Bây giờ còn chưa đến giờ cơm, trong quán mì cũng chỉ có ba cái bàn nhỏ là có khách ngồi, Samantha và Thạch Thiên tìm một cái bàn không xa quầy bán hàng ngồi xuống. Đan Nghệ Nhã phân phó người phục vụ bê lên hai bát mì, sau đó bản thân di chuyển xe tới cạnh bàn ăn của bọn họ.
Sau khi hai bát mì nóng hổi được bê lên, Thạch Thiên cũng không muốn tham gia vào cuộc nói chuyện giữa hai cô gái, hắn cắm cúi ăn lấy ăn để. Mùi vị của bát mì này quả là không tệ, dường như có cả thịt hải sản ở bên trong, nhưng lại không có mùi, vào miệng đều ròn tan, rất ngon miệng, nước dùng được nấu một cách đặc biệt, mùi thơm nồng, Thạch Thiên thầm hô đã nghiền, một ngụm uống sạch, trong nháy mắt đã tiêu diệt xong bát mì trước mặt, ngay cả một giọt nước cũng không còn.
Samantha và Đan Nghệ Nhã nhỏ giọng trò chuyện, bát mì trước mặt nàng cũng chỉ ăn vài sợi, hai người thấy Thạch Thiên ăn tuy rằng chướng tai gai mắt, thế nhưng nhìn kĩ lại thấy rấy đáng yêu, không khỏi nhìn nhau cười. Thạch Thiên cũng không chú ý tới ánh mắt các nàng nhìn mình, sờ sờ cái bụng cảm giác như cả người thư thái nhưng vẫn chưa đã nghiền, hắn nói với Đan Nghệ Nhã: "Cô chủ, cho ta một bát nữa."
Đan Nghệ Nhã vui vẻ nói: "Mùi vị cũng không tệ chứ, thích ăn thì sau này thường xuyên tới, tôi mỗi ngày đều mời cậu."
Thạch Thiên nhìn Đan Nghệ Nhã một chút, ha ha cười nói: "Vậy cho hai bát đi."
Đan Nghệ Nhã hi hi cười phân phó người phục vụ mang đến hai bát mì. Samantha mắt trắng dã liếc Thạch Thiên, nhịn không được nói: "Ngươi thực là, một chút khách khí cũng không có."
Thạch Thiên cười nói: "Ta xem cô chủ là thật lòng mời ăn mì mà, nếu như cự tuyệt chẳng phải là làm nàng đau lòng sao."
Đan Nghệ Nhã thấy vẻ mặt của Thạch Thiên rất bình thản khi Samantha trách mắng, cũng không giống như trợ lý đối với ngươi chủ, nàng không khỏi sửng sốt, vội nói: "Chỉ là vài bát mì thôi mà, không cần khách khí, em xem Thạch tiên sinh ăn rất ngon, trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ."
Samantha nói: "Cơ bản là lễ phép tối thiểu hắn cũng không có."
Thạch Thiên phản đối nói: "Ngươi cảm thấy mình rất có lễ phép sao? Một bát mì nho nhỏ ngươi lại chia làm ba, bốn miếng, dường như rất khó nuốt, như là có ai ép buộc ngươi ăn không bằng, hơn phân nửa bát mì đã lạnh rồi. Mì đều biến thành mềm nhão rồi, chẳng còn mùi vị nữa, nước cũng không còn thơm nữa, hoàn toàn là phí phạm bát mì. Người ta là cô chủ có hảo tâm mời ngươi ăn, ngươi lại đối với tâm ý của nàng như vậy, cư nhiên không biết xấu hổ lại nói chuyện lễ phép với ta!"
Samantha nghe vậy liền giương mắt mà nhìn, cư nhiên bị hắn nói thành bản thân không biết lễ phép, nhất thời không tìm được ra sơ hở gì trong lời nói của hắn, nàng chỉ đàng nói: "Trong cuộc sống cũng phải chú ý tới một chút chứ, thì là ngươi không sai, nhưng ở trước mặt nhiều người sẽ biến thành không văn minh, vô lý."
Thạch Thiên cười nói: "Người khác thấy thế nào đâu có chuyện gì liên quan tới ta, cô chủ coi ta la bạn đem mì cho ta ăn, ta cũng coi nàng là bạn sẽ ăn hết bát mì đó, đây là ta dùng tâm đối đãi, nàng cảm thấy vui vẻ, đó mới là trọng yếu. Ngươi từ chối không ăn cũng không liên quan gì tới người khác có nghĩ ngươi có lễ độ đoan trang hay không, lai lãng phí bát mì khiến bạn ngươi thương tâm, uổng cho ngươi là một chủ biên của một tờ tạp chí mốt, ta xem ra ngươi hẳn là đi biên sách giáo khoa mới đúng."
