Triệu Gia Minh cùng Trương Đức Hải tự mình chạy đến khoa giám định một lần nữa xác định lại kết quả, sau đó hai người mới tin tưởng điều đó là sự thực, nhưng kết quả giám định này thật khó khiến người ta tin tưởng được, vì vậy mà mấy tay giám định không khỏi trợn mắt há mồm.
Sau khi trở lại phòng làm việc, Triệu Gia Minh tức giận vỗ bàn nói: "Điều này sao có thể chứ, Cương Điền Thái Lang chẳng lẽ là tự sát sao, hắn chạy trốn rất nhanh, như vậy tại sao có thể dùng súng trường hướng tới gáy của mình mà nổ súng? Thật không biết bọn họ giám định thế nào nữa!"
Trương Đức Hải trầm giọng nói: "Kết quả giám định hẳn là sẽ không sai, tôi cũng vừa nhìn đầu đạn, xác thực là cùng một loại với vỏ đạn trên hiện trường, án theo kỹ thuật giám định bây giờ, sai sót khi giám định có xác suất rất nhỏ". Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Triệu Gia Minh thở dài nói: "Tôi cũng biết vậy, thế nhưng kết quả này thật khó tin, Cương Điền Thái Lang xác thực là chết do súng bắn, mà hộp đạn cũng chỉ thiếu một viên, súng lại chỉ có dấu vân tay của hắn, từ vết xước của vỏ đạn mà xem, đúng là từ khẩu súng kia bắn ra, từ đó chỉ có thể kết luận là Cương Điền Thái Lang tự sát. Thế nhưng vết thương ở phía sau não, vỏ đạn lại cách thi thể hơn mười thước, vừa trùng khớp với thời gian chạy trốn khi Cương Điền Thái Lang trúng đạn, điểm này lại chứng minh hắn không có khẳ năng tự sát... Tôi sắp điên lên rồi..."
Trương Đức Hải khuyên: "Không nên gấp, chúng ta cứ chậm rãi để ý lại từng manh mối, trước tiên nên làm một vài giả thiết, sau đó từ từ loại dần xem sao, cuối cùng có lẽ sẽ có manh mối. Chúng ta trước tiên giả thiết đúng là hung thủ dùng khẩu súng kia của Cương Điền Thái Lang, sau khi dùng xong liền cẩn thận đem khẩu súng đặt vào tay hắn".
Triệu Gia Minh nói: "Nhưng khẩu súng kia chỉ thiếu một viên đạn, hơn nữa là lại do Cương Điền Thái Lang bắn ra, nếu như thành lập giả thiết này, đó chính là nói hung thủ chờ sau khi Cương Điền Thái Lang nổ súng rồi mới đoạt súng của hắn, rồi bắn chết hắn, sau đó lại giả để lại một viên đạn, cuối cùng là nhét khẩu súng vào trong tay Cương Điền Thái Lang..."
Trương Đức Hải nói: "Ừm. Trên mái nhà không có vết chân người nào khác nữa, vậy không thể có người làm việc này".
Triệu Gia Minh cười khổ nói: "Trừ phi người này có công phu đạp tuyết vô ngân (dẫm lên tuyết không để lại dấu chân) như trong truyền thuyết, bất quá cho dù có loại công phu này, giả thiết kia cũng không có khả năng, súng trường kia đúng là đặt ở dưới thân Cương Điền Thái Lang, thi thể cũng không có vết tích xê dịch, cho nên khẩu súng trường này không có rời khỏi thân thể Cương Điền Thái Lang… ít nhất… Khi Cương Điền Thái Lang ngã xuống, súng đã có ở trên người hắn rồi".
Trương Đức Hải cũng cười khổ nói: "Như thế xem ra... Nguyên nhân cái chết của Cương Điền Thái Lang không cần lập giả thiết khác rồi, chỉ cần là đạn trong súng hắn, mà khẩu súng lại chưa rời khỏi người hắn vậy chỉ có nguyên nhân tự sát mà thôi, tuy rằng tự bắn lên gáy của mình rất khó, thế nhưng cũng không đến mức là thể không làm được... Đúng không..." Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, thế nhưng chính hắn cũng hiểu chuyện như vậy quá hoang đường rồi, Cương Điền Thái Lang hoàn toàn không có lý do để tự sát, hơn nữa là lại đang trong thời gian ám sát, từ hiện trường mà xem hắn còn đang chạy trốn nữa.
Triệu Gia Minh nói: "Chẳng lẽ là súng cướp cò, trong lúc hắn đang chạy trốn, súng đặt ở sau lưng bỗng cướp cò? Cũng không đúng, súng rõ ràng là đặt tại trước người hắn..."
Cửa phòng bị đẩy ra, một người thuộc khoa giám định đi đến nói: "Triệu sĩ quan, mới vừa rồi còn có một việc chưa nói cho anh biết, tôi nghĩ là rất quan trọng".
Triệu Gia Minh cho rằng kết quả giám định có thay đổi nên vội nói: "Mau nói đi".
