Trạm không gian quốc tế cách địa cầu gần bốn trăm km. Theo như tính toán, rộng đại khái tương đương với hai sân lớn, tổng khối lượng hơn bốn trăm tấn. Hao tổn của cải cả trăm tỷ USD, là hạng mục dò xét vũ trụ tốn kém nhất của nhân loại.
Giờ phút này Thạch Thiên hoàn toàn có thể dựa vào năng lượng ám không gian bản thân ngao du trong vũ trụ. Độ cao 400 km đối với hắn mà nói căn bản không là gì. Nhưng mà nếu không nói cho hắn vị trí quỹ đạo của trạm không gian, tìm ra được cũng không phải chuyện dễ dàng.
Lần này đi theo Beila trở về còn có Carboni người phụ trách một trong hạng mục chủ yếu tại trạm không gian quốc tế, tham dự quá trình xây dựng cả trạm không gian. Thấy Thạch Thiên biến mất ở trước mặt hắn, Carboni không khỏi lẩm bẩm nói: "Không thể tưởng tượng nổi…" rồi xoay người nói với Beila ở một bên: "Cô có thể xác định hắn là nhân loại không; Nếu như loài người có thể lên vũ trụ như vậy, ta vì sao còn muốn đem thời gian lãng phí ở phi thuyền du hành vũ trụ cùng trạm không gian nghiên cứu;" Beila cũng không biết trả lời vấn đề này thế nào, chỉ có thể cười khổ.
Viện khoa học Thiên Thạch dưới sự nỗ lực của Beila, giờ phút này đã tụ tập hơn hai trăm khoa học gia ở tất cả lĩnh vực. Bọn họ vốn đều thuộc cơ cấu nghiên cứu khoa học của tổ chức ở bên ngoài đảo Chico. Đương nhiên từ Beila biết các hạng mục trước kia đều đến từ khoa học kỹ thuật người ngoài hành tinh, cơ bản đều không chút do dự gia nhập Viện khoa học Thiên Thạch. Vừa rồi nghe nói Thạch Thiên muốn tới trạm không gian quốc tế. Bọn họ đều mang theo sự hiếu kỳ tiến đến quan sát, nhìn thấy Thạch Thiên trực tiếp bay về phía vũ trụ, cả đám đều không khỏi trợn mắt há hốc mồm sửng sờ tại chỗ. Tuy lúc này đã nhìn không thấy bóng dáng của Thạch Thiên, nhưng mà rất nhiều người vẫn đang ngửa đầu nhìn lên bầu trời
Cũng không lâu lắm, có mấy người đột nhiên hô lên: "Mau nhìn, đó là cái gì?"
Carboni cùng mọi người đều ngẩng đầu hướng lên bầu trời nhìn lại. Chỉ thấy một vật thể kim loại đang nhanh chóng hạ xuống. Hắn khó có thể tin dụi dụi mắt hô lên: "Cái này… Trời ạ, đây là trạm không gian! Mọi người chạy mau. Trạm không gian rơi xuống…"
Nhiều khoa học gia nghe được Carboni cảnh cáo đều thất kinh. Cũng có người hoài nghi hắn nói, nhưng nghĩ mặc kệ rơi xuống có phải trạm không gian hay không, rớt trúng đầu chắc chắn sẽ không có kết quả tốt. Đều chạy tới tầng hầm Viện khoa học mà trốn. Nhưng những khoa học gia này đều đã có chút tuổi. Hơn nữa thời gian dài làm nghiên cứu khoa học, thiếu rèn luyện thân thể. Tốc độ chạy trốn rất chậm, hơn nữa bọn họ đều là người rất có lòng hiếu kỳ, có một số người suy nghĩ không muốn chạy vào tầng hầm, tìm một cây đại thụ, trốn ở phía sau mà nhìn xem đến tột cùng là vật gì rơi xuống. Có mấy người thị lực tốt la lớn: "Nó không phải rơi xuống. Mà là… hình như là đang đáp xuống…"
Quả nhiên, trạm không gian quốc tế giảm xuống tốc độ chậm dần xuống. Đến cách mặt còn có vài trăm mét thì các khoa học gia phát hiện phía dưới trạm không gian còn có một người, đang giơ cao hai tay đỡ trạm không gian, chính là Thạch Thiên. Các khoa học gia lại một lần nữa trợn mắt há hốc mồm hai mặt nhìn nhau. Cùng nghĩ mười quốc gia hao tổn cả trăm tỷ USD, tốn thời gian hơn mười năm mới phóng ra lên trạm không gian quốc tế, lại có thể nhẹ nhàng lấy xuống như vậy.
