Hạng Kiều đột nhiên ha ha cười nói:"Con mắt của các cậu sao lại sưng giống mắt trâu thế kia? Khó coi quá." Nàng cười cười lại phát hiện ánh mắt của Quách Thiến Vi cùng Lý Hiểu Lệ nhìn mình có điểm không đúng, kinh ngạc hỏi:"Tớ……mắt của tớ không phải là cũng sưng đó chứ…."
Quách Thiến Vi cùng Lý Hiểu Lệ đồng thời gật nhẹ đầu, ba người giúp nhau nhìn qua.
"A!"!
Ba người đồng thời phát ra một tiếng hét kinh thiên động địa, dùng tốc độ nhanh nhất trốn về phòng, hiển nhiên là lo lắng Thạch Thiên sẽ thấy bộ dạng này của các nàng.
Thạch Lệ mở cửa đi ra nhìn Thạch Hiểu Mẫn than nhẹ một tiếng.
Thạch Hiểu Mẫn lúng túng nói:"Chị, chị đều nghe cả rồi à?"Thạch Lệ gật đầu, Thạch Hiểu Mẫn lên tiếng buồn bã:"Ài…Thật không nghĩ tới chuyện lại như vậy, chị nói xem bây giờ nên làm gì?"
Thạch Lệ nói:"Thuận theo tự nhiên đi, chuyện này chúng ta không quản được."
Thạch Hiểu Mẫn nói:"Chị nói Samantha tiểu thư có trách em hay không?"
Thạch Lệ nhìn phương hướng căn phòng của Thạch Thiên, mỉm cười nói:"Điều này sẽ do tự Samantha tiểu thư trả lời em, chị không biết!"
Lời này vừa mới dứt, cửa phòng ngủ của Thạch Thiên mở ra, Samantha mặc một bộ áo lụa màu trắng chậm rãi đi đến bên người nàng, đưa tay đặt trên vai Thạch Hiểu Mẫn, thành khẩn nói:"Chị có tư cách gì mà trách em chứ, người nên nói lời xin lỗi thật ra nên là chị nói mới đúng, tối hôm qua vì muốn thoát khỏi dây dưa cảu đám nam nhân nhàm chán kia, cho nên chị nhịn không được nói ra những lời ấy thôi."
Thạch Hiểu Mẫn khẽ giật mình nói:"Chỉ bời vì nguyên nhân này thôi sao?"
Samantha cười nói:"Tối hôm qua mặc dù có lấy Thạch Thiên làm tấm bia, thế nhưng chị cũng không có nói dối, những lời nói với phóng viên đều là thật tâm. Nói thật, bản thân chị cũng không tưởng tượng được tất cả chuyện này. Nhớ trước kia khi chị vừa quen với Thạch Thiên, cảm thấy hắn là một người dã man nhất, ghê tởm nhất, quá….quá…dù sao hắn là một người mà chị ghét nhất. Lúc ấy chị thật không rõ tại sao Kim Hinh lại có một người bạn như vậy, hơn nữa lại thường xuyên tới tạp chí xã hội của chị đẩy mạnh việc tiêu thụ cùng quấy rầy, nêu không phải là người của hắn mua"Thiên Tư" tạp chí, chị đã sớm đuổi việc hắn rồi…."
Thạch Hiểu Mẫn kinh ngạc nói:"Thạch Thiên đã mua tạp chí xã hội sao?"
Samantha gật đầu nói:"Đúng vậy chị lúc đó chuẩn bị đuổi việc hắn."
Thạch Hiểu Mẫn ngạc nhiên nói:"Hắn mua tạp chí xã làm gì vậy? không thấy tiểu tử này có hưng thú với tạp chí mà, hơn nữa lại còn là tạp chí mốt, hắn ngay cả quần áo của mình cũng không biết là loại gì nữa là."
