Hà Nghiên Luật ngồi ở bàn làm việc, yên vị trên đùi anh chính là bạn mèo đen Diệp Dịch Hành đang dùng thân thể cọ loạn vào bộ vị yếu ớt của đối phương, nhưng mà đối phương vẫn là không hề ở trạng thái tinh thần kia…
Hà Nghiên Luật ngồi ở bàn làm việc, yên vị trên đùi anh chính là bạn mèo đen Diệp Dịch Hành đang dùng thân thể cọ loạn vào bộ vị yếu ớt của đối phương, nhưng mà đối phương vẫn là không hề ở trạng thái tinh thần kia…
Có phải anh đã quá ỷ lại vào người kia.
Anh vì cậu mà ôn nhu, vì cậu mà tùy hứng, vì cậu mà sinh khí, toàn bộ cảm xúc chỉ vì cậu mà bộc lộ hoàn toàn…
Chỉ cần là một nụ cười, một động tác thôi, cũng đã làm cho anh vui mừng khôn xiết, cho dù anh không nói, có lẽ còn bày ra bộ dáng chẳng thèm quan tâm, thế nhưng, trong lòng lại cao hứng đến muốn hòa tan.
Cậu may mắn biến thành con mèo có thể nhìn thấy nội tâm của con người lạnh như băng nhưng lại ôn nhu đến không ngờ kia. Chưa bao giờ nghĩ rằng mình chỉ cần bị người ta vuốt ve vài cái thôi liền đã sinh ra cảm giác vui thích thỏa mãn mà trước đây chưa hề có.
Hà Nghiên Luật nhẹ nhàng ôm lấy mèo đen, nhắm mắt lại, ấn một nụ hôn phớt lên trán nó.
Phảng phất ngay tại phút ấy mọi thứ đều dừng lại, trái tim trẻ tuổi kia cũng đình chỉ hoạt động theo.
Đợi đến khi trái tim của cậu bắt đầu làm việc trở lại thì điên cuồng đập như muốn hoạt động bù cho những giây không đập trong suốt hai mươi năm. Hóa ra, đây chính là thứ mà người gọi là cảm giác tuyệt vời a.
Bán nằm bán ngồi trên ghế, Sở Văn Hạnh híp mắt nhìn cảnh trước mặt, khuỷu tay tựa vào tay vịn salon chống đầu, hồi lâu mới nói: “Nột… Tớ nghe nói a, con trai thích mèo, trong tiềm thức chắc chắn là có khuynh hướng đồng tính nha.”
Hà Nghiên Luật ngẩng đầu nhìn Sở Văn hạnh, cười tự giễu: “Tớ không nghĩ sẽ có một ngày nào đó tớ có thể yêu thương một người nào đó.”
Sở Văn Hạnh trầm mặc.
Theo một cách nói khác, Hà Nghiên Luật là đứa con hoang, năm anh lên năm tuổi, mẹ ruột anh tự sát, trước khi chết chỉ lưu lại cho anh duy nhất một thứ, chính là căn hộ anh đang ở.
Ha ha, tình yêu của người mẹ, chỉ có giá trị như một đống bê tông cốt thép có thời hạn sử dụng là năm thôi a.
Ngươi nói xem, yêu là cái gì?
“Thân tình” – loại từ ngữ này chưa từng xuất hiện trong từ điển của Hà Nghiên Luật, huống chi là “ái tình”.
“Tình”, Hà Nghiên Luật đã từng mong đợi, mong đợi đến mức hèn mọn, sau đó lại lạnh lùng mà buông tha. Cho đến hôm nay, rốt cuộc không bao giờ muốn cầu xin thêm một chút tình cảm nào nữa.
Đối với anh mà nói, “Tình”, chỉ còn tồn tại trong quá khứ.
Thông qua việc tự mình đắm chìm vào thế giới ảo tưởng của chính anh sáng tạo ra, Hà Nghiên Luật cũng thu hoạch được một chút hạnh phúc an bình ngắn ngủi. Đối với anh, như vậy là đủ rồi.
Diệp Dịch Hành dĩ nhiên không biết chuyện này.
Cậu kinh ngạc, không có năng lực yêu người khác? Sao lại như vậy? Hà Nghiên Luật đã từng chịu qua loại thương tổn do tình cảm gây ra sao?
