Khi Thạch Thiên đi tới cửa, Tát Cát vẫn liên tục dùng truyền âm nhập mật nói rằng: "Chủ nhân xin đi theo ta." Gã đi trước dẫn đường, tiến tới một gian phòng, trong phòng còn có một người trung niên ước chừng hơn bốn mười tuổi, Thạch Thiên cũng đã gặp hắn ở pháo đài, tên hắn là Sắt Lôi Á, là một tổng giám đốc quỹ TS khu vực Đông Nam Á, Thạch Thiên buồn bực nói: "Hai người tiểu tử các ngươi sao lại đều ở đây, có phải vì theo dõi lão tử mà tới không?"
Tát Cát và Sắt Lôi Á hai người kinh hoảng nói: "Tuyệt đối không phải..."
Sắt Lôi Á nói: "Chủ nhân, Bì Nhĩ Ni lúc đi đã phân phó chúng tôi, không có việc gì thì tốt nhất không nên quấy rầy ngài, chúng ta làm sao dám theo dõi ngài chứ."
Thạch Thiên tiến tới ghế sô pha ngồi xuống, hỏi: "Các ngươi cũng không phải rỗi rãi mà tới nơi này ăn cơm chứ?"
Tát Cát thấp thỏm bất an hồi đáp: "Chúng tôi cũng đôi khi đến chỗ này dùng cơm, bất quá hôm nay không phải là như vậy, nghe nói chủ nhân tới đây cho nên chúng ta mới cố ý đến."
Thạch Thiên ngạc nhiên nói: "Là ai nói cho các ngươi biết ta ở chỗ này?"
Tát Cát nói: "Chủ nhân, ngài đại khái là không biết, gian tửu điếm này cũng là của Thiên Thạch đồng minh khống chế, không riêng gì tửu điếm này, hiện nay cũng có rất nhiều siêu đại hình khách sạn cùng sòng bạc trên khắp thế giới đều có cổ phần của Thiên Thạch đồng minh, bởi vì ngày hôm nay phải bán đâu giá hai kiện bảo vật của ngài cho nên ta mới phái một tên thủ hạ tới, hắn vừa vặn đã từng đi tới sân bay tiếp đón chủ nhân, cho nên mới nhận được ngài, vì vậy chúng ta mới biết."
Hắn ngược lại không có nói khoác, sòng bạc, hộp đêm thông thường đều có quan hệ với Thiên Thạch đồng minh, đều nguyện ý mời Thiên Thạch đồng minh tham gia mua cổ phần, thậm chí còn tặng luôn cổ phần của công ty bọn họ, Thạch Thiên cũng từng nghe Bố Lôi Đức nói về vấn đề này, hắn gật đầu hỏi tiếp: "Bán đấu giá ngày hôm nay có những thứ gì vậy?"
Tát Cát cũng là người tuyệt đỉnh thông minh, đoán được Thạch Thiên có thể là tới tham gia đấu giá hội, gã vội vã nói: "Vật phẩm trân quý nhất trong cuộc bán đấu giá hôm nay là hai kiện trang sức bằng kim cương, nếu như ngài cần vậy ta sẽ lập tức hủy việc đấu giá này đi, lầy lại cho ngài."
Thạch Thiên lắc đầu nói: "Không cần phải làm vậy, lão tử muốn một hồi nữa sẽ mua chúng, nhiều người tới mục tiêu chính là hai kiện bảo vật này, bây giờ không bán nữa chẳng phải là ảnh hưởng đến danh dự hội bán đấu giá này hay sao, cứ để nguyên đó dù sao cũng mất tiền đóng thủ thục phí mà."
Tát Cát vôi nói: "Đúng đúng đúng, chủ nhân thực sự là nói có đạo lý, bât quá cũng không cần giao thủ tục phí, mấy năm trước Tác Tư Bỉ bán đấu giá chỗ này đã bị chúng ta mua rồi."
Thạch Thiên lấy làm lạ hỏi: "Các ngươi chẳng lẽ đã sớm toán được lão tử muốn bán gia sản sao, ngay cả Hành Đô bán đấu giá cũng mua."
Tát Cát giải thích: "Bởi vì tài chính của Thiên Thạch đồng minh có rất nhiều nhưng lại không thể đem ra công khai được, mấy năm này thu nhập càng ngày càng cao, chỉ dựa vào sòng bạc, hộp đêm cũng không kịp rửa tiền, cho nên chỉ có thể nghĩ ra biện pháp này, không riêng gì mua bán, đấu giá, ngay cả công ty điện ảnh Hollywood chúng ta cũng mua hơn phân nửa cổ phần rồi."
Thạch Thiên chợt nói: "Nguyên lai là để rửa tiền, nếu không cần phải nộp thủ tục phí, vậy lại càng không thể hủy rồi, lão tử thuận tiện giúp ngươi tẩy một ít tiền."
Tát Cát thầm nghĩ, tiền này tẩy xong cũng đều là của ngài, tại sao lại nói là giúp ta, thế nhưng ngoài miệng vẫn khen, nói: "Đúng đúng đúng, chủ nhân quả là sáng suốt!" Từ trên người gã xuất ra một quyển chi phiếu, trên đó chưa ghi số tiền, chỉ có chữ ký của gã, hai tay cung kính đưa tới trước mặt Thạch Thiên, nói: "Vậy làm phiền ngài một hồi nữa hãy dùng tập chi phiếu này để mua hàng."