Samantha giọng căm hận nói:"Còn không phài là vì đề hắn thuận tiện, càng không kiên nể gì phá hư công việc của tạp chí xã sao!" Dừng một chút, trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng hiện ra vẻ tươi cười,nói tiếp:"Thật ra lúc ấy Thạch Thiên cũng không biết tạp chí xã bị đám người trung thành của mình mua, bọn họ rót vào tạp chí xã số tiền khổng lồ là hai triệu Euro, cũng không phái bất cứ một người nào tới quản lý tạp chí xã, yêu cầu duy nhất chính là không cho phép chị quản bất cứ chuyện gì của Thạch Thiên, cho dù có đem tạp chí xã hủy đi cũng không được phản đối. Mặt khác còn phải giữ bí mật chuyện này nữa, không được để cho hắn biết. Lúc ấy chị còn không biết Quỹ TS có quan hệ với Thạch Thiên, chẳng qua chỉ cảm thấy là không thể tưởng tượng được mà thôi. Vì tạp chí xã không bị hắn thật sự hủy đi, cho nên đành tạm thời phải nhân nhượng vì ích lợi của toàn cục, mỗi ngày đều mang hắn đến cạnh mình, miễn cho hắn lại hại……quấy rầy người khác làm việc. Hiện tại nhớ tới, Quỹ TS không phải là tính danh của hắn theo hai chữ cái đầu tiếng Anh tạo thành hay sao."
Thạch Hiểu Mẫn chợt nói:"Lúc ấy chị đột nhiên tăng hắn lên làm trợ lý. Em cũng cảm thấy kỳ quái, nguyên lai Samantha tiểu thư cũng vạn bất đắc dĩ. Tiểu tử này thật đúng là hại người rất nặng, rõ ràng là đại tài chủ, làm cái gì không làm, hết lần này đến lần khác muốn đi quấy rối tạp chí xã, làm tiểu bảo vệ….."
Samantha nói:"Thạch Thiên đến làm trong tạp chí xã nguyên nhân hiện tại chị có thể đoán được, đó là tại vì em."
Thạch Hiểu Mẫn chỉ vào cái mũi của mình, giật mình nói:"Em, Vì sao?"
Samantha cố ý trêu chọc nàng nói:"Điều này có gì mà kỳ quái, Quách Gia Chí cũng vì em mà bỏ cả chức quản lý xí nghiệp của gia tộc mình, chạy tới xin chị làm lái xe của tạp chí xã sao?"
Thạch Hiểu Mẫn mắc cỡ mặt lập tức đỏ bừng lên, cả kinh, hô hấp có phần khó khăn nói:"Đây….điều này sao có thể, em cùng Thạch Thiên là họ hàng…….em vẫn luôn coi hắn là em trai mà…."
Samantha cười nói:"Nhưng hắn cũng không muốn đem em làm tỷ tỷ nha?"
Thạch Hiểu Mẫn vội la lên:"Đó là tiểu tử này muốn là trưởng bối của chúng em mà….."
Samantha nhịn không được cúi người, không ngừng cười to, cười đến nỗi Thạch Hiểu Mẫn không hiểu ra sao. Lầm bầm nói:"Là….là thật"
Thạch Lệ cũng nở nụ cười nói:"Samantha tiểu thư đang nói giỡn với em đó, nhưng mà nàng nói rất đúng. Thạch Thiên nhất định là vì em mới tới tạp chí xã làm, mục đích đương nhiên cũng không giống như Quách Gia Chí rồi. Đoán chừng là cảm thấy em lần đầu tiên tới HongKong, lại là lần đầu tiên đi làm, hắn có điểm lo lắng cho nên mới tới tạp chí xã bảo vệ em."
Thạch Hiểu Mẫn thở phào, ôm lấy lồng ngực sẵng giọng nói:"Samantha tiểu thư thật là xấu, đem loại chuyện này đùa em, thiếu chút nữa em bị chị hù chết rồi"
Samantha nhịn cười, phun phì phì nói:"Mấy lời chị nói đều là sự thật, chỉ là em nghĩ lệch đi mà thôi, há có thể trách chị"
Thạch Hiểu Mẫn nghe vậy nghẹn lời, đành phải đem cục tức này ném vào người Thạch Thiên, đỏ mặt mắng:"Thạch Thiên chết tiệt này, ai cần hắn bảo vệ chứ, ngay cả mình hắn cũng quản không tốt, sao có thể bảo vệ tỷ tỷ chứ!"