Đan Nghệ Nhã biết Samantha đối với cấp dưới luôn luôn nghiêm khắc, mà cậu nhỏ này lại là phụ tá của nàng, cư nhiên lại cùng nàng tranh phong, nàng cảm thấy ngoài ý muốn, vội nói: "Chị Samantha có thể tơi thăm là em vui rồi, sao lại thương tâm cơ chứ, có lẽ là chi Samantha không thích ăn mì thôi."
Samantha vội nói: "Đương nhiên là không phải thế, chị cũng rất thích ăn mì do em làm mà."
Đan Nghệ Nhã vui vẻ nói: "Vậy thì ăn nhanh đi, mì để lạnh mùi vị cũng không ngon nữa, kỳ thực Thạch tiên sinh nói rất có đạo lý, trước đây thời gian khi tôi làm người mẫu, cũng sợ người khác nói chỗ này của tôi là thế này thế nọ, lúc đó cũng chán nản. Bây giờ bị tàn phế rồi, ngược lại muốn mở lại quán, nhìn khách hàng vào ăn như lang như hổ, sao tôi không vui cho được."
Samantha do dự một chút, sau đó cầm thìa xúc mì bỏ vào trong miệng nhai vài cái, quả nhiên cảm thấy mùi vị rất khác trước, không khỏi xúc một miếng to bỏ vào trong miệng, bên người truyền đến tiếng cười vui sướng của Đan Nghệ Nhã, nàng không khỏi có chút xấu hổ, bản thân không biết tới đây ăn bao nhiêu lần rồi, ngày hôm nay mới nhận ra mùi vị của bát mì, cũng là lần đầu tiên thấy Đan Nghệ Nhã cười vui vẻ như vậy, xem ra lời của Thạch Thiên có chút đạo lý. Nàng liền ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua Thạch Thiên, thấy hắn vùi đầu vào ăn bát mì mới, không để ý đến nàng, nàng có chút tức giận, nghĩ thầm người khác mời ngươi một bát, ngươi lại ăn hai bát, đây đúng là không biết xấu hổ mà.
Bất quá nàng cũng chẳng buồn nói nữa, người này sẽ không nể mặt mũi của mình, cùng hắn giảng đạo lý cũng bằng tự làm mình mất mặt.
Ăn xong một bát mì lớn, Samantha cũng thấy cả người thư thái, bất quá trên miệng dính đầy mỡ, trên mặt lại dính vài giọt nước canh, khiến cho nàng cảm thấy khó chịu, liền cầm lấy túi xách nói: "Tôi đi toilet đây."
Đan Nghệ Nhã thấy Thạch Thiên đã ăn xong hai bát mì, liền hỏi: "Thạch tiên sinh còn muốn ăn nữa không, có muốn tôi gọi thêm hai bát nữa không, còn có rất nhiều mùi vị mà cậu chưa nếm thử đâu."
Thạch Thiên lắc đầu cười nói: "Mì của cô mặc dù ăn rất ngon, nhưng ta cũng không thể ăn no đến chết được, lần sau ta sẽ trở lại."
Đan Nghệ Nhã vui vẻ nói: "Được, nhất định phải trở lại đó, cậu là người thật thú vị, sau này tôi sẽ gọi cậu là Thạch Thiên, cậu gọi ta là Đan Nghệ Nhã hoặc Nghệ Nhã nhé, gọi cô chủ khó nghe chết được."
Thạch Thiên thấy nàng thân bị tàn tật, nhưng lại tràn đầy lạc quan, rất tán thưởng tính cách của nàng, hắn gật đầu nói: "Không thành vấn đề, ta gọi ngươi là Nghệ Nhã nhé, bất quá nghe như 'y nha' [ bì bõm ] vậy, nghe có chút cổ quái."
Đan Nghệ Nhã bị hắn chọc cười ha ha, dùng tay đánh hắn một cái, nói: "Cậu thật là trợ lý của chị Samantha sao? Sao lại luôn chống đối nàng, thoạt nhìn không giống."
Thạch Thiên nói: "Đương nhiên là thật rồi, ta nói đó không phải là chống đối nàng, mà là giảng đạo lý, người bình thường ta đã chẳng buồn nói mấy lời này, ngươi tại sao không nói là nàng chống đối ta."
Đan Nghệ Nhã không giải thích được nói: "Thật kì quái...Chị Samantha tuy rằng thoạt nhìn lạnh như băng, thế nhưng thật ra rất tốt, là một người tốt, cậu không thể khi dễ nàng, bằng không sau này tôi sẽ đem cậu tẩm muối dùng muôi ép lại, sau đó hầm chết cậu."
Thạch Thiên cười nói: "Là thật sao, ta sao lại không nhìn ra, nàng cả ngày đối với người trong công ty tạp chí lúc nào cũng xụ mặt ra, ngay cả người khác nói lời yêu thương cũng quản, vậy mà nói là người tốt, đúng là quá tốt rồi..."
