Samantha cầm lấy một chiếc bút chì trên bàn quay quay, nhắm mắt lại nỗ lực điều chỉnh lại tâm tình, sau đó cắn răng lên tiếng: "Thạch Thiên, cậu ngồi xuống trước đi..." Nàng mở mắt ra phát hiện Thạch Thiên đã bắt chéo chân ngồi trên ghế sa lon, vội ho một tiếng nói tiếp: "Vừa rồi tôi có chút tức giận, cậu cũng đi làm một thời gian rồi nên biết, làm... Làm chuyện tình cá nhân luôn luôn không tốt, có đúng không..."
Thạch Thiên ngẩn người, vốn tưởng rằng Samantha muốn hắn tới phòng làm việc khẳng định là qua một phen quở trách, nghĩ không ra "Trời không hề chấp phong vân", thái độ đột nhiên biến đổi, điều này làm cho hắn có chút ngượng ngùng. Tỉ mỉ suy nghĩ một chút, cách làm của mình xác thực là không tốt, chỉ là bản thân không chịu ước thúc, yêu cũng không cần nhìn sắc mặt của người khác, cho nên đối với Samantha cũng không khách khí, hắn gãi gãi đầu nói: "Đúng... Đúng vậy, thế nhưng ta nghĩ cũng không ảnh hưởng tới tạp chí của ngươi..."
Samantha cười cười nói: "Quên đi, tôi biết cậu gần đây không có việc gì làm, cho nên mới làm như vậy, đi làm mà cũng khó trách khỏi nảy sinh tình cảm, cảm giác buồn chán đúng là rất khó chịu, tôi có thể hiểu được."
Thạch Thiên thấy nàng lại am hiểu như vậy, vội vàng nương theo lời của nàng nói: "Đúng thế. Buồn chán thực sự là khó chịu a."
Samantha nói: "Vừa nãy tôi có chút xúc động, hiện tại suy nghĩ lại, hoàn toàn là bởi vì do áp lực công việc của cậu quá nặng, thường xuyên coi người khác tới công ty tạp chí quấy rối nữ viên chức, cho nên cậu mới làm như vậy."
Thạch Thiên ha ha cười nói: "Đừng khách sao...Đừng khách sao.... Có ta ở đây, cũng sẽ không có ai tới quấy rầy các ngươi đâu."
Samantha nghĩ thầm người khác quấy rối nữ viên chức công ty tạp chí một năm cũng không bằng ngươi quấy rối một tháng, lại còn nói lời không biết xấu hổ. Thế nhưng trên mặt nàng vẫn hiệ lên nụ cười thân thiết, nói: "Đều tại tôi bình thường bận quá nhiều việc, không chú ý tới những vấn đề này...."
Thạch Thiên khoát tay nói: "Ngươi bận thì cứ xử lý chuyện của mình đi, không cần xen vào chuyện của chuyện của ta nữa, hiện tại đã có không ít người theo ta giải buồn rồi, ngược lại cũng không còn thời gian rỗi nữa." Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Samantha thầm nghĩ: ngươi toàn nghĩ đến việc cố gắng tìm mĩ nữ, nếu như không quản ngươi, ta xem người gặp hoạ sẽ không chỉ là người mẫu nữa a. Nàng cười nói: "Tôi là người phụ trách, cho nên không chỉ quản những chuyện này. Mà còn phải quản tiền đồ của tất cả nhân viên công ty tạp chí nữa. Để hết thảy tât cả mọi người phát huy sở trường của bọn họ, nếu như mặc kệ chuyện của cậu, đến lúc đó ông chủ trách cứ tôi vì thất trách rồi."
Thạch Thiên cười nói: "Ông chủ của các ngươi là ai, cũng quá buồn chán đi, điều này mà cũng trách ngươi sao..."
Samantha nghe vậy ngẩn ra, hỏi: "Cậu không nhận ra ông chủ mới của công ty tạp chí sao?"
Thạch Thiên lắc đầu nói: "Không nhận ra, có ông chủ mới sao? Ông chủ của công ty tạp chí đã đổi rồi sao?"