Vươn đầu lưỡi liếm lên bàn tay Hà Nghiên Luật, mèo đen ngẩng đầu lên nhìn anh.
[Tôi biết tôi không hiểu anh, cũng không biết anh vì sao lại bi thương đến như vậy, thật có lỗi, hiện tại tôi không thể dùng hình dáng của một con người đối mặt với anh…. Thế nhưng, biểu tình hiện tại của anh cùng khóc cũng không khác nhau mấy… Nếu có thể, tôi hi vọng bản thân cũng có thể cho anh một nụ hôn an ủi như anh mới vừa cho tôi.]
“Meo…”
Không biết, tâm ý của tôi, anh có thể hiểu hay không….
—— không thể tin… !
Bởi vì sợ hãi chính mình sẽ bị tổn thương thêm một lần nữa, Hà Nghiên Luật nhát gan đến mức đem toàn bộ nội tâm của mình đóng băng lại hoàn toàn, tỏ vẻ kiên cường trấn định, thế nhưng, khi đối diện với con mèo nhỏ này, anh lại không hề đề phòng, vô thức mở rộng cửa lòng, bộc lộ phương diện chân thật nhất của mình…
“A, tớ cũng muốn nuôi mèo.” Sở Văn Hạnh ra vẻ thoải mái nói, ý đồ giảm bớt không khí xấu hổ vừa rồi. Mặc dù, cái người kia hình như không hề để ý đến tâm ý của cậu gì hết, chỉ chuyên tâm chơi đùa với con mèo của mình.
“Được đó, nuôi con mèo cái đi, cho nó làm vợ Tiểu Hắc.”
Diệp Dịch Hành: …
“Sau đó lại sinh ra một đám mèo con, tớ sẽ lên chức ông nội nha…” Hà Nghiên Luật không coi ai ra gì tự mình tưởng tượng cảnh tượng tương lai, ngây ngô cười đến hạnh phúc.
Sở Văn Hạnh chịu không nổi ném cho anh một cái xem thường, ngữ khí phun trào: “Uy uy, Tiểu Hắc của cậu sẽ mất hứng nha.”
“Sao vậy?” Hà Nghiên Luật nghi hoặc, có đối tượng để giao phối mà không vui là sao? Mèo đến thời kỳ phát dục không phải sẽ rất khó chịu sao?
“Nột, nhìn thế nào cũng chỉ thấy con mèo nhà cậu luyến phụ a…” Sở Văn Hạnh cười như không cười vừa nói vừa nháy mắt với mèo đen, phảng phất như có thể nhìn xuyên qua cặp mắt màu lục sắc kia: “Cậu nói có phải hay không, Diệp Dịch Hành?”
(=皿=)Sét đánh rồi!
Diệp Dịch Hành sợ đến mức toàn thân chả phản ứng được cái gì, chỉ có thể trưng ra cái vẻ mặt sát khí nhất của mình mà trừng mắt nhìn Sở Văn Hạnh. Đây mới là người lợi hại a, sao lúc trước lại nhìn thấy người này ngoài cái mặt búp bê ra thì không có chút uy hiếp là thế nào.
Chắc là do cậu ta vô tâm mà nói như vậy thôi, nhưng mà, trực giác sao lại chuẩn tới mức đánh thẳng vào điểm yếu hại vậy.
Dương Khúc, mối tình đầu của ngươi, tuyệt đối không phải là người bình thường!
“Sao lại gọi nó bằng tên này?”Hà Nghiên Luật nhíu mi, “Cậu thật sự khẳng định nó là do người biến thành sao?”
Sở Văn Hạnh cười nói: “Chỉ đùa một chút a, chỉ là cảm thấy có điểm giống thôi.”
Hà Nghiên Luật lại tiếp tục đùa nghịch cái đuôi mèo đen, cúi đầu, thấp giọng nói: “… Một chút cũng không giống.”
—— Muốn trốn tránh cái gì sao?
Không khí đầy nghi vấn khi nãy vẫn còn lảng vảng xung quanh, hiện tại đều bị bầu không khí thanh nhã giữa một mèo một người này chậm rãi hòa tan hết. Hà Nghiên Luật đột nhiên ngẩng đầu lên, không đầu không đuôi nói một câu: “Bút máy đưa cho Dương Khúc rồi.”