Thạch Thiên đem trạm không gian quốc tế hạ xuống mặt biển gần đảo, xoay người nhảy lên trên nóc trạm không gian, một cước đá văng cánh cửa mà chui vào.
Carboni trừng hai mắt, vò đầu bứt tai thất thanh nói: "Trời ạ. Hắn tại sao có thể như vậy. Ta có thể giúp hắn mở ra cửa khoang. Hắn tại sao có thể dùng chân đá…" vừa hô vừa chạy về phía bãi cát. Người chung quanh mang đem hắn giữ lại, nhưng không biết khuyên hắn như thế nào. Đều nghĩ nếu là thành quả mình hao phí cả đời tâm huyết bị người khác một cước đá nát, chỉ sợ cũng muốn nổi điên. Carboni tuy bị người kéo lại, vẫn đang không ngừng gào rú: "Quá đáng. Hắn là c ma quỷ. Ta muốn rời quốc gia này. Ta… ta muốn vĩnh viễn rời khỏi đây…"
Một vị trung niên đeo kính đi tới trước Carboni trầm giọng nói: "Giáo sư Carboni, ngài còn nghĩ mình đang nằm mơ sao? Nếu như ngài thật lựa chọn rời đế quốc Thiên Thạch. Tôi nghĩ ngài tương lai nhất định sẽ hối hận" Carboni giật mình, mờ mịt nói: "Vì sao?" Người trung niên đeo mắt kiếng nói: "Tôi cũng tham dự xây dựng trạm không gian quốc tế. Nhìn thấy trạm không gian bị hủy tôi cũng đau lòng như ngài. Nhưng mà tôi cũng hy vọng xây dựng nên một tòa thành vũ trụ" Carboni trong lòng hiển nhiên bị "tòa thành vũ trụ" làm cho xúc động, lẩm bẩm nói: "tòa thành vũ trụ?" Người trung niên đeo mắt kiếng gật đầu nói: "Đúng, tôi muốn hỏi giáo sư Carboni một vấn đề. Xây dựng trạm không gian khó khăn nhất là cái gì? Là xây dựng những khoang vũ trụ này sao? Không phải! Là đem những này khoang vũ trụ này vào vũ trụ, rồi ở trong vũ trụ đem tất cả khoang thuyền lắp ráp lại, tổ hợp thành trạm không gian. Tôi nghĩ vừa rồi ngài đã tận mắt thấy, quốc vương có thể đem trọn trạm không gian từ vũ trụ xuống, như vậy hắn hiển nhiên cũng có thể đem lên vũ trụ. Cái này nói rõ chúng ta sau này có thể không cần lo lắng vấn đề phóng lên nữa. Cũng không cần lo lắng vấn đề lắp ráp trong không gian nữa. Chỉ cần xây dựng một cái còn lớn hơn nữa, để cho quốc vương đưa vào vũ trụ là được. Tôi hoàn toàn tin tưởng, không lâu sau, chúng ta có thể ở trong vũ trụ xây dựng một trạm nghiên cứu khoa học cực lớn. Thậm chí là có thể để cho loài người ở trên đó… Ngài bây giờ còn ý định rời đế quốc Thiên Thạch sao?"
Carboni bị lời nói trung niên kia đả động, trong hai mắt dần dần phóng xuất ra hào quang khát vọng.
"Bùm!" một tiếng từ bãi cát truyền đến. Chỉ thấy một thân thể to lớn nằm ở trên bờ cát không nhúc nhích. Những này khoa học gia phần lớn đã nhìn thấy qua Beila cùng Thạch Thiên từ Chico đảo mang về thi thể người ngoài hành tinh. Nhận ra trên bờ cát chính là người ngoài hành tinh. Beila sắc mặt lập tức trầm xuống. Nghĩ thầm chính mình dự tính quả nhiên không sai. Người ngoài hành tinh đúng là ở trên trạm không gian. Tiếp đó lại từng người người ngoài hành tinh từ trạm không gian bắn ra. "Bùm!" một tiếng ngã trên bờ cát. Tổng cộng là bốn người ngoài hành tinh.
