Thạch Hiểu Mẫn có chút ngẩn ra, chợt hiểu nói: "Có có có... bị người làm vậy thiếu chút nữa quên mất..." rồi trừng đôi mắt đưa đôi tay tiến lên đánh, trách cứ nói: "Người hại chết chúng ta, người hại chết chị Samantha, chị Tiêu Vi, người hại chúng ta lo sợ, người... người hại chúng ta khóc mấy ngày..."
"A..." Vẻ tươi cười của Thạch Thiên nhất thời cứng đờ ở trên mặt, hắn đưa Thạch Hiểu Mẫn đến chỗ không người, tràn đầy đắc ý mà tạo hình, là muốn chờ nàng nhân tổ tông, không nghĩ tới vui quá hóa buồn, chờ tới khi ăn một trận quyền đầm cước đá làm cho hắn vừa tức giận vừa buồn cười, thấy Thạch Hiểu Mẫn trên mặt lộ ra chân tình, hai mắt ủng đỏ, cũng là bởi vì đối với tổ tông là mình quan tâm mới có thể như thế, không thể làm gì khác hon là tùy ý để nàng đánh lẻn người mình một hồi, thầm nghĩ dù sao một chút cũng không đau, còn có chút thoải mái, coi như là nàng đang đắm lưng cho tồ tông vậy.
Thạch Thiên vừa an ủi, vừa khuyên nhủ: "Đừng khóc đừng khóc, ta có gì mà phái lo lắng. Thạch Lệ chẳng lẽ không có nói cho ngươi sao, ta đã sống hon ngàn năm, còn có người nào có thể đả thương được lão tử... ồ không đúng, là bổn tồ tông. Thật ra lần này tại Mĩ Quốc hắn đã nhiều lần bị thương, bất quá điều nậy tổn hại tới uy nghiêm tổ tông, lại làm cho hậu đại lo lắng, hắn đương nhiên sẽ không nói ra.
Thạch Hiểu Mẫn nghe vậy ngẩn ra, nhớ tới quan hệ bối phận giữa Thạch Thiên cùng minh, khuôn mặt xinh xắn nhắt thời đỏ bừng. Hai nắm tay dừng ở trên không trung không đánh xuống nữa, lắp bắp nói: "Xin lỗi, mới vừa rồi... mới vừa rỗi đã quên ngài là... ngài là trưỏng bối... ngài sẽ không tức giận chứ..."
Mấy ngày qua nàng cơ hồ không thời khắc nào mà không nghĩ đến khi gặp tổ tiên Thạch Thiên này thì nên đối mặt như thế nào, sao có thể quên đi, bất quá khi tin dữ Thạch Thiên tại MỸ truyền đến, quả thật làm cho nàng cùng đám người Samantha gấp đến độ không thể làm gì. Tiêu Vi lại càng lệ rơi đẩy mặt, bi thống gần chết. Mới vừa rồi chứng kiến vẻ mặt bộ dáng đắc ý của Thạch Thiên, làm cho nàng tức giận mà đánh tại chỗ. hơn nữa Thạch Thiên hiện tại dung mạo bề ngoài thật sự quá trẻ, khiến cho nàng bỗng nhiên đem chuyện Thạch Thiên là tổ tiên quang sang một bên, vì các nàng Samantha mà trút giận.
Thạch Thiên thấy nàng rốt cuộc tinh ngộ lại, nói đến trọng điểm. mừng rỡ nói: "Không tức giận, không tức giận. Có thể nhớ tới là tốt rồi, ngươi hiện tại hẳn là nên... khụ khụ... ừm hừ..."
Thạch Hiểu Mẫn đương nhiên rõ ràng Thạch Thiên muốn mình làm cái gì. trước kia Thạch Thiên bời vì quan hệ tới bối phận cùng xưng hô, thường xuyên cùng mình khắc khẩu. lúc này đã chứng minh hắn quả thật là trường bối, nào có thể ăn nói như trước kia được. Nhìn một chút khuôn mặt chỉ mới mười bảy của Thạch Thiên đầy vẻ cấp bách kia, trên người nhất thời nổi lên một tầng da gà, nhắm mắt lại cố gắng đem Thạch Thiên trước mặt tưởng tượng thành bộ dáng ông cụ tiên phong đạo cốt, cắn răng nói ra một tiếng: "Tồ gia gia..."
Thạch Thiên không chịu bỏ qua nói: "Nhắm mắt làm gì vậy, phải đối mặt với sự thật chứ! Ngoan, hô mấy tiếng để cho quen..."
Thạch Hiểu Mẫn đành phải mỡ mắt ra nói: "Tổ gia gia, tổ gia gia, tổ gia gia, tổ gia gia..."
Thạch Thiên vội vàng ngăn lại nói: "Dừng dừng dừng!"
Thạch Hiểu Mẫn tức giận nói: "Lại sao nữa vậy..." Thạch Thiên trách mắng: "Ta sao lại nghe con nói như niệm kinh được, không chút nào nhập tâm, sau này phải khắc khổ luyện tập mới được".
