Thạch Thiên trở lại lớp học Vương Húc đã chạy đến tìm hắn, nói cho hắn biết trận bóng đã bị hủy bỏ rồi, trường của đối phương đột nhiên nói có hoạt động khác, không thể tham gia thi đấu rồi. Nhưng thật ra trận bóng xế chiều ngày hôm qua, khán giả đã sớm đoán được đội bóng nào thắng rồi, đối với cách chơi bóng dã man như của Thạch Thiên đã hù dọa bọn họ sợ khiếp vía rồi, đâu còn dám cùng mình tham gia thi đấu nữa chứ.
Điều này đối với Thạch Thiên mà nói đúng là cầu còn không được, dù là trận bóng không bị hủy, hắn cũng không muốn tham gia, hắn quay sang gật đầu với Vương Húc biểu thị là mình đã biết, sau đó đi tới chỗ ngồi của mình, hắn vừa đi qua chiếc bàn của Hạng Kiều đang ngồi, nàng bỗng nhiên giơ tay chộp lấy góc áo của hắn, Thạch Thiên sao có thể để nàng bắt được chứ, hắn chợt lóe lên tránh thoát bàn tay của nàng. Hạng Kiều hổn hển giậm chân tức giận, đứng dậy đuổi tới bàn của hắn, Lý Hiểu Lệ cùng Quách Thiến Vi hai người cũng theo tới, Hạng Kiều trừng mắt chất vấn: "Thạch Thiên! Ngày hôm qua anh đã chạy đi đâu?"
Thạch Thiên trợn mắt nói: "Lão tử ở đâu, các cô quản được sao?"
Hạng Kiều nổi giận mắng: "Anh... Anh là đồ vô lương tâm, chúng em tại sân vận động đợi anh hơn một giờ, anh có biết hay không!!!"
Thạch Thiên kỳ quái nói: "Lão tử làm sao biết mấy người các cô đợi ở sân vận động chứ..."
Hạng Kiều dừng lại suy nghĩ một chút, Thạch Thiên quả thực chưa có nói các nàng ở đó chờ hắn, thế nhưng hắn cũng không nói một tiếng, lại đột nhiên biến mất, vì vậy nàng tức giận mắng: "Bọn em đối tốt với anh như vậy, thế mà anh còn nói những lời đó".
Thạch Thiên khó hiểu nói: "Các cô đem sách vở của lão tử đều vứt đi, vậy cũng là đối tốt sao?"
Hạng Kiều Quách Thiến Vi cùng Lý Hiểu Lệ biết có người tố giác, ba ánh mắt tàn bạo đều nhìn chằm chằm Lao Thư bên cạnh, Lao Thư vừa nhìn liền biết hỏng bét rồi, hắn đang định đứng dậy chuồn đi, nháy mắt ba bàn chân đã đá trên người hắn, cả người Lao Thư lẫn ghế bị đá đổ xuống đất, may mà hôm nay ba nữ không có đi giày cao gót, cho nên hắn cũng không bị thương, hắn vội vàng nhảy sang bàn bên kia chạy trốn.
Ba nữ cũng không đuổi theo, Hạng Kiều đỏ mặt trả lời Thạch Thiên, nói: "Bọn em đều đáp ứng làm bạn gái của anh rồi, chuyện như vậy không tính nữa, có được không?"
Thạch Thiên giật mình vội la lên: "Ta van cô, cái gì gọi là các cô đã đáp ứng làm... làm bạn gái của tôi chứ, cho đến bây giờ tôi cũng chưa bao giờ đề cập qua chuyện này, nếu các ngươi muốn tốt cho tôi, thì đừng đến làm phiền tôi nữa".
Hạng Kiều ba nữ ngẩn ra, cùng kêu lên: "Anh không muốn bọn em làm bạn gái sao?"
Thạch Thiên lắc đầu như lắc trống, mười phần khẳng định đáp lại: "Nói lời vô ích, các cô đáng ghét như vậy, lão tử sao có thể để các cô làm bạn gái ta được chứ, đừng mơ mộng nữa!"
Hạng Kiều ba nữ nhất thời ngây dại, các nàng không nghĩ tới chính mình chủ động đưa tới tận cửa lại có người cự tuyệt, nhất thời cả ba đều xấu hổ không biết nói gì, chỉ muốn đi tới một ngụm cắn chết cái tên ghê tởm kia đi. Cuối cùng Quách Thiến Vi nhỏ giọng hỏi: "Bọn em sau này không làm phiền anh nữa, như vậy có thể làm bạn gái của anh được không?"
Thạch Thiên nói: "Các cô vĩnh viễn không cùng ta nói chuyện, khi gặp ta phải tự động biến mất, như vậy ta còn có thể nghĩ lại."
Quách Thiến Vi mừng rỡ đáp lời: "A! Biết rồi!"