Ngay sau đó, một dáng người giống nhân loại màu đỏ nhạt từ trong trạm không gian bay vụt đi ra. Vừa bay đến không trung cao hơn trăm mét, Thạch Thiên đã từ sau đuổi theo, bắt lấy thân hình bóng người màu đỏ nhạt. Người ngoài hành màu đỏ nhạt tinh trên người tuôn ra một đạo bạch quang, đánh lên trên người Thạch Thiên. Thân hình Thạch Thiên chỉ hơi chút dừng lại, một tay liền chụp lấy cổ người ngoài hành tinh, tay kia cầm lấy đầu hắn mãnh liệt bẻ một cái. Người ngoài hành tinh tay chân lập tức xụi lơ xuống, không hề phản kháng.
Trong năm cái ví tổng cộng lại cũng vượt qua một vạn Euro, đừng nói là mua vé vào cửa, cho dù Khu đèn đỏ đã thay đổi, mình vẫn có thể bao trọn. Thạch Thiên đem số tiền ước lượng rồi nhét lại trong túi, chi phiếu cùng với giấy tờ của chủ nhân bên trong năm cái ví hắn xác nhận lại một lần rồi ném vào trong thùng rác bên cạnh, sau đó đi thẳng tới cửa bán vé.
Tiểu thư bán vé nhìn nhìn Thạch Thiên rồi hỏi: "Tiên sinh, ngài đã đủ mười tám tuổi chưa?"
Thạch Thiên móc ra một nắm tiền, mắng: "Nói nhảm, trẻ con mà có nhiều tiền như vậy sao? Ngươi chẳng lẽ không biết người Trung Quốc chúng ta cho dù sống đến năm mươi tuổi cũng so với các ngươi hai mươi tuổi còn trẻ hơn sao? Lão tử đã hơn ba mươi rồi, nhanh xé phiếu cho ta, lão tử muốn loại đắt tiền nhất."
Tiểu thư bán vé thấy khuôn mặt non choẹt tuấn mỹ của Thạch Thiên, như thế nào cũng không tin hắn hơn ba mươi tuổi, thế nhưng sau khi do dự một lát, liền khẽ cười nói: "Chúng ta ở đây bình thường bán vé đơn đều là một trăm hai mươi Euro, mặt khác nếu có khách quý cũng có thể cung cấp cho nhiều người cùng một chỗ ghế lô để xem kịch..."
Thạch Thiên không đợi nàng nói xong, không kiên nhẫn được ngắt lời nói: "Ta muốn ghế lô." Hắn trong trường hợp như vậy cũng không muốn cùng người khác chen chúc một chỗ. Nguyên nhân tự nhiên là chán ghét người khác coi hắn là trẻ con.
Tiểu thư bán vé giới thiệu: "Ghế lô có lớn có nhỏ bất đồng, phân ra hai đến mười người, giá tiền từ bảy trăm Euro đến năm nghìn bốn trăm Euro, xin hỏi tiên sinh cậu muốn loại mấy người."
Thạch Thiên đối với số lượng tiền tài nhiều ít không có khái niệm, vả lại tiền này cũng là thu hoạch ngoài ý muốn, cho đi năm nghìn bốn trăm Euro cũng không có gì, vì vậy hắn nói: "Ngươi trông ta có mấy người, lão tử muốn loại lớn nhất ấy!"
Bảo vệ cửa hai người hiển nhiên đã thấy Thạch Thiên mua vé, Thạch Thiên lại đi tới, hắn cũng không có ngăn cản như lúc trước nữa, hơn nữa sau cánh cửa lại có một cô gái tiếp thị xinh đẹp đi tới dẫn đường cho Thạch Thiên. Dẫn hắn đến phòng ca múa, từ trên bậc thang bên phải lầu, tiến tới ghế lô.
