Hague là thành phố lớn ở Hà Lan, mặc dù không phải thủ đô Hà Lan. nhưng nó là trung ương của chính phủ Hà Lan, là nơi nữ vương hơn bảy mươi tuổi của Hà Lan ở, tất cả cơ quan chính phủ cùng các cơ quan nước ngoài đều ở đây, bắt quá mọi người quen tai nhất là Tòa án quốc tế Hague.
Tòa án quốc tế Hague ở tại cung Hòa Bình, ờ trung tâm Hague, chủ yếu là làm trọng tài các án mà các quốc gia đưa tới, hoặc tại đại hội Liên Họp Quốc và Hội Đồng Bảo An Liên Họp Quốc yêu cầu cung cấp mang tính chất cố vấn tư pháp. còn có thể thẩm lý các án nghi ngờ sai với công ước quốc tế.
Thật Tòa án quốc tế thành lặp tư năm 1946 tới nay, hàng năm cũng không có mấy án, đến hiện tại cũng chi mới đưa ra hơn 70 phát xét, hơn nữa không phải mỗi một phán xét cùng được thực hiện.
Hague là một thành phố cạnh biển dân số không tới 50 vạn, bình thường làm cho người ta cảm thấy rất lạnh, sau 7 giờ tối đại bộ phân cửa hàng đều đóng cửa, chỉ có thể nhìn thấy đám người vội vã về nhà.
Nhưng hiện tại bất cứ chuvện gì có liên quan đến Thạch Thiên cũng trờ thảnh tiêu điểm của thế giới, từ sau khi tin tức thành viên Vương tộc Colo Shrike đem Thạch Thiên kiện ra Tòa án quốc tế truvền ra, mấy vạn phóng viên đều ùa tới, tạp chí nào cũng không chịu lạc hậu, dù án tới đầu tháng 10 mới bắt đẩu. nhưng từ trung tuần tháng chín các khách sạn của Hague đã không còn chỗ, rất nhiều đài truvền hình châu Âu bằng vào ưu thể địa lý, trực tiếp thuê xe lữ hành có phòng ngủ chạy đến Hague, lấy công viên làm nhà.
Mà đảo quốc Colo Shrike trước kia rất ít người biết sự tồn tại của nó, cũng bời vì án này mà trở thành quốc gia không người nào mà không biết, trên thực tế lúc này nó đã không tồn tại.
Hai giờ chiều ngày 1-10. Toàn án quốc tế khai đình, các phóng viên truyền thông đã biết phía Thạch Thiên không có phái người ra tòa, tin tức này nhiều ít làm cho bọn họ có chút thất vọng. Bắt quá kết quả thẳm phán cùng làm cho bọn họ chú ý, cho nên cơ bản đểu ờ lại, nên Tòa án từ sáng sớm đã đông nghẹt người.
Pháp quan Tòa án quốc tế hết sức nghiêm khắc, là đang tại chức tư phép tối cao của Hà Lan hoặc chuyên gia pháp luật quốc tế được công nhận.
Hơn nữa yêu cầu phẩm cách rất cao. Mặc dù phẩm cách là thứ không thể ước định. nhưng bời vì có điều kiện này tồn tại, người trở thành phép quan Tòa án quốc tế chẳng khác nào là được công nhận có phẩm cách cao thượng, mà án của Tòa án quốc tế bình thường đểu là các tranh chấp trọng đại của các nước. được toàn bộ thế giới chú ý cùng giám sát, cho nên mặc kệ là phép quan này có cao thượng thật hay giả, thì đều phải tận lực đưa ra thẩm phán công bằng.
Mười lăm pháp quan của Tòa án quốc tế trái qua rút thăm đơn giản. Frese đến từ Thụy Sĩ đà trở thành pháp quan chủ thẩm vụ quần đảo Colo Shrike này.
Bước đầu tiên chính là phải làm rõ hành vi Colo Shrike VIIđem quốc thổ ra cầm cố có hữu hiệu hav không. Đại biểu và luật sư của Vương tộc Colo Shrike ngav từ đầu đã mãnh liệt tuyên bố hợp đồng mượn nợ này không có hiệu lực. lần nữa làm rõ quần đào Colo Shrike thuộc về nhân dân cà nước cùng sở hữu. Mặc dù là quốc vương, cùng không thể cướp đoạt quyền ở lại của bọn họ. Bản thân Colo Shrike VII thì tỏ vẻ hắn lấy quvển sử dụng quốc thổ làm đảm bảo, mà không phải dùng quyền sỡ hữu tất cả đảm bảo, bời vì bản thản hắn mặc dù là quốc vương, nhưng cũng không có quyền sở hữu toàn bộ quẩn đảo Colo Shrike.
