Hạ Anh Đông nằm tại bệnh viện một tháng, Mạc Tử Nhân thì tạm thời làm việc ở phòng vẽ tranh, mỗi ngày tại bệnh viện cùng “Cái hẻm nhỏ” đi lại ba bốn lần
Chờ anh xuất viện, bức bích hoạ lớn “Cái hẻm nhỏ” cũng được hoàn thành, đúng lúc coi như lễ vật xuất viện cho anh.
Ngày này không quá náo nhiệt, bởi vì Hạ Anh Đông không thông báo cho nhiều người biết là ngày khai trương “Cái hẻm nhỏ”, cũng như anh chưa bao giờ muốn quảng cáo –“Cái hẻm nhỏ”. Đúng như ước muốn ban đầu thành lập quán này, muốn quán có cảm giác ấm áp của một gia đình, khách nhân tới dự có chú của Hạ Anh Đông, thím, Hạ Lập Dương, Trình Diệu Ngang cùng Từng Lương Ngọc, và Tô Phân, chỉ có sáu người mà thôi, bất quá không khí rất tốt.
Hạ Anh Đông một mực ở phòng bếp đun nấu thức ăn, Mạc Tử Nhân cũng bận rộn đi ra lại đi vào; Bên ngoài khách nhân còn lại là tán gẫu phi thường cao hứng, hoàn toàn không quan tâm đến ông chủ có hay không có lộ diện.
Sau khi giới thiệu xong, vốn là dùng giới tính phân chia, Hạ Đạt, Hạ Lập Dương cùng Trình Diệu Ngang đang nói chuyện, vợ của Hạ Đạt cùng Từng Lương Ngọc và Tô Phân tự thành một khu; Về sau biến thành dùng số tuổi phân chia, vợ chồng Hạ Đạt cùng Từng Lương Ngọc tán gẫu những chuyện cha mẹ trải qua, còn lại là Hạ Lập Dương cùng Tô Phân tâm đắc tán gẫu về du lịch.
Trình Diệu Ngang vùi ở trong góc gấp rút làm việc– ông chủ nghỉ phép, một mình hắn làm việc bằng năm người, rất bận rộn; Hiện tại ông chủ lại bận về việc khai trương “Cái hẻm nhỏ”, đại khái lại sẽ một tháng không để ý tới hắn, hắn chỉ có thể tự sinh tự diệt.
Một đám người vùi ở “Cái hẻm nhỏ” Trong vui chơi giải trí, nói thoải mái, không biết rằng có một vị khách không mời mà đến đây.
Trong lúc này chỉ có Trình Diệu Ngang biết tên khách nhân này, lập tức đi mật báo.
Tô Phân đưa lưng về phía cửa, cùng Hạ Lập Dương tán gẫu đang hăng say, lười phải quay đầu nhìn lại là ai đến đây, mà việc xem ai tới cũng không phải việc của cô, trong mắt của cô chỉ còn lại mỹ thực, cùng du lịch trước mắt.
Khách nhân kia phi thường lớn mật ôm lấy bả vai của Tô Phân, dùng sức đem người ôm vào trong ngực. “Đã lâu không gặp!”
Tô Phân đột nhiên có cảm giác rợn cả tóc gáy, vừa quay đầu, mắt trông thấy Từ Lực, nhất thời sợ choáng váng.
Nói lần đó cô thoát chết, ngoại trừ Hạ Anh Đông vì cô ngăn lại viên đạn, công thần lớn nhất chính là Từ Lực — nếu như không có hắn ở phía sau che chắn, chỉ sợ hai người bọn họ đều trốn không thoát, nhưng là không biết chuyện gì xảy ra, Từ Lực chính là cứ quấn quít lấy cô, làm cho cô rất tức giận ( NN: hình như có bộ về đôi này)
Có thể ngoại trừ rất nổi giận, cô cũng không thể làm được gì khác– dù gì đối phương cũng là lão đại một bang phái, lại là ân nhân cứu mạng của cô, cô chỉ có thể khúm núm làm một tiểu nô tỳ.
“Trông thấy ân nhân cứu mạng là loại vẻ mặt này sao?” Từ Lực có cỗ khí thế hồn nhiên thiên thành ( *), làm cho người ta không cách nào không nhìn chăm chú.
(*“浑然天成hồn nhiên thiên thành” nghĩa là trời sinh hòan mỹ, khí chất tự nhiên như bầu trời.)
