“…Không có gì.”
“Trầm huynh sao lại xem ta như người ngoài? Vành mắt đều đen, mấy ngày nay ngươi cũng gầy không ít, rốt cuộc là chuyện gì?”
“Này…”
“Chẳng lẽ Trầm huynh không xem ta như huynh đệ?”
“…Kỳ thật là… Hai ngày nay, trong thôn có người mai mối cho ta.”
“…Nga, chuyện tốt a, Trầm huynh sao lại phiền não?”
“Ta…Ta tạm thời không muốn thú thê!”
“Vì sao? Trong nhà có người trông nom cũng tốt, trông Trầm huynh có chút thô chi đại diệp (=người thẳng thắn, không câu nệ tiểu tiết), trong một số việc nhỏ e là không đặc biệt cẩn thận ba.”
“Ta, ta không có tiền.”
“Trầm huynh đừng ngại, việc nhỏ này nói với ta một tiếng là tốt rồi, Trầm huynh thú thê cần bao nhiêu tiền? Ta toàn bộ đều cho ngươi mượn, coi như là một phần tâm ý của người huynh đệ này vậy.”
“…Ta, trong lòng ta đã có người!”
“Nga? Sao chưa từng nghe ngươi nhắc tới? Là người thế nào? Nói nghe xem xem? Với tính cách ôn nhu này của Trầm huynh, chắc chắn là không thể thành công. Chúng ta thương lượng một chút, ta mới hảo giúp ngươi đưa ra chủ ý.”
“…Không cần.”
“Vì sao? Trầm huynh muốn cứ như vậy mà bỏ cuộc?”
“…Hắn căn bản không biết tâm ý của ta, hơn nữa chúng ta căn bản… căn bản không có khả năng…”
“Trầm huynh sao có thể không tự tin như vậy? Trầm huynh dáng mạo đoan chính, tâm địa thiện lương, thể chất cường kiện lại nỗ lực, chắc chắn là một vị hôn phu tốt, ngươi không thử đề thân (cầu hôn), sao biết là không có khả năng ni?”
“Tóm lại… Tóm lại đừng nhắc đến chuyện này!”
“Được rồi, bất quá hôm nay ta đúng lúc rảnh rỗi, muốn tới nhà Trầm huynh nhìn xem.”
“A? Này…”
“Trầm huynh có chỗ bất tiện?”
“Không có, chỉ là nhà chỉ có bốn bức tường, mong Trương huynh không chê trách.”
“Trầm huynh đừng ngại, nhà của ngươi cũng chính là nhà của ta, ta sao có thể chê trách.”
“Vậy… ta hôm nay dọn hàng thôi, đi mua rượu thịt rồi chúng ta trở về.”
“Hảo.”