Samantha cảm thấy kỳ quái, TS quỹ rõ ràng cho thấy bọn họ mua Thiên Tư tạp chí là vì Thạch Thiên, ít nhất Thạch Thiên cũng nên quen biết TS quỹ mới đúng chứ, chẳng lẽ TS quỹ chưa nói cho hắn biết sao? Bất quá không nên biết là tốt nhất, mình cũng không nên cho hắn biết mới được. Nghĩ thế nàng liền cười nói: "Không có việc gì, cậu không cần phải biết những chuyện này, chúng ta nên nói chuyện công việc của cậu thôi. Ừ...Hiện tại càng lúc cậu càng biểu hiện xuất sắc, trong công ty cũng đã ổn.. Càng lúc càng an toàn rồi, cũng nên thưởng cho cậu. Hiện giờ tôi quyết định thăng cậu làm trợ lý của tôi. Đương nhiên chỉ phụ trách công việc an toàn thôi, không cần phải xen vào những phương diện khác, cậu thấy thế nào?"
Thạch Thiên vốn cũng không muốn làm cái gì mà trợ lý, đối với việc thăng chức hay không thăng chức không quan trọng. Bất quá nghe nói vẫn được làm công việc phụ trách an toàn, không cần phải xen vào việc khác, hắn nghĩ thầm ngươi tốt với ta, ta cũng khoog thể không nể mặt mũi cho ngươi, liền gật đầu nói: "Tùy tiện ngươi an bài sao cũng được, dù sao việc viết lách tính toán gì đó ta cũng không làm được, an toàn của công ty tạp chí thì cứ yên tâm giao cho ta."
Samantha thấy hắn đáp ứng liền cười nói: "Tôi hoàn toàn tin tưởng vào cậu, tôi cũng mong cậu quản rộng thêm một ít, công ty tạp chí hiện tại đã an toàn rồi, mà chuyện bên ngoài vẫn khiến tôi lo lắng..."
Thạch Thiên hỏi: "Chuyện ở bên ngoài sao?"
Samantha cau mày nói: "Đúng vậy, tôi cùng với hai người trợ lý thường xuyên phải ra ngoài, tham gia một ít chuyện xã giao, mà tất cả đều là phụ nữ, khó tránh khỏi đụng tới một số kẻ xấu quấy rầy."
Thạch Thiên nói: "Ý của ngươi là làm trợ lý của cô sau này phải thường xuyên ra ngoài phải không?"
Samantha gật đầu nói: "Đương nhiên, cũng bao gồm cả tôi nữa, cậu phụ trách an toàn của tôi, được không?"
Thạch Thiên cười nói: "Không thành vấn đề." Hắn sớm đã lo lắng chuyện Thạch Hiểu Mẫn thường phải chạy ra ngoài làm việc, tại cao ốc hơn một tháng cũng cảm thấy khó chịu, bây giờ có thể đi cùng với Thạch Hiểu Mẫn ra ngoài, điều này cầu còn không được.
Samantha hơi đắc ý cười nói: "Vậy khiến cậu khổ cực rồi."
Nhìn Thạch Thiên ra khỏi phòng làm việc, sắc mặt của Samantha đột nhiên trở nên âm trầm, cây bút trong tay "Ba" Một tiếng bị bẻ làm hai đoạn, trong lòng độc ác nghĩ: "Mỗi ngày ta đều dẫn ngươi đi theo, xem ngươi còn có thể làm loạn được hay không..." Nàng kỳ thực không có để Thạch Thiên bảo vệ hai người trợ lý đi ra ngoài, sợ Thạch Thiên lại hạ "Hắc" Thủ lên người các nàng, trong giọng nói cũng giấu kín không để Thạch Thiên nhận ra ý đồ của nàng.
Tan sở Thạch Thiên cùng Thạch Hiểu Mẫn ra khỏi cao ốc, một bên dương dương đắc ý bản thân dù không đọc sách cũng trở thành trợ lý, công việc bây giờ cũng giống nàng, để trả thù lúc đầu Thạch Hiểu Mẫn trêu trọc hắn, bởi vì quá mức buồn chán, hiện tại cùng nữ hậu nhân Thạch Hiểu Mẫn đấu đấu võ mồm là một trong những lạc thú của hắn.