“Cũng không phải anh thay tôi đỡ đạn…..”cô nhỏ giọng oán hận, đánh chết cũng không muốn thừa nhận hắn là ân nhân cứu mạng của mình, một khi thừa nhận liền chuẩn bị tinh thần bị hắn vô tình làm nhục.
“Nữ nhân ngốc, nếu như không phải là tôi, cô còn có tính mạng đi ra không?” Từ Lực miễn cưỡng nói, thật là da mặt dày, muốn nhận hết công lao về mình.
“Từ đại ca!” Hạ Anh Đông từ phòng bếp đi ra, lần này mơ hồ được Từ Lực cứu giúp, một tiếng đại ca gọi là định rồi.
“Tiểu lão đệ! Ngươi có vẻ còn rất sinh long hoạt hổ (*) , xem ra một vết thương kia đánh chẳng có gì đặc sắc!” Từ Lực nhìn anh một cái nói.
(*sinh long hoạt hổ 生龙活虎:khoẻ như vâm; mạnh như rồng như hổ; sinh khí dồi dào )
Vậy là muốn đánh như thế nào a? Mọi người ở tại hiện trường đều có nghi vấn như vậy.
“May mắn có Từ đại ca, nếu không cái mạng này của tôi thật đúng là không còn!” Kỳ thật anh hoài nghi Từ Lực căn bản chính là hi vọng anh lần này bị trúng một đạn mà đi đời nhà ma, bất quá không có chứng cứ, nên không thể nói, dù sao bất kể như thế nào, anh hiện tại bình an là tốt rồi.
“Khách khí cái gì! Tôi là người từ trước đến nay dễ nói chuyện, cậu hôm nay khai trương nhà hàng, tôi ngoại trừ tới chúc mừng cậu, cũng thuận đường muốn làm chút chuyện, nữ nhân, đi!” Một tay dùng sức, Tô Phân lập tức dựa ở trên người hắn.
“Cái gì đi?! Tôi còn chưa ăn no a!” Bất quá đây không phải là trọng điểm – “Tôi vì sao phải đi theo anh?”
Bọn họ căn bản không có quan hệ gì, cho dù có quan hệ, cũng không phải là quan hệ tốt đẹp gì.
“Tôi dẫn cô đi ăn ngon hơn!” Từ Lực một bộ dáng phảng phất giọng điệu dụ dỗ đứa trẻ.
Ngon hơn? Muốn lừa cô cũng không dễ dàng như vậy, cô cũng không phải đứa trẻ ba tuổi. “Muốn ăn anh tự mình đi ăn, tay nghề chồng Tử Nhân tốt như vậy, tôi cần gì bỏ gần cầu xa?” Hắc hắc, mang chồng bạn tốt ra nhất định có thể vượt qua kiểm tra, trên thực tế thưởng thức qua tay nghề của Hạ Anh Đông, cô đã sớm đã đầu hàng thán phục không thôi.
“Cô không đi sao?” Từ Lực giống như cười mà như không hỏi.
Hắn cười làm cho Tô Phân thấy da đầu tê dại, đành phải tự mình bước xuống bậc cầu thang của cửa hàng. “Thật sự ăn ngon hơn sao?” Nam nhân này, cô thật sự là không thể trêu vào, hết lần này tới lần khác không cẩn thận chọc phải.
“Tôi đã bao giờ lừa gạt cô chưa, đi; Tiểu lão đệ, chúc mừng a!” Từ Lực lôi kéo Tô Phân, ngay cả tạm biệt cũng không nói liền rời đi “Cái hẻm nhỏ”.
Mạc Tử Nhân luống cuống, muốn đem người kéo lại, Hạ Anh Đông lại ngăn cản cô.
“Người kia hẳn là phần tử xã hội đen đi?” cô cũng không hy vọng hại bạn tốt.
“Yên tâm, Từ Lực không bao giờ đánh nữ nhân, mà Tô Phân cũng không phải là người ôn nhu dễ bị khi dễ, cô ấy nguyện ý đi cùng hắn, nhất định là có lý do, em đừng lo lắng!”
Quả nhiên, di động Mạc Tử Nhân lập tức nhận được một tin nhắn, là tin tức Tô Phân muốn cô yên tâm, nàng lúc này mới yên lòng lại.
“Có mệt mỏi hay không?” cô lo lắng anh mới ra viện quá mệt nhọc, sẽ không thoải mái.
