Từ khi tại dãy Himalaya phát hiện đĩa bay ngời ngoài hành tinh hình nòng nọc, trăm năm qua tổ chức này theo thực lực tăng vọt, mấy lần dời căn cứ bọn họ đi, căn cứ hiện tại ở trong hải vực vây quanh bán đảo vào nam cực, là đảo nhỏ gọi là Chico, ước chừng hơn ba mươi năm trước đã dời đến đây. Đảo Chico diện tích nhỏ hẹp, vị trí vắng vẻ, sau khi cơ sở nghiên cứu chuyển đến nơi đây, là chính bọn họ dùng tên của người lãnh đạo đầu tiên của tổ chức đặt tên cho đảo nhỏ này, bởi vậy tên đảo Chico không thể tìm đượctrên bản đồ.
Mặt đông đảo Chico là một tòa núi lửa hoạt động, miệng núi lửa nhiều năm bốc hơi nóng, phảng phất sẵn sàng phún xuất lên trời. Dưới chỉ dẫn của Beila, Thạch Thiên đưa nàng từ không trung trực tiếp nhảy vào một hạp cốc trong đảo, hạp cốc này bốn bên đều là vách núi dốc đứng, đỉnh núi bị băng tuyết trầm tích vạn năm bao trùm, rất khó leo lên. Beila nói tiến vào hạp cốc chỉ có hai phương pháp, nếu như đi thuyền nhập đảo, phải theo lối vào bí ẩn là một cái động hẹp dài mới có thể tiến vào trong hạp cốc kia, thông đạo duy nhất trong động đá vôi này đã trải qua ngụy trang cũng cài đặt cơ quan tinh vi, phương pháp còn lại chính là như Thạch Thiên từ không trung đáp xuống, nhưng trong hạp cốc cũng chuẩn bị trang bị phòng không tiên tiến. Bởi vậy nếu như không được tổ chức cho phép, người ngoài căn bản không cách nào tiến vào.
Trong hạp cốc cũng không rộng lớn, được vách đá cao hơn trăm thước cao cơ hồ thẳng đứng bao vây bốn phía, thành một cái giếng sâu cực lớn, đứng ở đáy cốc ngẩng đầu nhìn lên, ngoại trừ bầu trời xanh thẳm cũng chỉ có thể lờ mờ trông thấy sóng nhiệt từ miệng núi lửa tuôn lên bầu trời. Chịu ảnh hưởng của núi lửa, khí hậu trong hạp cốc ấm ướt, trải khắp các loại hoa cỏ hiếm thấy nơi khác, sức sống bừng bừng, so với thế giới băng tuyết bên ngoài đối lập rõ ràng, còn thấy suối nước nóng nhiệt khí bốc lên, bọt khí quay cuồng giống như nước sôi, có thể xử dụng để nấu ăn.
Phụ cận một suối nước nóng trong đó nằm sấp ba thi thể, Thạch Thiên buông Beila, đi qua dùng chân lật thi thể qua. Người chết là một người da trắng hơn ba mươi tuổi, dáng người phi thường khôi ngô, hai tay còn nắm chặt một vũ khí hình dáng phi thường mới lạ, thoạt nhìn đã chết đã mấy ngày, thi thể đã bắt đầu biến sắc hư thối, vết thương trí mệnh ở tịa vị tr ngực, cũng giống như vết thương của Beila, bị xuyên thủng trái tim.
Thạch Thiên hỏi: "Cô bị vũ khí gì đả thương vậy?"
Beila lắc đầu nói: "Bọn họ khi xông ra khỏi phòng cách ly, y phục trên người cũng không có, làm sao có vũ khí. Lúc ấy tôi chỉ cảm thấy cường quang lóe lên… Hình như là từ trong thân thể bọn họ phát ra".
Thạch Thiên có chút nhíu mày, hắn nếu dùng nội lực cách không xuyên thủng trái tim người khác cũng dễ dàng, nhưng mà đây chẳng qua là nội lực kình khí, không có hiệu quả cường quang. Nghĩ tới đây, tiện tay búng một ngón tay ra, một đám kình khí đánh lên trên một tảng đá lớn ngoài hơn mười mét, lập tức đánh ra một cái hố sâu.
Beila không hiểu lắm nhìn Thạch Thiên, không biết hắn muốn gì, nhưng mà thấy hắn một hồi nhíu mày, một hồi lắc đầu, về sau dứt khoát nhắm mắt lại xếp bằng ở trên mặt đất, hiển nhiên là đang suy nghĩ vấn đề quan trọng gì đó, làm cho nàng không dám mở miệng quấy rầy. Ước chừng qua hơn mười phút sau, quanh thân Thạch Thiên rõ ràng nổi lên hào quang, lại càng ngày càng sáng. Cho đến khi cả người biến mất ở trong hào quang kỳ dị chói mắt không thể nhìn thẳng kia, hạp cốc nguyên âm u bị chiếu rọi tràn ngập các loại màu sắc, giống như tiên cảnh. Đột nhiên, hào quang ẩn vào trong cơ thể Thạch Thiên. Khiến cho Beila cảm giác trước mắt tối sầm, trong nháy không nhìn được, đợi khi khôi phục thị lực, phát hiện Thạch Thiên đã chậm rãi đứng lên, duỗi một ngón tay chỉ về phía khối cự thạch, một đạo cường quang từ đầu ngón tay bắn ra, "Oành" một tiếng, cự thạch đã hóa thành khói trắng, khói trắng tán đi thì khối cự thạch đã biến mất không thấy, chỉ để lại một đống tro tàn.