Rất thông minh a, biết nói lảng sang chuyện khác ——
“Ân, anh ta thích không?” Sở Văn Hạnh biểu trì tư thế như trước, thoải mái cười hỏi.
“Cậu tự mình đi hỏi anh ta đi.” Hà Nghiên Luật chọn mi nhếch miệng cười.
A, người này thật sự quá trẻ con a! Hiện tại bắt đầu trả đũa lại rồi….
Cánh tay đang chống đầu của Sở Văn Hạnh có chút cứng ngắc.
“Khụ, tớ với anh ta rất khó gặp mặt a, tớ có học ở khoa Văn đâu.”
“Muốn thì sẽ gặp được thôi,” Hà Nghiên Luật hình như không để tâm, “Vẫn là nói, cậu sợ sao?”
Diệp Dịch Hành trong lòng thầm khen ngợi: Cha! Làm tốt lắm!
“… Ai sợ a!”
Người còn trai này mới vừa rồi còn trưng ra vẻ mặt mọi việc đều hiểu rõ, giờ phút này gương mặt lại ửng đỏ! Không phải sợ hãi mà là thẹn thùng a, ha ha ha….
Dương lão ca, anh đừng lo, gia hỏa Sở Văn Hạnh này tám chín phần cũng là có ý tứ với anh nga, chỉ là không được tự nhiên thôi. Không được tự nhiên cũng không sao, chỉ cần biết đối phương thích là được, cường bạo một hồi chuyện gì cũng biến mất thôi a!
Ừ, thật may mắn a, bạn học thời tiểu học cuối cùng sẽ trở thành người của anh thôi….
Hà Nghiên Luật tươi cười nhìn gương mặt nhăn nhó của thằng bạn.
“Uy! Cậu thấy người khác gặp họa thì hả hê vui sướng lắm hả!… Tớ về!” Sở Văn Hạnh vừa định nhảy xuống sô pha chạy trối chết thì di động của Hà Nghiên Luật đặt trên bàn đột ngột reo lên.
Hà Nghiên Luật với tay lấy, nhìn thoáng qua màn hình, vẻ mặt như con hồ li vừa nếm được vị ngọt của quả bồ đào: “Là Dương Khúc, muốn nghe hay không?”
“…Không phải gọi cho tớ, tớ nghe làm cái gì!” Người nào đó lủi về một góc xa.
Diệp Dịch Hành trong lòng âm thầm chậc lưỡi: ai nha ai nha, rất là không được tự nhiên a!
Tầm mắt vẫn khóa ngay trên người Sở Văn Hạnh, Hà Nghiên Luật ấn nút.
“Uy.”
[Uy, Hà Nghiên Luật sao?] thanh âm Dương Khúc thông qua di động truyền ra.
Mèo đen phát hiện Sở Văn Hạnh lúc nãy còn vội vàng trốn tránh, hiện tại toàn thân dựng thẳng cứng ngắc.
Nếu đối phương cũng là một con mèo, giờ phút này hẳn là lỗ tai sẽ dựng thẳng lên đi, ha ha ha.
“Ân, là tôi.”
[Sorry, đã trễ như vậy mà vẫn gọi điện, không biết có quấy rầy không, cậu không bận chứ?]
Diệp Dịch Hành thầm nghĩ, Dương Khúc trước sau vẫn như một ra vẻ đạo mạo cùng nho nhã lễ độ a, đã mười giờ tối rồi nói như thế nào cũng là quấy rầy đến cuộc sống sinh hoạt “tốt đẹp” cậu cùng Hà mỹ nhân a! Chẳng qua tiểu tình nhân nhà anh đã sớm bước vào cửa, “Quấy rầy” nãy giờ rồi!
“Không có, có chuyện gì sao?”
[A, ta muốn hỏi ngày hôm qua cậu mang mèo con về, không có làm phiền cậu chứ?…. Tối hôm qua say rượu, cho nên không xử lý thích đáng, thật sự có lỗi…]
(=皿=)Anh giả đò tốt thật!
“Mèo con ở chỗ của tôi rất tốt, cám ơn đã quan tâm.” Hà Nghiên Luật khôi phục lại ngữ điệu lạnh như băng, trước sau như một.
Mèo đen ghé người vào ghé salon, nguyên lai mỗi người sống trong cái thế giới này đều có một cái mặt nạ.
