu tham gia đội bóng của Hongkong, hơn phân nửa là là say mê Samantha, bởi vì hắn tin tưởng nam nhân nào đã từng gặp qua Samantha đều bị điên đảo, Samantha bây giờ ngược lại trông giống trợ lý của Thạch Thiên hơn. Chẳng lẽ lời đồn của ngoại giới Samantha cùng Thạch Thiên có quan hệ thân mật là thật sao? Trong lòng hắn lập tức cảm thấy khó chịu, hừ lạnh một tiếng gật đầu nói: "Vậy được rồi, tôi chỉ đợi ở Paris ba tháng thôi, hắn mau mau suy nghĩ điều kiện rồi trả lời tôi, cô biết rồi đấy, tôi là người bận rộn, làm cho câu lạc bộ bóng đá chẳng qua là hứng thú mà thôi."
Thạch Thiên ha ha cười nói với Samantha: "Nói cho tiểu tử này biết đừng có đợi nữa, lão tử sẽ không gia nhập câu lạc bộ của hắn đâu, mẹ nó chứ, bản tổ tông chỉ dùng tiền là có thể mua sao?