Huyện thành này là thuộc vùng núi, Thạch Thiên hơn trăm năm trước trước khi đi tìm chỗ chờ chết đã đi qua nơi này, khi đó nơi này chỉ có hai cái ngã tư đường, hai bên người phòng ốc xập xệ, cả huyện nghèo đói không chịu nổi. Nhưng hiện nay đã đổi khác hoàn toàn, quy mô lớn hơn cả chục lần, hai bên ngã tư đường đều là nhà ba tầng năm tầng, làm cho hắn cảm khái không thôi.
Sau khi đi dạo vài cửa hàng, thấy một cái công viên nhỏ, có không ít người già đang nói chuyện phiếm, Thạch Thiên đối với hiện tại không biết chút gì, liền tìm một ông lão chuyện trò, ông lão này phỏng chừng cũng cực kỳ rảnh rỗi, thấy có người tới nghe hắn nói chuyện, đó là cầu còn không được, trình độ không biết của Thạch Thiên làm cho ông lão vạn phần ngạc nhiên, không những không phiền mà còn tiến hành chỉ đạo, thực đã cho hắn hiểu được một ít cuộc sống cùng đạo lý làm người hiện tại.
Sau khi tiếp nhận, Thạch Thiên biết hiện tại huyện nha gọi là Huyện chính phủ, thuận tiện hỏi ông lão kia vị trí của huyện, hắn nghĩ đến cháu của huyện trưởng một khi đã không phải là người tốt, hơn nữa nương theo quan hệ của huyện trưởng mà không chuyện ác gì không làm, vậy huyện trưởng này nhất định cũng không có chỗ gì tốt, không bằng đến chỗ hắn kiếm chút tiền, liền cáo biệt ông lão đi đến Huyện chính phủ.
Đi đến Huyện chính phủ, cảnh tượng trước mắt làm cho Thạch Thiên lại cả kinh, tòa nhà vách đều là thủy tinh, thấy không rõ là mấy tầng, từ độ cao xem ra ít nhất cũng hơn mười tầng, trước lầu là một cái quảng trường lớn, diện tích ước chừng ba mẫu, phía trước nhà trái phải là hai con sư tử đá cao hơn người, khí phái phi phàm, còn có hai người mặc đồ xanh đứng canh gác, vũ khí trên người giống như là súng đã từng thấy ở châu Âu.
Thạch Thiên vòng quanh bên ngoài Huyện chính phủ một vòng, tìm được một chỗ không có người nhảy qua tường, nghênh ngang đi vào tòa nhà, tuy nhân viên trong tòa nhà thấy hắn ăn mặc quái dị, tóc dài tán loạn, nhưng bình thường người vào Huyện chính phủ đều phải qua cảnh vệ ngoài cửa đăng ký, cho nên cũng không để ý, tùy ý hắn đi lại.
Thạch Thiên từ trên xuống dưới đi một vòng, phát hiện đều là văn phòng, không có phòng nào giống phòng giam, cảm thấy kinh ngạc, chẳng lẽ huyện trưởng hiện tại không có ở tại nha môn sao? Vì thế chạy lên nóc nhà nhìn chung quanh, thấy cả đại viện chính phủ không có phòng nào giống như có người làm quan ở, bất quá cách đó không xa sau bức tường cao có mấy tòa nhà năm tầng cùng vài tòa ba tầng kèm theo, ngoài ra còn có hoa viên, mặc kệ có phải là nhà của quan ở hay không, nhất định là kẻ có tiền ở, giống như ông lão vừa rồi ở công viên nói, người tốt hiện tại cơ bản đều là người nghèo, chỉ có kẻ xấu mới có tiền, cái này so với trước đây cũng không khác gì, thế giới mặc dù thay đổi, nhưng đạo lý này cũng không hề thay đổi.
Thạch Thiên cũng không muốn đi thang lầu, trực tiếp từ mái nhà nhảy xuống, rơi xuống đất lặng yên không một tiếng động, lấy tốc độ mắt thường khó có thể phát hiện vọt ra ngoài tường, đến khi nhà kia cũng không đi cửa chính, trèo tường mà vào, đi đến cửa sổ căn nhà lớn nhất, dùng nội lực đẩy cửa ra, sau khi lắng nghe một lát, xác định không có thanh âm hô hấp mới đi vào trong phòng.
Nào biết trong nhà không có tiền như hắn tưởng tượng, trừ phòng khách, phòng ngủ còn có một gian thư phòng là còn có đồ dùng, các phòng còn lại ngoại trừ để mấy thứ linh tinh, thì cũng không có gì, đồ dùng trong nhà chỉ là đồ gỗ bình thường, trên tường thư phòng cùng trên bàn có mấy bức thư pháp, đều là mới viết, chứ không phải là đồ cổ, giống như là chính chủ nhân trong nhà viết vậy.