Ghế lô hơn năm ngàn Euro cả đêm chỉ có hơn hai mươi thước vuông, mặc dù nói là cho mười người sử dụng. Thế nhưng chỗ ngồi lại rộng rãi như ghế sô pha, cho dù là hai mươi người ngồi lên cũng không cảm thấy chật, so với ghế dưới đại sảnh thoải mái hơn rất nhiều. Hơn nữa ở tầng hai, cũng không hề cách trở cùng sân khấu, góc độ quan khán cũng rất tốt, nếu thật sự là có mười người cùng một chỗ tiến đến xem biểu diễn, vậy thà chung tiền thuê một căn phòng như vậy sẽ đáng giá hơn.
Mỗi hai cái sô pha lại có một cái bàn dài, trên bàn trải tấm khăn trắng muốt, ở giữa là một ngọn nến màu hồng lập lòe. Sau khi nữ tiếp khách rời đi,lại có một nữ phục vụ cực kỳ gợi cảm. Thế nhưng ăn mặc cũng không lộ liễu như mấy vị nữ phục vụ thường thấy, nàng lễ phép lên tiếng hỏi xem Thạch Thiên chỉ có một người thôi có đúng không, sau đó đặt lên trên bàn một thùng đá, bên trong là một chai rượu sâm banh. Cũng mở hộ hắn nắp chai, sau đó nàng cầm lấy một cái ly ở trên bàn rồi rót rượu vào, tiếp đó lại mang một đĩa hoa quả cùng với một số đồ ăn khác, nàng ta nhẹ nhàng nói những thứ này đều là miễn phí. Sau đó hỏi Thạch Thiên còn cần gì nữa không.
Thạch Thiên chỉ muốn xem kịch một lát, cho nên hắn nói không cần, kín đáo đưa cho tiểu thư phục vụ một ít tiền boa.
Tiểu thư phục vụ cúi đầu nhìn một cái, không ngờ lại hé ra một tờ tiền giá trị năm trăm Euro. Không khỏi một hồi kích động, nàng dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn nhìn Thạch Thiên. Cũng vừa mới biết Thạch Thiên mua tấm vé giá trị này chỉ có một mình xem mà thôi, điều này khiến nàng rất kinh ngạc, hiện tại cảm giác người phương Đông này quả thực kì bí, ăn mặc cũ nát như thế, thế nhưng vung tay lại khiến người ta kinh người, thật không biết nên dùng từ tiết kiệm hay xa xỉ để hình dung vị khách nhân này đây. Sững sờ nửa ngày mới nói lời cảm ơn rồi rời khỏi.
Kịch còn chưa có bắt đầu, cả kịch trường đã tắt hết đèn. Nhưng trên mỗi một bàn lại được thắp lên một ngọn nến, ánh sáng chập chờn khiến từng khuôn mặt đỏ bừng hiện lên, có thể thấy rõ từng khuôn mặt của hơn ngàn người ngồi đây, nam nữ đều có, nam cơ bản đều đi giày tây, nữ cũng ăn mặc rất hợp cách, phong tư vô hạn, đều giống như đến xem múa ba-lê. Mặt khác hơn mười phục vụ sinh xen kẽ đứng tại bàn, vì khách nhân mà mở Champagne, thanh âm mở Champagne cùng tiếng khán giả nói hỗn hợp một chỗ.
Nương theo ánh nến, Thạch Thiên đảo mắt nhìn chung quanh, nội thất trong kịch trường cũng đã rất khác xưa, nhưng mà cơ bản vẫn bảo lưu được phong cách lúc trước, đại bộ phận những bức tranh có lồng kính treo trên tường không có bị đổi, thoạt nhìn có phần cổ xưa. Sân khấu là nơi biến hóa lớn nhất, được cải tạo lại, chia làm mấy tầng, có vẻ càng thêm hoa lệ.
Ba tiếng tiếng chuông qua đi, màn kịch chính thức bắt đầu, ngọn đèn trên sân khấu sáng lên, hơn mười thiếu nữ vũ giả uyển mị bước lên, biểu diễn trước mặt đám khán giả. Hơn mười thiếu nữ này phải nói là toàn thân đều mặc quần áo chuyên dụng để biểu diễn, thế nhưng cơ hồ toàn bộ vải vóc đều trong suốt khiến thân thể thoạt nhìn đều lộ ra hết, cũng không khác gì không mặc đồ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Dưới đài tiếng vỗ tay lập tức nổ ra như sấm, tiếng thán phục nổi lên bốn phía, thế nhưng hiển nhiên không phải vì tán thưởng kỹ thuật nhảy của các thiếu nữ, mà là cảm thán tạo hóa thần kỳ, thân thể đẹp đẽ, bộ phận bên trong lớp quần áo mỏng dưới ánh đèn càng nổi bật nét phong tao của cơ thể, bởi vì các thiếu nữ hiện tại chỉ khoe ra thân thể, vẫn chưa chính thức khiêu vũ.