Thạch Hiểu Mẫn không nhịn được bật cười một tiếng, vội vàng che miệng, sau khi nhịn cười thi ủy khuất mà nói: "Cái này cũng không có thể trách được, ngài... ngài thoạt nhìn trẻ như vậy, ngài nếu râu bạc tóc bạc như Laurent gia gia, thì con sẽ mỗi ngày ờ bên canh người mà hò tổ gia gia. Hơn nữa tỷ tỷ đã phân phó qua, trước mặt người khác chi có thể gọi tên của ngài. Vạn nhất con hô tổ gia gia thành thuận miệng thì làm sao bây giờ?"
"Ài..." Thạch Thiên thở dài một tiếng, ngồi xuống một khối đá ở bên cạnh nói: "Quên đi. đương nhiên không trách các con, nhưng... cũng không thể trách ta..."
Thạch Thiên cảm giác khớp xương toàn thân cùng thoải mái ra, lại kéo tay Thạch Hiểu Mẫn ngồi xuống bên cạnh, cười nói: "Trên đời nào có thằn tiên gi. vi thẩn tiên đại khái có ba loại. loại thứ nhất căn bản không tồn tại, là lừa gạt hư cấu ra để gạt người; loại thứ hai là cồ nhân có danh tiếng, sau khi chết thì được thần thánh hóa; còn có một loại là thần tiên sống, chính là lừa mọi người xem hắn thành thằn tiên. Lão tử... khụ... tổ gia gia ta rất nhiều năm trước từng gặp một tên lừa gạt như vậy, tiểu tử này đi khắp nơi giả thần giả quỷ gạt tiền tài người tạ hại chết không ít người, sau lại bị ta ném xuống Hoàng Hà làm cá, nghĩ không ra sau mấy trăm năm, hắn lại thành thằn tiên trong lòng mọi người, lại vì hắn mà lặp thần miếu, cung nhân tế bái".
Thạch Hiểu Mẫn nghe được hai mắt tỏa sáng, sùng bái nói: "Oa! Ngài thật lợi hại, ngay cả thần tiên cùng dám giết, ngài sau đó có dỡ miếu của hắn xuống không?"
Thạch Thiên mĩm cưỡi nói: "Tắt cả thần tiên, Bồ Tát đều là gạt người, chẳng lẽ ta mỗi khi nhìn thấy một tòa miếu, là đi hủy nó đi sao? Ta cũng không cùng thần tiên này mà đi so đo, cho dù hủy đi. các túi đồ nàv còn có thể trở về sao, chi bằng giữ lại nó, còn có thể giúp cho người qua đường che gió che mưa, lưu lại nghỉ tạm".
Thạch Hiểu Mẫn gật đầu nói: "ừm, như vậy cũng không tệ, thằn tiên, Bồ Tát mặc dù là mê tín, bất quá là bị người xấu lợi dụng đi gạt người, bản thân thì cũng không có chỗ nào có hại".
Thạch Thiên không cho là đúng nói: "Ta cảm thấy mấy thứ này có hại không nhỏ, vô số người cả đời cùng ký thác ở trên chúng, chịu nghèo, chịu khổ, bị người khi nhục, nhưng lại chi biết cầu thần bái phật, không thèm nghĩ biện phép giải quyết, kết quả là cả đời chịu khổ, cả đời chịu khi nhục, còn tưởng rằng thần tiên sẽ dẫn bọn hắn lên thiên đường, cho người xấu xuống địa ngục. Thật ra thần tiên này sau khi lừa tiền nhang đèn thì cái gì cùng không làm, có đôi khi lại càng tiện cho người xấu làm chuvện xấu, con nói có phải hại người hay không?"
Thạch Hiểu Mẩn vốn không mê tín thần phật, đối với cách nói của Thạch Thiên chi cảm thấy hết sức thú vị. cười nói: "Đây là lần đầu tiên nghe người ta đánh giá thần tiên nhu vậy, chúng cũng có thể dùng để dạy bảo lòng người hướng thiện, làm cho người ta làm người tốt mà".
Thạch Thiên nói: "Người tốt không phái dựa vào thần tiên Bồ Tát dạy dỗ, thật ra thứ người này căn bản phân không rõ tốt xấu. người tốt bức quá, vẫn đi giết người phóng hỏa làm chuyện xấu như thường, người xấu bị đánh cho sợ, cùng làm người tốt đàng hoàng như thường".
Thạch Hiểu Mẫn gật đẩu nói: "Nói vậy cũng đúng, nước MỸ lợi hại như vậy, cũng bị ngài đánh cho thành thật, ngoan ngoãn thả chị Kim Hình. Nghe nói nước Mỹ phái ra mấy vạn lính, còn dùng phi cơ đại pháo đánh ngài, kết quả bị ngài đánh cho chạy trốn, là thật sao?"