Samantha thở dài nói:"Tính tình của hắn rất là lười, có thể hạ mình tới làm bảo vệ cho tạp chí xã đã là chuyện không dễ dàng gì rồi, chị xem ra cũng chỉ có hai tỷ muội các em mới có thể khiến hắn quan tâm như vậy, chị có điểm hâm mộ các em đấy."
***
Thạch Hiểu Mẫn nghĩ thầm, xác thực là vậy, oán khí trong lòng lập tức tiêu tan, trong lòng không khỏi dâng lên một tia cảm động, hỏi:"Thạch Thiên ở đâu, còn đang ngủ sao?"
Samantha phì một tiếng bật cười nói:"Hắn à, vừa rồi ở trong phòng nghe nói Hạng tiểu thư các nàng nói chuyện, sau đó nhảy qua cửa sổ trốn rồi!"
Thạch Hiểu Mẫn tưởng tượng thấy bộ dáng chật vật của Thạch Thiên khi nhảy qua cửa sổ, cũng cười cười, nói lời xin lỗi với Samantha:"Samantha tiểu thư, em cũng không biết chị cùng Thạch Thiên hiện tại đã…….đã như vậy, em lại tự động đưa Hạng Kiều các nàng tới đây, chị không trách em chứ?"
Samantha lắc đầu nói:"Chị sao lại trách các em, mà cũng không có lý do trách em. Bọn em chẳng những là thân nhân của Thạch Thiên, mà chính bản thân chị cũng đã xem các em thành tỷ muội, bạn bè tốt nhất, chị chẳng qua là sớm một chút đem chuyện của mình cùng Thạch Thiên nói cho các em mà thôi. Chằng qua là loại sự tình này thật sự khiến cho chị khó mở miệng, hơn nữa trước đó chị vẫn luôn không thể nào xác định được tình cảm của mình có phải là tình yêu hay không?". Nói đến đây trên khuôn mặt đỏ hồng của Samantha hiện lên vẻ thoải mái hơn nhiều, nàng thở dài, nói tiếp:"Được rồi! hiện tại không cần nói chắc các em cũng đã biết, chị nghe nói truyền thống của người trung quốc được gia trưởng tán thành là chuyện trọng yếu, các em không phản đối chị yêu Thạch Thiên chứ?"
Thạch Hiểu Mẫn vội nói:"Không, đương nhiên là không rồi, truyền thống tốt đẹp này cơ bản đã thoái trào rồi, vả lại Samantha tiểu thư còn xuất sắc như vậy, em yêu mến còn không kịp, sao lại phản đối chứ. Nhưng mà……nhưng mà….."
Samantha thấy Thạch Hiểu Mẫn mất tự nhiên nhìn vào phòng ngủ, minh bạch trong nội tâm của nàng nghĩ gì, thản nhiên nói:"Các em có phải là cảm thấy quan hệ của chị cùng Thạch Thiên không bình thường? Tỷ như Maicy?"
Thạch Hiểu Mẫn trong lòng đúng là cảm thấy không bình thường, nếu như Quách Gia Chí tay trái ôm mình, tay phải ôm nữ nhân khác, vậy còn không đánh cho hắn thất khiếu chảy máu, vạn Phật hướng tông, hạc khứ tây phương mới lạ……..
Tối hôm qua, Thạch Thiên trái ôm phải ấp Samantha cùng Maicy, cùng nhau tiến vào phòng ngủ, Thạch Hiểu Mẫn cảm thấy ký ức này còn mới mẻ, điều này cũng chính là diểm mà nàng khó lý giải nhất. Tại trong mắt Thạch Hiểu Mẫn, Samantha là người tác phong nghiêm cẩn, xử sự lý trí, đối với chuyện nam nữ khá là bảo thủ, tuyệt đối không ngờ nàng tuyên bố với cả thế giới rằng nàng yêu Thạch Thiên, sau đó lại chịu cùng Thạch Thiên ngủ với nữ nhân khác, hơn nữa người này chính là bạn tốt của nàng.