Luật sư phía sòng bạc lập tức chi ra, chuvện sở hữu quần đảo Colo Shrike là chuvện của Colo Shrike VIIcùng vương tộc và nhân dân của mình, cùng sòng bạc không có bất cứ quan hệ gì. Colo Shrike VII tại sòng bạc thua bạc không thể trả, hắn tự nguyện dùng quần đảo Colo Shrike để thế chấp. cũng không phải là bắt buộc, mặc dù hợp đồng mượn nợ không có ghi rõ là có quyền sỡ hữu tất cà hay không, nhưng nếu như là quyền sử dụng, hắn vì sao không viết rõ kỳ hạn sử dụng?
Có thể lý giải quyền sử dụng có tính chất vĩnh viễn hay không? Còn khi Colo Shrike VII tới lúc trả nợ. sòng bạc dựa theo hợp đồng mượn nợ. có quyền dựa theo họp đồng mà đồi thứ hắn đã cầm. Có nghĩa là cũng có quyền đem quyển này chuyển tặng cho ké thứ ba. sòng bạc tại án này không có bất cứ sai lầm gì phản hợp đồng hoặc pháp luật, mặc kệ Colo Shrike VII mượn nợ là quyền sử dụng hay sở hữu quẩn đào Colo Shrike. Cùng với người có quyển với khoản nợ mới quyển mâu thuẫn tranh cãi, thì đối với sòng bạc không có bất cứ quan hệ gì.
Đại biểu cùng luật sư của sòng bạc cũng không biết tòa thành Thiên Thạch cùng sòng bạc thật ra là người một nhà. bọn họ chỉ biết án này sòng bạc không có khả năng thua, cho dù hợp đồng mượn nợ không có hiệu quả, thì người phụ trách cùng là người mượn nợ là Colo Shrike VII, nhưng sòng bạc đem hợp đồng mượn nợ chuyển tặng cho kè thứ ba. Nếu như hợp đồng mượn nợ không có hiệu quả. như vậy bọn họ đã chuvển cho kẻ thứ ba phụ trách. Cho nên tận lực giữ gìn phần hợp đồng mượn nợ, nếu không tương lai khó tránh khỏi lẩn nữa trờ thành bị cáo, thì đó chính là tòa thành Thiên Thạch chứ không phái sòng bạc.
Vì thế luật sư sòng bạc nghiêm chỉnh nói rõ, Colo Shrike VII nếu như hợp đồng mượn nợ không có hiệu quả, như vậv là lừa đảo, sòng bạc mới là chân chính là người bị hại. Mặt khác Vương tộc Colo Shrike đưa ra tố tụng vô lý đối với danh dự sòng bạc đã tạo thành tổn hại thật lớn. bởi vậy tổn thất về kinh tế không thể ước lượng, sòng bạc sẽ có quyền truy tố vương tộc Colo Shrike và Colo Shrike VII đối với việc này.
Mục đích của vương tộc Colo Shrike là quốc gia của mình. muốn kiện thật ra chi muốn chiếm lại quốc gia của bọn họ từ Thạch Thiên cùng tòa thành Thiên Thạch, bọn họ đương nhiên cùng biết kiện không được sòng bạc, bời vậy tại pháp đình cũng không cùng phía sòng bạc đối chọi, nếu muốn làm cho họp đồng mượn nợ không có hiệu quả, Colo Shrike VII khẳng định là phải gánh chịu tắt cả trách nhiệm.
Nhưng sòng bạc lẩn nữa nói rõ các sự kiện cùng bọn chúng không quan hệ. hợp đồng mượn nợ có hữu hiệu hay không thì đi mà lý luận với phía Thạch Thiên, mà phía Thạch Thiên căn bản là không phái người đến. Điều này làm cho phía vương tộc Colo Shrike cùng bó tav. Hơn nữa trong lòng bọn họ đối với Thạch Thiên đã đốt Nhà Trắng thì rất sợ hãi, bằng không sẽ không vừa nhìn thấv Thạch Thiên đã ngoan ngoãn rời quốc gia mình, đưa lên tòa là bời vì MỸ nguyện ý cung cấp tiền, muốn thông qua Tòa án quốc tế điều giải, đem quần đào Colo Shrike chuộc về, chứ không phải muốn trả nợ cho Colo Shrike VII.
Thạch Hiểu Mẫn có chút ngẩn ra, chợt hiểu nói: "Có có có... bị người làm vậy thiếu chút nữa quên mất..." rồi trừng đôi mắt đưa đôi tay tiến lên đánh, trách cứ nói: "Người hại chết chúng ta, người hại chết chị Samantha, chị Tiêu Vi, người hại chúng ta lo sợ, người... người hại chúng ta khóc mấy ngày..."