“Sẽ không, lâu không hoạt động gân cốt mới không thoải mái.”
“Có thích bức tranh bích họa của em không?” Mạc Tử Nhân ngoại trừ vẽ vách tường, cũng đem quá khứ bức tranh “Cái hẻm nhỏ”, cùng bức tranh trên vách tường làm kết hợp, chế tạo ra bức tranh rất thú vị.
“Phi thường thích…… Anh đặc biệt là thích bóng lưng người nam nhân kia, là vẽ anh sao?”
“Đúng vậy!”
“Vậy còn em?”
Mạc Tử Nhân cười thật ngọt ngào, trả lời: “Em liền đứng ở chỗ này nhìn anh.”
“Anh rất thích.”
“Anh Đông, hôn lễ của chúng ta ở chỗ này cử hành, không cần mời quá nhiều người, người tựa như hôm nay như vậy đếm là tốt rồi, anh cảm thấy thế nào?”
“Chúng ta quả thật là tâm lý tương thông, anh cũng là nghĩ như vậy.”
Hai người bọn họ tiến lại gần nhau, rất gần, rất gần……
“Em muốn cùng với anh trải qua cuộc sống bình thường” cô đã tưởng tượng ra tương lai trước mắt, là tràn đầy hạnh phúc.
Anh ôm lấy mặt của cô nhận lời. “Tiểu Nhân, anh nhất định sẽ làm cho em hạnh phúc !”
Hai người nói xong lời thề, chuẩn bị hôn nhau, bên ngoài lại truyền đến tiếng hét thét to không thức thời của khách nhân –
“Anh họ, gỏi cá đâu rồi, mau đem món đó ra a!”
Trình Diệu Ngang thì ở một bên thở dài kiêm lắc đầu, xem ra em họ của ông chủ ngày mai nhất định sẽ chết vô cùng khó coi — vậy thì chúc hắn một đường tạm biệt, không tiễn.
[ hoàn ]
Lời của tác giả ^^
Cuối cùng
Cát Cánh
Vì cái gì nói cuối cùng, đó là bởi vì lần này nam chính cuối cùng cũng như hình mẫu lúc ban đầu đặt ra– có điểm xấu, nhưng lại không phải là thật sự rất xấu, mà là bị ảnh hưởng bởi quản chế của gia đình.
Nghiêm túc mà nói, gia đình như thế nào sẽ tạo ra hạng người có tính cách như thế, đây là không thể nghi ngờ, bất quá vẫn có số ít trường hợp đặc biệt. Bọn họ không muốn bị gia đình của mình ảnh hưởng tới bản thân, mà tự đi trên con đường của chính mình; Đương nhiên, có chút là đi lên con đường khó khăn, khổ ải thênh thang, có chút còn lại là càng đi càng nhỏ hẹp, cuối cùng thậm chí khốn trụ chính mình!
Vào thời điểm chúng ta lựa chọn một con đường …… Nói là, con người chúng ta cả đời thật đúng là ngày ngày đều phải lựa chọn, từ sáng sớm bắt đầu lựa chọn, tỉnh lại hoặc là tiếp tục tham ngủ, bắt xe buýt hoặc là bắt tàu điện ngầm. Nghiêm túc đi làm hay là pha trò đục nước béo cò, buổi trưa muốn ăn cái gì cũng là một vấn đề trọng đại. Sau đó duy trì liên tục đến tối, là muốn đi ngủ sớm một chút hay là tối nay trước khi đi ngủ phải làm những chuyện nhỏ gì.
Chúng ta liên tục vẫn luôn đang chọn, và chọn, ngoại trừ những vấn đề nhỏ nhặt kia ra, trọng yếu hơn chính là mục tiêu cuộc sống, tốt hay xấu, hoàn toàn nắm giữ ở trong tay của mình.
Ta thủy chung tin tưởng mỗi người khi sinh đều đã lựa chọn, giả sử được sinh ra trong một gia đình như thế nào thì không thể thay đổi được, vậy thì xem có nguyện ý hay không thay đổi chính mình, nước chảy bèo trôi cũng là một loại, rời đi lại càng là một loại, phải xem sự lựa chọn của mỗi người.
Nam chính liền lựa chọn cuộc sống bất đồng, bởi vậy đi ra khỏi con đường bất đồng; Mong đợi tất cả mọi người có thể lựa chọn thích hợp nhất con đường của mình, mà lại có thể không oán không hối.
Chúng ta tiếp tục cố gắng đi!
