Thạch Thiên nhắm mắt nằm ngủ trên giường, nên nói giống như là đang ngủ, thật ra là một loại phong bế chính mình, lúc trước khi hắn ngủ mặc dù đại não đang nghỉ ngơi, nhưng cảm giác vẫn có thể rõ ràng cảm giác được mọi hoạt động và âm thanh trong xung quanh gần trăm thước, bản thân hắn cũng không rõ ràng đây có phải là ngủ hay không nữa. Trạng thái quá mẫn cảm này từng khiến Thạch Thiên rất buồn rầu, vì thể từ rất sớm, Thạch Thiên đã tự sáng tạo một biện pháp tự phong bế bản thân, có thể đem âm thanh và hoạt động ở xung quanh bên ngoài chừng mười thước của hắn ngăn cách ở ngoài cảm quan, không ảnh hưởng hắn nghỉ ngơi. Nhưng vẫn không thể hoàn toàn phong bế, chỉ là làm thấp độ linh cảm của cảm quan, biến thành giống như một người bình thường vậy.
Mục đích chủ yếu nhất của Thạch Thiên bắt đầu làm như thế là bởi vì đại bộ phận thời gian bên cạnh của hắn đều là nữ nhân, với lại không chỉ một người, lúc nữ nhân cùng một chỗ với nữ nhân, dài dòng lên là không bao giờ xong, thông thường nam nhân bình thường đều chịu không nổi, càng đừng nói tính cách như của Thạch Thiên, quả thật lúc chịu không nổi, hắn liền điểm đi huyệt câm của các nàng, nhưng tác dụng không lớn, sau khi giải huyệt càng thêm dài dòng, tự sáng tạo công pháp tự phong bế bản thân như thế là bị ép buộc. Không bao lâu, đó biến thành một loại thói quen, thường ngày mặc kệ có phải đang ngủ, hắn cũng đem cảm quan phong bế đến trạng thái người bình thường, đối với chuyện riêng của người khác hắn không có hứng thú biết đến.
Cửa của phòng ngủ bị mở ra, Kim Hinh đang cầm một đĩa thực vật chạy đến trước giường, đẩy Thạch Thiên nói: "Tiều bảo bối, ngủ chưa?"
Thạch Thiên mở to mắt nói: "Ngủ cũng bị cô đẩy tỉnh".
Kinh Hinh sẵng giọng nói: "Tôi sợ cậu đói, đem thức ăn lên cho cậu, đúng là không có lương tâm mà" Đem cái đĩa để trên ngăn tủ trên đầu giường, bò lên giường, nằm ở một bên Thạch Thiên mà ôm lấy hắn, một đôi vú mềm mại mà không mất đi tính co dãn dán chặt trên lưng của hắn, rồi mới nói tiếp: "Cậu đúng là thật xấu, hại đến tôi tới bây giờ mới được ăn một chút đồ, cậu tự mình ăn no trước, nếu làm cho tôi đói đến bệnh, cậu cần phải phụ trách".
Thạch Thiên xoay người qua, ôm ngược lại Kinh Hinh, cười nói: "Không đúng sao, hình như là cô kéo tôi lên đây, tôi lại không biết cô chưa ăn cái gì".
Mặt Kinh Hinh hơi đỏ, cắn răng nói: "Tôi… tôi làm sao biết cậu lại… lợi hại như thế chứ… Dẫu sao cũng cần cậu phụ trách".
Thạch Thiên cũng biết được là không có đạo lý gì để nói với nữ nhân, rõ ràng không nói chuyện nữa, nghĩ thầm lão tử xem cô ăn không tiêu mới kết thúc sớm, nếu không khiến ngươi điểm tâm ngày mai cũng ăn không vào. Nhưng năng lực phục hồi của Kinh Hinh cũng khiến Thạch Thiên có chút bất ngờ, không ngờ chưa được bao lâu thì có thể tự mình xuống lầu đi kiếm ăn.
Tiếng Kim Hinh thỏ thẻ nói: "Cậu hình như rất có kinh nghiệm, đúng là nhìn không ra, đã có bạn gái chưa?"
Thạch Thiên lắc đầu nói: "Không có".
Kinh Hinh nói: "Tôi không tin đấy".
Thạch Thiên nói: "Cô thích tin hay không tùy, lão tử cần gì lừa cô".
Kim Hinh hỏi: "Vậy nhất định cậu có qua không ít nữ nhân?"
Thạch Thiên cũng không che dấu, gật đầu nói: "Ừ, không ít".
Kim Hinh tò mò hỏi: "Bao nhiêu?"
Thạch Thiên nói: "Không có đếm qua, chừng mấy vạn…"
Kim Hinh phì cười nói: "Phì… cậu có thổi phồng không đó… không nói thì thôi".