Chuyên gia này nói: "Loại súng trường chặn đánh này uy lực của viên đạn rất lớn, nếu như ở khoảng cách gần mà bắn ra, nhất định là bắn xuyên qua đầu của một người".
Triệu Gia Minh trừng con mắt hỏi: "Vậy án theo tình huống hiện tại, vậy là viên đạn này được bắn ở cự ly xa sao?"
Chuyên gia gật đầu nói: "Đúng vậy, trừ phi là ở khoảng các ba trăm thước, đầu đạn mới có thể lưu lại trong não của hắn như thế".
Trương Đức Hải nhịn không được nói: "Thế nhưng cậu cũng xem qua tư liệu ở hiện trường rồi, án theo kết quả giám định của các cậu, đúng là viên đạn từ khẩu súng trường trên tay hắn bắn ra..."
Chuyên gia này nói: "Tôi cũng hiểu được tâm trạng mấy anh bây giờ, tôi cũng rất nghi hoặc, bất quá kết quả giám định không sai được, các anh hẳn cũng là người tin tưởng vào khoa học. Thôi, tôi xin phép đi trước, có phát hiện gì mới tôi sẽ lập tức báo cho các anh, hẹn gặp lại" Nói xong hắn cũng xụ mặt đi ra ngoài, rõ ràng cho thấy hắn hơi bất mãn với việc hai người hoài nghi vào kết quả giám định.
Hai người cùng nhìn ra cửa, ngây ngốc một hồi, Triệu Gia Minh bỗng nhiên cười ha ha nói: "Nói như vậy... Cương Điền Thái Lang đặt khẩu súng ở khoảng cách hơn ba trăm thước tự bắn chính mình, sau đó lại chạy tới nhặt khẩu súng quay lại mái xưởng cuối cùng mới chết... Đây là chuyện quái quỷ gì vậy..."
Trương Đức Hải gãi gãi đầu, cũng cười nói: "Tôi hiện tại hối hận tại sao mình lại xin cấp trên tới hỗ trợ cậu rồi, thực sự là quá kì quái".
***
Thạch Thiên không có sách giáo khoa, đương nhiên là hắn sẽ không tới thùng rác lượm lại rồi, vì vậy mà hắn chạy đi tìm Tiêu Vi.
Tiêu Vi thấy Thạch Thiên, vội vàng chạy tới trước mắt hắn hỏi: "Miệng vết thương của anh hiện tại như thế nào rồi, hay là nghe lời khuyên của em đi, anh đến bệnh viện kiểm tra một chút xem sao, vạn nhất bị nhiễm trùng thì phiền phức to rồi".
Thạch Thiên cười mỉm mở lòng bàn tay ra để cho Tiêu Vi nhìn vết thương trên đó một chút, nói: "Cô xem, ổn rồi mà".
Tiêu Vi nhìn miệng vết thương trên lòng bàn tay Thạch Thiên đã biến mất, chỉ còn một điểm màu trắng hồng nhỏ, lúc này mới yên lòng, nàng ôm lấy thắt lưng của Thạch Thiên, ngả đầu lên vai hắn ôn nhu nói: "Hôm nay sao anh lại tốt vậy, lại đến chỗ này tìm em, có đúng hay không trong lòng đang nhớ đến em!"
Thạch Thiên cũng không ngại ngần phong tình nói: "Mỗi ngày đều có thể nhìn thấy nhau, có cái gì mà nhớ chứ, tôi có việc nên mới đến đây tìm cô thôi".
Tiêu Vi tức giận đến nỗi hung hăng cắn lên cổ hắn một ngụm, sẵng giọng nói: "Chuyện gì?"
Thạch Thiên nói: "Sách vở của lão tử bị mấy tên trộm vặt vô liêm sỉ lấy mất rồi, cô có thể giúp ta kiếm một bộ không?"
Tiêu Vi giật mình nói: "Thế nào mà lại bị trộm mất thế... Được rồi, cậu ở chỗ này đợi tôi, bây giờ tôi sẽ giúp cậu".
Thạch Thiên nói: "Mất bao nhiêu tiền vậy, trên người tôi chỉ mang theo một ít tiền mặt thôi, một hồi nữa sẽ trả cô".
Tiêu Vi u oán liếc mắt nhìn Thạch Thiên, nói: "Còn nói lời khách khí như vậy, tôi giúp cậu thanh toán là được rồi, chờ tôi một chút nhé" Nàng hôn nhẹ lên môi Thạch Thiên một cái mới xoay người rời đi.
Thạch Thiên nghĩ thầm Tiêu Vi đối với mình thật tốt, vài ngày mình mới tới tìm nàng vậy mà nàng cũng không có tới quấn quít lấy mình, càng không yêu cầu một câu hứa hẹn từ miệng mình, thế mà bản thân lại cứ luôn chiếm tiện nghi của nàng, thật là không được tốt lắm, vì vậy hắn đi tới trước bàn làm việc của Tiêu Vi, cầm lấy điện thoại gọi tới Pirnie phụ trách quỹ TS.