Trên một triền núi nhỏ cách Huyện chính phủ không xa, kiến tạo hai căn lầu nhỏ, đây là nhà khách của huyện, sau này cháu của huyện trưởng mở ra khách sạn Cao Sơn, cho đến giờ mọi nhân viên công tác đến huyện đều đưa đến đó, huyện lấy cớ nhà khách không làm ăn, là đơn vị dư thừa, liền tinh giản biên chế, đem toàn bộ khu vực này bán ra với giá rẻ mạt, mà người mua lại chính là Trương Cường.
Trương Cường sau khi mua nơi này, đương nhiên sẽ không kinh doanh, khách đến huyện đều đến khách sạn Cao Sơn ở, hắn làm sao mà lại tự phá nơi làm ăn của mình, dù sao giá mua cũng quá rẻ, hoàn cảnh lại có núi có nước rất tốt, liền sửa chữa lại làm khu nhà ở, cấp cho thủ hạ để tới lui cũng thuận tiện, mỗi ngày ra vào đông đảo cũng rất hoành tráng.
Lúc này vợ của Trương Cường cùng người nhà thu thập đồ đạc, bản thân hắn thì đang cùng một người phụ nữ trung niên ở trong phòng, người phụ nữ kia vừa khóc vừa mắng: "Tên trộm chết băm chết vằm kia, trộm tiền thì trộm tiền đi, còn đem chi phiếu đến chỗ của Vương Thư ký, cái này không phải là hại người sao…"
Trương Cường nói: "Dì, cháu thấy việc này cũng không đơn giản như vậy, có lẽ là người có thù oán cùng chú cho người đến trộm, nếu không sao lại trùng hợp vậy, mà cũng chưa thấy qua tên ăn trộm nào lớn gan như vậy, trộm hơn 100 vạn còn không nhanh chạy trốn, mà lại biết chỗ của Vương Thư ký. Nói đến nơi đó bảo an nghiêm mật, tên trộm cũng rất khó lẻn vào, cháu thấy không nhất là có tên trộm như vậy, thực có thể chính là Vương Thư ký phái người đến tìm chứng cớ, hắn thuận tiện lấy hết cả tiền lẫn chi phiếu, tiền kia nhất định là do bọn họ nuốt rồi".
Phụ nữ trung niên kia nghĩ lại, nghiến răng nói: "Tên họ Vương này nếu thực là như thế, ta cũng không để yên cho hắn, Tiểu Cường à, mấy năm nay chú của cháu cũng không bạc đãi cháu, chúng ta không có con, hắn cũng xem cháu như con trai vậy, cháu nhất định phải nghĩ biện pháp, cứu chú của cháu ra!" Nói xong lại khóc nấc lên.
Trương Cường an ủi nói: "Dì cứ yên tâm, cháu đã hỏi thăm qua, tên Vương này tuy là Thư ký, nhưng trên tỉnh cũng không quen biết gì, lại còn đắc tội với không ít người, cháu ngày mai đi lên tỉnh tìm người, mặc kệ là tốn bao nhiêu tiền, nhất định phải giúp chú thoát ra, chỉ là…"
Phụ nữ trung niên nói: "Chỉ là cái gì?"
Trương Cường thở dài: "Di cũng biết, cháu mới mở khách sạn không lâu, tiền đều đầu tư vào đó, còn nợ ngân hàng không ít để mua lại chỗ này, trang hoàng cũng tốn kém không ít, lại có nhiều người như vậy đi theo kiếm cơm, bình thường chi tiêu cũng lớn. Cháu không phải là tiếc tiền, cháu đã đem hết tiền ra nhưng cũng chỉ được hơn 100 vạn, mà các quan ở trên tỉnh nếu không có vài trăm vài ngàn vạn đối phó, sợ là không đủ, mà lúc này nhắm chừng cũng không có ai cho chúng ta mượn tiền".
Phụ nữ trung niên nói: "Cái này ta cũng đã nghĩ tới" từ trong túi da ở bên cạnh lấy ra một bọc tiền nói: "Trong này có 300.000 USD, may mắn là để ở nhà chị họ cháu, nếu không cũng mất rồi, ài, như thế cũng tốt, tiền vất vả tích góp cũng không còn", nói xong đau lòng lại khóc nấc lên.
Trương Cường hai mắt sáng ngời, cố gắng kềm lại sự vui mừng trong lòng, an ủi nói: "Dì phải chi ra, nếu không đem chuyện của chú giải quyết cho xong, thì tiền bạc cũng sẽ bị tịch thu, đến lúc đó ngược lại còn liên lụy đến chị".
Phụ nữ trung niên gật đầu nói: "Cũng chỉ có thể nghĩ như vậy, cháu ngàn vạn lần phải cẩn thận, đừng làm mất nó" Nói xong đem túi tiền đưa cho Trương Cường. Trương Cường nói: "Cháu cho dù đánh mất tính mạng cũng không thế đánh mất số tiền này, chú nếu cứu không được, cháu cũng không thể nào sống yên" Thật ra hắn sớm đã mua vé máy bay đi Băng Cốc, chuẩn bị trốn đến Băng Cốc, sau đó tìm một nước nhỏ nào đó mà trốn tránh, hiện tại đang hối hận vì bình thường tiêu tiền rất rộng rãi, sợ đến khi ra nước ngoài hơn 100 vạn không đủ dùng, dì đưa 300.000 USD này cũng rất kịp lúc, nên đưa tay ra nhận.