Thạch Hiểu Mẫn biết Thạch Thiên là cố ý chọc giận nàng, đương nhiên cũng có chút tức giận, cố gắng tìm một lý do để nói móc hắn, thế nhưng trong lòng cũng thật sự vì hắn mà vui vẻ.
Mới vừa đi tới một khoảng đất trống trước cửa cao ốc, liền có bốn chiếc xe vọt tới trước mặt hai người, vây hai người ở chính giữa, từ trong xe nhảy ra ba bốn chục người, tay cầm gậy bón chày sáng loáng, đi đầu là bốn tên bảo vệ đi cùng Quách Gia Nhân ngày đó bị Thạch Thiên đánh ngã.
Nơi này là khu vực náo nhiệt, cho nên bọ này muốn tốc chiến tốc thắng, cũng không nói một lời, lập tức quơ gậy tiến đến chỗ Thạch Thiên. Thạch Thiên liếc mắt nhìn Thạch Hiểu Mẫn, thấy nàng vẻ mặt không đổi sắc, trong lòng khẽ động, cười nói: "Ta dạy ngươi công phu mấy ngày qua, bây giờ cũng nên thử thân thủ rồi?"
Thạch Hiểu Mẫn từ nhỏ cùng nam bộ đội chơi đùa, cha nàng cũng dạy nàng Thạch gia quyền, đánh nhau là chuyện thường, cũng không sợ loại chuyện trước mắt này, hiện tại lại học được công phu của Thạch Thiên dạy, gần đây lại được hắn giúp đả thông kinh mạch, cùng với trước đây ba món võ mèo cào không giống nhau, càng thêm tự tin, đã sớm muốn xuất thủ, nghe Thạch Thiên nói như vậy, nàng hưng phấn vội vã gật đầu.
Thạch Thiên cố ý lui sang một bên, để vị trí lúc trước nhường cho Thạch Hiểu Mẫn phát huy, mà mấy người này căn bản lại không muốn đánh Thạch Hiểu Mẫn, cũng chả thèm liếc mắt nhìn nàng một cái, vẫn đang giơ gậy chạy đến chỗ Thạch Thiên.
Thạch Hiểu Mẫn mới vừa chuẩn bị xong tư thế, trong lòng tràn đầy ý nghĩ làm sao phát uy, lại có Thạch Thiên ở bên cạnh nên nàng cũng không sợ, lại thấy mấy người kia không người nào thèm để ý đến nàng, trong lòng rất buồn bực, chỉ có thể chủ động xông lên, nhằm chuẩn vị trí cái mông của một tên đại hán, tung ra một cước.
Hiện tại Thạch Hiểu Mẫn đối với tâm pháp mà Thạch Thiên chỉ dạy chỉ mới tới đoạn nhập môn, thế nhưng kinh mạch đại bộ phận đã được Thạch Thiên khơi thông, khí lực so với trước đây tăng lên không ít, cũng không thua gì một người đàn ông khỏe mạnh. Tên đại hán kia dưới tình huống không hề chuẩn bị, nhất thời bị dính một cước, thân thể liền ngã gục, hắn quay đầu xem ngươi đánh lén là ai, hóa ra là cô gái đi cùng Thạch Thiên, hắn đứng dậy hét lớn một tiếng, nhằm phía Thạch Hiểu Mẫn chạy tới, bất quá nhìn Thạch Hiểu Mẫn là một cô bé, cầm gậy cũng không có tác dụng gì, hắn liền ném gậy đi, dùng tay chộp tới nàng.