Đan Nghệ Nhã tựa hồ không cho người khác nói xấu Samantha, buồn bực nói: "Cậu biết cái gì, chị Samantha bởi vì chuyện của tôi mới đề ra quy củ như vậy đối với công ty tạp chí đó." Nàng cắn răng nói tiếp: "Trước đây tôi cũng làm người mẫu ở công ty tạp chí, bởi vì chuyện yêu đương mà xảy ra chuyện, trong một lần tập luyện, do không tập trung tinh thần, cho nên từ trên sân khấu T rơi xuống mới biến thành như bây giờ, ít nhiều gì chị Samantha cũng giúp tôi đòi bồi thường, tìm người chiếu cố tôi mới được như bây giờ, quán mì này cũng là do chị Samantha cho tôi mượn tiền mới có được."
Thạch Thiên vô cùng ngạc nhiên nói: "Nhìn không ra nàng lại có tấm lòng ấm áp như vậy, bạn trai của cô không tới chăm sóc cô sao?"
Vẻ mặt Đan Nghệ Nhã tối sầm lại, nhưng lập tức lại cười nói: "Hắn lúc đầu còn vào bệnh viện thăm tôi, nhưng sau này khi nghe thấy bác sĩ nói tôi thàng người tàn phế rồi, hắn không bao giờ còn đến nữa, hắn vốn cũng là một nhân viên của công ty tạp chí, trong lúc tức giận chị Samantha đã đuổi việc hắn, cho nên từ đó mới lập ra quy định trong công ty không được phát sinh chuyện tình cảm nam nữ, cũng là do tôi không tốt, các cậu không nên trách nàng..."
Thạch Thiên giật mình, than thở: "Thật không nghĩ ra, bất quá nàng lập ra quy định này cũng là sai lầm."
Đan Nghệ Nhã nói: "Đối với chuyện này cũng không liên quan đến cậu, cậu vẫn còn nhỏ, chẳng lẽ cũng gấp gáp yêu đương sao, dù sao công ty tạp chí cũng đều là phụ nữ hơn tuổi cậu, không thích hợp với cậu đâu."
Thạch Thiên căm tức trừng mắt liếc nàng, sau đó nói: "Ta có thể xem chân của ngươi không?"
Đan Nghệ Nhã đỏ hồng mặt, trách mắng: "Cậu...Cậu muốn làm gì, có cái gì đẹp đâu mà nhìn."
Thạch Thiên cười nói: "Ta đối với người bị ngã chấn thương cũng có chút nghiên cứu, may ra có thể giúp được ngươi đứng dậy."
Đan Nghệ Nhã đầu tiên là xuất hiện một trận hưng phấn, nhưng nhìn Thạch Thiên một chút, không tin nói: "Có thật hay không, rất nhiều bệnh viện lớn đã xem qua rồi nhưng..."
Thạch Thiên nói: "Cũng phải chờ ta xem qua sau đó mới biết được, cũng không phải cởi hết đồ ra mà, có cái gì mà xấu hổ."
Khuôn mặt Đan Nghệ Nhã đỏ bừng lên, còn không có quyết định có để hắn xem hay không, Thạch Thiên đã xốc váy của nàng lên, đại khái là xoa bóp một chút, hai chân nàng tuy rằng thời gian dài không thể đi lại, thế nhưng cơ chân cũng không có khô héo, chỉ la hơi mềm một chút. Thạch Thiên nhìn kỹ xong, sau đó dùng tay nhấc chân trái của Đan Nghệ Nhã lên, hỏi: "Té bị thương chính là chân này sao?"
Đan Nghệ Nhã vô cùng kinh ngạc gật đầu, bỗng nhiên cảm giác một cỗ khí ấm tiến vào chân trái, bàn chân sớm đã mấy đi cảm giác của nàng bây giờ còn có một cảm giác tê dại, nàng giật mình thét lên một tiếng.
Samantha vừa vặn từ trong toilet đi ra, nghe được thanh âm khác thường của Đan Nghệ Nhã, lại thấy Thạch Thiên đang nắm lấy chân nàng, thất kinh chạy đến hô to: "Thạch Thiên! Cậu dừng tay lại! Cậu...Cậu ngay cả nàng cũng không buông tha à!"
Thạch Thiên liếc nàng một cái, buông ra chân của Đan Nghệ Nhã ra, nói: "Kêu cái gì, ta đang giúp nàng trị thương."
Samantha sớm đã nhìn Thạch Thiên thành sắc lang, đâu nghe lời hắn nói, cả giận nói: "Phi! Ngươi còn nói cái gì mà trị thương, Nghệ Nhã em đừng tin lời hoa ngôn xảo ngữ của hắn, đầu óc của hắn toàn những thứ đen tối, công ty tạp chí đều... Đều... Dù sao sau này em cũng nên cẩn thận đối với hắn."
Thạch Thiên chẳng buồn giải thích, lại nghe Đan Nghệ Nhã mang theo vẻ mặt hưng phấn nói: "Chị Samantha, chị hiểu lầm Thạch Thiên rồi, hắn thực sự là trị thương cho em mà, mới vừa rồi hắn ấn vài cái, chân trái của em thậm chí còn có cảm giác nữa."