Kỳ thật, chính mình cũng có mà, không phải sao? Vì để cho người khác nghĩ rằng, mình là người rất vĩ đại, rất xuất sắc không ngại diễn đủ trò, cho dù phải đối mặt với người luôn miệng nói thích mình, nhưng thực ra mình lại cực kỳ chán ghét, rất muốn chửi lớn một câu “Phiền muốn chết”, cuối cùng lại chỉ có thể nói ra lời cự tuyệt đầy đủ lễ phép ôn nhu….
Bạn cảm thấy rất dối trá sao?
Con người luôn muốn người khác hiểu được tâm ý của mình, nhưng lại bởi vì lòng tự tôn cùng kiêu ngạo mà gây ra mâu thuẫn tạo thành đủ loại hình thái giả tạo, lại hy vọng có một người nào đó có thể nhìn thấu qua lớp mặt nạ này đến với bản chất con người thật của mình, cứ như vậy hi vọng sẽ có được một tình yêu chân chính…
Diệp Dịch Hành tự hỏi bản thân, nếu không bị biến thành mèo, liệu sẽ có cơ hội được nhìn thấy một Hà Nghiên Luật không hề phòng bị ở trước mặt cậu tự do sinh hoạt cuộc sống thường ngày sao. Nếu không bị biến thành mèo, Diệp Dịch Hành cậu có tự tin sẽ hiểu hết con người của anh không?
Đổi lại cũng như thế.
Đối phương vĩnh viễn chưa từng biết cậu.
…
[Vậy là tốt rồi, có cái gì không tiện thỉnh nói cho tôi biết… A đúng rồi, tốt nhất không cần cho nó ăn thức ăn mèo đâu…]
(= =) Anh hai, tuy rằng tôi không biết anh sẽ dùng cái phương thức gì để thuyết phục Hà mỹ nhân, nhưng đối phương đã đi mua thức ăn mèo cho tôi rồi….
[Tôi mấy hôm trước xem tin tức nói, gần đây có thức ăn mèo có thành phần hóa học không rõ ràng, đã có một vài con bị nhiễm bệnh chết rồi…]
Như vậy mà cũng nghĩ ra! Bội phục!
Hà Nghiên Luật nghe xong tay ôm mèo đen liền nắm thật chặt, vẻ mặt nghiêm túc: “Ân, hôm nay có mua thức ăn mèo, may mắn nó chưa có ăn, để đảm bảo an toàn, về sau không mua nữa, cám ơn.”
Dương Khúc phía đầu dây bên kia thần tình hắc tuyến: Làm sao có thể ăn đây! Thằng nhãi kia vừa mới ở nhà tôi ăn hai hết mẻ cá mới trở về! Hà Nghiên Luật hóa ra rất sủng con mèo nga.
[Còn nữa, tuy nói ra có chút đường đột… Nếu có mua đồ ăn hay vật dùng cho con mèo đó, làm ơn nói cho tôi biết giá cả, tôi sẽ chia sẽ một phần phí dụng với cậu, dù sao nó cũng xuất hiện trong ngày sinh nhật của tôi, tôi cũng muốn gánh trách nhiệm…]
Hiện tại phí nuôi thú cưng thật sự rất đắt, cát vệ sinh, thức ăn, sữa tắm dành cho mèo gì gì đó nếu mua sẽ phải tốn một đống tiền lớn… Bất quá, ông đây cứ lôi đám chi phiếu nhiều vô biên của Dương Khúc sử dụng là được thôi.
“Ha hả, không sao, nếu tôi muốn nuôi nó, tự nhiên sẽ muốn chi toàn bộ, chút tiền này đối với tôi vẫn đủ khả năng chi trả.” Hà Nghiên Luật khách khí cự tuyệt hảo ý của Dương Khúc.
Hà Nghiên Luật đại kim chủ! Kim chủ uy vũ! !
Trong lòng con mèo nào đó có điểm rối rắm không hiểu: thế nhưng vì cái gì lại cảm thấy đặc biệt khó chịu vì lời nói đó của Hà Nghiên Luật a… Cái gì nói “tôi muốn nuôi nó”! Cảm giác giống như tiểu bạch kiểm tùy thời đều được người ta bồi ăn bồi ngủ (TAT)!