Thạch Thiên khoát tay nói: "Chi phiếu này không cần phải đưa cho ta, một hồi nữa hãy đem hai kiện bảo vật koa cho ta là được, nếu muốn rửa bao nhiêu tiền thì cứ viết lên là được."
Tát Cát ngẫm lại cũng thấy đúng, cho nên gã đêm xấp ngân phiếu thu lại, Sắt Lôi Á lúc này trong tay cầm một chiếc điện thoại đi tới trước mặt Thạch Thiên nói: "Chủ nhân, Hứa gia hai người kia đã báo cảnh sát rồi..."
Thạch Thiên hỏi: "Có phiền phức gì không?"
Sắt Lôi Á vội nói: "Đương nhiên là không có rồi, ta lập tức sẽ đi xử lý chuyện này, bất quá sẽ có người tới quấy rối chủ nhân đó, Hứa thị vốn có một hạng mục hợp tác cùng vơí công ty quỹ TS của chúng ta, ta đã bảo bọn họ hủy đi đợt hợp tác này rồi, sau này sẽ tìm một công tý khác để hợp tác, chúng ta thực sự là không biết chủ nhân có xích mích với Hứa thị, bây giờ ta sẽ lập tức thông tri tới tổng bộ, lập tức phong tỏa con đường kinh doanh của Hứa thị, có lẽ nên mua một số cổ phần của bọn họ nữa..."
Tát Cát cười lạnh nói: "Biện pháp của ngươi quá phiền phức đi, cứ giao cho ta, trực tiếp làm là được rồi."
Sắt Lôi Á thấy Tát Cát muốn cướp công của gã, hai mắt trắng dã trợn lên, đang muốn phản bác, lại nghe Thạch Thiên quát: "Hai người các ngươi tất cả im miệng cho ta, lão tử cũng chưa từng có xích mích cùng ai cả, nếu như xem ai không vừa mắt, lão tử sẽ trực tiếp đánh hắn, không khiến các ngươi quản." Hắn lại quay đầu lại nói với Sắt Lôi Á: "Các ngươi kinh doanh như thế nào thì cứ làm như thế đó, đừng làm phiền đến lão tử, đương nhiên cũng không thể hợp tác với bọn chúng được, nếu như hợp tác với bọn người này, lão tử trông cũng không vừa mắt. "
Sắt Lôi Á nghe được hắn nói như thế cũng không dám mở miệng, chỉ liên tục liều mạng gật đầu.
Thạch Thiên đứng dậy đi tới cửa, đột nhiên lại quay đầu lại nói: "Một hồi nữa hãy kêu xe đến, ta muốn đưa một người bạn trở về Sơn Đỉnh."
Tát Cát và Sắt Lôi Á đoán nhất định là một trong hai nữ nhân cùng Thạch Thiên ăn cơm chính là chủ mẫu của bọn họ rồi, cho nên hai người nào dám trậm trễ, cùng nhau liều mạng gật đầu, miệng lại liên tục nói "Dạ, dạ..." Thẳng đến khi Thạch Thiên ra khỏi phòng hai người mới thở phào nhẹ nhõm.
Kim Hinh và Tiêu Vi thấy Thạch Thiên đi rất lâu như vậy mà chưa quay lại, trong lòng rất lo lắng, bây giờ thấy hắn hai nàng cũng yên tâm lại, Kim Hinh vẫn đang nghĩ Hứa gia hai người nhất định sẽ nghĩ biện pháp gì đó để trả thù Thạch Thiên, nàng muốn khuyên hăn nên rời đi trước, nhưng lại sợ hắn trách cứ, nàng thấy Thạch Thiên người này không sợ trời không sợ đất, tính cách bá đạo như thế khiến nàng vừa tức vừa hận, dường như hắn không có để nàng trong lòng vậy, nhưng loại tính cách này hết lần này tới lần khác khiến nàng càng thêm yêu hắn, quả thực là si mê rồi. Nhưng trải qua chuyện vừa rồi, đối với Thạch Thiên có một loại tín nhiệm mù quáng, không có Kim Hinh nghĩ cách can ngăn, trong lòng nàng cũng mặc kệ muốn Thạch Thiên làm cái gì thì làm cái đó, nàng hoàn toàn đều nghe theo hắn, nếu như gặp phải phiền phức, nàng cũng cùng hắn gánh chịu hậu quả.
Kim Hinh nhìn Thạch Thiên một chút, lại nhìn Tiêu Vi một lát, bất đắc dĩ hít vào một hơi, nàng thầm nghĩ, vốn hội đấu giá này chỉ có Thạch Thiên tới, bây giờ chuyện lại thành ra như vậy, cho dù nàng nói đó cũng là ý của Hạng Hồng, nếu Hứa Thục Viện thực sự muốn báo cảnh sát tới bắt Thạch Thiên, vậy nàng chỉ còn cách đi tìm Hạng Hồng nghĩ biện pháp giải quyết, cùng lắm thì là cầu xin nàng, cũng không thể mặc kệ hắn được. Thấy Thạch Thiên và Tiêu Vi cũng không ăn nữa, nàng lên tiếng: "Thời gian cũng đến rồi, chúng ta mau đi tới phòng bán đấu giá thôi."