Hạ Anh Đông nằm tại bệnh viện một tháng, Mạc Tử Nhân thì tạm thời làm việc ở phòng vẽ tranh, mỗi ngày tại bệnh viện cùng “Cái hẻm nhỏ” đi lại ba bốn lần
Chờ anh xuất viện, bức bích hoạ lớn “Cái hẻm nhỏ” cũng được hoàn thành, đúng lúc coi như lễ vật xuất viện cho anh.
Ngày này không quá náo nhiệt, bởi vì Hạ Anh Đông không thông báo cho nhiều người biết là ngày khai trương “Cái hẻm nhỏ”, cũng như anh chưa bao giờ muốn quảng cáo –“Cái hẻm nhỏ”. Đúng như ước muốn ban đầu thành lập quán này, muốn quán có cảm giác ấm áp của một gia đình, khách nhân tới dự có chú của Hạ Anh Đông, thím, Hạ Lập Dương, Trình Diệu Ngang cùng Từng Lương Ngọc, và Tô Phân, chỉ có sáu người mà thôi, bất quá không khí rất tốt.
Hạ Anh Đông một mực ở phòng bếp đun nấu thức ăn, Mạc Tử Nhân cũng bận rộn đi ra lại đi vào; Bên ngoài khách nhân còn lại là tán gẫu phi thường cao hứng, hoàn toàn không quan tâm đến ông chủ có hay không có lộ diện.
Sau khi giới thiệu xong, vốn là dùng giới tính phân chia, Hạ Đạt, Hạ Lập Dương cùng Trình Diệu Ngang đang nói chuyện, vợ của Hạ Đạt cùng Từng Lương Ngọc và Tô Phân tự thành một khu; Về sau biến thành dùng số tuổi phân chia, vợ chồng Hạ Đạt cùng Từng Lương Ngọc tán gẫu những chuyện cha mẹ trải qua, còn lại là Hạ Lập Dương cùng Tô Phân tâm đắc tán gẫu về du lịch.
Trình Diệu Ngang vùi ở trong góc gấp rút làm việc– ông chủ nghỉ phép, một mình hắn làm việc bằng năm người, rất bận rộn; Hiện tại ông chủ lại bận về việc khai trương “Cái hẻm nhỏ”, đại khái lại sẽ một tháng không để ý tới hắn, hắn chỉ có thể tự sinh tự diệt.
Một đám người vùi ở “Cái hẻm nhỏ” Trong vui chơi giải trí, nói thoải mái, không biết rằng có một vị khách không mời mà đến đây.
Trong lúc này chỉ có Trình Diệu Ngang biết tên khách nhân này, lập tức đi mật báo.
Tô Phân đưa lưng về phía cửa, cùng Hạ Lập Dương tán gẫu đang hăng say, lười phải quay đầu nhìn lại là ai đến đây, mà việc xem ai tới cũng không phải việc của cô, trong mắt của cô chỉ còn lại mỹ thực, cùng du lịch trước mắt.
Khách nhân kia phi thường lớn mật ôm lấy bả vai của Tô Phân, dùng sức đem người ôm vào trong ngực. “Đã lâu không gặp!”
Tô Phân đột nhiên có cảm giác rợn cả tóc gáy, vừa quay đầu, mắt trông thấy Từ Lực, nhất thời sợ choáng váng.
Nói lần đó cô thoát chết, ngoại trừ Hạ Anh Đông vì cô ngăn lại viên đạn, công thần lớn nhất chính là Từ Lực — nếu như không có hắn ở phía sau che chắn, chỉ sợ hai người bọn họ đều trốn không thoát, nhưng là không biết chuyện gì xảy ra, Từ Lực chính là cứ quấn quít lấy cô, làm cho cô rất tức giận ( NN: hình như có bộ về đôi này)
Có thể ngoại trừ rất nổi giận, cô cũng không thể làm được gì khác– dù gì đối phương cũng là lão đại một bang phái, lại là ân nhân cứu mạng của cô, cô chỉ có thể khúm núm làm một tiểu nô tỳ.
“Trông thấy ân nhân cứu mạng là loại vẻ mặt này sao?” Từ Lực có cỗ khí thế hồn nhiên thiên thành ( ), làm cho người ta không cách nào không nhìn chăm chú.
(“浑然天成hồn nhiên thiên thành” nghĩa là trời sinh hòan mỹ, khí chất tự nhiên như bầu trời.)