[Kia… vậy vất vả cho cậu rồi, chuyện này cứ quyết như vậy đi… Ân, cậu có gặp Sở Văn Hạnh không?]
Chậc chậc, rốt cục nói đến trọng điểm rồi a!
“Cậu ta a… Hiện tại đang ở nhà tôi.” Hà Nghiên Luật liếc nửa con mắt về phía Sở Văn Hạnh.
Sở Văn Hạnh nghe được tên mình, toàn thân liền cứng ngắc.
[Cậu ta ở đó sao?… Có thể cho cậu ta nghe điện thoại được không?]
“Được.” Người nào đó cười giảo hoạt bắt lấy tay người con trai ngồi ở góc sô pha.
Bởi vì điện thoại ngay từ đầu đã được bật loa ngoài, cho dù liều mạng thủ thế, Sở Văn Hạnh căn bản không có biện pháp mở miệng cự tuyệt.
Di động bị đưa tới trước mắt, không còn trốn được nữa.
“… Uy ~!”
Oa! Âm điệu cứng ngắc của cậu ta sao lại đáng yêu như vậy a!
Diệp Dịch Hành trong lòng cười gian. Trên thế giới này, một vật khắc một vật tuyệt đối là chân lý!
[Tiểu Tân?]
(=皿=)Tiểu… Tân? Diệp Dịch Hành khóe miệng run rẩy bắt đầu tưởng tượng cái cảnh Sở Văn Hạnh gọi Dương Khúc một tiếng “Tiểu Khúc Kỳ”…
“…A? Ân…” Hà Nghiên Luật cùng Dịch Diệp Hành một người một mèo nhìn không chuyển mắt khiến cho người nào đó nháy mắt biến thành gương mặt ô mai, thật là thú vị cực kỳ, “Gọi tôi là Sở Văn Hạnh được rồi.”
[Ha hả, được, Sở Văn… Hạnh.]
Người ta nói đuôi sói là biểu tượng của tà ác, Diệp Dịch Hành bỗng nhiên bắt đầu có điểm sùng bái người kia, có thể ngăn được đuôi sói của Dương Khúc dựng lên thật sự là đáng kinh.
“Có có…Chuyện gì a!”
[Quà sinh nhật tôi nhận được rồi, rất thích, cám ơn cậu.]
“Ân, nga, không cần khách khí.”
[…Chúc mừng sinh nhật đâu?]
“A?”
[Tiểu Tân, cậu còn chưa có nói chúc mừng sinh nhật tôi a…]
Sở Văn Hạnh sắc mặt biến đen: lại là “Tiểu Tân”, ai đồng ý cho anh gọi tôi như vậy a!
Sách sách sách sách, đùa giỡn ngay tại hiện trường luôn a! Dương Khúc sợ là không biết điện thoại đang bật loa ngoài đi!
——theo một cấp bậc trình độ nào đó, Diệp Dịch Hành cũng là loại người thù dai a.
“Hôm qua mới là sinh nhật anh! Vì cái gì hiện tại lại muốn tôi chúc…” Người nào đó vẫn còn tiếp tục không được tự nhiên.
[Phải không, a… Vậy cậu tính đi, muốn thiếu tới khi nào? Bảy năm rồi đó.] Ngữ điệu Dương Khúc có điểm mất mác.
Sở Văn Hạnh muốn phát điên, ngữ khí bi ai của anh khiến tôi cảm thấy không nói với anh câu “Sinh nhật vui vẻ” giống như là tội nhân thiên cổ vậy!!
“Sinh, sinh nhật vui vẻ.” Hổn hển nói một câu hoàn toàn không có ý tứ chúc phúc, Sở Văn Hạnh mặt đỏ dừ, “…Được rồi đi!”
[Cám ơn lời chúc phúc trễ của cậu, tôi rất vui.] Ngữ điệu Dương Khúc lại trở nên tràn đầy tự tin ôn nhu có thể chán chết người.
Diệp Dịch Hành tiếp tục cúng bái: Ảnh đế! Tuyệt đối là Ảnh đế!
“Tôi cúp điện thoại! Không còn sớm, tôi muốn đi về nhà.”
[Bây giờ sao?… Tôi đến đón cậu.]
Nam nhân bây giờ phải noi gương theo Dương Khúc nha! Diệp Dịch Hành khiêm tốn học tập…
“Không cần!” Sở Văn hạnh không chút nghĩ ngợi lập tức cự tuyệt.
