Các phóng viên lập tức sinh ra hứng thú với người nhân viên đó, đều đặt ra nghi vấn rằng tại sao người này lại biết được đại sảnh sắp sập? Yêu cầu được phỏng vấn người đó ngay, nhưng bên phía sân bay không thừa nhận rằng bọn họ biết đại sảnh sẽ sập, rồi cũng báo rằng ba nhân viên tối hôm đó đang hỗ trợ cục an toàn quốc gia điều tra, tỏ vẻ tạm thời không trả lời phỏng vấn của giới truyền thông. Còn đối với các câu hỏi khác, phía sân bay cùng nhân viên của cục an toàn quốc gia đều nói rằng không thể xác định hoặc không thích hợp để công khai, từ chối trả lời.
Nhưng mà, phản ứng như vậy, ngược lại khiến cho dư luận càng thêm nghi ngờ, trên mạng bắt đầu thảo luận kịch liệt, có người nói rằng đây là một buổi diễn tập, bởi vì không gây thương vong cho hành khách, còn hai người cảnh sát kia chết là do tai nạn. Thậm chí còn có người nghi ngờ chất lượng kiến trúc có vấn đề, bởi vì những người khách có mặt tại hiện trường khẳng định là không có nghe tiếng nổ lớn, trong tàn tích cũng không có dấu vết của vụ nổ.
Quan điểm này tuy được nhiều người ủng hộ, nhưng mà phần lớn mọi người vẫn tin rằng đây là kế hoạch của một tổ chức nào đó, ít nhất là mười mấy chiếc máy bay bị cháy và tòa nhà cảnh sát bị đốt rõ ràng là bị tấn công. Mọi người tiếp tục triển khai tranh luận nhau về vụ việc này có phải là do phần tử khủng bố gây ra hay không.
Tổn thất lớn nhất chính là những chiếc máy bay trong sân bay, tổng cộng có bảy mươi ba chiếc, mỗi chiếc trị giá hơn trăm triệu đô la, nhưng hiện trường tạm thời bị phong tỏa, không công bố ra bên ngoài nguyên nhân của vụ nổ.
Còn vụ tòa nhà cảnh sát bị đốt, mọi người lại phát hiện ra một chuyện ghê gớm hơn, lúc ấy khi tòa nhà đang cháy, lập tức có rất nhiều người vây xem, đương nhiên là cũng có một vài phóng viên ở đó nữa. Phát hiện ra có một chục nhân viên cảnh sát nằm trên bãi cỏ bên ngoài tòa nhà cảnh sát. Có một số người tốt bụng liền mang bọn họ đền một khu nhà gần đó, mà ở đó đúng lúc lại có một bác sĩ, tiến hành cứu trị cho bọn họ dưới sự trợ giúp của mọi người. Những cảnh sát tỉnh lại liền được đám phóng viên vây quanh tiến hành phỏng vấn, theo lời của bọn họ thì người phóng hỏa và người đã đánh ngất xỉu bọn họ là cùng một người, và là một thiếu niên châu Á.
Lúc này có một người thần sắc kích động đến tìm phóng viên, luôn miệng nói mình vô tội, yêu cầu phóng viên làm chứng cho hắn. Những phóng viên này cảm thấy khó hiểu, thầm nghĩ chẳng lẽ người này có liên quan đến vụ cháy? Vì thế liền vây hỏi lấy hắn, tốn nửa ngày mới biết được rằng, thì ra người này bị giam trong tù của tòa nhà cảnh sát, nhưng một người thiếu niên châu Á trước khi phóng hỏa đã đến mở cửa tù cho mọi người chạy ra. Những phạm nhân khác đều bỏ chạy, còn người này mấy hôm trước vừa làm công tác tư tưởng xong, vất vả lắm mới đi đến cảnh sát tự thú, không muốn trở thành tội phạm bỏ trốn, vì thế liền không chịu đi. Nhưng mà nghĩ mình được người thanh niên phóng hỏa thả ra, lo rằng cảnh sát sẽ hoài nghi hắn và tên phóng hỏa có liên quan, cho nên muốn mời phóng viên làm chứng cho hắn.