Bỗng nhiên ở phía sau truyền đến tiếng cười nói: "Ngươi có mất tính mạng hay không thì ta không rõ lắm, nhưng số tiền này khẳng định lập tức sẽ mất".
Trong gian phòng vốn chỉ có hai người Trương Cường cùng dì của hắn, đột nhiên nghe được thanh âm của người thứ ba, Trương Cường nhất thời kinh hãi thất sắc, xoay người run giọng nói: "Là ai…" lại không thấy một ai, quay đầu lại phát hiện dì đã gục xuống ghế sa lông, không biết là chết hay sống, nhưng nhìn qua thì giống là đang ngủ, lúc này ở phía sau lại truyền đến thanh âm của người nọ: "Ngươi cũng ngủ đi" cảm giác trên người bị điểm một cái, liền mất đi tri giác.
Người nói chuyện đúng là Thạch Thiên, hắn đến đây đã lâu, đã đem tất cả mọi người trong nhà của Trương Cường điểm huyệt ngủ, Trương Cường chuẩn bị hơn 100 vạn để chạy trốn tự nhiên đã bị hắn lấy đi, Trương Cường cùng dì hắn nói chuyện cũng đều nghe được, chủ ý của Trương Cường kia làm sao thoát khỏi hai mắt của kinh nghiệm giang hồ cả ngàn năm như Thạch Thiên, sau khi tặng cho hắn một cước, nhặt bao tiền kia nhét vào túi ở sau lưng nói: "Ngươi ngay cả tiền cứu mạng của chú cũng muốn lừa, quả thật là quá xấu xa, ta đây cũng không khách khí, ha ha!" Bóng người chợt lóe liền không thấy đâu nữa.
Ngày hôm sau cảnh sát đến nhà Trương Cường bắt hắn, biết hắn không phải là tốt lành gì, lại nuôi dưỡng không ít lưu manh, cho nên hái ra không ít nhân lực, cũng lo lắng Trương Cường đã chạy trốn hay không, nhưng vừa vào cửa đã phát hiện Trương Cường nằm trên mặt đất, phu nhân huyện trưởng nằm ở trên sa lông, còn tưởng rằng bọn họ sợ tội tự sát, nhưng nhìn kỹ lại thì hai người lại đều đang ngủ, kêu mấy cũng không tỉnh, tiếp theo vào trong nhà cũng phát hiện không ít người đều đang ngủ say, cuối cùng chỉ có thể đem bọn họ lên xe, trước đưa về sở, rồi mới tìm bác sĩ đến, cũng tra không ra nguyên nhân, lại qua hai ngày đều tỉnh lại. Nguyên nhân là Thạch Thiên tính không chuẩn cảnh sát khi nào thì tới bắt bọn người Trương Cường, vì thế xuống tay hơi nặng một chút.
Thạch Thiên trở lại khách sạn Cao Sơn, liền kêu Tiểu Phân cùng Trân Trân đi lấy hành lý, dẫn theo hai người bọn họ bao một chiếc taxi, ngay trong đêm đi vào tỉnh thành. Huyện này cách tỉnh thành khá xa, đi đến sáng hôm sau dùng Chứng minh thư của Tiểu Phân bao một phòng xịn nhất của khách sạn năm sao, ngồi xe một đêm, Tiểu Phân cùng Trân Trân sớm đã mỏi mệt, tiến vào phòng là lăn ra giường ngủ, Thạch Thiên cũng không quấy rầy các nàng, đem số tiền hai lần trộm được gộp lại, cũng có 180 vạn, bản thân hắn chỉ lấy một vạn, số tiền còn lại cùng 300.000 USD, chia làm hai phần, đặt ở đầu giường, ghi lại nội dung rất đơn giản, đại khái là hy vọng số tiền này có thể giúp các nàng sống một cuộc sống bình thường, tìm một nam nhân tốt. Sau khi đem tiền chia cho các nàng, cũng không cùng các nàng từ biệt, hắn ghét nhất là không khí khi từ biệt, mà lặng lẽ rời khỏi khách sạn.
Sự phồn hoa của tỉnh thành làm cho hắn trợn mắt há hốc mồm, huyện thành so với tỉnh thành chỉ giống như một thôn trang nhỏ, sự biến hóa trong một trăm năm này làm cho hắn đối với cuộc sống bắt đầu cảm thấy hứng thú, tất cả đều có vẻ lạ lẫm để cho hắn thể nghiệm. Bất quá hắn biết con người trong thế giới hiện tại này phải có Chứng minh thư, nếu không làm cái gì cũng không tiện, tiền cũng càng thêm quan trọng, không bằng trước đi Thụy Sĩ đem tiền tài trong ngân hàng lấy ra đã, thuận tiện đi xem tòa thành đời trước của mình ra sao, người hầu mà mình giao cho tòa thành khẳng định đã không còn, cũng sẽ không có người nhận ra hắn, bất quá hắn vẫn muốn đi xem, xem thử đám người hậu nhân ra sao rồi.