Nhưng mà Samantha thẳng thắn thừa nhận trước mặt Thạch Hiểu Mẫn, trên mặt có điểm xấu hổ gật gật đầu.
Thạch Lệ vẫn yên lặng lắng nghe, không nói cái gì.
Samantha tiếp đó hỏi:"Vậy các em có cảm thấy hay không, Hạng tiểu thư ba nữ hài các nàng, họp lại theo đuổi một nam nhân có điểm không bình thường?"
Thạch Hiểu Mẫn cau mày nói:"Đúng nha, thật không nhìn ra, tiểu tử này có bản sự lừa nữ tử lợi hại như vậy."
Samantha phun phì phì nói:"Hắn căn bản là không có đi lừa nữ hài tử, tuy chị công nhận là yêu hắn, thế nhưng điểm đáng hận của hắn ở trong chị một điểm cũng không giảm."
Thạch Hiểu Mẫn cẩn thận từng ly từng tý hỏi ngược lại:"Chẳng lẽ vì hắn đẹp trai sao?"
Samantha nói:"Cũng không phải là nguyên nhân này, tối thiểu cũng không phải là nguyên nhân chủ yếu, Kim Hinh lăn lộn trong giới điện ảnh và truyền hình nhiều năm như vậy, nam nhân đẹp trai nào mà chưa từng thấy qua, thế mà vẫn bị hắn điên đảo thần hồn đấy thôi."
Thạch Hiểu Mẫn càng thêm khó hiểu tò mò hỏi:"Vậy đó là cái gì?"
Samantha thở dài nói:"Thật ra chị cũng không thể nào nói rõ được, trên người hắn tựa hồ có một loại năng lực thần bí nào đó làm cho người ta không tự chủ được muốn chinh phục hắn, hoặc là bị hắn chinh phục. Cùng hắn tiếp xúc càng nhiều càng không thể tự khống chế mình…….."
Lúc này một thanh âm trong phòng ngủ truyền ra:"Cậu nói không sai, cùng hắn một chỗ sẽ khiến cậu cảm thấy thuần túy trở thành nữ nhân của hắn. Hắn tựa như một khối hấp dẫn từ trường, giống đực cực lớn, có thể kích thích phát ra tất cả dục vọng trên người cậu, không thể kháng cự cũng như không muốn kháng cự ở cùng hắn một chỗ."
Mọi người theo hướng của thanh âm phát ra nhìn lại, chỉ thấy Maicy tay vịn tường, vừa nói vừa tập tễnh bước ra.
Samantha vội vàng đỡ nàng ngồi xuống, gật đầu nói:"Cậu quả nhiên hiểu hắn hơn tớ, tựa hồ chính là loại tình huống này."
Thạch Hiểu Mẫn thấy Maicy bước đi không ổn, quan tâm hỏi:"Chị bị bệnh gì sao?"
Maicy lúng túng nói:"Chị chỉ cảm thấy hơi mệt một chút thôi, không có việc gì."
Thạch Hiểu Mẫn ngạc nhiên nói:"Mệt mòi?" Trên người Maicy chỉ mặc một cái áo ngủ mỏng, có thể nhìn rõ bên trong nàng không mặc đồ lót, rõ ràng từ mới từ trên giường xuống, không giống như tập thể dục, nàng lo lắng nói:"Em xem, có nên gọi bác sĩ đến xem cho chị hay không?"
Samantha đương nhiên rõ ràng nguyên nhân, cười cười giải vây thay cho Maicy, nói:"Đây là bệnh cũ của nàng, lát nữa sẽ tốt thôi, không cần phải gọi bác sĩ."