Thạch Thiên phất tay nói: "Vậy còn đứng ở chỗ này làm gì, nhanh chóng biến đi."
Quách Thiến Vi gật đầu nói: "Ừm!" Liền muốn xoay người quay trở về chỗ ngồi, lại bị Hạng Kiều giữ lại, rồi đập một cái lên tay nàng, mắng: "Cậu sao ngu vậy, tiểu tử này chỉ đùa giỡn với cậu thôi, có người bạn gái nào mà vừa gặp bạn trai của mình liền biến mất giống như chuột thấy mèo chưa!"
Nghe Hạng Kiều nói như vậy Quách Thiến Vi cũng hiểu ra, nếu như vĩnh viễn không gây bất hòa với hắn, nhìn thấy hắn là lập tức tránh mặt, vậy sao có thể nói lời yêu thương đây, nhất thời trong lòng nàng sinh ra cảm giác oán độc, nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn Thạch Thiên.
Hạng Kiều cùng hắn đánh nhau khiến cái mông bị sưng lên vài ngày, nhưng vẫn muốn làm bạn gái của hắn, thế nhưng lại bị cự tuyệt, từ nhỏ đến giờ nàng chưa bao giờ chịu ủy khuất như thế, nàng thầm nghĩ: "Bản tiểu thư sẽ không cho ngươi được như ý đâu, cùng ngươi đấu đến chết mới thôi!"
Nàng cũng không cần mặt mũi nữa rồi, liền cắn răng đi tới bên cạnh Thạch Thiên mà nói: "Anh không đáp ứng cũng không được, dù sao em cũng đã chấm anh rồi".
Thạch Thiên buồn bực nói: "Dựa vào cái gì chứ, lão tử cũng không có nợ tiền của cô mà".
Hạng Kiều cũng không quản bất cứ giá nào nữa, mặt cười ửng đỏ nói: "Anh... anh đã sờ qua em rồi, đương nhiên là phải chịu trách nhiệm chứ!" Nguồn truyện:
Thạch Thiên thất kinh nói: "Lão tử sờ cô lúc nào, cô không nên hãm hại người tốt..."
Hạng Kiều trách mắng: "Phì! Anh mà là người tốt cái nỗi gì, sờ đến nỗi cái mông của em cũng bị sưng lên, mọi người ở trong trường đều thấy cả, bọn họ có thể làm chứng cho em, anh chẳng lẽ vẫn còn chưa chịu thừa nhận?"
Lý Hiểu Lệ cùng Quách Thiến Vi không nghĩ ra Hạng Kiều còn có một chiêu này, rất bội phục nàng, hai người đều tiến lên phía trước nói: "Đúng vậy! Bọn em đều nhìn thấy rõ, có thể làm chứng cho bạn ấy".
Thạch Thiên tức giận đến nỗi hoả tinh bay đầy trước mặt, cả giận nói: "Lão tử đó là đánh cô chứ đâu phải là sờ!"
Hạng Kiều phản bác: "Đánh là yêu, anh sờ em cũng như là đã hôn em, dù sao cũng đều như nhau cả thôi".
Hai mắt Thạch Thiên bỗng tối sầm, thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh, nói: "Lão tử đường đường là nam tử hán đại trượng phu, thế nào lại đi hôn... hôn cái mông của cô..."
Hạng Kiều hừ lạnh nói: "Không phải hôn mà là sờ, dù sao anh cũng phải thừa nhận chuyện này, ngày đó trong quán rượu anh còn ôm em nữa, chiếm bao nhiêu tiện nghi rồi, bây giờ còn muốn nói nữa".
Lý Hiểu Lệ cùng Quách Thiến Vi vội chêm vào: "Đúng thế! Anh nếu như là nam tử hán, dám làm dám chịu, không thể chối cãi, không thể phủ nhận như thế được!"
Thạch Thiên quay sang phía Lý Hiểu Lệ cùng Quách Thiến Vi cả giận nói: "Các cô rống cái gì mà rống, chuyện này liên quan gì đến các cô".
Lý Hiểu Lệ nói: "Đương nhiên chuyện này có liên quan đến bọn em rồi, bọn em cũng đều là bạn gái của anh, chuyện của anh chính là chuyện của bọn em" Quách Thiến Vi ở một bên gật đầu, biểu thị vẻ đồng ý với quan điểm của Lý Hiểu Lệ.
Thạch Thiên buồn bực nói: "Dù sao lão tử cũng chưa có sờ qua các ngươi mà?"
Lý Hiểu Lệ cùng Quách Thiến Vi cũng bất chấp tất cả, cùng kêu lên: "Hiện tại chính là anh đang sờ bọn em đó!"
Vừa nói xong, bóng người đã lóe lên, Thạch Thiên cũng không kịp thấy hai người nữa...