Mọi người vây quanh nhất thời cười vang lên, cảm thấy người này rất thú vị, bất kể là phóng viên hay người thường đều tỏ vẻ nguyện ý làm nhân chứng cho hắn. Người thanh niên này vui sướng vạn phần, cũng trả lời tất cả các câu hỏi của phóng viên. Sau khi nói một hồi, còn nói cho phóng viên biết rằng người phóng hỏa kia có thể bay. Hắn tận mắt nhìn thấy người thiếu niên châu Á này viết chữ trên tường, thấy mọi người nhìn mình bằng ánh mắt hoài nghi, vì thế liền đi chỉ một bức tường bên trong cho mọi người xem. Chỉ thấy trên mặt quả nhiên có một hàng chữ Trung Quốc viết dọc xuống.
Đám phóng viên liền chụp lại dòng chữ này, sau đó mời người phiên dịch chữ Trung đến, nội dung dòng chữ này là: Trong hai ngày nữa không có người, lão tử đốt tiếp! Nguồn truyện:
Những tình huống cùng với dòng chữ trên tường sau khi được giới truyền thông đưa ra, lại không tạo thành phản ứng quá lớn, nguyên nhân là phần lớn người đều không tin tưởng chuyện này. Mọi người rất khó tưởng tưởng rằng có thể đánh ngất hơn mười cảnh sát, thả hết phạm nhân trong tù ra, sau đó đốt cả tòa nhà cảnh sát, làm ra tất cả mọi chuyện khủng khiếp này chỉ là một thiếu niên mà thôi. Lại càng không tin rằng sau khi thiếu niên khi đốt xong còn có thể nhắn lại trên tường, hơn nữa còn có thể "bay" để nhắn lại, cái này nghe quá hoang đường.
Trong một tòa nhà của cục an toàn quốc gia tại Mahattan, trong phòng hội nghị đang phát ra một đoạn phim, hình ảnh chiếu chậm lại từng cảnh Thạch Thiên chạy trốn, hay là giơ tay đấm sập cây cột nhà có đường kính gần một mét, sau đó, hình ảnh biến mất...
Đèn trong phòng được mở lên, ba người ngồi trước bàn hội nghị nhất thời đều không nói chuyện, qua một hồi lâu sau, cục trưởng cục an toàn quốc gia Bridge ho vài tiếng, phá vự trầm mặc: "Xem ra... siêu nhân đúng là tồn tại..." Chủ nhiệm nghiên cứu thực nghiệm Bảo Lãng ngồi bên cạnh ông ta nói: "Chúng ta chỉ muốn phá giải siêu năng lực của hắn, cho nên mới nghĩ biện pháp dụ hắn đến Mỹ"
"Rầm!" Bridge đập một đấm xuống bàn, quát: "Nhưng cái người không biết hắn đã ở Mỹ!"
Heber ngồi bên phải lúng túng nói: "Xin lỗi cục trưởng, bên phía HongKong nói rằng hắn đã xuống máy bay, mà bên này cũng không có ghi chép về việc hắn nhập cảnh, không ngờ rằng hắn đột nhiên xuất hiện tại Los Angeles...."
Bridge giận đến đỏ mặt, tức giận nói: "Không ngờ? bây giờ vấn đề của các người không phải là cái này, mà nên suy nghĩ nên làm gì tiếp theo!"
Heber vội nói: "Cục trưởng yên tâm, tôi đã chuẩn bị thiên la địa võng tại Los Angeles, nhất định có thể tìm ra hắn"
Bridge hít một hơi thật sâu, thở dài nói: "Tổng thống Helena ngày mốt sẽ trở về nước, tổn thất tại sân bay quốc tế Los Angeles gần mấy tỷ, nên giải thích với cô ta thế nào đây?" Nghĩ một hồi lại trầm giọng nói: "Tôi mặc kệ siêu năng lực của hắn có đáng để nghiên cứu hay không, bây giờ tuyệt đối không thể để cho người khác biết kế hoạch của các người, nói với tổng thống Helena rằng thiếu niên này là một phần tử khủng bố, trong hai ngày nhất định phải tìm ra hắn, cho dù là cái xác, thì quyết cũng không thể cho hắn làm ra chuyện sân bay Los Angeles thứ hai"