Dương Khúc khẩn trương nói: [Đã mười giờ rồi, cậu về một mình an toàn sao?]
“Uy! Tôi là con trai a!” Dương Khúc anh bị ngu sao?!
[Nhưng mà lo lắng cho người mình thích, là bình thường đi—— ân? ]
…
…
Một mảnh trầm mặc.
Hà Nghiên Luật đúng lúc nghiêng đầu đi, nhẹ giọng nói: “Tớ cái gì cũng chưa có nghe thấy.”
Lưu lại một chút mặt mũi cho bạn tốt a, tuy rằng nhìn vẻ mặt quẫn bách đến mặt đỏ tai hồng của đối phương, trong lòng đều nhanh muốn cười đến đau sốc hông.
Diệp Dịch Hành thầm nghĩ, Dương Khúc a Dương Khúc, khó trách đối phương trốn anh, ngữ điệu anh nói chuyện với người kia, hoàn toàn không phải người thường có thể chống đỡ được….
Cảm thấy được người nào đó quẫn bách đến thật sự đáng thương, thầm nghĩ ông đây phải giúp cậu ta một phen đi: “Meo~~ ”
[Điện thoại đang bật loa ngoài à?] Dương Khúc cuối cùng cũng phát hiện…. (= =)
“Tự tôi đi về! Làm ơn không cần lo lắng! Tạm biệt!!” Một hơi nói xong, Sở Văn Hạnh ấn tắt điện thoại, ném lên người Hà Nghiên Luật đã nghẹn cười đến mất hết hình tượng.
“Không được cười!” Bộ dáng giương nanh múa vuốt hiện tại một chút cũng đều không có cảm giác uy hiếp, hai gò má phím hồng ngày càng đáng yêu tợn.
Hà Nghiên Luật điều chỉnh lại tâm tình, chọn mi nói: “Vừa rồi ai nói người thích mèo có khuynh hướng đồng tính a? Bị thằng con trai tỏ tình cảm giác như thế nào?”
Sở Văn Hạnh âm thầm cắn răng: đứa con trai bộ dạng xinh đẹp ở trước mặt cậu đây tuyệt đối là một tiểu nhân chuyên mang thù dai!!
“A a! Cảm giác phi thường ‘tốt’ a!!!” Nghiến răng nghiến lợi nói xong, Sở Văn Hạnh đứng dậy, ném cái gói khô mực lên bàn rồi hướng ra cửa, “…. Cậu cứ cùng con mèo đực mà yêu nhau đi! Hừ!!”
“Uy! Giận a?” Hà Nghiên Luật nhìn bóng dáng đối phương cười hỏi.
“Tớ đây mới không dễ giận như vậy!” Sở Văn Hạnh xỏ xong giày quay đầu lại nói, “… Cuối tuần sẽ trở lại thăm cậu.”
“Tôi không tiễn, trên đường cẩn thận, về đến nhà thì nhắn tin cho tớ.”
“Biết rồi, thực dong dài.” Trước khi đóng cửa, Sở Văn Hạnh lại chui cái đầu vào quỷ dị cười hô: “Uy, Diệp tiểu miêu, cúi chào a…”
Diệp Dịch Hành: (=皿=) lăn đi nhanh đi…..
“Đã nói Tiểu Hắc không phải Diệp Dịch Hành mà—— ”
“Cùm cụp!” Cửa đóng lại.
…
“… Kháo.”
Diệp Dịch Hành lại rối rắm, vì cái gì lại phát hiện ra anh mắng chửi người cũng đáng yêu đến như vậy!
Xong rồi xong rồi! Mình đây là bị cái gì a…
Dương Khúc tại điện thoại đầu kia chống trán: cái này không xong rồi! Sở Văn Hạnh như vậy mà lại là người thẹn thùng… Lần này không biết phải mất bao lâu mới có thể nói chuyện thêm lần nữa!!! Một lần tỏ tình đến khi gặp lại nhau, là suốt bảy năm a.
(thẹn thùng? Chỉ đối với ngươi đi! Hình như có người nào đó đề nghị ngươi cưỡng bức y một hồi đi, Dương huynh nhanh tay chộp lấy thời cơ a, bảo đảm dễ như trở bàn tay.)