Thạch Thiên chưa từ bỏ ý định lại tìm kiếm một lần, vẫn không thu hoạch được gì, phải biết rằng hắn đã từng làm ăn trộm, đạo tặc, cho dù là Hoàng cung cũng tùy ý ra vào, thứ có giá trị có dấu đến mấy cũng không thoát khỏi mắt hắn, không khỏi thất vọng đi ra khỏi phòng, thấy có người mặc áo xanh, đầu đội mũ không khác gì những người canh gác ở trước Huyện chính phủ, chỉ là màu sắc có chút khác, cũng không có mang súng, bất quá bên hông có một cây gậy, giống như là đang tuần tra, đang đi tới chỗ này, Thạch Thiên cũng không tránh né, ngược lại tiến ra đón.
Người nọ đúng là bảo an khu này, mà khu này quả thật là chỗ của người trong Huyện ủy, Huyện chính phủ ở, hắn xem quần áo của Thạch Thiên giống như là nông thôn lên, tóc dài tán loạn, giống như là lưu manh, trước kia cũng chưa từng gặp qua, chẳng lẽ là ăn trộm. Nhưng xem vẻ mặt không chút lo sợ của hắn đi tới, không giống biểu hiện của trộm cắp, có lẽ là thân thích của ai mới tới, bất quá đây là nơi ở của Huyện trưởng, Bí thư, vạn nhất xảy ra sai sót thì đảm đương không nổi, vì thế nói với Thạch Thiên: "Cậu kia, cậu là khách nhà ai?"
Thạch Thiên cũng không trả lời, đi đến trước mặt bảo an kia hỏi: "Ngươi là người làm ở chỗ này?"
Ở chỗ này đều là người nhà quan, bảo an thấy tiểu tử trước mắt kiêu ngạo như thế, càng thêm không nắm bắt được lai lịch của hắn, gật đầu nói: "Tôi là bảo an ở đây, có gì muốn tôi hỗ trợ sao?"
Thạch Thiên hỏi: "Huyện trưởng có phải là ở nơi này?"
Bảo an nói: "Đúng vậy, anh tìm Huyện trưởng?"
Thạch Thiên nói: "Vậy phòng của Huyện trưởng ở đâu?"
Bảo an chỉ vào một tòa nhà nói: "Đây là nhà của Huyện trưởng, anh còn chưa trả lời câu hỏi của tôi, chỗ này không phải là ai cũng có thể vào được".
Thạch Thiên nói: "Ta là tổ tông của ngươi!" rồi vọt đến phía sau bảo an, điểm nhẹ sau gáy của hắn một phát, bảo an kia liền mất đi tri giác, cho dù có tỉnh lại cũng quên hết những chuyện đã phát sinh. Thạch Thiên đem hắn dấu đi, sau đó đi đến chỗ mà hắn chỉ là nhà của Huyện trưởng ở, sau khi xác định không có ai lại dùng phương thức cũ tiến vào. Nhà này quả nhiên so với nhà vừa rồi khí phái hơn rất nhiều, đồ trong nhà đều bằng gỗ, dùng dạng như hồng mộc sa hoa chế tác, một ít đồ điện Thạch Thiên tuy không biết, nhưng cũng thấy ra so với nhà vừa rồi thì xa hoa hơn rất nhiều.
Sau khi một phen tìm kiếm, Thạch Thiên rốt cuộc ở sau kệ sách trong thư phòng tìm được một ngăn bí mật, sau khi mở ra có một két bảo hiểm, hắn từng chu du các nước, biết đây là két bảo hiểm, khóa két tuy so với khóa bình thường phức tạp hơn nhiều, nhưng đối với hắn mà nói đều như nhau, từ trên đầu rứt một sợi tóc, truyền nội lực đưa vào làm chìa khóa, chỉ chốc lát đã mở được khóa, trong két bảo hiểm để đầy những cờ giấy màu hồng có in hình đầu người, hắn vừa rồi đi qua mấy cửa hàng, biết đây là tiền hiện tại, trên giấy hồng đều viết số hàng trăm, xem bộ dáng cũng hơn trăm vạn, không cần đoán cũng biết Huyện trưởng này là một tham quan.
Một khi đã là tham quan, Thạch Thiên cũng không khách khí, tìm một cái túi nhét hết vào, sau khi lấy hết tiền thì ở phía dưới còn có một cuốn sổ, mặt trên ghi mấy chữ như "Ngân hàng công thương Trung Quốc", "chi phiếu", hắn cũng gởi tài sản của mình ở ngân hàng Thụy Sĩ, biết ngân hàng chính là tiền trang, cuốn sổ này quá nửa là "ngân phiếu" hiện tại, mở sở ra thấy có ghi 200 vạn, liền cũng quẳng vào trong túi.
Ra khỏi nhà Huyện trưởng, khi đi qua căn nhà vừa rồi, thầm nghĩ mình đã có chừng này tiền rồi chắc cũng đủ sống, qua mấy ngày nữa đi Thụy Sĩ lấy tiền ra là cả đời dùng không hết, căn nhà này tuy không nhỏ, nhưng thật ra là một thanh quan, vậy "ngân phiếu" kia không bằng đưa cho hắn, đỡ mắc công phải đi ngân hàng lấy tiền, liền lại từ cửa sổ đi vào thư phòng, đem cuốn sổ nọ để ở trên bàn.