Theo tiếng nhạc vang lên, một đôi nam nữ chủ trì đoan trang, diễm lệ bước tới trước sân khấu tuyên bố bắt đầu. Các thiếu nữ bắt đầu nhảy múa, có thể nhìn ra được trong vũ điệu của các nàng mang đậm phong cách múa ba-lê cổ điển, tiếp nhận quá trình huấn luyện vũ đạo rất nghiêm khắc. Ngọn đèn càng không ngừng biến ảo, trên sân khấu không ngừng mà xoay tròn, tiếng nhạc khúc khi chậm khi trì hoãn, khi mãnh liệt dâng cao, như giọt nước nhỏ xuống dòng suối, giống như tri âm tri kỷ lại như thác nước đổ xuống, như vạn mã tung vó.
Tận lực bồi tiếp, khiến một đám khán giả hoa hết cả mắt, có múa theo kiểu, Ả rập, Châu Âu, Nhật Bản thì có Anh Hoa vũ, thậm chí còn có ca khúc Hoa Nhài cùng với vũ đạo Trung Quốc. Dưới tài nghệ tinh xảo của các thiếu nữ, sân khấu tạo hình một cách hoa lệ, âm nhạc mỹ diệu, nội dung tiết mục bố trí tỉ mỉ, làm cho người xem cảm thấy rất mãn nguyện.
Ngoại trừ vũ đạo còn có tạp kỹ, kịch câm... Không có chút nào thô tục, không chút nào làm ra vẻ kéo dài thời gian. Trong lúc người chủ trì còn mời vài vị khán giả ở dưới đài lên cùng nhảy với các thiếu nữ nữa.
Thạch Thiên nghe thấy thanh âm của người lên đài đúng là tiếng Nhật, nhất thời cao hứng, hắn dùng chân khí xoắn ốc mới lĩnh ngộ được thỉnh thoảng lại điểm ra vài cái khiến người Nhật Bản kia ngã xõng soài bảy tám lần, vẻ mặt người này đều là hoảng hốt cùng mờ mịt, khiến bên dưới khán đài không ngừng vang lên tiếng cười, khán giả bên dưới một bên lắc đầu, một bên cảm thán, may mà mọi người đều biết người Nhật Bản chân ngắn, không thích hợp với khiêu vũ, cho nên đối với chuyện này có thể giải thích được.
Người chủ trì sau một lúc ngạc nhiên, sau lại tán dương khích lệ người Nhật này, trong giọng nói của hắn còn ẩn chứa ý cười. Hắn còn phải cảm ơn người Nhật đã khiến không khí trên kịch trường thêm sống động. Làm hại người xem Nhật Bản này lâm vào trạng thái dở khóc dở cười, thật vất vả biểu diễn mới chấm dứt, sau khi người này đi xuống chỗ ngồi còn bị ngã thêm hai lần nữa.
Toàn trường lúc này trở nên yên tĩnh lại, một màn biểu diễn thời trang cùng ca múa bắt đầu. Trong tràng cảnh thiên biến vạn hóa, xanh vàng rực rỡ, nữ diễn viên lõa lồ, trên thân chỉ mặc một bộ ao khoác bằng lông thú, toàn thân trắng toát như bạch ngọc. Mỉm cười tự nhiên, toàn bộ sự chú ý đều tập trung vào bước nhảy tinh xảo mà mỹ lệ, nguyên thủy mà cao nhã, không hề làm ra vẻ xấu hổ. Dáng người nàng này đúng là phù hợp với định luật Venus về thân thể, dưới ánh đèn đủ màu chiếu xuống, làn da tựa hồ như toát ra một tầng sương mỏng, sinh ra ma lực huyền ảo khó lường.