"A..." Vẻ tươi cười của Thạch Thiên nhất thời cứng đờ ở trên mặt, hắn đưa Thạch Hiểu Mẫn đến chỗ không người, tràn đầy đắc ý mà tạo hình, là muốn chờ nàng nhân tổ tông, không nghĩ tới vui quá hóa buồn, chờ tới khi ăn một trận quyền đầm cước đá làm cho hắn vừa tức giận vừa buồn cười, thấy Thạch Hiểu Mẫn trên mặt lộ ra chân tình, hai mắt ủng đỏ, cũng là bởi vì đối với tổ tông là mình quan tâm mới có thể như thế, không thể làm gì khác hon là tùy ý để nàng đánh lẻn người mình một hồi, thầm nghĩ dù sao một chút cũng không đau, còn có chút thoải mái, coi như là nàng đang đắm lưng cho tồ tông vậy.
Thạch Thiên vừa an ủi, vừa khuyên nhủ: "Đừng khóc đừng khóc, ta có gì mà phái lo lắng. Thạch Lệ chẳng lẽ không có nói cho ngươi sao, ta đã sống hon ngàn năm, còn có người nào có thể đả thương được lão tử... ồ không đúng, là bổn tồ tông. Thật ra lần này tại Mĩ Quốc hắn đã nhiều lần bị thương, bất quá điều nậy tổn hại tới uy nghiêm tổ tông, lại làm cho hậu đại lo lắng, hắn đương nhiên sẽ không nói ra.
Thạch Hiểu Mẫn nghe vậy ngẩn ra, nhớ tới quan hệ bối phận giữa Thạch Thiên cùng minh, khuôn mặt xinh xắn nhắt thời đỏ bừng. Hai nắm tay dừng ở trên không trung không đánh xuống nữa, lắp bắp nói: "Xin lỗi, mới vừa rồi... mới vừa rỗi đã quên ngài là... ngài là trưỏng bối... ngài sẽ không tức giận chứ..."
Mấy ngày qua nàng cơ hồ không thời khắc nào mà không nghĩ đến khi gặp tổ tiên Thạch Thiên này thì nên đối mặt như thế nào, sao có thể quên đi, bất quá khi tin dữ Thạch Thiên tại MỸ truyền đến, quả thật làm cho nàng cùng đám người Samantha gấp đến độ không thể làm gì. Tiêu Vi lại càng lệ rơi đẩy mặt, bi thống gần chết. Mới vừa rồi chứng kiến vẻ mặt bộ dáng đắc ý của Thạch Thiên, làm cho nàng tức giận mà đánh tại chỗ. hơn nữa Thạch Thiên hiện tại dung mạo bề ngoài thật sự quá trẻ, khiến cho nàng bỗng nhiên đem chuyện Thạch Thiên là tổ tiên quang sang một bên, vì các nàng Samantha mà trút giận.
Thạch Thiên thấy nàng rốt cuộc tinh ngộ lại, nói đến trọng điểm. mừng rỡ nói: "Không tức giận, không tức giận. Có thể nhớ tới là tốt rồi, ngươi hiện tại hẳn là nên... khụ khụ... ừm hừ..."
Thạch Hiểu Mẫn đương nhiên rõ ràng Thạch Thiên muốn mình làm cái gì. trước kia Thạch Thiên bời vì quan hệ tới bối phận cùng xưng hô, thường xuyên cùng mình khắc khẩu. lúc này đã chứng minh hắn quả thật là trường bối, nào có thể ăn nói như trước kia được. Nhìn một chút khuôn mặt chỉ mới mười bảy của Thạch Thiên đầy vẻ cấp bách kia, trên người nhất thời nổi lên một tầng da gà, nhắm mắt lại cố gắng đem Thạch Thiên trước mặt tưởng tượng thành bộ dáng ông cụ tiên phong đạo cốt, cắn răng nói ra một tiếng: "Tồ gia gia..."
Thạch Thiên không chịu bỏ qua nói: "Nhắm mắt làm gì vậy, phải đối mặt với sự thật chứ! Ngoan, hô mấy tiếng để cho quen..."
Thạch Hiểu Mẫn đành phải mỡ mắt ra nói: "Tổ gia gia, tổ gia gia, tổ gia gia, tổ gia gia..."
Thạch Thiên vội vàng ngăn lại nói: "Dừng dừng dừng!"
Thạch Hiểu Mẫn tức giận nói: "Lại sao nữa vậy..." Thạch Thiên trách mắng: "Ta sao lại nghe con nói như niệm kinh được, không chút nào nhập tâm, sau này phải khắc khổ luyện tập mới được".
Thạch Hiểu Mẫn không nhịn được bật cười một tiếng, vội vàng che miệng, sau khi nhịn cười thi ủy khuất mà nói: "Cái này cũng không có thể trách được, ngài... ngài thoạt nhìn trẻ như vậy, ngài nếu râu bạc tóc bạc như Laurent gia gia, thì con sẽ mỗi ngày ờ bên canh người mà hò tổ gia gia. Hơn nữa tỷ tỷ đã phân phó qua, trước mặt người khác chi có thể gọi tên của ngài. Vạn nhất con hô tổ gia gia thành thuận miệng thì làm sao bây giờ?"