Beila ngẩn ngơ, hồi lâu mới hồi phục tinh thần nói: "Tôi không rõ lắm… hình như… hình như uy lực của bọn họ không lớn giống như vậy…"
Thạch Thiên mỉm cười, nói: "Lão tử lần đầu tiên sử dụng, không chú ý nặng nhẹ" Cũng không nói gì nữa, với hắn mà nói cùng với phương pháp sử dụng để đả thương có giống nhau hay không cũng không quan trọng, quan trọng là hắn đã tìm được phương pháp sử dụng trực tiếp nội lượng dị hoá trong cơ thể. Trước đây trên đường tới Washington bị thương đến khi tiếp xúc cự năng thể, nội lực trong cơ thể hắn xuất hiện nhiều lần biến dị, tuy cảm giác nội lực biến dị trong cơ thể mình so với trước càng mạnh, nhất thời lại không cách nào cảm giác ra đến tột cùng cường đại đến loại trình độ nào, cũng không thể hoàn toàn nắm giữ cách sử dụng loại nội lực biến dị cường đại này, giống như một đứa nhỉ mới sinh ra ở một thế giới hoàn toàn mới, hết sức mờ mịt.
Nội lực biến dị của Thạch Thiên sau khi thành một loại năng lượng kỳ dị cùng thân thể hòa thành một thể, nguyên bản vận hành nội lực khí mạch đột nhiên biến mất, mà khí mạch làm cơ sở nội công tâm pháp hắn đã tu luyện hơn một nghìn năm, trong lúc nhất thời tất nhiên không cách nào thích ứng. Sau khi xuyên thấu qua cự năng thể tiến vào dị không gian, khiến cho hắn đối với năng lượng trong cơ thể đã hiểu rõ tiến thêm một bước, lời của Beila khiến cho hắn không khỏi nghĩ đến mình sau khi tiến vào dị không gian chứng kiến những suối ánh sáng phun ra kia, liên tưởng đến Alex thí nghiệm còn có mấy cự năng thể khác, lập tức có chỗ lĩnh ngộ, tìm được phương pháp trực tiếp sử dụng năng lượng kỳ dị trong cơ thể.
Giờ khắc này, Thạch Thiên đột nhiên hiểu được, xuyên thấu qua cự năng thể tiến vào ám không gian cũng không phải bản thân mình, mà chính là ý thức củamình, suối áng sáng mà hắn nhìn thấy ở trong không gian đó chính là năng lượng tính mạng cường đại của hắn. Thân thể nhân loại theo một ý nghĩa nào đó thì cũng là một vũ trụ thu nhỏ, nếu như đem vũ trụ chia làm hai không gian song song sáng tối, như vậy mỗi người tự thân cũng có thể chia làm hai cái bộ phận, phân biệt tồn tại ở trong hai không gian vũ trụ, thể hiện ra chính là máu thịt vật chất cùng tính mạng. Tính mạng của loài người trong không gian vũ trụ này có thể nói cũng không tồn tại, bởi vì nó đến từ một không gian khác do một năng lượng kỳ lạ sáng tạo ra, tất cả tiềm lực của loài người trên cơ bản đều giấu ở trong năng lượng sáng tạo ra sinh mệnh này.
Nhớ tới mình từng mang theo ý thức của Beila tiến vào thế giới ám không gian, để cho nàng nhìn thấy hình thái tính mạng ở trong ám không gian, Thạch Thiên trong lòng khẽ động, thầm nghĩ mình chẳng phải cũng có thể ở trong ám không gian thấy sinh mệnh lực của nàng? Nghĩ tới đây ánh mắt lập tức nhìn về phía Beila.
Beila vẫn ở bên cạnh chú ý đến Thạch Thiên, thấy hắn đột nhiên dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mình, ánh mắt thật giống như đứa nhỏ nhìn thấy kẹo vậy, trong lfong chợt bối rối, nhịn không được vội ho một tiếng hỏi: "Gì vậy? Vì sao nhìn tôi như vậy…" Thanh âm hơi có chút phát run, làm cho nàng trong lòng càng thêm không yên tâm, đồng thời cũng hết sức kỳ quái, trước kia bị Thạch Thiên kéo hoặc vác trên người, cũng không làm cho nàng kích động như vậy. Nhưng lúc này bị ánh mắt của hắn nhìn chăm chú, đã có loại cảm giác hơn xa thân mật thân cận da thịt, phảng phất tính mạng hai người tại thời khắc này đã hòa hợp một thể, mà còn bị hắn khống chế.
Thạch Thiên thu hồi ánh mắt, đồng thời cũng thu hồi ý thức lực mới vừa gia nhập vào không gian tính mạng của Beila, cảm thán nói: "Rất đẹp!".
Beila nghe vậy lập tức vạn phần thẹn thùng, tim đập thình thịch, giống như một con nai con nhảy nhót, phảng phất muốn từ trong lồng ngực nhảy ra vậy.