Helen do dự có nên đi xuống lầu nói cho Thạch Thiên tình huống bên ngoài hay không, bất quá nghĩ đi nghĩ lại, nếu bên ngoài đã có đầy người của Otis, nói rõ Otis đã biết mình còn sống, có lập tức rời khỏi trấn này hay không có vẻ đã không quá quan trọng. Hơn nữa Thạch Thiên so với ma quỷ còn muốn đáng sợ hơn, có được năng lực siêu nhân đã khó có thể tưởng tượng,có lẽ hắn đã sớm nhận thấy người vây quanh đây, mình cần gì đi xuống xem bọn hắn dâm loạn, vạn nhất tên khốn này không thể thỏa mãn, lần nữa mất đi năng lực tự khống chế, đem mình cũng…
Nghĩ đến khả năng đáng sợ đó, lại nghe một chút tiếng rên rỉ xin tha dưới lầu, Helen cả người run lên, vô luận như thế nào cũng không dám đi xuống. Nàng ở trước cửa sổ khẩn trương đứng hơn một giờ, cảm giác hai chân đã tê dại, dứt khoát nằm lên trên giường nhắm mắt lại, không đi quản tình huống bên ngoài nữa, cũng không bỏ đi quần áo, miễn cho Thạch Thiên khi muốn dẫn nàng đi thì không kịp mặc. Chỉ là tiếng la hét dưới lầu chợt cao chợt thấp, thỉnh thoảng lại truyền vào trong tai, mặc dù là đem đầu vùi vào trong gối cũng không có cách ngăn được, hơn nữa tâm sự trùng trùng, nên mới không thể ngủ được.
Thật vất vả đợi đến hừng đông, vẫn không thấy người bên ngoài có hành động, Helen rời giường đi tới bên cửa sổ, phát hiện xe vây quanh phòng đã rất nhiều, trong đó không hết ít xe Cadillac, BWMs xa hoa, thoạt nhìn như là ở phụ cận có tiệc rượu của người thành công nào đó, làm cho nàng không khỏi sinh nghi hoặc. Lúc này dười lầu vang lên tiếng đóng cửa, sau bọn họ cuối cùng đã xong chuyện, vội vàng mở cửa đi xuống lầu, nhìn thấy Thạch Thiên đang gác chân nửa nằm nửa ngồi trên ghế salon, trong tay còn cầm một chai rượu. Khi tức nghẹn cả đêm làm cho nàng không nhịn được mà mặt lạnh châm chọc nói: " Anh thật là một chút cũng không cần phải nghỉ ngơi".
Thạch Thiên cười nói: " Cô không phải cũng một đêm không ngủ, dựng tai nghe lén lão tử sung sướng như thế nào sao".
Helen mặt đang lạnh như băng nhất thời đỏ bừng, tức giận nói: "Anh… cái này cũng không phải các người hại sao! Có biết có người đem chỗ này vây lại hay không ?"
Thạch Thiên uống ngụm rượu cười nói: " Cô thật ra cũng khá tinh tế, bất quá bọn họ không phải tới bắt cô đâu" nói xong buông chai rượu đi tới cửa, mở cánh cửa hướng ra ngoài hô: "Đám ranh con, vào đi" không đợi Helen rõ ràng Thạch Thiên muốn làm cái gì, chỉ nghe "vù" một tiếng, một người trung niên vóc dáng khôi ngô như gió từ bên ngoài chạy vào, hết sức cung kính nói vời Thạch Thiên: " Chủ nhân, ngài nghỉ ngơi đã khỏe". Thạch Thiên trách mắng: " Lão tử còn chưa có bắt đầu nghỉ ngơi, tiểu tử người ở bên ngoài nghe lén lâu như vậy, chẵng lẽ không biết sao ? ". Người khôi ngô xấu hổ cúi đầu nói: " Braid biết ".
Helen nghĩ không ra biến đổi lớn này, cho dù với lực trấn định của nàng cũng không nhịn được thất thanh nói: " Người bên ngoài đều là người của anh ?" nhưng vấn đề này hỏi hiển nhiên là dư thừa.
Braid lúc này mới đem ánh mắt chuyển hướng sang Helen ở một bên, đầu tiên là ngẩn ra, dụi dụi hai mắt nhìn kỹ, nhất thời thất kinh nói: "A…"
Thạch Thiên ngạc nhiên nói: " Ngươi nhận ra nàng ta ?"