“Cũng không phải anh thay tôi đỡ đạn…..”cô nhỏ giọng oán hận, đánh chết cũng không muốn thừa nhận hắn là ân nhân cứu mạng của mình, một khi thừa nhận liền chuẩn bị tinh thần bị hắn vô tình làm nhục.
“Nữ nhân ngốc, nếu như không phải là tôi, cô còn có tính mạng đi ra không?” Từ Lực miễn cưỡng nói, thật là da mặt dày, muốn nhận hết công lao về mình.
“Từ đại ca!” Hạ Anh Đông từ phòng bếp đi ra, lần này mơ hồ được Từ Lực cứu giúp, một tiếng đại ca gọi là định rồi.
“Tiểu lão đệ! Ngươi có vẻ còn rất sinh long hoạt hổ () , xem ra một vết thương kia đánh chẳng có gì đặc sắc!” Từ Lực nhìn anh một cái nói.
(sinh long hoạt hổ 生龙活虎:khoẻ như vâm; mạnh như rồng như hổ; sinh khí dồi dào )
Vậy là muốn đánh như thế nào a? Mọi người ở tại hiện trường đều có nghi vấn như vậy.
“May mắn có Từ đại ca, nếu không cái mạng này của tôi thật đúng là không còn!” Kỳ thật anh hoài nghi Từ Lực căn bản chính là hi vọng anh lần này bị trúng một đạn mà đi đời nhà ma, bất quá không có chứng cứ, nên không thể nói, dù sao bất kể như thế nào, anh hiện tại bình an là tốt rồi.
“Khách khí cái gì! Tôi là người từ trước đến nay dễ nói chuyện, cậu hôm nay khai trương nhà hàng, tôi ngoại trừ tới chúc mừng cậu, cũng thuận đường muốn làm chút chuyện, nữ nhân, đi!” Một tay dùng sức, Tô Phân lập tức dựa ở trên người hắn.
“Cái gì đi?! Tôi còn chưa ăn no a!” Bất quá đây không phải là trọng điểm – “Tôi vì sao phải đi theo anh?”
Bọn họ căn bản không có quan hệ gì, cho dù có quan hệ, cũng không phải là quan hệ tốt đẹp gì.
“Tôi dẫn cô đi ăn ngon hơn!” Từ Lực một bộ dáng phảng phất giọng điệu dụ dỗ đứa trẻ.
Ngon hơn? Muốn lừa cô cũng không dễ dàng như vậy, cô cũng không phải đứa trẻ ba tuổi. “Muốn ăn anh tự mình đi ăn, tay nghề chồng Tử Nhân tốt như vậy, tôi cần gì bỏ gần cầu xa?” Hắc hắc, mang chồng bạn tốt ra nhất định có thể vượt qua kiểm tra, trên thực tế thưởng thức qua tay nghề của Hạ Anh Đông, cô đã sớm đã đầu hàng thán phục không thôi.
“Cô không đi sao?” Từ Lực giống như cười mà như không hỏi.
Hắn cười làm cho Tô Phân thấy da đầu tê dại, đành phải tự mình bước xuống bậc cầu thang của cửa hàng. “Thật sự ăn ngon hơn sao?” Nam nhân này, cô thật sự là không thể trêu vào, hết lần này tới lần khác không cẩn thận chọc phải.
“Tôi đã bao giờ lừa gạt cô chưa, đi; Tiểu lão đệ, chúc mừng a!” Từ Lực lôi kéo Tô Phân, ngay cả tạm biệt cũng không nói liền rời đi “Cái hẻm nhỏ”.
Mạc Tử Nhân luống cuống, muốn đem người kéo lại, Hạ Anh Đông lại ngăn cản cô.
“Người kia hẳn là phần tử xã hội đen đi?” cô cũng không hy vọng hại bạn tốt.
“Yên tâm, Từ Lực không bao giờ đánh nữ nhân, mà Tô Phân cũng không phải là người ôn nhu dễ bị khi dễ, cô ấy nguyện ý đi cùng hắn, nhất định là có lý do, em đừng lo lắng!”
Quả nhiên, di động Mạc Tử Nhân lập tức nhận được một tin nhắn, là tin tức Tô Phân muốn cô yên tâm, nàng lúc này mới yên lòng lại.
“Có mệt mỏi hay không?” cô lo lắng anh mới ra viện quá mệt nhọc, sẽ không thoải mái.
“Sẽ không, lâu không hoạt động gân cốt mới không thoải mái.”