Thạch Thiên cũng không định sẽ có người sẽ tin, nghĩ đến những cô gái đã từng có tình duyên với mình, ngoài một đời, tất cả đều biến thành một đống xương trắng, trong lòng không biết là tư vị gì, không khỏi thở dài một tiếng, chuyển đề tài ra nói: "Tôi vẫn chưa biết cô tên gì, có thể nói cho tôi biết chứ?"
Danh tiếng của Kim Hinh ở trong và ngoài nước cũng cực cao, cơ bản tất cả người Hoa đều biết nàng, đã rất lâu không có ai ở trước mặt hỏi nàng tên gì, vẫn có chút không quen, nhưng nghĩ đến Thạch Thiên là ở Phi Châu trở về, lại cũng thấy bình thường, ngược lại cảm giác có chút mới lạ, cười nói: "Tỷ tỷ tên là Kim Hinh, sau này cậu gọi tôi là chị Hinh".
Thạh Thiên làm sao chịu gọi người ta là chị, quả quyết cự tuyệt nói: "Không gọi, gọi cô là em Hinh thì đúng hơn, cô cũng không được gọi tôi là tiểu bảo bối, sau này gọi tôi… gọi tôi là anh Thiên đi".
Kim Hinh cười lớn nói: "Miệng cậu cũng thực ngọt, đúng là biết lừa người, tôi trẻ vậy sao, nếu chúng ta ở trước mặt người khác xưng hô như thế, còn không khiến người cười chết, ha ha ha ha…"
Thạch Thiên nghĩ thầm, lão tử không có rảnh dụ dỗ người, không bảo cô gọi là "Tổ tiên" đã rất khách sáo rồi, nhưng hắn cũng biết hiện giờ bản thân ở trong mắt người khác chỉ là một "tiểu quỷ" mười sáu tuổi, xưng hô như thế với nàng quả thật rất lạ, nhưng tiếng "chị" này cho dù thế nào cũng gọi không ra, chỉ có thể nói: "Gọi tên vậy, dẫu sao tôi không làm em, cái này… cái này là phong tục của quê tôi".
Kim Hinh tưởng rằng đây đại khái là phong tục mang tính chất chủ nghĩa nam nhân cực độ của Phi Châu, cũng không trách móc, mắt lộ vẻ mê ly cắn lấy lỗ tai của Thạch Thiên, nhẹ giọng nói: "Vậy lúc không có người tôi gọi cậu là anh Thiên… hài lòng chưa! Sau này tôi có thể thường xuyên ở cùng nhau với cậu chứ? Cậu yên tâm, chờ cậu có bạn gái, thì tôi tự động biến mất, sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống của cậu".
Thạch Thiên nói: "Chẳng lẽ bản thân cô không tìm người gả sao?"
Kim Hinh buồn bã lắc đầu nói: "Tôi chưa tìm được người thật lòng thích tôi, dù sao cũng không cần người khác nuôi sống, cũng không muốn lập gia đình làm bà nội trợ…"
Thạch Thiên không khỏi có chút mừng rỡ, Kim Hinh không chỉ trưởng thành lẳng lơ, mà lại trời sinh quyến rũ, lực hấp dẫn rất là lớn đối với hắn, hắn cũng muốn giữ lại mối quan hệ này chỉ là sợ sẽ không thoát được thân, không nghĩ tới nàng lại có "chí nguyện hùng vĩ" không gả cho người khác, đây đúng là "cực phẩm" khó được, mặc dù độ tin tưởng bảo đảm của nữ nhân không cao, nhưng vẫn tốt hơn rất nhiều so với không có loại bảo đảm này, trong lòng thoải mái nhiều, đem nàng ôm chặt vào trong lòng, lại đảo thân đem nàng áp tới dưới thân, cúi đầu hôn trên môi đỏ như hoa của nàng. Đây coi như là cho Kim Hinh một đáp án hài lòng, Kim Hinh tức thời xúc động đem lòng ái mộ, phản ứng vui mừng, thân thể động lòng người lại bắt đầu thiêu cháy lên.
Thạch Thiên một cái đem cái váy ngắn siêu mỏng như tơ tằm xé tung, bên trong cái gì cũng không mặc, tay không có dừng lại, vuốt ve từng tấc toàn thân của nàng, mãnh liệt kích thích khiến Kim Hinh nhịn không được rên rỉ lên, lúc vuốt đến chỗ bí mật phía dưới, chỗ đó sớm đã tràn trề, Thạch Thiên cũng không do dự nữa, động thân đi vào cơ thể của nàng, chỉ chốc lát, trong phòng lại tràn ngập tiếng rên rỉ hưng phấn của Kim Hinh, lần này Thạch Thiên dịu dàng rất nhiều, nhưng lại càng lâu hơn…