Braid ngẩn ra, thầm nghĩ Helen thân là tổng thống Mỹ, toàn bộ thế giới người không nhận ra nàng chỉ sợ không nhiều lắm, có thể nhận ra nàng thì có gì kỳ quái. Bất quá câu hỏi của Thạch Thiên thì Braid không dám chần chờ, vội vàng đàng hoàng hồi đáp: "Ồ… thường xuyên thấy trên truyền thông, gặp mặt lại là lần đầu tiên". Lại nghĩ thì ra tin tức chính phủ Mỹ mới vừa công bố thì ra là giả, chủ nhân căn bản là không có giết hại tổng thống Helen, mà đem nàng… bắt lấy? Nhưng nhìn qua cũng không giống.
Mặc dù nghĩ không rõ nguyên do trong đó, bất quá Thạch Thiên nếu không chủ động nói, Braid cũng không dám hỏi nhiều.
Thạch Thiên quay sang nhìn Helen một chút nói: "Thì ra cô cũng có chút danh tiếng".
Braid đứng ở một bên cười cũng không dám cười lên tiếng, thầm nghĩ Helen thân là tổng thống Mỹ, hơn nữa là vị tổng thống nữ đầu tiên của Mỹ, đâu chỉ là "có chút danh tiếng" mà thôi. Đương nhiên, chủ nhân là nhân vật ra sao, một mình đi đốt Nhà Trắng, phế đi Lầu Năm Góc, hiển nhiên không cần phải đem tổng thống Mỹ để ở trong lòng. Nghĩ đến mình chính là người bên cạnh Thạch Thiên, Braid trong lòng kích động không thôi.
Thạch Thiên nhìn vành đen quanh mắt Helen, làm cho hắn trong lòng nhiều ít có chút không muốn đêm dài lắm mộng, lắc đầu nói: "Tôi hi vọng nhanh đến Los Angeles".
Braid cũng nhìn ra ánh mắt uể oải, muốn nghỉ ngơi của Helen. Hắn không biết Thạch Thiên đối với Helen thật ra là thẹn trong lòng, thấy chủ nhân đối với nàng ra như thế, hiển nhiên không dám chậm trễ, vội nói: "Máy bay của tôi đang ở phi trường Mccook, trên đó cũng có chỗ nghỉ ngơi, từ nơi này tới chỉ cần nửa tiếng chạy xe".
Tình huống khẩn cấp, Helen lúc này cũng không khách khí, vui vẻ nói: "Thật tốt quá, cảm ơn ngài".
Braid biết Thạch Thiên không thích sử dụng phương tiện giao thông, không dám tự làm chủ cho Helen lên phi cơ, vẫn nhìn Thạch Thiên, thấy Thạch Thiên gật đầu đồng ý, mới cười nói với Helen: "Không cần khách khí, gọi tôi là Braid là được, được ra sức vì tổng thống Helen là vinh hạnh của tôi".
Thạch Thiên nghe vậy ngẩn ra, kinh ngạc nói: "Ngươi xưng hô nàng ta là gì ?"
Braid phát mộng nói: "Tổng thống Helen…" thầm nghĩ chẳng lẽ quan hệ của nàng cùng chủ nhân đã không giống, bây giờ phải gọi là chủ mẫu sao ?
Thạch Thiên trừng mắt nhìn Helen nói: "Thì ra cô thật sự là tổng thống Mỹ, đám binh lính kia tại sao hướng tới cô nổ súng ? Chẵng lẽ bọn họ không phải lính Mỹ sao ?"
Helen lạnh lùng nói: "Cái này không cần phải hướng tới anh giải thích, nếu như anh hối hận đã cứu tôi, bây giờ có thể dẫn người rời đi, coi như chúng ta không có ước định kia".
Thạch Thiên cười nói: "Thế sự thật là khó liệu, lão tử vốn muốn bắt tổng thống này đi đổi lại Kim Hinh, không nghĩ tới ngược lại cứu cô. Yên tâm, chuyện lão tử đáp ứng cho cô sẽ không đổi ý, chỉ là đối với chuyện của cô có chút tò mò, không muốn nói thì thôi" Cho dù Braid lúc ngày cũng đã hiểu được, thì ra chủ nhân căn bản là không biết Helen là tổng thống Mỹ, hơn nữa mơ hồ nghe ra trong chính phủ Mỹ có người muốn mưu hại Helen, bất quá lại bị chủ nhân trùng hợp cứu được.