Mặc dù là trần truồng biểu diễn, các thiếu nữ so với trăm năm trước hình thức cũng vẫn có điểm tương tự, thế nhưng lại không khiến Thạch Thiên có cảm giác lửa dục như một trăm năm trước, chỉ còn lại lòng hưởng thụ nghệ thuật mà thôi, suốt quá trình biểu diễn đều rất trôi chảy. Ngay cả Thạch Thiên là một người không có tế bào nghệ thuật cũng không khỏi hô to quá đã, cảm giác như lần này đi xem cũng không tệ.
Trong lúc bất tri bất giác, gần hai giờ biểu diễn đã chấm dứt, Thạch Thiên đem chai Champagne dốc cạn, chuẩn bị rời đi. Đột nhiên lại cảm giác có mười mấy người đang lén lén lút lút ở bên ngoài rạp. Tiếp đó lại nghe có người phát ra mệnh lệnh, "Rầm" một tiếng, cánh cửa bị phá, có người hô lớn: "Cảnh sát đây, tất cả nằm xuống, không được nhúc nhích." Thanh âm đều vang vọng tới từng lô ghế.
Thạch Thiên nghĩ thầm, thì ra là cảnh sát bắt người. Hắn bây giờ còn đang đắm chìm đắm trong tâm tình phức tạp ở Khu đèn đỏ, không có hứng thú xem náo nhiệt, liền đứng lên xoay người hướng ra ngoài.
Lúc này cách vách ghế lô vang lên tiếng của một cái bàn gãy cùng với thanh âm đánh người, một nam nhân tuổi chừng hơn 40, dáng người bưu hãn nhảy ra khỏi lan can lô ghế, bắn vào trong lô ghế nơi Thạch Thiên đang đứng, thân thủ người này rất nhanh.
Tiếng súng, tiếng đánh người ở cách vách đình chỉ, không biết người nào trong trong rạp hét lên chói tai, hiển nhiên là còn có người cũng đồng thời nhảy ra một lô ghế khác.
Trung niên chạy tới lô ghế của Thạch Thiên móc súng ra, chỉ vào đầu của Thạch Thiên, nói: "Đừng loạn động, ngoan ngoãn phối hợp, tao sẽ không giết mày." Là một giọng nói Anh ngữ.
Thạch Thiên cười, cũng dùng tiếng Anh hỏi: "Ngươi muốn lão tử phối hợp với ngươi như thế nào đây?"
Trung niên nam tử kia rõ ràng là ngẩn ra, còn chưa kịp phản ứng, cửa ghế lô cũng bị phá khai, bốn cảnh sát xông vào, trong đó có ba người mặc đồng phục, người còn lại mặc quần áo thường, đồng thời giơ súng lên nhắm vào người Thạch Thiên cùng trung niên nam tử kia.
Trung niên nam tử vội vàng trốn về sau lưng Thạch Thiên, dùng súng dí lên huyệt Thái Dương của Thạch Thiên, hô: "Đừng tới đây, đều buông súng cho tao, nếu không tao sẽ bắn chết hắn." Lần này lại dùng tiếng Pháp rất thuần thục.
Ba gã cảnh sát mặc đồng phục cùng canh giữ ở ngoài cửa vẫn đang giơ súng lên, chỉ có tên mặc quần áo thường là buồng súng, sau đó bước lên hai bước, trầm giọng nói: "Anh Jim, thủ hạ của anh đã bị bắt rồi, hơn nữa đều còn sống, bọn họ rất nhanh sẽ khai ra sự thật về tội trạng của anh, cho dù hôm nay anh có chạy thoát, sau này cũng chỉ có thể trốn đông trốn tây mà thôi. Tốt nhất là anh buông vị tiên sinh này ra, tôi sẽ hướng tới quan toà nói giúp cho, vạn nhất mà súng cướp cò, tội của anh sẽ nặng thêm một phần đó."
Trung niên nam tử kia khuôn mặt dữ tợn, cười rộ lên, chẳng những không có buông súng, trong tay lại xuất hiện thêm một trái lựu đạn, sau đó rút chốt ra, giơ ra ngoài lan can, cười nói: "Tao và mày không phải là lần đầu tiên đụng độ, nên biết là tao không ngại có thêm một cái tội nữa đâu."