“Ân, Trầm huynh, bất tri bất giác đã đi đến đây. Ngươi cứ làm việc của ngươi, không cần để tâm đến ta, ta nhìn nhìn là tốt rồi.”
“Phải rồi… Trương huynh, vài ngày trước ngươi nhờ ta vẽ một bức họa cho bằng hữu, ta đã vẽ xong rồi, xem thử không?”
“Hảo.”
“Sao?”
“Trầm huynh quả nhiên là nhân tài, khả năng họa đến mức này khiến ta nhìn mà mặc cảm.”
“Đâu nào đâu nào, lúc ta vẽ thì cái gì cũng không nghĩ tới, hai chữ ‘nhân tài’ quả thật không dám nhận.”
“Trầm huynh cảm thấy giá bao nhiêu thì thích hợp? Hai mươi hai được không?”
“Ai nha! Không được, không được, bằng hữu của Trương huynh cũng là bằng hữu của ta, sao có thể thu tiền được? Trương huynh thế này là ép ta bất nghĩa a.”
“Nếu Trầm huynh không thu tiền, tranh này ta không thể lấy.”
“Ai? Trương huynh ngươi như vậy chẳng phải là khiến ta khó xử sao?… Như vậy đi, ta thu ngươi hai lượng bạc, sau này ngươi đem ta đi Phúc Tinh lâu uống một chén rượu coi như là ‘tiền công’ của ta, thế nào?”
“…Hảo.”
…
“Trương huynh… Trương, Trương huynh… Ha hả, nhìn xem, cách, ngươi không say, ta… ta cũng không say.”
“Ân, ngươi không say.”
“Hắc hắc, ta hiện tại nhắm mắt cũng có thể về đến nhà.”
“Ân, Trầm huynh, nhầm đường rồi, bên này mới là nhà ngươi.”
“Ân? Ân, ai, ta sao có thể để ngươi đỡ ta?… Không, không được, ngươi gầy như thế, ta nếu như… nếu như đè bị thương ngươi thì không được rồi.”
“Trầm huynh nghĩ nhiều rồi, ta bất quá chỉ đỡ ngươi một chút, không có gì đáng ngại.”
“…Cách, ta nói cho ngươi nghe một bí mật… Không, không được cho người khác biết a, nhất là, không được nói cho… Trương Kha.”
“…Ân, ta không cho hắn biết.” (T_T lừa đảo, lừa đảo a!)
“Hắc hắc, là vầy, ta nói cho ngươi biết…Ta… ta thích…”
“Trầm huynh, Trầm huynh? Ngủ sao?”
“Hô… Hô…”
“Ai.”
*************************Thu******************************