Thạch Thiên đối với hai nữ hậu nhân toàn truyền thụ những chiêu tương đối hiểm độc, thực dụng như phân kinh thác cốt, thạch xảo kình xảo kình, rất thích hợp để nữ hài tử sử dụng. Đại hán kia kia còn chưa có đụng tới Thạch Hiểu Mẫn, đã bị nàng nắm tay, "Rắc" Một tiếng vang nhỏ, tay hắn đã bị bẻ trật khớp, cánh tay truyền đến cảm giác đau nhói không thể điều khiển được nữa, hắn kinh hãi nhặt lấy cây gậy dưới đất, hướng tới Thạch Hiểu Mẫn đập xuống, Hiểu Mẫn lại tư phía sau hắn vọt sang bên cạnh, khiến hắn đập trượt mục tiêu, không kịp phản ứng, chiếc gậy trong tay kêu "Bộp" một tiếng, sau lại cảm thấy thắn lưng tê rần, thân thể nhuyễn ra nằm trên mặt đất. Bây giờ hai cánh tay của hắn đã không thể cử động được nữa, lần này ngã xuống có vẻ như nặng hơn lần trước, mũi và mồm tiếp xúc với mặt đất, nhất thời máu mũi chảy ra nhễ nhại, răng rơi lả tả.
Bản thân Thạch Hiểu Mẫn cũng không nghĩ ra nháy mắt công phu đã đem tên đại hán có vóc người to con này đánh bại, hưng phấn không thôi, thế nhưng vẫn còn chưa yên tâm, nàng quay sang hung hăng đá một cước lên huyệt nhuyễn của hắn, quả nhiên là độc nhât là lòng dạ đàn bà! Tuy rằng công lực của nàng vẫn không thể dùng để điểm huyệt, thế nhưng trong thời gian ngắn tên kia cũng đừng hòng nhúc nhích, sau đó nàng lại tìm một tên đại hán khác đá lên mông hắn...
Bởi vì Thạch Hiểu Mẫn ra đòn rất nhanh, đại hán này lại không chú ý tới biến cố phía sau, trong ánh mắt chỉ nhìn về phía Thạch Thiên. Thạch Thiên lại nhường Thạch Hiểu Mẫn đáng cho đã nghiền, cũng không ra tay ác độc với đám người này, chỉ nhẹ nhàng đẩy mấy cây gậy mà bọn chúng đập tới, thỉnh thoảng lại tát cho mấy tên gần bên một cái, cũng không cần dùng khí lực, cũng không đánh ngất bọn chúng.
Chờ bọn hắn phát hiện ra phía sau có người đánh lén, Thạch Hiểu Mẫn đã đánh ngã năm, sáu đại hán rồi, dưới sự kinh hãi, bọn này nhất thời phân người ra đối phó với Thạch Hiểu Mẫn. Thạch Hiểu Mẫn thuận lợi đáng bại mấy tên, không hoảng sợ chút nào khi đối phương gia tăng nhân số, nàng liền triển khai thân pháp vừa mới học được cùng bọn này du đấu, vấn là dùng mấy chiêu cũ để đánh bọn này, chỉ trong chốc lát trên mặt đất đã nằm một mảng ngổn ngang, chỉ còn lại hơn mười người vây lấy Thạch Thiên, bất quá những người này đều ăn không ít bạt tai, khiến khuôn mặt đỏ hồng sưng vù, trợn tròn con mát, giống như Quan Công hạ phàm.
Thạch Hiểu Mẫn đã có phần thở dốc, thế nhưng vẻ mặt càng thêm hưng phấn, hô lên với Thạch Thiên: "Thạch Thiên ngươi tránh ra, để mấy tên này cho ta đáng." Nói xong nàng liền vọt tới.
Mấy tên đại hán này nghe thế đều ngẩn ra, nhìn lại mới pháp hiện đám người mình toàn bộ đã nằm ngổn ngang trên mặt đất, tất cả đều hú lên quái dị nem hết gậy gộc đi bỏ chạy, nhưng liền cảm giác một cỗ lực lượng quỷ dị mạnh phi thường truyền đến, không tự chủ được đẩy bọn chúng tới trước mặt Thạch Hiểu Mẫn, như thế nào cũng không đổi hướng được, giống như đụng phải quỷ vậy, tâm thần như muốn nứt ra, ngay cả ý nghĩ hoàn thủ cũng không có, chỉ chốc lát liền trở thành món đồ chơi của Thạch Hiểu Mẫn bị đánh ngã trên mặt đất.