“Có thích bức tranh bích họa của em không?” Mạc Tử Nhân ngoại trừ vẽ vách tường, cũng đem quá khứ bức tranh “Cái hẻm nhỏ”, cùng bức tranh trên vách tường làm kết hợp, chế tạo ra bức tranh rất thú vị.
“Phi thường thích…… Anh đặc biệt là thích bóng lưng người nam nhân kia, là vẽ anh sao?”
“Đúng vậy!”
“Vậy còn em?”
Mạc Tử Nhân cười thật ngọt ngào, trả lời: “Em liền đứng ở chỗ này nhìn anh.”
“Anh rất thích.”
“Anh Đông, hôn lễ của chúng ta ở chỗ này cử hành, không cần mời quá nhiều người, người tựa như hôm nay như vậy đếm là tốt rồi, anh cảm thấy thế nào?”
“Chúng ta quả thật là tâm lý tương thông, anh cũng là nghĩ như vậy.”
Hai người bọn họ tiến lại gần nhau, rất gần, rất gần……
“Em muốn cùng với anh trải qua cuộc sống bình thường” cô đã tưởng tượng ra tương lai trước mắt, là tràn đầy hạnh phúc.
Anh ôm lấy mặt của cô nhận lời. “Tiểu Nhân, anh nhất định sẽ làm cho em hạnh phúc !”
Hai người nói xong lời thề, chuẩn bị hôn nhau, bên ngoài lại truyền đến tiếng hét thét to không thức thời của khách nhân –
“Anh họ, gỏi cá đâu rồi, mau đem món đó ra a!”
Trình Diệu Ngang thì ở một bên thở dài kiêm lắc đầu, xem ra em họ của ông chủ ngày mai nhất định sẽ chết vô cùng khó coi — vậy thì chúc hắn một đường tạm biệt, không tiễn.
[ hoàn ]
Lời của tác giả ^^
Cuối cùng
Cát Cánh
Vì cái gì nói cuối cùng, đó là bởi vì lần này nam chính cuối cùng cũng như hình mẫu lúc ban đầu đặt ra– có điểm xấu, nhưng lại không phải là thật sự rất xấu, mà là bị ảnh hưởng bởi quản chế của gia đình.
Nghiêm túc mà nói, gia đình như thế nào sẽ tạo ra hạng người có tính cách như thế, đây là không thể nghi ngờ, bất quá vẫn có số ít trường hợp đặc biệt. Bọn họ không muốn bị gia đình của mình ảnh hưởng tới bản thân, mà tự đi trên con đường của chính mình; Đương nhiên, có chút là đi lên con đường khó khăn, khổ ải thênh thang, có chút còn lại là càng đi càng nhỏ hẹp, cuối cùng thậm chí khốn trụ chính mình!
Vào thời điểm chúng ta lựa chọn một con đường …… Nói là, con người chúng ta cả đời thật đúng là ngày ngày đều phải lựa chọn, từ sáng sớm bắt đầu lựa chọn, tỉnh lại hoặc là tiếp tục tham ngủ, bắt xe buýt hoặc là bắt tàu điện ngầm. Nghiêm túc đi làm hay là pha trò đục nước béo cò, buổi trưa muốn ăn cái gì cũng là một vấn đề trọng đại. Sau đó duy trì liên tục đến tối, là muốn đi ngủ sớm một chút hay là tối nay trước khi đi ngủ phải làm những chuyện nhỏ gì.
Chúng ta liên tục vẫn luôn đang chọn, và chọn, ngoại trừ những vấn đề nhỏ nhặt kia ra, trọng yếu hơn chính là mục tiêu cuộc sống, tốt hay xấu, hoàn toàn nắm giữ ở trong tay của mình.
Ta thủy chung tin tưởng mỗi người khi sinh đều đã lựa chọn, giả sử được sinh ra trong một gia đình như thế nào thì không thể thay đổi được, vậy thì xem có nguyện ý hay không thay đổi chính mình, nước chảy bèo trôi cũng là một loại, rời đi lại càng là một loại, phải xem sự lựa chọn của mỗi người.
Nam chính liền lựa chọn cuộc sống bất đồng, bởi vậy đi ra khỏi con đường bất đồng; Mong đợi tất cả mọi người có thể lựa chọn thích hợp nhất con đường của mình, mà lại có thể không oán không hối.
Chúng ta tiếp tục cố gắng đi!