"Ài..." Thạch Thiên thở dài một tiếng, ngồi xuống một khối đá ở bên cạnh nói: "Quên đi. đương nhiên không trách các con, nhưng... cũng không thể trách ta..."
Thạch Hiểu Mẫn thấy thế đi tới sau lưng Thạch Thiên, đưa tay đấm lưng cho hắn, ôn nhu nói: "Đừng nóng giận mà, người khác muốn biến thành trẻ còn biến không được! Tổ gia gia... ngài có phải thần tiên hay không?" Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
Thạch Thiên cảm giác khớp xương toàn thân cùng thoải mái ra, lại kéo tay Thạch Hiểu Mẫn ngồi xuống bên cạnh, cười nói: "Trên đời nào có thằn tiên gi. vi thẩn tiên đại khái có ba loại. loại thứ nhất căn bản không tồn tại, là lừa gạt hư cấu ra để gạt người; loại thứ hai là cồ nhân có danh tiếng, sau khi chết thì được thần thánh hóa; còn có một loại là thần tiên sống, chính là lừa mọi người xem hắn thành thằn tiên. Lão tử... khụ... tổ gia gia ta rất nhiều năm trước từng gặp một tên lừa gạt như vậy, tiểu tử này đi khắp nơi giả thần giả quỷ gạt tiền tài người tạ hại chết không ít người, sau lại bị ta ném xuống Hoàng Hà làm cá, nghĩ không ra sau mấy trăm năm, hắn lại thành thằn tiên trong lòng mọi người, lại vì hắn mà lặp thần miếu, cung nhân tế bái".
Thạch Hiểu Mẫn nghe được hai mắt tỏa sáng, sùng bái nói: "Oa! Ngài thật lợi hại, ngay cả thần tiên cùng dám giết, ngài sau đó có dỡ miếu của hắn xuống không?"
Thạch Thiên mĩm cưỡi nói: "Tắt cả thần tiên, Bồ Tát đều là gạt người, chẳng lẽ ta mỗi khi nhìn thấy một tòa miếu, là đi hủy nó đi sao? Ta cũng không cùng thần tiên này mà đi so đo, cho dù hủy đi. các túi đồ nàv còn có thể trở về sao, chi bằng giữ lại nó, còn có thể giúp cho người qua đường che gió che mưa, lưu lại nghỉ tạm".
Thạch Hiểu Mẫn gật đầu nói: "ừm, như vậy cũng không tệ, thằn tiên, Bồ Tát mặc dù là mê tín, bất quá là bị người xấu lợi dụng đi gạt người, bản thân thì cũng không có chỗ nào có hại".
Thạch Thiên không cho là đúng nói: "Ta cảm thấy mấy thứ này có hại không nhỏ, vô số người cả đời cùng ký thác ở trên chúng, chịu nghèo, chịu khổ, bị người khi nhục, nhưng lại chi biết cầu thần bái phật, không thèm nghĩ biện phép giải quyết, kết quả là cả đời chịu khổ, cả đời chịu khi nhục, còn tưởng rằng thần tiên sẽ dẫn bọn hắn lên thiên đường, cho người xấu xuống địa ngục. Thật ra thần tiên này sau khi lừa tiền nhang đèn thì cái gì cùng không làm, có đôi khi lại càng tiện cho người xấu làm chuvện xấu, con nói có phải hại người hay không?"
Thạch Hiểu Mẩn vốn không mê tín thần phật, đối với cách nói của Thạch Thiên chi cảm thấy hết sức thú vị. cười nói: "Đây là lần đầu tiên nghe người ta đánh giá thần tiên nhu vậy, chúng cũng có thể dùng để dạy bảo lòng người hướng thiện, làm cho người ta làm người tốt mà".
Thạch Thiên nói: "Người tốt không phái dựa vào thần tiên Bồ Tát dạy dỗ, thật ra thứ người này căn bản phân không rõ tốt xấu. người tốt bức quá, vẫn đi giết người phóng hỏa làm chuyện xấu như thường, người xấu bị đánh cho sợ, cùng làm người tốt đàng hoàng như thường".
Thạch Hiểu Mẫn gật đẩu nói: "Nói vậy cũng đúng, nước MỸ lợi hại như vậy, cũng bị ngài đánh cho thành thật, ngoan ngoãn thả chị Kim Hình. Nghe nói nước Mỹ phái ra mấy vạn lính, còn dùng phi cơ đại pháo đánh ngài, kết quả bị ngài đánh cho chạy trốn, là thật sao?"